FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 23



Khi các đồng đội còn lại của hai chiến đội chạy đến, đúng lúc nhìn thấy ngay cảnh tượng này.

Đội trưởng chiến đội Bò Rừng nhìn Dư Thúy, gương mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Đơn giản chỉ là hai người mới xô xát nhau mấy cái thì coi như không có gì.

Đụng phải Dư Thúy thì lớn chuyện rồi.

Thời Lạc giật mình một cái, sau khi phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì liền giống như nổi điên mà gào to với Bạo Táo Thư, “Tao đậu má cả nhà mày!!!”

Cậu nhìn về phía một mảnh sứ vỡ gần mình nhất, đôi mắt lạnh lẽo, trong lòng đồng thời dâng lên suy nghĩ điên cuồng, không chờ Thời Lạc hành động, Dư Thúy nhận ra Thời Lạc muốn làm cái gì liền bóp chặt vai của cậu, Thời Lạc giãy giụa không ngừng, nhưng lại không động đậy được chút nào.

“Không muốn ra tay thật với cậu, ngoan ngoãn chút…”

Bạo Táo Thư vừa rồi đập rất mạnh, Dư Thúy cũng không biết lưng mình như thế nào rồi, lúc này hắn đau đến mức chảy mồ hôi lạnh không ngừng, hắn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại, một tay đẩy Thời Lạc về phía lão Kiều, “Dẫn cậu ấy lên xe khóa lại.”

Đầu Thời Lạc tức muốn bùng nổ, “Tôi…”

Dư Thúy lạnh lùng nói, “Tôi nói rồi, lại ra tay, tôi tuyệt đối sẽ khai trừ cậu.”

Thời Lạc cắn răng, nháy mắt không dám động nữa.

Cả người cậu không ngừng run lên, Dư Thúy nhìn lão Kiều, lão Kiều cố nén cơn giận, vừa lôi vừa kéo đưa Thời Lạc đi.

Lúc này Dư Thúy mới nhìn về phía Bạo Táo Thư sắc mặt đang trắng bệch.

Cậu ta vừa rồi sau khi bị Thời Lạc bắn nước ướt cả người thì bắt đầu chửi nhau với Thời Lạc, vốn dĩ cho rằng chỉ là chửi nhau mấy câu thì xong việc, không ngờ tính khí của Thời Lạc còn nóng hơn cậu, hai người chửi nhau cũng không phải loại hiền lành gì, sau khi chửi mấy câu Bạo Táo Thư cũng quên mất mình đã nói cái gì, Thời Lạc trực tiếp đánh luôn, Bạo Táo Thư đương nhiên sẽ không đứng yên chịu đánh, cứ như vậy đến từng bước một.

Giọng nói của Bạo Táo Thư run run, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, vội vã nói, “Đúng! Là Thời Lạc ra tay trước! Không trách tôi được!”

Bắn tỉa của chiến đội Bò Rừng nuốt nước miếng, thấy thế cố gắng hùa theo nói, “Nếu như là Thời Lạc ra tay trước…”

“Có camera không?” Dư Thúy hỏi ngược lại, “Cậu có chứng cứ gì chứng minh được là Thời Lạc ra tay trước?”

Bạo Táo Thư vội nói, “Anh đi hỏi cậu ta đi! Bản thân cậu ta chắc chắn cũng thừa nhận!”

Dư Thúy nói, “Cậu ấy đã đi rồi, thậm chí tôi có thể nói hôm nay cậu ấy không đến đây, bây giờ tôi đang hỏi cậu, nhà vệ sinh này có camera không? Cậu có thể chứng minh cậu ấy đánh cậu không?”

“Nhà vệ sinh làm sao có thể có camera…” Bạo Táo Thư hoàn toàn ngây người, “Có ý gì? Cậu ta không ra tay, vậy tôi tự đánh mình à?! Vết thương trên mặt của tôi từ đâu mà ra? Vừa rồi chẳng phải anh chính mắt thấy rồi sao?”

“Tôi không nhìn thấy.” Dư Thúy lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hắn lạnh lùng nhìn Bạo Táo Thư, “Nhưng vừa rồi cậu ra tay với tôi, những người này đều nhìn thấy, nhân chứng vật chứng đều có.”

Thần Hỏa mạnh mẽ kiềm chế lại xúc động muốn trực tiếp đập chết cái tên Bạo Táo Thư này, nói, “Vừa rồi cửa đang mở, tôi đoán là camera ở hành lang có thể quay bên trong được, hành động của cậu với Dư Thúy, chúng ta có nhân chứng vật chứng.”

“Đi bệnh viện trước đã, tôi đưa cậu đi.” Đội trưởng Bò Rừng mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, hắn ta tiến lên nói với Dư Thúy, “Đừng nói mấy chuyện khác nữa, trước tiên xem thử lưng cậu có chuyện gì không…”

“Không vội.” Môi Dư Thúy trắng bệch, giọng nói lại vẫn như bình thường, “Vẫn nên nói chuyện này cho rõ ràng thì tốt hơn, Puppy, đi tìm ông chủ kiểm tra camera.”

Puppy lên tiếng, nhưng không nhúc nhích, mà là tiếp tục đề phòng nhìn mấy người bên chiến đội Bò Rừng, đề phòng lại có người ra tay, người bên mình ít sẽ chịu thiệt.

Đội trưởng Bò Rừng nhìn Puppy, hiểu được Dư Thúy muốn giải quyết riêng, hắn ta đành phải nói, “Sắp sửa phải vào vòng play off rồi, thật sự truyền ra ngoài thì không tốt cho mọi người, như vậy đi, chúng tôi…”

“Cái gì mà không tốt cho mọi người?” Dư Thúy nhìn về phía đội trưởng Bò Rừng, nheo mắt lại, “Thời Lạc không ra tay, tôi cũng không ra tay, chúng tôi sợ cái gì?”

Bạo Táo Thư còn chưa hiểu ra, vẫn đang tức giận hét lên, “Cậu ta có ra tay! Thời Lạc có ra tay!!!”

Đội trưởng chiến đội Bò Rừng hận không thể vặn đầu Bạo Táo Thư xuống!

Dư Thúy nhìn về phía Bạo Táo Thư, nhịn không được bật cười, “Cậu có thể hét to thêm chút nữa.”

“Cậu im miệng đi!!!” Đội trưởng chiến đội Bò Rừng bây giờ chỉ muốn quăng Bạo Táo Thư vào trong bồn cầu, hắn ta hết cách, chỉ có thể thăm dò thương lượng với Dư Thúy, “Phí điều trị bên chúng tôi sẽ trả, chuyện này là đương nhiên, sau đó… tôi đảm bảo, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, bên phía nhà hàng lẩu tôi sẽ xử lý, video của camera trong cửa hàng và video của nhân viên của bọn họ có thể quay lại… toàn bộ sẽ xử lý, tôi đảm bảo, chuyện hôm nay tuyệt đối chết trong nhà vệ sinh này, ra khỏi đây sẽ không ai biết, có được không?”

Ánh mắt Dư Thúy hơi hòa hoãn lại, nhìn về phía Bạo Táo Thư.

Đội trưởng chiến đội Bò Rừng chần chừ một lát nói, “Bạo Táo Thư… cấm thi đấu một trận.”

Dư Thúy cười giễu.

Đội trưởng chiến đội Bò Rừng khẽ cắn môi, “Bạo Táo Thư cấm thi đấu toàn bộ vòng play off, lại phạt thêm một quý tiền lương.”

Bạo Táo Thư không thể tin nổi kêu gào, “Dựa vào cái gì? Thời Lạc cũng ra tay! Dựa vào cái gì cậu ta không bị cấm thi đấu cũng không bị phạt tiền!”

“Dựa vào vừa rồi Whisper bị cậu đánh một cái!!!” Đột kích của chiến đội Bò Rừng không nhịn được nữa, tiến lên che miệng Bạo Táo Thư lại, gằn giọng nói, “Có phải cậu thật sự muốn hại chết bản thân cậu, hại chết chiến đội chúng ta không?! Thật sự lộ ra ngoài, cậu đánh nhau với Thời Lạc lại ra tay với Dư Thúy, cũng đủ cho liên minh xóa tên cậu trong danh sách tuyển thủ đăng ký! Cậu muốn giải nghệ sao?!”

Bạo Táo Thư thừ người ra, mồ hôi lạnh trên trán nháy mắt tuôn ra.

Cậu ta cũng là người mới, vẫn không biết xử phạt bạo lực sẽ nghiêm trọng như thế, nhưng mà cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, giọng nói yếu ớt, “Nhưng Thời Lạc có ra tay…”

“Cậu nên cảm thấy may là Thời Lạc ra tay!” Đột kích của chiến đội Bò Rừng quả thật sắp bị tên ngu ngốc này làm tức chết, “Nếu như không phải cậu ta ra tay, FS có thể nuốt xuống cơn giận này giải quyết riêng với cậu ở đây?! Người cậu vừa đập là Dư Thúy!!! Thật sự nghĩ rằng người ta sợ gây chuyện à? Người ta là không muốn để Thời Lạc bị xử phạt, đồ ngu!!!”

Bạo Táo Thư thoáng tỉnh táo lại, nghĩ lại mà sợ, không dám nói nữa.

Thần Hỏa cố nén giận, “Mọi người… Mọi người có thể đến được chiến đội hạng một này, cũng không dễ gì, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện tìm đường chết, chính các cậu tự tìm đường chết chúng tôi cũng không xen vào, nhưng đừng liên lụy đến người của FS chúng tôi, hôm nay đến đây thôi, Dư Thúy… đi bệnh viện.”

Dư Thúy nói, “Đi kiểm tra camera, lấy video rồi đi.”

Puppy không yên tâm nhìn Dư Thúy, sau khi xác định bên này sẽ không đánh nữa thì đi tìm ông chủ nhà hàng.

Thần Hỏa lườm đám người Bò Rừng lạnh lùng nói, “Đúng, cầm theo camera, đề phòng bọn họ.”

Không lâu sau Puppy quay lại, ba người Dư Thúy Thần Hỏa Puppy cùng rời khỏi, áo thun trên người Dư Thúy đã bị mồ hôi làm ướt, Puppy sốt ruột nói, “Không sao chứ? Lưng cậu? Mau lên xe.”

Dư Thúy lắc đầu, “Để bọn họ đi xe, bảo lão Kiều mang Thời Lạc về căn cứ… chúng ta gọi xe.”

Thần Hỏa không hiểu, “Tranh thủ đến bệnh viện, cậu gọi xe làm gì?”

Puppy hiểu rõ, “Được… Haiz cậu còn chưa hiểu à? Bây giờ Thời Lạc đi theo đến bệnh viện chẳng phải khó xử sao? Trước tiên để bình tĩnh lại đã.”

Puppy đón một chiếc xe, Thần Hỏa vỗ đầu, vội vàng dìu Dư Thúy lên xe.

Sau khi đến bệnh viện lấy máu chụp phim kiểm tra, Thần Hỏa nhìn thấy lưng trần của Dư Thúy không khỏi hít sâu một hơi, lưng Dư Thúy tụ một mảng máu, nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng mà vận may Dư Thúy cũng còn tốt, kết quả lập tức có, vết thương này không có làm tổn thương xương cốt, chỉ là chấn thương phần mềm thôi.

Dư Thúy yên lòng, cuối cùng không nhịn được chửi: “Tôi đậu má con mẹ nó… đau chết cha rồi…”

Thần Hỏa nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”

Bác sĩ nhìn ba thằng con trai trước mặt trông còn không lớn hơn cháu mình là bao lạnh lùng nói: “Cái gì mà vậy thì tốt? Biết chỗ vị trí lưng có bao nhiêu nguy hiểm không? Không cẩn thận một chút thôi thì có thể đánh nứt xương sườn, vị trí này, cố định cũng không dễ, lỡ như làm tổn thương cột sống thì sao?”

Bề ngoài Dư Thúy ngoan ngoãn nghe mắng, trong lòng rất muốn ghi âm lại lời của bác sĩ về cho Thời Lạc nghe, hắn nhịn đau nói, “Bác sĩ nói phải.”

“Mới nhiêu đây tuổi, không có chuyện gì lại đánh nhau gây sự, phụ huynh trong nhà biết được thì lo lắng cỡ nào?!” Bác sĩ trừng Dư Thúy, “Đêm hôm khuya khoắt, về nhà sớm một chút không được sao? Có biết ba mẹ cậu nhìn thấy cậu thế này sẽ khó chịu biết bao nhiêu không?”

Dư Thúy cúi đầu cười, “Phải, nếu mẹ cháu biết chắc là đau lòng muốn chết… Không thể để bà ấy biết được.”

Bác sĩ bất mãn: “Hôm nay cậu ở lại bệnh viện, cậu không gọi người giám hộ đến?”

“Người giám hộ của cháu…” Dư Thúy bị chọc đến tức cười, “Không sao, tự mình chăm sóc cho mình là được rồi, xin bác sĩ mau cho cháu nằm xuống được không? Đau thật đó.”

Vị bác sĩ già lại dặn dò những việc chú ý, nói xong thì để y tá đi làm thủ tục nhập viện cho Dư Thúy.

Nửa giờ sau, cuối cùng Dư Thúy cũng được nằm sấp xuống giường bệnh như mong muốn.

Y tá buổi tối là mấy cô gái trẻ tuổi, Dư Thúy cũng ngại chửi tục trước mặt con gái nhà người ta, truyền dịch đổi thuốc toàn bộ quá trình đều không ngừng mắng chửi trong lòng, suýt nữa lại bị nghẹn đến nội thương.

“Mẹ nó xui quá, chuyện hôm nay ai cũng không được nói ra ngoài…” Dư Thúy đau đến mức ứa mồ hôi, “Nghe thấy chưa?”

“Cậu nói có hơi muộn rồi.” Puppy đang gọt táo cho Dư Thúy im lặng nhìn sang điện thoại của mình, “Lão Kiều đã nói cho người giám hộ của cậu rồi.”

Dư Thúy suýt nữa thì bật dậy, Puppy lại bổ sung, “Không phải ba mẹ cậu, là nói cho ông chủ.”

Dư Thúy bình tĩnh lại, nhíu mày nói, “Lão Kiều nhiều chuyện để làm gì… Đội trưởng gần đây bận sắp điên rồi, không cần nói cho anh ấy, đã xử lý xong hết rồi.”

Một tiếng trước, Quý Nham Hàn đang họp sứt đầu mẻ trán một tay che một bên tai, một tay cố gắng nghe điện thoại, lớn tiếng nói, “Cậu nói cái gì? Ai với ai đánh nhau? Cậu nói lớn một chút!!!”

Nghe lão Kiều nói xong, Quý Nham Hàn suýt nữa cho rằng mình bận đến choáng váng nên nghe nhầm rồi.

Gã đi đến chỗ yên tĩnh ở hành lang, không tin nổi nói, “Cậu nói là…”

“Ba tên vú em… Cậu xác định là ba vú em, không phải chức nghiệp khác?”

“Sau đó ba tên vú em, ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng lẩu, đánh nhau?”

“Còn đánh bể đầu chảy máu?”

Quý Nham Hàn tức đến nỗi thở hổn hển, “Bị điên à?! Ba tên trị liệu hơn nửa đêm không ngủ tập trung ở nhà vệ sinh quán lẩu đánh nhau?!”

Trong bệnh viện, Puppy lại thở dài cà khịa, “Không nói không được, trị liệu của chiến đội chúng ta đều là nhân vật hung dữ, hành vi bạo lực lần đầu tiên từ khi FS thành lập đến nay, người tham dự vậy mà là hai trị liệu một trong đội hình chính một dự bị, thật sự là khiến người ta bất ngờ.”

Thần Hỏa quanh năm bị Dư Thúy cướp đầu người yếu ớt nói, “Cảm ơn, tôi thì không bất ngờ chút nào.”

Puppy cảm thán, “Cái câu kia nói như thế nào nhỉ? Tôi nhớ có câu giống như khen hành vi này…”

Dư Thúy nằm sấp trên giường bệnh, nhịn đau chơi game điện thoại để chuyển sự chú ý, “… Không thích trang sức, chỉ yêu vũ trang*.” (xuất xứ từ bài “Vị nữ dân binh đề chiếu” (為女民兵題照: Đề bức ảnh nữ dân quân) của Mao Trạch Đông)

“Đúng đúng đúng.” Puppy gật đầu, “Con gái trị liệu nhiều khát vọng kỳ lạ*! Chính là nói mấy cậu.” (chế từ câu thơ trước câu “Không thích trang sức, chỉ yêu vũ trang”)

Puppy tò mò, “Tôi có thể phỏng vấn một chút không? Khi mấy cậu bình thường hỗ trợ chúng tôi, oán khí trong lòng có phải rất là nhiều không? Oán khí này dần dần tích lũy trong cơ thể, sau đó hôm nay…”

“Chắc chắn vậy.” Thần Hỏa lại buồn bã nói, “Puppy, cậu có chú ý màn hình chờ máy tính của Dư Thúy không? Là một chữ ‘nhẫn’.”

Thần Hỏa nhìn về phía Dư Thúy, “Tôi luôn muốn hỏi lại không dám hỏi, nhưng mà trong lòng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy, chữ nhẫn kia có quan hệ rất lớn với tôi.”

“Cậu nói đúng rồi.” Dư Thúy vừa chơi game vừa bình tĩnh nói, “Mỗi ngày tôi đều phải nhìn chữ ‘nhẫn’ đó mười ngàn lần, mới có thể không để căn cứ xảy ra sự kiện đẫm máu, bây giờ tôi không nhìn thấy màn hình chờ đó nữa, rất có thể không nhịn được, hai người xác định còn muốn khiêu khích tiếp?”

Thần Hỏa và Puppy nhớ lại nhóm hai người trị liệu Dư Thúy Thời Lạc sát khí ngút trời trong nhà hàng lẩu, nghĩ thấy mà sợ, ôm cánh tay, cùng nhau im miệng.