FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 22



Whisper]: “Ăn khuya không? Giúp cậu gọi luôn?

Thời Lạc xem tin nhắn wechat của Dư Thúy, cơn giận dỗi không có lý do liền dâng lên, trả lời: [Không đói, không ăn.]

Sau khi gửi tin nhắn đi Thời Lạc lại hối hận, trước không nói những cái khác, nhưng mà cậu đói thật, cậu đói sắp chết luôn rồi!

Thời Lạc cầm điện thoại lên nghĩ mãi không ra, trước đây cậu chẳng phải là người nghĩ một đằng nói một nẻo, sao bây giờ hễ gặp Dư Thúy thì lại lên cơn vậy?

Đã nói không đói không ăn, bây giờ mình lại đặt đồ ăn, lát nữa xuống dưới lấy đồ bị nhìn thấy… thì thật sự trở thành nhóc con đang giận dỗi rồi, ngu quá đi.

Thời Lạc vò mái tóc ngắn ngủn của mình, bực bội đứng dậy kéo túi của mình tìm thử xem, bên trong nửa miếng đồ ăn vặt cũng chẳng có, chỉ có một hộp kẹo cao su, cậu lấy một viên kẹo bỏ vào miệng nhai, vẻ mặt đau khổ.

Năm phút sau, cửa phòng Thời Lạc vang lên tiếng gõ.

Thời Lạc yên lặng thổi bong bóng cao su, thầm nói tên tra nam bắt đầu rồi bắt đầu rồi hắn lại bắt đầu rồi.

Cậu thở dài, ngoan ngoãn đứng dậy mở cửa, nhưng vẫn không nhịn được nói lẫy: “Đã nói không ăn rồi, anh làm gì…”

Bên ngoài, vẻ mặt Thần Hỏa đầy dấu chấm hỏi.

Thời Lạc: “…”

“Xin hỏi…” Thần Hỏa móc móc lỗ tai, không xác định ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi cậu… là đang giận dỗi với tôi đó sao? Cậu tăng điểm ở server trong nước không được cuối cùng bị ép điên rồi à?”

Thời Lạc và Thần Hoa nhìn nhau, trong dạ dày của hai người đều dâng lên cơn mắc ói, lần này thật sự không đói rồi.

Thần Hỏa xoa xoa dạ dày có hơi không yên ổn của mình, miễn cưỡng nói, “Tôi lên thay quần áo, Dư Thúy bảo tôi gọi cậu, cùng nhau đi ăn khuya.”

Thời Lạc không chút nghĩ ngợi: “Biết rồi, anh đi đi!”

Thần Hỏa nhún vai, xoay người bước về phòng mình.

Thời Lạc về phòng mặc áo khoác vào, đội thêm một cái mũ bóng chày ngầu ngầu, cầm điện thoại rồi bước xuống lầu.

Năm người cùng nhau đi đến một nhà hàng lẩu tư nhân gần đó.

Nhà hàng này có tổng cộng tám bàn, phòng có vách ngăn, mỗi phòng đều không có cửa, chỉ có một tấm màn, mọi người bước vào bên trong, đúng lúc bàn bên cạnh đang dọn đồ ăn lên, thật trùng hợp, những người ngồi bên trong đều là đồng nghiệp, chính là mấy người của chiến đội Bò Rừng.

Là đối thủ mà Thời Lạc đã gặp khi được thi đấu trong đội hình chính thức ở giải đấu thường quy trước khi thi đại học.

Dư Thúy vén màn lên chào hỏi, đội trưởng của Bò Rừng vội vàng đáp lại, hai người xã giao mấy câu, Thời Lạc đói muốn chết chỉ muốn nhanh chóng gọi đồ ăn, thế nhưng không gian trong hành lang có hạn, Dư Thúy và Thần Hỏa đang đứng ở cửa phòng của người ta cậu hoàn toàn không thể đi vào trong được, cậu sốt ruột đứng phía sau Dư Thúy, liếc nhìn bên trong, nhìn thấy một người trong Bò Rừng cũng đang có vẻ mặt không tốt nhìn cậu.

Mình không vui là vì đói, cậu ta ăn miệng dính đầy tương ớt còn không vui cái gì chứ?!

Thời Lạc nhìn lướt qua, ngoại trừ cái tên đang trừng mình, bên cạnh còn có một thằng nhóc ánh mắt nó nhìn chiến đội của mình hình như cũng có chút thù địch.

Chiến đội Bò Rừng đều cầm tinh con bò rừng sao? Toàn tính tình thế này? Mấy người này có bệnh à?

Cuối cùng Dư Thúy cũng nói đủ, năm người bước vào phòng kế bên, lão Kiều ngồi xuống thấp giọng nói, “Cái tên Bạo Táo Thư vừa rồi mặt sắp đen thui hết luôn.”

Dư Thúy giống như không nghe thấy, cầm thực đơn lên gọi đồ ăn, hối thúc, “Tự mình thích ăn gì thì gọi cái đó, ăn nhanh lên, tôi buồn ngủ muốn chết rồi.”

Thời Lạc cầm thực đơn lên, “Bạo Táo Thư là ai? Tên ngu ngốc trên miệng có dính tương ớt đó hả? Vì sao cậu ta không vui?”

Dư Thúy cau mày: “Gọi đồ ăn.”

Puppy đang ngồi bên cạnh Thời Lạc, hắn ta nghiêng người về phía cậu, nhỏ giọng nói: “Trận đấu cuối cùng đánh với chúng ta trước đây, đám Bò Rừng bọn họ đứng thứ năm, so với LAD xếp hạng bốn chỉ thấp một điểm, chỉ cần thắng trận BO3 đó thì bọn họ lập tức xếp hạng bốn.”

“Cậu có thể xem lịch thi đấu của vòng play off, xếp hạng bốn có ưu thế rất lớn so với xếp hạng năm, sẽ đánh ít một trận, đương nhiên khả năng vào vòng chung kết lớn hơn một chút, xếp hạng năm… vòng đầu tiên lỡ như bị loại rồi vậy chẳng phải kết thúc rồi sao? Nhưng mà hạng bốn thì không giống như vậy, hạng bốn là bắt đầu đánh từ vòng thứ hai.”

“Trước đây nghe nói trận đấu cuối cùng là cậu ra sân, chiến đội Bò Rừng vô cùng vui vẻ.” Giọng nói của Puppy càng đè xuống thấp hơn, “Biết Dư Thúy ra đấu thay cho Thần Hỏa lại càng vui hơn, bọn họ thấy chắc chắn rồi, chỉ cần thắng chúng ta, bọn họ có thể vào thẳng vòng thứ hai.”

Puppy ngồi ngay ngắn lại, cầm thực đơn lên chậm rãi nói, “Nhưng mà kết quả là… cậu biết đó, cuối cùng bọn họ vẫn xếp hạng năm, trở mình thất bại.”

Thời Lạc cạn lời: “Bản thân tôi thắng quang minh chính đại, cậu ta tài nghệ không bằng người khác thì dựa vào cái gì mà tức tối?”

Dư Thúy cảnh cáo nhìn Thời Lạc, “… Gọi đồ ăn.”

“Bình thường, weibo chính thức của bọn họ trước đó đã khoác lác, bây giờ cảm thấy mất mặt.” Thần Hỏa cũng khá chướng mắt cái kiểu không chịu thua này của Bò Rừng, “Cho rằng sắp xếp đó của chúng ta kỳ quái như thế, một dự bị trị liệu, một đột kích vốn không phải chức nghiệp chính, bọn họ chắc chắn có thể thắng, đáng tiếc, chúng ta tùy tiện chơi thôi, mà bọn họ vẫn không đánh thắng được.”

Lão Kiều thấp giọng nói, “Cũng đừng nói như vậy, thật ra tên Bạo Táo Thư và tên dự bị mới của chiến đội bọn họ có hơi nóng tính, những người khác đều không có để trong lòng, vừa rồi chẳng phải cũng nói chuyện rất tốt sao? Đừng nhắc nữa, ăn cơm.”

Thần Hỏa nghĩ nghĩ đã hiểu ra, “À đúng rồi, tên Bạo Táo Thư kia cũng là người mới, cũng là trị liệu, hôm đó còn đúng lúc cũng là lần đầu tiên thi đấu. Hôm đó chắc cậu ta muốn thể hiện trước Thời Lạc, không ngờ lại bị Thời Lạc thể hiện lại, còn giành được MVP, haiz… không hiểu trị liệu mấy cậu mà, làm một vú em đáng yêu dịu dàng không tốt sao? Tính háo thắng sao lại còn mạnh hơn đột kích chúng tôi vậy?”

Trong một bàn năm người chỉ có hai người trị liệu, Dư Thúy và Thời Lạc cùng ngẩng đầu nhìn Thần Hỏa, cậu ta vội xua tay, “Xin lỗi xin lỗi, gọi món gọi món.”

Năm người nhanh chóng gọi xong đồ ăn, nhà hàng này lên món đều là chia thời gian, lúc nồi vừa sôi lên thì món ăn vừa vặn được bưng lên, năm người vừa ăn vừa trò chuyện về sắp xếp cho vòng playoff, lão Kiều thuận tiện phổ cập kiến thức cho Thời Lạc, “Vòng playoff cũng không có gì khác biệt với vòng chính thức, chỉ là ba ván thắng hai trở thành năm ván thắng ba, điểm ở vòng chính thức chúng ta xếp hạng nhất, cho nên mấy trận đấu đầu không liên quan đến chúng ta, chỉ đánh bán kết và chung kết cuối cùng thôi…”

Dư Thúy uống một ngụm nước, “Trận chung kết đã sắp xếp cho chúng ta rồi?”

Lão Kiều hầy một tiếng, “Chuyện trong lòng đã rõ ràng, sợ cái gì.”

Lão Kiều tiếp tục nói với Thời Lạc, “Ngoại trừ khán giả nhiều hơn một chút, quy trình phiền phức hơn càng lắt nhắt hơn, thì cũng không khác mấy với vòng chính thức, làm theo những gì Dư Thúy dạy cậu trước đây là được, nhưng mà… cậu chắc là không ra sân được đâu, vấn đề không lớn.”

Dư Thúy gật đầu, “Trông chừng máy nước uống* cho tốt là được.” (*ý chỉ việc dự bị)

Thời Lạc bĩu môi, trong lòng cậu cũng biết rõ, vòng bán kết và chung kết chiến đội không thể cho một dự bị ra sân mạo hiểm được, cậu uống một ngụm lớn nước ép dưa hấu, đứng dậy nói, “Đi vệ sinh.”

Hành lang của nhà hàng lẩu này mẹ nó thiệt ngoằn ngoèo mà, Thời Lạc vòng quanh một hồi mới tìm thấy nhà vệ sinh, cậu vào trong đi tiểu xong, ra ngoài rửa tay.

Gặp phải tên Bạo Táo Thư vừa rồi mới trừng mình.

Thời Lạc lười chào hỏi, cậu bước đến định rửa tay.

Bạo Táo Thư bên cạnh sắc mặt cũng không tốt, cậu ta rửa tay, không sấy cũng không lau, cứ thế vẩy tay, nước văng lên khắp mặt Thời Lạc.

Thời Lạc lạnh giọng nói, “Làm gì thế?!”

Bạo Táo Thư quay đầu liếc mắt nhìn Thời Lạc, cười khiêu khích, “Yên tâm, tay tiểu gia rửa sạch sẽ rồi, vẩy nước sạch chứ không phải vẩy nước tiểu.”

Thời Lạc nghe xong đè luôn hai ngón tay ở trên miệng vòi nước, đè nước văng lên cao, cột nước theo đầu ngón tay cậu bắn thẳng ra ngoài, phun đầy đầu đầy mặt Bạo Táo Thư.

Cậu mặt không cảm xúc nói, “Yên tâm, vừa rồi tiểu gia còn chưa kịp rửa tay, tôi xác định chắc chắn đây là nước tiểu không phải nước sạch.”

Bạo Táo Thư nháy mắt liền tức giận.

Trong phòng, lão Kiều ăn một miếng rau tần ô, “Sao lại lâu như vậy?”

Khóe miệng Dư Thúy hơi nhếch lên, “Tuổi còn nhỏ, thời gian dài.”

Lão Kiều buồn cười, cảm thán, “Tôi cũng không lớn hơn Thời Lạc bao nhiêu tuổi, nhưng mà coi người ta kìa… thi đại học xong thì trực tiếp bay về còn tăng hạng cả một đêm, đây là cái tố chất sức khỏe gì? Đây là ý chí sắt thép gì? Nghiện net nặng thành như vậy rồi, không vào giới của chúng ta còn có thể đi đâu được?”

Thần Hỏa khinh thường, “Tăng hạng nửa ngày, thứ hạng vẫn không bằng tôi.”

Puppy nói, “Đã không tệ rồi, không nghĩ lại lúc cậu vừa mới debut? Thật sự, xem cái trận đấu trước khi thi đại học kia, bình tĩnh biết bao, ai có thể nhìn ra được đây là lần đầu tiên ra thi đấu?”

“Không bình tĩnh được sao!” Thần Hỏa khinh thường, “Cậu không hỏi Dư Thúy xem, chỉ thiếu nói với Thời Lạc từ phòng nghỉ ở hậu trường đến hội trường thi đấu phía trước có bao nhiêu bước, nên bước chân trái trước hay là chân phải! Năm đó nếu như tôi cũng có một tiền bối dẫn dắt như thế, tôi có thể càng bình tĩnh hơn cậu ta!”

Lão Kiều nhìn ra bên ngoài, “Từ phòng nghỉ đến sân thi đấu có bao nhiêu bước tôi không biết, nhưng từ đây đến nhà vệ sinh có bao xa tôi lại biết rõ… Chỉ có mấy bước chân, sao cậu ấy vẫn chưa quay lại?”

Dư Thúy khẽ nhíu mày.

Puppy ăn một miếng măng, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, im lặng nói, “Đội trưởng, cậu dạy Thời Lạc mấy cái quy định chi tiết lung ta lung tung nhiều như vậy, có nói với cậu ấy đường dây cao thế không được đụng nhất chưa, cái quy định có thể khiến người ta giải nghệ luôn đó?”

Dư Thúy đứng dậy, chạy mấy bước ra khỏi phòng, vén màn của phòng kế bên lên…

Mấy người trong chiến đội Bò Rừng đều làm mặt ngơ ngác.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đầu Quả Tim
3. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
4. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
=====================================

Bạo Táo Thư không có ở đây.

Dư Thúy không nói lời nào đi thẳng về phía nhà vệ sinh, vòng qua hành lang quanh co, còn chưa đến nhà vệ sinh Dư Thúy đã nghe thấy tiếng động của đồ vật gì đó bị đập vỡ, da đầu hắn nháy mắt tê rần.

Cánh cửa bên ngoài nhà vệ sinh đã bị khóa trái, nhân viên làm việc của nhà hàng đang sốt ruột quay vòng vòng, tiếng chửi bên trong nhà vệ sinh không ngừng vang lên, Dư Thúy tức muốn điên người đạp cửa nhà vệ sinh ra.

Trong nhà vệ sinh, một trong hai bình hoa trang trí cực lớn đã bị đập bể, mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, Thời Lạc và Bạo Táo Thư đang lăn trên mặt đấy, vẻ mặt Thời Lạc trắng xanh con mắt đỏ ngầu, bóp chặt lấy vai Bạo Táo Thư, dùng sức lật người cậu ta lại đè lên trên đất, cổ tay Thời Lạc hơi nghiêng, Dư Thúy nhìn thấy trên cánh tay Thời Lạc có dính máu.

Dư Thúy thấy máu trên tay Thời Lạc, trong đầu nháy mắt trống rỗng, trái tim dường như ngừng đập.

Hắn bước nhanh đến, một tay kéo Thời Lạc từ dưới đất lên, Thời Lạc tức giận nói, “Đừng kéo tôi! Tôi đánh chết thằng ngu này!”

Dư Thúy hận không thể nhét Thời Lạc vào trong cốp xe của mình, “Im miệng! Đi theo tôi!”

“Anh hỏi xem nó nói cái gì?! Anh hỏi nó!” Thời Lạc không ngừng giãy giụa, bay lên đá chân, còn muốn đạp quỷ nóng nảy*, “Mày có ngon thì đến đây! Đến đây!!!” (*Bạo táo trong Bạo Táo Thư có nghĩa là nóng nảy)

Quỷ nóng nảy nhân cơ hội bò dậy, chùi khóe miệng bị đánh chảy máu, chửi ầm lên, “Chửi mày là do đĩ chó nuôi! Đĩ chó nuôi! Đ* chó nuôi! Là con đĩ nào đó lỏng quần mới sinh ra mày, sao hả?!!!”

Trên trán Thời Lạc nổi lên gân xanh, nháy mắt liền muốn xông đến, Dư Thúy suýt nữa không ôm cậu lại được.

Thời Lạc ra sức giãy giụa, khàn giọng hét với Dư Thúy, “Anh không nghe nó nói gì sao?!”

“Tôi có nghe…” Sức lực Thời Lạc quá lớn, Dư Thúy biết mình không thể kiên trì được bao lâu, hắn cố hết sức ôm lấy Thời Lạc, gằn giọng nói, “Tiếp tục ra tay, tôi chắc chắn… chắc chắn sẽ khai trừ cậu… Tôi nói được thì làm được.”

Sức lực Thời Lạc giảm xuống.

Không chờ Thời Lạc kịp phản ứng, Bạo Táo Thư bên kia đã mất lý trí nhân lúc này giơ bình hoa còn lại lên đập về phía này.

Trong nhà vệ sinh chỉ có chút không gian, tránh cũng không có chỗ tránh, con ngươi Dư Thúy khẽ run lên, theo bản năng ôm Thời Lạc rồi xoay lưng lại.

Dư Thúy khóa chặt Thời Lạc trong lòng, ngay sau đó, bình hoa kia bịch một tiếng chắc chắn không sai lệch đập lên trên lưng Dư Thúy.