Quý Nham Hàn nhận ra tình hình trong nhà vệ sinh khác thường, gã hoảng sợ đứng dậy, bước mấy bước đến nhà vệ sinh, Dư Thúy cố nén cơn đau từ lục phủ ngũ tạng, đưa tay khóa trái cửa nhà vệ sinh lại.
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải quần nhau với Quý Nham Hàn.
Quý Nham Hàn sốt ruột khẩn trương gõ cửa nói, “Cậu sao thế? Cậu lại nôn à? Mở cửa! Để tôi xem! Nghiêm trọng không?!”
Dư Thúy một tay chống lên trên bồn rửa tay, một tay chậm rãi vừa ấn vừa xoa dạ dày của mình, cố hết sức khiến cho bản thân không bị quấy rầy, hắn cần phải nhanh chóng làm rõ suy nghĩ.
Chuyện trong nhà Mẫn Mẫn sợ là đã đến bước đường cùng rồi, tiền vốn Quý Nham Hàn muốn bù vào chỗ trống quá lớn, biến cố đến quá nhanh, đã không còn thời gian cho Dư Thúy lãng phí.
Tình hình hiện tại đã đủ bị động rồi, Dư Thúy không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc mình tỉnh dậy trên giường bệnh tất cả mọi chuyện đã kết thúc, vậy thì thật sự đã không còn kịp nữa.
Hắn kéo dài một hồi, cách một cánh cửa nói, “Tôi…”
Dư Thúy hơi khom người, mồ hôi lạnh ở trên mặt chảy xuống, quá đau.
Đau đến mức hắn không nhìn rõ đồ vật nữa.
“Tôi… Tôi treo biển bán mình, chiến đội khác trong nước không chừng sẽ ra được giá cao.” Đã đến bước này, cãi nhau không còn ý nghĩa gì nữa, Dư Thúy cũng không có thời gian, hắn chịu đựng cơn buồn nôn và sự đau đớn, cố hết sức bình tĩnh nói, “Ông chủ chiến đội Bò Rừng… Vẫn luôn muốn tôi, mấy năm nay đã đề cập rất nhiều lần, tìm ông ta ra giá, chiến đội bên châu Âu đưa cho anh bao nhiêu thì đòi ông ta bấy nhiêu, chắc chắn ông ta chi được…”
Dư Thúy thở hổn hển một hồi, “Có thể NSN không ra giá cao, nhưng cũng có thể hỏi thử, ông chủ bọn họ thật sự muốn chức vô địch, bọn họ chỉ thiếu một trị liệu, chắc chắn đồng ý chi tiền, hoặc là ICE… Trước đây bọn họ có liên lạc với tôi, từng ra giá 50 triệu tệ, cũng là giá trên trời rồi, đi tìm ông chủ bọn họ…”
Quý Nham Hàn ở ngoài cửa giọng nói khản đặc, “Nhiều chiến đội… từng tìm đến cậu vậy sao?”
Đâu chỉ nhiêu đây.
Con bài tình cảm đã vô dụng, bây giờ Dư Thúy không muốn nói về tình nghĩa trước đây một chút nào nữa, vô dụng thì không nói, chỉ tăng thêm đau đớn.
Quý Nham Hàn một lúc lâu không nói chuyện, Dư Thúy cắn răng đấm thật mạnh lên cửa nhà vệ sinh, “Điếc rồi?! Có nghe thấy không?! Đi tìm bọn họ, tôi bán mình hai năm, giá cả tùy anh đưa ra, chỗ nào tôi cũng đi!”
NSN cũng được, ICE cũng tốt, chiến đội nào cũng được hết, Bò Rừng vừa mới có thù oán cũng được.
Chỉ cần để tôi ở lại khu thi đấu này là được.
Lại qua một hồi lâu, Quý Nham Hàn ở bên ngoài cửa mới kiềm chế nói, “Cậu nghĩ rằng tôi chưa từng hỏi? Nếu như có thể bán cậu ở trong nước, tôi sao có thể đồng ý để cậu qua khu khác…”
“Chiến đội muốn cậu rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ cần cậu… Mà phí hợp đồng hai năm của cậu không lấp nổi khoản nợ của tôi.” Quý Nham Hàn run rẩy nói, “Chỉ có chiến đội Thánh Kiếm châu Âu đồng ý bao hết hợp đồng, một lần muốn năm người…”
“Một trận thi đấu…” Dư Thúy kiềm chế nói, “Nhiều nhất cũng lên có bốn người, bọn họ một lần muốn năm người, là thằng ngu sao? Với lại bọn họ không thể chỉ mua mỗi FS, chắc chắn còn mua thêm tuyển thủ hàng đầu của chức nghiệp khác, sao hả? Bình nước… Bình nước của bọn họ làm bằng vàng à? Cần nhiều người đến coi như vậy sao?”
Quý Nham Hàn yên lặng trong chốc lát, tàn nhẫn nói thẳng toẹt ra: “Đương nhiên người bọn họ cần chỉ có cậu, những người khác… Cũng không tệ, bọn họ cũng mua người khác, bọn họ muốn chơi cái chiêu giống Hàn Quốc, đổi thay phiên, không cố định đội hình thi đấu, như thế mới có thể kích thích tuyển thủ tiến lên tốt nhất… Vì vị trí ra thi đấu mà liều mạng huấn luyện.”
Dư Thúy gật đầu, hiểu rồi.
Trừ mình ra, Thần Hỏa, Puppy, lão Kiều và cả Thời Lạc qua đó, ngay cả vị trí ra thi đấu cũng không thể đảm bảo.
Dư Thúy gắt gao nắm chặt mép bồn rửa tay, đầu ngón tay trắng bệch.
“Chỉ có bọn họ, đồng ý một lần mua nhiều người như vậy, sẵn sàng chấp nhận toàn bộ thời hạn hợp đồng của tất cả…” Quý Nham Hàn nghẹn ngào, “Chỉ cần có chiến đội trong nước nào đó có thể đưa ra được cái giá này, thì sao tôi có thể bán cậu qua châu Âu? Chẳng lẽ tôi không biết chuyện này đáng khinh đến cỡ nào sao?! Mẹ nó trước đây tôi cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp đó!”
Dư Thúy miễn cưỡng cười.
Vậy mà anh còn nhớ rõ.
Dư Thúy phun một ngụm máu vào trong bồn rửa tay, nhắm mắt để bản thân tỉnh táo lại, trong đầu nhớ lại hợp đồng của bốn người kia.
Thời gian ký của Thời Lạc dài nhất, nhưng thật ra cũng là hợp đồng dễ xử lý nhất, phí hợp đồng Quý Nham Hàn đưa ra cho cậu ấy quá ít, một chút tiền đền hợp đồng đó bản thân Dư Thúy có thể bù vào dễ dàng, không thành vấn đề. Trước đó cứ ép buộc không cho Thời Lạc hủy hợp đồng, một là Dư Thúy không muốn để Thời Lạc đến chiến đội khác, hai là cảm thấy không đến mức lật mặt nhau đến bước này, bây giờ xem ra… Lại là giải quyết tốt nhất.
Thần Hỏa còn hai năm rưỡi, phí hợp đồng của cậu ta quá cao, không thấp hơn mình bao nhiêu, quy định trên hợp đồng cũng rất nhiều, trên người còn buộc thêm hợp đồng kinh tế lung tung, không dễ xử lý lắm, nhưng may mà trong tay Thần Hỏa cũng có không ít tiền.
Puppy còn ba năm nữa, phí hợp đồng của cậu ta không cao mấy, chỉ là thời hạn quá dài, với lại cậu ta đến muộn nhất, trên hợp đồng có thể càng hà khắc.
Khó xử lý nhất là lão Kiều, nếu Dư Thúy nhớ không lầm thì đầu năm nay lão Kiều vừa mới ký tiếp hợp đồng, trên người ít nhất còn bốn năm hợp đồng, mà trước đây anh ta chơi chuyên nghiệp là để trả tiền cho gia đình, hai năm trước vừa mới dọn dẹp sạch sẽ nợ nần của nhà mình, trong tay anh ta sợ là không có tiền gì hết, để anh ta tự chuộc thân cho mình… Căn bản là không cần nghĩ đến.
Dư Thúy ngẩng đầu nhìn gương một chút, sau khi hít thở sâu mấy cái, Dư Thúy đã hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu vô cùng rõ ràng.
“Phí hợp đồng của Thời Lạc và lão Kiều tôi sẽ trả, đừng lừa gạt tôi…” Dư Thúy lạnh lùng nói, “Câu lạc bộ Thánh Kiếm tuyệt đối không muốn có đột kích bị thương ở tay, cũng tuyệt đối không có hứng thú với một trị liệu mới ngay cả dự bị cũng ngồi chưa vững, hai người này là anh cố nhét cho bọn họ… Không cần miễn cưỡng, bao nhiêu tiền, tôi trả.”
Quý Nham Hàn ở ngoài cửa giật mình, “Cậu muốn chuộc lão Kiều? Cậu… Chẳng phải quan hệ giữa cậu với Thần Hỏa tốt nhất sao? Cậu như vậy… Càng không chuộc được bản thân cậu.”
Dư Thúy theo bản năng nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh, hắn mở miệng, một lát sau thì từ bỏ, không có nói thêm nữa.
Không chuộc lão Kiều? Trơ mắt để anh ta đi châu Âu trông bình nước, sau đó cô đơn trên ghế dự bị giải nghệ nơi đất khách quê người?
Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, còn có chuyện nào đáng sợ hơn chuyện này à?
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Dư Thúy còn phải tích góp sức lực để nói chuyện khác.
“Và mua nửa năm của Thần Hỏa, số tiền này Thần Hỏa tự mình trả… Tôi mua Thời Lạc với lão Kiều xong chắc hẳn còn có thể thừa một chút tiền…. Còn lại, mua tiếp một năm của Puppy, bây giờ anh đi sửa hợp đồng, đổi thời hạn hợp đồng của hai người họ giống như tôi, đều là hai năm.” Dư Thúy nhịn đau, “Quý Nham Hàn… Nếu như anh còn chút lương tâm, thì bán chút thời hạn này cho tôi.”
Quý Nham Hàn im lặng.
Gã hiểu rõ, Dư Thúy là vì dự định sau này, muốn để hai năm sau Thần Hỏa và Puppy có thể cùng lúc quay về với hắn.
“Tôi biết rõ bản thân còn có bao nhiêu tiền, nếu tôi đã nói muốn chuộc muốn mua thì tuyệt đối có thể trả nổi…” Dư Thúy ôm dạ dày, miễn cưỡng lạnh giọng nói, “Tôi đã nhượng bộ đến cực hạn rồi, anh có thể không đồng ý, vậy thì bỏ đi… Coi như số mạng của mấy người bọn họ không tốt, ông đây mặc kệ hết… Chỉ chuộc thân cho mình, thế nào? Không biết không còn tôi rồi, Thánh Kiếm có còn muốn bọn họ hay không.”
“Không!” Quý Nham Hàn vội nói, “Cậu không thể đi… Được, làm theo lời cậu nói.”
Vậy thì được.
Dư Thúy đau dạ dày đến mức nói không ra hơi nữa, hắn chống đầu lên trên gương, cố hết sức lấy điện thoại ra.
Mắt Dư Thúy nhìn đồ vật không còn rõ lắm, hắn tốn sức lục tìm trong danh bạ, giọng điệu yếu ớt nói, “Còn nữa, anh… Hứa với tôi một chuyện…”
Bên ngoài, Quý Nham Hàn khàn giọng nói, “Cậu nói đi.”
Miệng Dư Thúy khẽ động, thấp giọng nói mấy câu.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Quý Nham Hàn ở bên ngoài vẫn nghe rõ ràng.
Gã ngạc nhiên nhìn cánh cửa nhà vệ sinh, qua một hồi lâu, gã gật đầu, “Tôi sẽ không bao giờ nói.”
Dư Thúy thở phào một hơi, không chờ hắn cầm điện thoại lên lần nữa, Quý Nham Hàn bên ngoài bất chấp nói, “Kẻ phản diện này tôi đã làm rồi, thì cứ… Để tôi làm cho đến cùng đi.”
Môi gã run lên, “Tôi che giấu việc này cho cậu, đồng giá trao đổi… Cậu cũng phải thay tôi giấu một chuyện.”
Dư Thúy tốn sức mở mắt ra, giọng nói khàn khàn, “Nói đi.”
“Tôi đã đồng ý với Mẫn Mẫn từ lâu rồi, khi kết hôn sẽ tổ chức vô cùng long trọng, sẽ mời tất cả tuyển thủ có danh tiếng trong giới đến, sẽ live stream trên mạng, sẽ tổ chức nở mày nở mặt hơn các tuyển thủ đã giải nghệ…” Gương mặt của Quý Nham Hàn nín nhịn đến mức đỏ bừng, càng nói càng không còn sức, cuối cùng gần như là đang cầu xin, “Tôi không muốn cuối cùng cô ấy cùng tôi bị người ta mắng, không chừng ngay cả cửa nhà cũng không ra được. Dư Thúy, cô ấy đã ở cạnh tôi sáu năm rồi…”
Cuối cùng Dư Thúy cũng tìm thấy tên Thời Lạc trong danh bạ.
“Sáu năm.” Dư Thúy nhìn tên Thời Lạc, thì thào không ra tiếng, “Cậu với tôi quen nhau mới ba tháng…”
Bên ngoài, Quý Nham Hàn nghẹn ngào, “Mấy năm nay tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều, chuyện hứa hẹn khi xưa không có chuyện nào làm đến nơi đến chốn, bây giờ nếu như chuyện bán các cậu bị truyền ra ngoài, đừng nói tất cả người trong giới đến chúc mừng, tôi sợ là ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức được, Dư Thúy… Tôi đã có lỗi với cậu, cũng chỉ có thể có lỗi với cậu thôi, chuyện chuyển nhượng…”
“Đều là chủ ý của tôi.”. Truyện Trọng Sinh
Bên ngoài nhà vệ sinh, Quý Nham Hàn không tin nổi mở to mắt.
Bên trong nhà vệ sinh, giọng nói của Dư Thúy truyền ra.
“Là tôi muốn đi châu Âu.”
“Là tôi không muốn lão Kiều liên lụy tôi nữa.”
“Là tôi muốn đi Đức, là tôi muốn đến chiến đối tốt nhất.”
Trong cánh cửa, Dư Thúy nói khẽ: “Đội trưởng, tân hôn hạnh phúc.”
Sau này tôi không nợ anh gì nữa.
Cuối cùng Dư Thúy bấm gọi cho Thời Lạc.
Chuyện sau đó, Dư Thúy không có ấn tượng gì hết.
Hình như hắn vừa cúp điện thoại, chưa đến mấy phút Thời Lạc đã phá cửa xông vào, Dư Thúy muốn mở khóa nhà vệ sinh, nhưng ngay cả sức lực đưa tay lên hắn cũng chẳng còn.
Trong lúc mơ hồ dường như Dư Thúy nghe thấy Thời Lạc bảo mình tránh ra xa một chút, Dư Thúy cố hết sức nhích lại gần về phía sau nhà vệ sinh, giây tiếp theo Thời Lạc đạp văng khóa cửa của nhà vệ sinh, lúc đó Dư Thúy thở dài trong lòng, cũng thật là.
Trên bồn rửa tay là máu, trên sàn nhà là máu, trên hai tay của mình đều là máu.
Ai không biết còn tưởng rằng mình nghĩ quẩn cắt cổ tay.
Thời Lạc nhìn cảnh tượng đáng sợ trong nhà vệ sinh, hiển nhiên cũng hoảng sợ.
Dư Thúy vốn tưởng rằng Thời Lạc sẽ bị dọa chạy mất, đang muốn nói với cậu không sao, nhưng không chờ Dư Thúy mở miệng, Thời Lạc đã xoay người đạp một cái vào bụng của Quý Nham Hàn, suýt nữa cũng đá cho dạ dày Quý Nham Hàn chảy máu.
Bên ngoài nhà vệ sinh Quý Nham Hàn khóc nước mắt nước mũi tèm lem bị Thời Lạc đá đến nằm co ro trên đất, Thời Lạc không dám chậm trễ thời gian, sau khi nhanh chóng đánh Quý Nham Hàn phun ra máu liền xông vào nhà vệ sinh đỡ Dư Thúy dậy, giọng nói run run, “Không sao, không sao… Tôi đưa anh đi bệnh viện, lập tức không sao, anh trẻ như thế này, chảy chút máu không chết người được, lập tức không sao…”
Thời Lạc dìu Dư Thúy vội vàng xuống lầu, đám người đang chờ chúc mừng sinh nhật Dư Thúy ở dưới lầu sau khi ngạc nhiên thì vội chạy đến.
Chuyện sau đó nữa, Dư Thúy hoàn toàn không có ấn tượng.
Chờ khi Dư Thúy tỉnh lại lần nữa, đã ở trong phòng bệnh rồi.
Trong phòng bệnh, ba người Thần Hỏa, Puppy và lão Kiều chen chúc xếp chồng lên nhau trên một cái giường dành cho cho người nhà bệnh nhân ngủ vô cùng chật chội, Thời Lạc thì nằm sấp bên giường của mình ngủ thiếp đi, trong mơ còn nắm bàn tay mình đang truyền nước.
Nắng ban mai lờ mờ, Dư Thúy cố sức làm nhẹ nhàng, lấy điện thoại đang để ở trên tủ bên cạnh.
Hắn nhìn điện thoại, đã là ngày 24 rồi.
Dư Thúy mở khóa điện thoại, lướt qua một đống tin nhắn thăm hỏi, tìm thấy Quý Nham Hàn.
[Quý Nham Hàn]: Hợp đồng đều làm theo tất cả những gì cậu nói, đừng quên cậu đã đồng ý gì với tôi.
[Quý Nham Hàn]: Dư Thúy, anh không phải là người, cậu hận anh đi.
Dư Thúy thả lỏng, đặt điện thoại qua một bên, nhìn mấy người trong căn phòng bệnh nhỏ xíu, khẽ thở ra một hơi.
Hằng năm khi sinh nhật, phòng hoạt động tuyên truyền đều sẽ làm một video mừng sinh nhật cho Dư Thúy, phần lớn Dư Thúy đều không xem, toàn là phim tài liệu tổng kết chiến tích hiển hách mấy năm nay của hắn, không có gì thú vị.
Mà phòng truyền thông của FS luôn khen hắn quá trâu bò quá lố, bản thân Dư Thúy xem cũng thấy nổi da gà.
Gì mà 15 tuổi debut đặt nên cục diện mới cho trị liệu, gì mà 16 tuổi vào lúc lâm nguy kế nhiệm đội trưởng phá vỡ kỷ lục của liên minh, gì mà 17 tuổi hoàn toàn gánh được lá cờ của câu lạc bộ…
Tất cả đều là giả.
Ở trong nghề nhiều năm, điều duy nhất Dư Thúy công nhận, chính là thực lực kiên cường của mình, những thứ khác nửa thật nửa giả, Dư Thúy vẫn luôn coi là giả hết.
Bản thân làm gì có thời gian để làm nhiều việc như thế? Quý Nham Hàn làm cái gì? Câu lạc bộ nhiều nhân viên như vậy lại làm cái gì?
Bây giờ Dư Thúy nhớ lại những năm mình debut, bỗng nhiên cảm thấy thật sự tài đức của mình không xứng với vị trí hiện tại.
Chuyện ở chiến đội Đao Phong trước đây tạm thời không nhắc đến, khi FS vừa mới thành lập, rõ ràng lão Kiều có lý lịch hơn mình nhiều, nhưng vì fan của mình nhiều lại còn nhỏ tuổi, chiến đội mới FS cần thủ đoạn câu fan câu độ chú ý, cưỡng ép mình dựng nên hình tượng thiếu niên gánh vác mọi chuyện, ép buộc đưa vị trí đội trưởng cho mình.
Lão Kiều có nói gì không? Không có, anh ta thật lòng thật dạ chúc mừng mình, sau đó tiếp tục làm chuyện đội trưởng nên làm, thay mình gánh chịu tránh nhiệm mà đội trưởng nên gánh.
Mình ù ù cạc cạc gánh cái danh này, mấy năm nay hình như cũng không có làm bao nhiêu chuyện cho chiến đội, rất nhiều chuyện mình nghĩ không ra, đều là Quý Nham Hàn, lão Kiều và sau này là Thần Hỏa, Puppy thầm lặng làm giùm mình.
Mà trong game, mình là chức nghiệp phụ trợ, vốn dĩ nên làm một vú em, chăm sóc người bị thương.
Nhưng bởi vì mình lệch đường, làm một trị liệu thích khách, phụ trợ cho đồng đội vô cùng có hạn, có đôi khi lại là đồng đội đến phụ trợ cho mình.
Trên giường bệnh, Dư Thúy gối đầu lên cánh tay, nhớ lại những năm chơi chuyên nghiệp, trong game, trên sân đấu, mình chỉ muốn thắng, dường như vẫn luôn không bảo vệ đồng đội thật tốt.
Năm năm trước, game FOG chính thức mở bản beta, Dư Thúy ở nhà cài đặt xong game, lúc lựa chọn nhân vật thì nhìn đến nhìn lui, vào lúc do dự giữa đột kích và bắn tỉa, con trỏ chuột của Dư Thúy vô tình đụng phải chức nghiệp trị liệu này.
Trong giao diện game, tay trái nhân vật giơ cao khiên ánh sáng tay phải nắm thật chặt thanh chủy thủ dài, phía dưới hiển thị giới thiệu chức nghiệp trị liệu.
Giới thiệu vụn vặt phía trước Dư Thúy đã quên từ lâu, nhiều năm đã trôi qua, chỉ khắc sâu trong ký ức câu giới thiệu cuối cùng.
[Trị liệu chưa chết, đồng đội vĩnh viễn không bị thương.]
Dư Thúy thời kỳ ngây ngô bị câu nói này đánh bại, hắn một lòng giết người vậy mà lại nhấc chân bước vào cái hố chức nghiệp này, dở dở ương ương, trở thành loại hình trị liệu thích khách đầu tiên trong liên minh, đánh nhiều năm đến nay, chưa từng bảo vệ thật tốt đột kích của mình, bảo vệ thật tốt bắn tỉa của mình.
Nhưng đến cùng hắn vẫn là trị liệu.
Trị liệu mạnh nhất toàn liên minh, dùng toàn bộ danh dự và tài sản của mình, biến thành khiên ánh sáng năm đường ba mặt sáu cạnh, vững vàng bao lấy trên người năm đồng đội trước đây và bây giờ, lần đầu tiên hoàn thành hết chức vụ trị liệu của mình.
Trị liệu chưa chết, đồng đội vĩnh viễn không bị thương.
Là sống hay là chết, bản thân mình gánh thôi.