FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 28



Ngày 22 tháng 7 năm 2017, Dư Thúy mừng cái sinh nhật gian nan nhất từ trước đến nay.

Buổi sáng lúc Dư Thúy thức dậy đã cảm thấy có hơi khó chịu, ngày đó dạ dày của hắn đau vô cùng nghiêm trọng, dạ dày hắn vẫn luôn không khỏe, nhưng đến nay chưa từng đau đến thế này, càng không có chuyện vừa mới sáng sớm đã bắt đầu đau, buổi chiều phải thi vòng bán kết rồi, Dư Thúy không muốn quấy rầy tâm trạng của đồng đội, miễn cưỡng rời giường kiếm thuốc dạ dày trước đây ba mẹ gửi đến cho hắn đem pha nước uống, xuống lầu rót cho mình một ly.

Thần Hỏa cũng thức dậy, xuống lầu nhìn thấy Dư Thúy cầm một cái ly hơi nóng lượn lờ thì nhíu mày: “Cậu sao thế?”

Môi Dư Thúy hơi trắng bệch, uống một ngụm thuốc pha với nước xong nói: “Kỳ kinh nguyệt, không được sao?”

“Đm.” Thần Hỏa bật cười, “Biết rồi, buổi tối liên hoan sẽ không rót nước lạnh cho cậu, sinh nhật vui vẻ.”

Lão Kiều với Puppy cũng lần lượt bước ra, lão Kiều nhìn thấy trạng thái của Dư Thúy có hơi bất thường, truy hỏi mấy câu, một ly nước nóng xuống bụng, sắc mặt Dư Thúy dần dần tốt hơn, hắn xua tay bảo lão Kiều đừng lề mà lề mề nữa, thúc giục mọi người kiểm tra thiết bị, không có chuyện gì thì sớm đến nhà thi đấu.

Thời Lạc vẫn luôn đứng ở đằng xa, chờ sau khi mọi người tự đi thu dọn ba lô thiết bị của bản thân Thời Lạc mới đi đến bên cạnh Dư Thúy, nhíu mày nói: “Anh không sao thật chứ? Không được thì để tôi đánh.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc một chút, có một khoảnh khắc hắn thật sự do dự.

Nhưng ngay sau đó liền từ bỏ suy nghĩ này.

Dư Thúy thừa nhận thực lực của Thời Lạc, càng rõ ràng thực lực của Thời Lạc hơn, trận bán kết này, Thời Lạc không chắc có thể ăn được.

Lần đầu tiên xuất chiến trong trận đấu lớn mà đã thất thế tặng không toàn bộ cố gắng của chiến đội ở vòng đấu bảng… Sợ là Thời Lạc sẽ bị đám hater thăm hỏi hết một năm.

“Đương nhiên không sao.” Dư Thúy cầm ly nước đi đến nhà vệ sinh, “Đau dạ dày nhiều ngày quá, đã thành thói quen rồi.”

Thời Lạc đi theo sau Dư Thúy bước vào nhà vệ sinh, Dư Thúy rửa cái ly sạch sẽ, bất đắc dĩ nói: “Cậu lại vào đây làm gì? Tôi mẹ nó muốn đi tiểu, cậu xem tôi tiểu?”

“Anh không sao thật?” Thời Lạc dò xét nhìn Dư Thúy, “Chắc chắn?”

“Chắc chắn.” Không gian bên trong nhà vệ sinh lầu một nhỏ hẹp, Dư Thúy hối thúc, “Đi ra.”

Thời Lạc giống như không nghe thấy, cau mày nhìn Dư Thúy: “Vậy sắc mặt của anh sao lại tệ đến như này? Môi cũng trắng bệch, tự anh nhìn gương xem, khiến người ta đau lòng quá mà.”

Dư Thúy bật cười.

Thời Lạc quá nhạy cảm, Dư Thúy không muốn nhiều chuyện, nói qua loa: “Buổi sáng lại cãi nhau mấy câu với đội trưởng, cũng không nhiều chuyện lắm.”

“Cãi chuyện gì?” Thời Lạc bất mãn kêu lên, “Anh với anh ta cãi nhau vì sao không gọi tôi đến nghe?!”

Dư Thúy: “…”

Dạ dày Dư Thúy đau muốn chết nhưng thật sự rất muốn cười, hắn dựa vào tường yếu ớt nói: “Xin lỗi, lần sau chắc chắn sẽ gọi cậu đến xem hiện trường, nhưng không may sáng hôm nay đều là gửi bằng chữ, không có âm thanh cãi nhau, xin lỗi, được chưa?”

Đôi mắt Thời Lạc sáng lấp lánh, nhìn về túi quần đang đựng điện thoại di động của Dư Thúy, muốn nói lại thôi.

Dư Thúy không cần nghĩ cũng biết Thời Lạc muốn làm gì, hắn mở cửa nhà vệ sinh ra: “Không thể để cậu xem lịch sử trò chuyện của tôi, cút ra.”

Thời Lạc tự biết có hơi quá phận, ấp úng nói: “Vậy anh đi tè đi, tôi đi thu dọn đồ đạc…”

Cậu đi ra ngoài, không chờ Dư Thúy đóng cửa lại, Thời Lạc đã thuần thục men theo khe cửa chui vào trong!

Dư Thúy đang đóng cửa, Thời Lạc như thế này gần như là cả người đều dựa sát vào trong lòng ngực Dư Thúy.

Không gian trong nhà vệ sinh thật sự có hạn, Dư Thúy rất muốn làm quý ông, nhưng trong một tấc vuông này, không thể nào lui được.

Thời Lạc ấp a ấp úng: “Anh ta… Không có nói xấu gì tôi chứ? Anh không được nghe lời anh ta, bây giờ rõ ràng là hai chúng ta tốt hơn, anh ta đều đã là thì quá khứ rồi.”

Dư Thúy cụp mắt nhìn Thời Lạc, một lát sau thì chịu thua, tay phải cầm chốt cửa của hắn buông ra, Dư Thúy cúi đầu lấy điện thoại ra mở khóa, đưa cho Thời Lạc.

Thời Lạc cầm điện thoại của Dư Thúy hầu kết hơi chuyển động, chần chừ nhỏ giọng nói: “Thật sự… Thật sự cho tôi xem?”

Dư Thúy gật đầu.

Khóe miệng Thời Lạc cong lên, cúi đầu lướt lịch sử.

Khoảng cách hai người dựa vào có hơi gần quá, Dư Thúy cố hết sức dựa sát vào bức tường phía sau, Dư Thúy nhìn Thời Lạc qua khóe mắt, thấp giọng nói: “Thời Lạc, cậu có biết bây giờ cậu rất giống cái gì không?”

“Tôi biết chứ.” Đầu Thời Lạc cũng không ngẩng lên, vui vẻ nói, “Gái trà xanh* nhân lúc người ta cãi nhau với người yêu đi đọc lịch sử trò chuyện!” (*gốc là 绿茶婊, ý chỉ con gái bề ngoài thì ngây thơ trong sáng, nhưng thật ra lại tâm cơ hơn bất kỳ ai)

Dư Thúy: “…”

Hắn có hơi mệt lòng, giật điện thoại lại: “Tôi bỗng nhiên không muốn cho cậu xem nữa, cút đi.”

“Đang yên đang lành sao lại nóng nảy rồi!” Thời Lạc oan uổng muốn chết, nhỏ giọng lầm bầm, “Cái tính khí gì đây chứ… Được thôi, tôi đi đây.”

Dư Thúy đóng cửa nhà vệ sinh lại, thầm thì: “Ngu ngốc…”

Không phải gái trà xanh xem lịch sử trò chuyện của mấy người yêu nhau.

Mà là hũ dấm không yên tâm đến kiểm tra chỗ của chồng mình.

Dạ dày Dư Thúy thật sự rất đau, hắn nằm sấp ở trước bồn rửa tay yên tĩnh một hồi, chờ sau khi công hiệu ít ỏi của thuốc dạ dày hơi phát huy hiệu quả mới đứng thẳng người ra khỏi nhà vệ sinh.

Chừng mười giờ sáng thì mọi người đã thu dọn xong, Thời Lạc cũng thay đồng phục, đang nhét đồ ăn vặt, bình nước, thuốc viên dạ dày và cả… một thứ đồ vật không biết tên vào trong ba lô trang bị của mình.

Dư Thúy hơi cúi đầu, quan sát một túi đồ trong tay Thời Lạc, nhẹ giọng đọc lên từng chữ một: “Miếng, dán, nóng, Ích, Mẫu, Thảo?”

Thời Lạc bĩu môi: “Anh vừa bảo tôi cút, tôi còn đi mua cho anh cái này, đối xử tốt với anh cỡ nào…”

“À, thì ra là tôi muốn xài…” Dư Thúy bình tĩnh gật đầu, “Là tôi không tốt, thu hồi lại câu nói sáng nay, tôi không có kỳ kinh nguyệt, cảm ơn.”

“Anh biết cái gì, đau dạ dày dán cái này cũng có tác dụng.” Thời Lạc nhét miếng dán nóng vào trong ba lô thiết bị của mình, “Lát nữa dán cái này vào bên trong áo thun đồng phục cho anh.”

“Từ chối.” Dư Thúy thật sự muốn mở đầu của Thời Lạc ra nhìn thử xem bên trong đó chứa thứ gì, “Trong ba lô thiết bị là để đựng bàn phím và con chuột, cậu đựng một đống những thứ này làm gì? Lấy ra hết, bỏ hết thiết bị của cậu vào!”

“Tôi là dự bị, hoàn toàn không cần đến thiết bị, nếu không phải muốn làm ra vẻ thì cơ bản không cần đeo ba lô thiết bị, đúng chưa?” Thời Lạc nói rất có lý, “Dù sao fan cũng sẽ không nhìn ra được bên trong rốt cuộc đựng thứ gì, ngại ai chứ?”

Dư Thúy không thể nhịn được nữa: “Ngại tôi! Đi bỏ vào, không mang thiết bị thì cũng không mang cậu đi.”

Thời Lạc hết cách, nhỏ giọng lầu bầu mấy câu, bất đắc dĩ ném hết đồ ăn trong ba lô ra, bỏ bàn phím và chuột vào, cậu kiên trì muốn mang theo bình nước nóng với miếng dán nóng Ích Mẫu Thảo, khiến ba lô thiết bị của mình căng phồng suýt nữa bục cả chỉ luôn.

Thời Lạc nhịn không được than phiền: “Ba lô thiết bị của tôi sắp bị căng tét ra rồi!”

Dư Thúy lườm Thời Lạc một cái không để ý đến cậu nữa.

Hắn không muốn nói, bắt đầu từ hồi sáng hắn có hơi mơ hồ bất an.

Giác quan thứ sáu của hắn vẫn luôn là điều tốt không linh, điều xấu linh.

Hắn nghĩ đến nghĩ lui, càng nghĩ càng cảm thấy trận bán kết hôm nay sợ là sẽ xảy ra chuyện, nếu như mình thật sự đau dạ dày không cầm cự được nữa thì dù thế nào Thời Lạc cũng phải ra thi đấu.

Đương nhiên, Dư Thúy sống chết cũng sẽ cố gắng hết sức chống đỡ. Nhưng loại bất an này từ lúc sáng thức dậy đã dính liền như hình với bóng, ngoại trừ thi đấu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dư Thúy cũng không nghĩ được còn có thể xảy ra rắc rối gì.

Nhưng bọn họ nhanh chóng ra tay, 3-0 thắng áp đảo chiến đội YT.

Dạ dày Dư Thúy thật sự quá đau, mà còn là càng ngày càng đau, hắn không muốn xảy ra rủi ro gì, bắt đầu từ ván đầu tiên đã đánh rất nhanh, không cho YT còn sức thở dốc mà cũng không cho chính mình thở, liên tiếp ba ván cả quá trình đều là liều mạng, không để lại cho bản thân một chút sai số nào, sau ba ván thi đấu cường độ cao, đừng nói Dư Thúy vốn đau dạ dày không muốn nói chuyện, ngay cả lão Kiều cũng chút chịu không nổi.

Sau khi thắng trận đấu, Dư Thúy thoáng an tâm lại, ráng cầm cự nhận phỏng vấn nhận lời chúc sinh nhật của các fan, vừa về đến phòng nghỉ liền ngã lên ghế sô pha, hắn cười: “Không được rồi, tiệc sinh nhật buổi tối thật sự không được, mấy cậu đi đi, mang thẻ của tôi… Tôi muốn về căn cứ ngủ một lát.”

“Cậu đã không đi thì chúng tôi còn chơi gì nữa, lần sau bù đi.” Lão Kiều ngồi cạnh Dư Thúy, “Nếu không thì vẫn nên đến thẳng bệnh viện luôn nhé?”

Dư Thúy lắc đầu: “Phiền, đi rồi lại kiểm tra, cuối cùng thì cho đơn thuốc không đau không ngứa gì, chỉ làm lỡ thời gian, về căn cứ…”

Thời Lạc nhíu mày: “Thế thì không làm kiểm tra, trước tiên xin đơn thuốc đau dạ dày, tôi đi với anh.”

Trong lúc Dư Thúy chần chừ, điện thoại của hắn vang lên.

Quý Nham Hàn gọi đến.

Dư Thúy bấm nhận, một lát sau gật đầu, lại ừ mấy tiếng, cúp điện thoại.

“Không hành nữa, đội trưởng đã ở căn cứ chờ rồi, bữa tối về căn cứ ăn đi.” Dư Thúy đứng dậy, “Cầm cự đến trận chung kết không thành vấn đề, đừng có coi như tôi sắp chết vậy…”

Dư Thúy chính là tính tình này, ai khuyên cũng không có tác dụng, mọi người tự biết hết cách, đành phải bảo trợ lý đi mua chút thuốc dạ dày cho Dư Thúy, mọi người cùng về căn cứ trước.

Khi về đến căn cứ, đã là mười giờ tối.

Trên bàn trà dài ở trước ghế sô pha lầu một chất mấy cái bánh sinh nhật, trên ghế sô pha để đầy hoa tươi cùng với quà của fan mà lĩnh đội đã cầm về trước, Dư Thúy nhìn quà sinh nhật cả phòng nói: “Bảo weibo chiến đội gửi lời cảm ơn đến fan giùm tôi, đội trưởng đâu rồi?”

Lĩnh đội chỉ trên lầu: “Đến từ lâu rồi, đang chờ ở trên lầu đó.”

Dư Thúy nói với mọi người: “Dọn dẹp đồ của mình trước đi… Ai tắm thì đi tắm ai nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đặt đồ ăn chắc lát nữa sẽ đến thôi.”

Mọi người lên tiếng đi làm chuyện của mình, chỉ có ánh mắt của Thời Lạc từ đầu đến cuối vẫn luôn dính chặt trên người Dư Thúy.

“Cậu…” Dư Thúy cười nói, “Bánh kem nào là của cậu đặt?”

Thời Lạc nhướng mày, ánh mắt ra hiệu cho Dư Thúy: “Cái thuần một màu trắng.”

Dư Thúy cầm bộ dao nĩa tiệm bánh tặng kèm, chọt một miếng trên cái bánh Thời Lạc tặng nếm một chút bơ: “Ngon, cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi tìm cậu.”

Thời Lạc muốn nói lại thôi, Dư Thúy cười: “Hôm nay thật sự không được, tôi muốn tâm sự với anh ta, đừng quấy rầy.”

Sinh nhật của Dư Thúy, Quý Nham Hàn đến đây chắc hẳn cũng là muốn bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng, Thời Lạc hiểu nặng nhẹ, không vui gật đầu, “Nói nhanh lên, tôi còn có đồ muốn tặng cho anh đó.”

Dư Thúy gật đầu, bước lên lầu.

Hắn từ sau khi vào FS thì đã không có thói quen khóa cửa, cửa phòng ký túc bình thường đều là tiện tay kéo một cái, trong phòng của hắn, Quý Nham Hàn đã ngồi chờ rất lâu.

Gã ngồi trên cái ghế sô pha nhỏ ở trước cửa sổ, hai khuỷu tay chống trên đùi, mặt vùi vào trong lòng bàn tay, không biết có phải chờ lâu quá nên ngủ thiếp đi rồi không. Xi𝓃‎ hãу‎ đọc‎ 𝑡г𝗎уệ𝓃‎ 𝑡ại‎ _‎ TгUm𝑡г𝗎у‎ ệ𝓃﹒𝑉𝓃‎ _

Trên cái bàn nhỏ trước mặt Quý Nham Hàn đặt một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, dưới đất chất mười mấy cái túi, logo bên trên túi Dư Thúy rất quen thuộc, là một loại nhãn hiệu thời trang mà khi hắn còn nhỏ đã rất thích.

Dư Thúy ngồi đối diện với Quý Nham Hàn, tiện tay cầm lên một cái túi, lấy ra cái áo thun phiên bản giới hạn ở bên trong mở ra nhìn thử.

Lúc hắn mới chơi chuyên nghiệp tuổi tác quá nhỏ, hắn lại lớn rất nhanh, quần áo thường xuyên bị chật, mỗi ngày Dư Thúy đều phải huấn luyện, không có thời gian ra ngoài dạo phố xem quần áo, hắn là tuyển thủ quý giá nhất của FS, thời gian còn đáng giá hơn vàng, đều là Quý Nham Hàn đã giải nghệ ra ngoài mua cho hắn.

Từ nhỏ hắn đã kén chọn quần áo, nhưng Quý Nham Hàn vẫn cứ không có mắt thẩm mỹ gì hết, gã tự biết ánh mắt của mình không bằng Dư Thúy, mỗi lần đều là mua mấy món về cho Dư Thúy chọn, đồ Dư Thúy không thích, trả không được Quý Nham Hàn lại không nỡ quăng đi, thế là miễn cưỡng giữ lại cho mình mặc.

Quý Nham Hàn lúc đó còn cao hơn Dư Thúy một chút, Dư Thúy thật sự không nhìn nổi dáng vẻ của Quý Nham Hàn miễn cưỡng mặc quần áo số nhỏ, sau mấy lần, mặc kệ kiểu dáng quần áo Quý Nham Hàn mua có quê đến đâu, phối màu có gớm cỡ nào, Dư Thúy đều sẽ cắn răng nói cái này mẹ nó thật sự ngầu quá, mẹ nó tôi thích lắm.

Sau này cuộc sống của mọi người trải qua tốt hơn rất nhiều, Dư Thúy cũng có thời gian nghỉ ngơi, Quý Nham Hàn cũng đã hai ba năm rồi không mua quần áo cho Dư Thúy nữa.

Hắn thở ra một hơi, cảm thấy hôm nay không cần nghẹn giọng nữa, có thể thành thật nói chuyện đàng hoàng với nhau.

“Về rồi sao?” Quý Nham Hàn nhúc nhích, ngồi thẳng người, trong ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu, mệt mỏi nói, “Hôm nay mừng sinh nhật, cũng không biết mua cho cậu cái gì, trên đường đến căn cứ lại nhìn thấy nhãn hiệu này, mua cho cậu thứ đắt nhất, xem thử có thích không.”

Dư Thúy thản nhiên nói: “Đều thích.”

Quý Nham Hàn phì cười, “Không cần lừa tôi, đồ tôi mua cậu có thể nhìn trúng được một cái đã không tồi rồi, cậu giống như Mẫn Mẫn, ánh mắt đều quá tốt, không thích đồ tôi mua, nhưng… đều sẽ nói thích.”

Dư Thúy hơi ngừng lại: “Bên nhà của chị ấy thế nào rồi?”

Quý Nham Hàn giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Mẫn Mẫn giống y như cậu, gia thế tốt, từ nhỏ đã không chịu oan ức, một bạch phú mỹ đúng chuẩn, năm đó có thể nhìn trúng tôi chắc là bị mù rồi.”

“Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn chờ tất cả đều đã sắp xếp xong sẽ cưới cô ấy, làm long trọng một chút, cũng để cho cô ấy ngẩng cao đầu trước nhóm chị em của cô ấy, để họ đừng cứ nói cô ấy tìm một tên nhà quê để cưới, tôi thật sự đã cố hết sức.” Quý Nham Hàn im lặng một lát, nói, “Đáng tiếc… Lại sắp phá hủy.”

Dư Thúy nheo mắt lại: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Bố cô ấy…” Quý Nham Hàn thở dài một hơi, “Tuổi tác càng lớn đầu óc càng không minh mẫn, những thứ đầu tư kia tôi đã thấy không đáng tin rồi, nhưng ông ấy không nghe, không nghe lời tôi, cũng không nghe Mẫn Mẫn, bây giờ… Qua hai tháng nữa, chắc căn hộ Mẫn Mẫn đang ở kia cũng sắp bị đấu giá rồi.”

Dư Thúy cau mày, trước đây hắn cũng đoán được bên nhà Mẫn Mẫn xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại tệ đến thế này.

Hắn hỏi: “Cần bao nhiêu? Chỗ tôi còn có một chút.”

Quý Nham Hàn lắc đầu:”Nếu cậu có thể bù vào, vậy tôi cũng có thể bù rồi, không cần phải làm đến bước này.”

Không chờ Dư Thúy hỏi nữa, Quý Nham Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thúy, khó khăn nói: “Dư Thúy, tôi nhớ rõ… Lúc cậu còn nhỏ từng sống ở nước Đức mấy năm, đúng không?”

Dư Thúy không rõ lắm gật đầu.

“Nhớ là cậu từng nói, rất thích bên kia…” Quý Nham Hàn thì thầm, “Thích là được.”

Dư Thúy không biết là dạ dày đau hay là nhận ra được hàm ý trong lời nói của Quý Nham Hàn theo bản năng, sau lưng bỗng nhiên chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

Hắn hít sâu, dùng sức xoa dạ dày, cố gắng bình tĩnh nói: “Vốn hoạt động bên tôi không nhiều, nhưng có thể rút thành tiền mặt cũng còn được kha khá, cho tôi thời gian nửa tháng, tôi đưa hết cho anh… Sáu ngàn, chắc là đủ rồi đúng không?”

“Cậu có bao nhiêu, tôi có thể không biết sao?” Quý Nham Hàn cười giễu, khẽ lắc đầu, “Không đủ.”

Dư Thúy cố nén cơn đau dạ dày: “Thần Hỏa cũng có một chút, coi như tôi mượn cậu ấy, phía cậu ấy ít nhất cũng có 20 triệu tệ, tôi làm giấy nợ, đưa hết cho anh.”

Quý Nham Hàn lắc đầu, “Đừng nghĩ nữa, những việc này tôi đều đã nghĩ đến rồi.”

Không chờ Dư Thúy nói nữa, Quý Nham Hàn thấp giọng hỏi: “Dư Thúy… Còn nhớ năm đó khi thoát khỏi Đao Phong, là ai trả phí vi phạm hợp đồng cho cậu không?”

Dư Thúy nhìn Quý Nham Hàn, bỗng nhiên không nói nên lời.

Lúc đó hắn còn đang giằng co với người nhà, hoàn toàn không có mặt mũi xin tiền ba mẹ, là Quý Nham Hàn đền hết tiền tiết kiệm của mình, lại bán một chiếc xe của Mẫn Mẫn mới khó khăn lắm góp đủ tiền chuộc thân của Dư Thúy cùng với mấy đồng đội còn lại.

“Lần đó cô ấy ngay cả túi xách và giày của mình cũng bán đi… Tôi có lỗi với cô ấy, những năm này vẫn luôn trả không hết, Dư Thúy, lần này anh phải có lỗi với cậu rồi.” Quý Nham Hàn không đành lòng nhìn Dư Thúy, con mắt đỏ bừng, “Dư Thúy, nếu mà anh có thể bù được lỗ thì đã không nghĩ đến cậu, anh đã có thể bù hết những thứ mà anh có thể bù vào rồi, bây giờ thứ đáng giá nhất trong tay anh chỉ còn lại cậu…”

“Tôi không phải tài sản riêng của anh.” Dư Thúy cố hết sức giữ bình tĩnh, “Tôi biết mấy câu lạc bộ có tiền bên châu Âu đang xây dựng lại chiến đội, bọn họ cũng có liên lạc với tôi, tôi không thể đi, trong lòng anh cũng rất rõ.”

“Cậu có họ hàng bên đó, đãi ngộ bên đó cũng rất tốt, còn có thể sắp xếp cho cậu đồng đội tốt nhất chiến đội giỏi nhất…” Quý Nham Hàn giống như không nghe thấy, giọng nói run rẩy thì thào, “Hợp đồng tôi sẽ tự mình kiểm tra cho cậu, sẽ thêm cho cậu rất nhiều điều kiện có lợi…”

Dư Thúy không muốn nghe một chữ nào hết.

Thật sự không ngờ rằng, mấy năm tình nghĩa, cuối cùng lại có thể đi đến bước này.

Dư Thúy đứng dậy: “Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu, tính xong thì nói cho tôi, ngoại trừ tiền đền hợp đồng, tôi còn có bao nhiêu đều sẽ cho anh… Tôi lột sạch hết ra ngoài, một cái đồng phục cũng sẽ không mang đi.”

“Muốn hủy hợp đồng với tôi rồi? Muốn treo biển tự hành nghề à? Được thôi…” Quý Nham Hàn ngẩng đầu nhìn Dư Thúy, lạnh lùng nói, “Cậu nhìn kỹ hợp đồng của mình chưa? Phải bồi thường bao nhiêu tiền, tự cậu biết được sao?”

Dư Thúy lạnh lùng nói: “Ông đây đền nổi.”

Quý Nham Hàn im lặng, quả thật, nếu Dư Thúy cưỡng ép muốn hủy hợp đồng, dù tài sản riêng của hắn không đủ, nhưng hắn còn có thể cúi đầu xin người nhà của hắn, nhà Dư Thúy giàu có, thể nào cũng có thể bồi thường được, Quý Nham Hàn sớm đã đoán được.

Nhưng mà…

Quý Nham Hàn giống như đang thương hại nhìn Dư Thúy: “Cậu có thể đền nổi cho mình, cậu đền nổi cho Thần Hỏa sao? Lão Kiều? Puppy?”

Khí sắc trên mặt của Dư Thúy bị rút hết.

“Và cả…” Quý Nham Hàn triệt để tàn nhẫn, “Bạn trai nhỏ của cậu Thời Lạc thì sao? Mười bảy tuổi… Độ tuổi tốt nhất, giấy trắng mực đen, trực tiếp ký với tôi năm năm.”

Mấy ngày trước, ngay tại căn cứ này, Thời Lạc nhìn Dư Thúy nói: “Tôi chỉ là làm chuyện giống như chuyện năm đó của anh mà thôi, anh dựa vào đâu mắng tôi?”

Ánh mắt Thời Lạc ngay lúc đó cố chấp nhưng lại kiên định: “Anh là người duy nhất đối xử tốt với tôi, tôi cam tâm tình nguyện.”

Quý Nham Hàn nhìn Dư Thúy, tàn nhẫn nói: “Cậu ta đều là vì cậu.”

Đầu ngón tay của Dư Thúy hơi run lên, hắn quay người miễn cưỡng bước vào nhà vệ sinh, khom người nôn khan, một lát sau bỗng nhiên phun ra một ngụm.

Bên trong bồn rửa, đỏ thẫm một mảng, đều là máu.