FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 27



Dư Thúy nhìn đôi mắt đen lay láy của Thời Lạc, do dự rất lâu giữa việc cho thằng nhóc con này một cái tát để cậu ấy tỉnh táo lại hay là mẹ nó dứt khoát tỏ tình cho rồi.

Lâu đến mức Thời Lạc ngồi cũng thấy mệt, ngồi thẳng xuống cái thảm trước sô pha luôn.

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, bỗng nhiên thấp giọng hói, “Vì tôi?”

Thời Lạc gật đầu, “Đúng thế, vì anh.”

Sau một hồi im lặng Dư Thúy hỏi: “Cậu coi tôi là gì?”

“Mục tiêu cuối cùng của chức nghiệp, vị trí ra sân, đội trưởng, bạn bè của tôi, và cả…” Thời Lạc có hơi ngại ngùng, quay đầu nhìn xung quanh, “Sao bỗng nhiên anh lại hỏi chuyện này…”

Dư Thúy cố gắng làm cho giọng điệu của mình tự nhiên, “Và cả?”

Thời Lạc có hơi khó khăn mở miệng: “Anh… Anh trai.”

Dư Thúy yên lặng nhìn Thời Lạc, nói ra từng chữ: “Thời Lạc, đm cậu.”

Thời Lạc bất mãn: “Đang yên đang lành sao lại chửi tôi?!”

“Đâu chỉ vậy, tôi còn muốn đánh cậu.” Dư Thúy lại im lặng một hồi, sau đó phì cười, “Thôi bỏ đi, sau này lại nói tiếp.”

Thời Lạc không hiểu ý Dư Thúy, xoa đầu gối của mình, vô lại nói, “Đừng sau này lại nói tiếp, anh muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi, hôm qua lúc Quý Nham Hàn gửi tin nhắn cho tôi thì tôi đã đoán được là hai người vì chuyện này cãi nhau rất lâu rồi, nếu không thì anh ta cũng sẽ không tìm tôi, tôi không hiểu có chuyện gì đáng để anh rối rắm? Chẳng lẽ anh muốn để tôi ký hợp đồng với đội khác? Chẳng phải anh đã sớm ra quyết định cần tôi rồi sao?”

“Tôi đúng là cần cậu, nhưng không muốn cậu ký lâu như thế.” Dư Thúy hỏi Thời Lạc, “Cậu biết hợp đồng của tôi còn bao nhiêu năm không?”

Thời Lạc sửng sốt: “Bao nhiêu năm?”

Dư Thúy khẽ nói: “Khoảng hai năm.”

Thời Lạc nháy mắt: “Ý gì? Hai năm sau anh sẽ chuyển câu lạc bộ? Đm, đừng giỡn với tôi!”

Nếu như ở một tuần trước, có người hỏi Dư Thúy như thế, hắn sẽ không nghĩ ngợi mà nói tuyệt đối không thể nào.

Nhưng bây giờ hắn không có kiên định như vậy nữa.

Lý tưởng của hắn và Quý Nham Hàn đối với rất nhiều thứ đã không giống nhau, vốn dĩ cũng không thể không hòa giải được đến mức này, cho dù không nói đến ân tình chuộc thân năm đó, mấy năm nay Quý Nham Hàn vẫn luôn đối xử với Dư Thúy rất tốt, Dư Thúy ngoài mặt luôn không nói, nhưng hắn cam tâm tình nguyện vì Quý Nham Hàn mà muốn chơi cho FS cả đời này, dù tương lai có giải nghệ, Dư Thúy cũng muốn tiếp tục ở lại câu lạc bộ.

Nhưng khoảng thời gian gần đây, hoặc là trong khoảng thời gian rất dài gần đây nhất, bầu không khí giữa Dư Thúy và Quý Nham Hàn có chút căng thẳng.

Loại cảm giác này đã có trước khi Thời Lạc vào đội rồi, ban đầu Dư Thúy thông cảm Quý Nham Hàn làm ăn càng lớn thì áp lực kèm theo cũng càng tăng, rất nhiều chuyện đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mấy ngày nay, có một số việc Quý Nham Hàn làm đã khiến hắn không có cách nào giả mù được nữa.

Dư Thúy và Quý Nham Hàn đều biết Thời Lạc đang ở trong độ tuổi không kìm được kích động nhất, với lại bản thân cậu ấy còn có chút cực đoan, cho nên chuyện liên quan đến hợp đồng Dư Thúy đã thảo luận với Quý Nham Hàn từ lâu, trước tiên là bàn với mình, sau khi bản thân hắn thấy không có vấn đề gì nữa thì sẽ thông báo một tiếng với người nhà Thời Lạc, mặc dù Thời Lạc đã tròn 16 tuổi không cần người giám hộ ký tên, nhưng chung quy vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, theo lệ cũ trong giới, vẫn phải thông báo cho người nhà, ở chiến đội nào cũng như thế.

Quý Nham Hàn đối với chuyện này trong lòng biết rõ ràng, trước đây cũng đồng ý rất xuôi tai, nhưng lúc hai bên giằng co hai hôm nay, anh ta ở sau lưng mình đi tìm Thời Lạc, còn nhân lúc mình đang ngủ mê man giải quyết dứt khoát, thúc giục Thời Lạc hoàn thành hợp đồng.

Hợp đồng là Thời Lạc tự nguyện ký, không sai, nhưng Quý Nham Hàn làm chuyện này thực sự khiến người ta ác cảm.

Không nhắc đến chuyện anh ta sớm đã biết tâm ý của mình đối với Thời Lạc, cậu ấy là một tuyển thủ còn bỡ ngỡ, cũng không nên ra tay độc ác như thế chứ?

Thời Lạc thấy Dư Thúy vẫn luôn không nói gì không nhịn được thúc giục, “Nói đi, anh sao thế? Không… Không phải, trước đây Quý Nham Hàn có nói giao FS cho anh sao? Sao anh có thể chuyển câu lạc bộ được?”

Dư Thúy không lên tiếng.

Trước đây quả thật Quý Nham Hàn có nhắc chuyện giao câu lạc bộ cho mình, nhưng chỉ là trước đây.

Quý Nham Hàn đối với chuyện này đã im miệng không nói nữa rồi.

Dư Thúy từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng muốn nắm giữ FS, cũng chưa từng nghĩ muốn rời khỏi FS, nhưng bản hợp đồng của Thời Lạc thật sự khiến hắn có hơi khó chịu.

Khó chịu giống y như năm đó ở chiến đội Đao Phong.

Không tự do.

Thời Lạc ngơ ngác nhìn Dư Thúy: “Anh sao thế?”

“Không sao, tôi sẽ không chuyển câu lạc bộ.” Dư Thúy châm điếu thuốc, “Chỉ là phiền lòng hợp đồng của cậu.”

Thời Lạc mỉm cười: “Tức giận chuyện đội trưởng của anh đã diễn sau lưng anh?”

Dư Thúy không nói chuyện, Thời Lạc ung dung nói, “Sớm đã nói với anh rồi, tâm tư Quý Nham Hàn rất nặng, với lại tuy anh ta cũng từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng anh ta đã không còn giống anh với đồng đội của anh nữa rồi… kiếm tiền với đuổi theo giấc mơ có bản chất khác nhau, anh ta với mấy anh từ lâu đã không còn là một loại người, kiểu người này tôi thấy nhiều rồi, anh ta sau lưng anh đến tìm tôi, tôi cũng không bất ngờ chút nào.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, thấy Dư Thúy không nói, lại nhìn hướng Dư Thúy, lại lần nữa nhìn Dư Thúy, cứ nhìn nhiều lần về phía Dư Thúy.

Dư Thúy phiền lòng nói: “Tuyển thủ Thời Lạc, bây giờ tôi không đánh cậu đã là kiềm chế lắm rồi, đừng hy vọng tôi còn khen cậu thông minh.”

Chút tâm tư của Thời Lạc bị nhìn thấu, khụ một tiếng không ám chỉ nữa, cậu nhìn Dư Thúy, sợ Dư Thúy sẽ nổi giận với mình thật, nghĩ một chút nói, “Cũng bởi vì đã sớm nhìn rõ anh ta là loại người gì, cho nên tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao người như anh sao lại hết lòng hết dạ với anh ta như thế, lúc đầu vì anh ta trả giá nhiều đến như vậy… Hôm qua lúc Quý Nham Hàn nói với tôi, năm đó anh ký cũng là hợp đồng 5 năm, tôi còn muốn tìm anh quậy một trận, nhưng nghĩ kỹ lại… Tôi có lập trường gì mà nói anh?”

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, nhỏ giọng lầm bầm, “Tôi mẹ nó bây giờ chẳng phải cũng giống anh sao, vì anh…”

“Năm đó chắc anh ta cũng đối xử với anh tốt lắm nhỉ?” Thời Lạc không hiểu tại sao có hơi ghen ghét, “Cũng từng che chở anh trước các đồng đội khác? Lần đầu tiên anh ra thi đấu cũng là anh ta đánh với anh? Cũng tay cầm tay dạy anh? Cũng dẫn anh đi ăn hoành thánh? Có phải còn…”

“Ngừng lại.” Dư Thúy lạnh lùng nói, “Trước khi anh ta giải nghệ là đột kích, từ khi tôi chơi trò này đã là trị liệu, anh ta không thể tay cầm tay dạy tôi, với lại từ đó đến giờ tôi không có ăn sáng, anh ta dám gọi tôi dậy trước mười một giờ trưa để tôi ăn hoành thánh tôi sợ là tôi sẽ ra tay với anh ta.”

Thời Lạc bĩu môi: “Vậy cũng từng đối xử tốt với anh những chuyện khác đúng không? Chắc chắn là như vậy, nói đến thì tôi mới là người xui xẻo nhất, đây chính là một cái vòng tròn khép kín… Anh ta đối xử tốt với anh, anh đối xử tốt với tôi, tôi vốn dĩ nên đối xử tốt với anh ta, nhưng mà Quý Nham Hàn thật sự quá ghê tởm, tôi chỉ có thể chuyển qua đối xử tốt với anh, cho nên quan hệ của ba người chúng ta mãi mãi sẽ không ngang nhau, trong luân hồi số mệnh này, ba người chúng ta…”

“Xin cậu đó.” Dư Thúy đau dạ dày, “Thời thần, tôi không muốn có cái kiểu tuyến tình cảm ba người này chút nào, tha cho tôi đi.”

“Liên quan gì đến tuyến tình cảm?” Thời Lạc đứng dậy, vỗ chân nói, “Chẳng phải Quý Nham Hàn sắp kết hôn rồi sao?”

Quả thật sắp kết hôn, không sai, Quý Nham Hàn cũng là trai thẳng, không sai, Dư Thúy bị “thuyết luân hồi số mệnh ba người” của Thời Lạc quấy cho đau đầu dạ dày cũng đau, Thời Lạc thảm con khỉ gì, bộ phim của ba người, lỡ như hai người còn lại trong đó đều là thẳng, mình mới là người thảm nhất.

Dư Thúy phiền lòng nói: “Tôi về phòng ngủ bù, sau bốn giờ chiều lại huấn luyện.”

Mấy ngày sau đó, Dư Thúy không biết có phải bị chuyện hợp đồng làm cho tức giận không mà đau dạ dày càng ngày càng nghiêm trọng, vòng play off sắp đến, nhiệm vụ huấn luyện càng ngày càng nặng, cũng không có thời gian đến bệnh viện khám, có chút thời gian Dư Thúy lại càng sẵn sàng dành ra để cãi nhau với Quý Nham Hàn về chuyện hủy hợp đồng của Thời Lạc.

Chuyện làm ăn trong nhà bạn gái Mẫn Mẫn của Quý Nham Hàn xảy ra chút chuyện không nhỏ, Dư Thúy vốn cũng không muốn xen vào ngay lúc này ép Quý Nham Hàn, nhưng bản hợp đồng 5 năm kia thật sự quá khốn nạn, Dư Thúy không thể không làm phiền Quý Nham Hàn, thái độ của Quý Nham Hàn cũng là lúc tốt lúc xấu, thỉnh thoảng bỗng nhiên thần kinh bình thường nói mình không muốn quan tâm gì hết, câu lạc bộ giao hết cho Dư Thúy, chuyện làm ăn cũng không cần nữa, trở lại chiến đội làm huấn luyện viên.

Thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh nói bốn người trong đội hình chính kể cả Dư Thúy toàn bộ đều ký bổ sung một hợp đồng kéo dài, dứt khoát đến cùng một năm giống như Thời Lạc, đương nhiên, Dư Thúy tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Sau khi Dư Thúy làm phiền Quý Nham Hàn lại nhịn không được lo lắng tình trạng của gã, hỏi gã có phải uống say rồi không, Quý Nham Hàn lại nói không phải, dứt lời vội vàng cúp điện thoại, lúc Dư Thúy gọi lại nếu không phải máy bận thì là từ chối không nghe.

Dư Thúy với Quý Nham Hàn đã quen biết nhiều năm, lần đầu tiên quan hệ giằng co đến bước này.

Cũng may Quý Nham Hàn chỉ nổi điên với Dư Thúy, không có đề cập gì đến chuyện này  với những người còn lại ở câu lạc bộ, Dư Thúy che giấu cảm xúc rất tốt, toàn bộ câu lạc bộ FS không có bị ảnh hưởng.

Chỉ có Thời Lạc trời sinh nhạy cảm đã phát giác ra có điểm bất thường, nhưng nghĩ đến bản hợp đồng có thể nói là cho không của mình, vì vậy đương nhiên Thời Lạc liền cho rằng lại là vì chút chuyện không tốt của mình.

Trong lòng Thời Lạc áy náy, thật ra cũng có chút hối hận, không nên ký hợp đồng vào lúc mấu chốt này, sắp sửa đến vòng bán kết rồi, hà tất gì gây thêm phiền phức cho Dư Thúy. Thấy Dư Thúy mỗi ngày đều lo lắng nặng nề, Thời Lạc cũng lo lắng theo. Nhưng vừa nghe hoặc nhìn thấy Dư Thúy cãi nhau với Quý Nham Hàn, Thời Lạc lại không nhịn được mà vui vẻ.

Chính bản thân Thời Lạc cũng không rõ vì sao, nhưng cậu thích Dư Thúy vì mình mà cãi nhau với Quý Nham Hàn, cãi càng hăng cậu càng vui sướng.

Mỗi lần thấy Dư Thúy cau mày hút thuốc tốc độ tay nhanh chóng bấm điện thoại, Thời Lạc liền biết Dư Thúy lại đang cãi nhau với Quý Nham Hàn.

Lòng chiếm hữu không biết tên của thời kỳ niên thiếu khiến Thời Lạc trở nên càng ngày càng quá khích, cậu ghen ghét mối quan hệ đồng đội thân thiết nhiều năm của Dư Thúy và Quý Nham Hàn, rõ ràng không muốn Dư Thúy phiền lòng, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn vì mình mà giương cung bạt kiếm với đội trưởng trước đây, Thời Lạc liền không khống chế nổi niềm vui sướng.

Nỗi vui vẻ âm ỉ này vốn dĩ Thời Lạc còn có thể giấu thật kỹ trong lòng, nhưng không qua bao lâu thì không giấu được nữa.

Dư Thúy gọi điện thoại với Quý Nham Hàn sẽ đi về phòng của hắn, Thời Lạc hết lần này đến lần khác giống như cái đuôi dính sau lưng Dư Thúy, nhân lúc Dư Thúy không đóng cửa chợt lách người vào phòng, ngồi ở một bên hứng khởi nghe trực tiếp.

Dư Thúy: “…”

Hắn rất muốn quăng nhóc con hóng hớt không ngại lớn chuyện này từ cửa sổ ra ngoài.

Thời Lạc ăn vạ không chịu đi, Dư Thúy nếu như đuổi cậu, cậu liền nhỏ giọng nói: “Vậy thì tôi sẽ la lên, tôi sẽ la lên! Tôi để cho bọn Thần Hỏa cũng biết!”

Dư Thúy hết cách, lạnh lùng nhìn Thời Lạc không quan tâm đến cậu nữa.

Thời Lạc vô cùng hài lòng, xem kìa! Thần Hỏa không xứng được nghe! Mình có thể nghe! Mình ngồi nghe ở hiện trường!

Lại qua mấy ngày, Thời Lạc bành trướng không còn thỏa mãn với việc lộ liễu nghe Dư Thúy điện thoại nữa, mà còn nhân cơ hội nói xấu.

Dư Thúy mỗi lần cãi với Quý Nham Hàn, cậu đều đối xử với Dư Thúy tốt cực kỳ, những lúc này Thời Lạc đều sẽ rót  một ly nước ấm cho Dư Thúy hoặc là cầm một gói đồ ăn vặt, ánh mắt đen láy vừa khiêu khích vừa ngay thẳng, chỉ thiếu điều nói thẳng:

“Nhìn đi, người chân chính quan tâm anh là ai? Không phải tên khốn nạn Quý Nham Hàn gì đó mà là Lạc Lạc tôi!!!”

Dư Thúy vừa mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà cãi nhau với Quý Nham Hàn, vừa nhìn nước ấm Thời Lạc liên tục rót cho mình, trong lòng lại không có chút an ủi nào, mà ngược lại gió lạnh thấu xương đau lòng triệt để.

Dáng vẻ tha thiết bảo mình uống nước ấm của Thời Lạc, vô cùng giống trai thẳng.

Dù có bấm năm lỗ tai thì có ích lợi gì chứ? Động tác rót nước thuần thục của Thời Lạc khiến người ta tuyệt vọng.

Dư Thúy bị từng ly nước ấm của Thời Lạc rót đến mức càng thêm lao lực quá độ, liều chết chống đỡ, cuối cùng chịu đựng đến hôm đấu vòng bán kết.