FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 26



Vết thương của Dư Thúy không tính là nghiêm trọng, ngay buổi chiều hôm ấy là ra viện luôn, tạm thời hắn vẫn không thể ngồi lâu, may mà có Thời Lạc làm dự bị, nếu Dư Thúy đánh không nổi thì Thời Lạc lên gánh, huấn luyện thường ngày của FS cũng không bị ảnh hưởng, tuyệt nhất là, Thời Lạc chẳng những có thể làm dự bị cho Dư Thúy, mà còn có thể làm dự bị cho Thần Hỏa và lão Kiều.

Lão Kiều debut còn sớm hơn Dư Thúy một năm, năm nay cũng là lão tướng năm năm rồi, hai tay đều có chút thương tích, bình thường không có gì, nhưng mỗi khi đến vòng play off và vòng thi thế giới thời gian huấn luyện quá dài dễ bị mắc các bệnh vặt, năm nay anh ta tuy không  phát bệnh, nhưng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thi đấu vòng play off, lão Kiều vẫn luôn không dám huấn luyện quá lâu, nhưng như thế thì thời gian huấn luyện chắc chắn sẽ không ăn khớp với thời gian của đồng đội, có hôm khi lão Kiều đang do dự, Thời Lạc đúng lúc được thay với Dư Thúy nói cậu cũng có thể thay đột kích một lúc.

Dù sao có cũng đỡ hơn không có, mấy người Dư Thúy cũng không dị nghị gì, với lại trước đây khi Thời Lạc live stream cũng từng chơi đột kích, không đến mức là người mới vào nghề hoàn toàn, nhưng khiến tất cả mọi người bất ngờ đó là vị trí đột kích vậy mà Thời Lạc chơi cũng rất được.

Mà cậu còn có cả mắt nhìn toàn cục của trị liệu, sẽ không xông thẳng lên mất mạng giống như Thần Hỏa, về cách đánh còn tỉ mỉ hơn nhiều.

“Được đó Lạc Lạc.” Puppy tán thưởng, “Đột kích của cậu ít nhất cũng là trình độ top 300 server trong nước đó, bình thường sao không thấy cậu chơi?”

Sau khi Thời Lạc bỏ y theo võ bỗng nhiên thấy rất sướng, cậu vừa đổi băng đạn vừa nói, “Trong rank cao nhất có quá nhiều đột kích, thứ tự xếp đội ngũ quá chậm, tôi thấy xếp hàng phiền nhất… Trị liệu ít, xếp hàng căn bản là vào ngay lập tức.”

Thần Hỏa cạn lời, “Cậu đừng nói với tôi lúc đó cậu là vì lý do này nên mới từ bỏ đột kích chúng ta nhé?”

Thời Lạc liếc nhìn Thần Hỏa, “Đúng vậy.”

Puppy cảm thán, “Tiểu Lạc Lạc chơi game này lạc thú lớn nhất hình như là tăng điểm, live stream tăng điểm, không live stream cũng muốn tăng điểm, sau khi thi đại học cả một đêm không ngủ cũng muốn tăng điểm… Nói cho anh trai biết, vì sao lại thích tăng điểm đến như vậy?”

“Nhìn mình điểm cao thì vui, không được sao?” Thời Lạc nhíu mày, “Hỏi gì mà hỏi…”

Dư Thúy ngồi máy ở bên tay trái Thời Lạc nhịn cười, môi hắn hơi run run, nhưng không nói gì.

Thời Lạc lườm Dư Thúy, một lát sau mới giận dỗi nói, “Muốn nói thì nói đi!”

Dư Thúy cười, “Cậu cho tôi nói?”

Thời Lạc thu đầu người bên phía địch, tranh thủ thời gian sau khi thả đồ làm sạch ra thì nhào đến phía sau boong ke nham thạch tránh chờ đồ làm sạch phát huy tác dụng, một hồi lâu nói, “Nói… Nói đi!”

“Mấy cậu lâu quá chưa đi quán net phải không…” Trong game, Dư Thúy tránh né kẻ thù vọt đến bên cạnh Thời Lạc, vừa thêm máu cho Thời Lạc vừa nói, “Không biết bây giờ quán net có nhiều phù phiếm lắm, tuyển thủ giống như anh Thời của chúng ta khi đăng nhập game ở quán nét thì cả quán net sẽ có thông báo bằng giọng nói.”

Thần Hỏa rất ngạc nhiên: “Có ý gì?”

Dư Thúy nói: “Ý trên mặt chữ.”

Puppy ngạc nhiên: “Theo ý nghĩa vật lý, nói loa thông báo?”

“Đúng…” Dư Thúy đã buff trạng thái cho Thời Lạc xong, giọng điệu không có lên xuống gì hết nói, “Máy số 57, đại thần xếp hạng 179 server trong nước đã vào máy, đại thần máy số 57 đã nhận được phần thưởng lên mạng miễn phí của quán net, xin cảm ơn quý khách đã đến quán lần nữa.”

Ba thiếu niên nghiện net đã lạc hậu nghẹn họng không nói nên lời.

Thần Hỏa không tin nổi nói: “Cho nên trước đây lúc Thời Lạc vào mạng ở quán net, là không cần trả tiền net?!”

“Không chỉ vậy, quán net sẽ còn tặng nước uống.” Dư Thúy nói, “Top 300 server trong nước đều có đãi ngộ này, mỗi lần thông báo xong đều sẽ có mấy tên con trai khác đến gần cậu ấy, có lần vô cùng khoa trương, trực tiếp đứng một hàng ở phía sau.”

Thần Hỏa, Puppy, lão Kiều đều phấn khích mong ước, “Có thể diện đến thế sao?!”

Trong lòng Thời Lạc vui vẻ nhưng lại không nên thể hiện ra ngoài quá, khóe miệng có hơi nhúc nhích, lại bị cậu ép buộc hạ xuống.

Thần Hỏa vẫn không tin lắm: “Rốt cuộc là thật hay giả? Sao cậu lại biết? Đã bao nhiêu năm cậu không ra quán net rồi?”

“Tự cậu đi tìm mấy cái video quay lại live stream ở quán net trước đó đi.” Dư Thúy nhướng mày, “Trước đây cả ngày tôi đều ngồi xem live stream có được không, sao tôi lại không biết chứ, đáng tiếc, bây giờ xếp hạng của Thời Lạc đã hơn 50 rồi, nhưng không có thời gian đi quán net.”

Thần Hỏa rất là động tâm, nhịn không được nói, “Hay là hôm nào đó chúng ta cũng tìm quán net để chơi một lúc đi? Woa, cả quán net đều thông báo!”

Puppy cũng rất động tâm, nhưng nghĩ nghĩ lại nói, “Thôi đi, người khác còn tạm được, với xếp hạng của Dư Thúy nếu đi tôi sợ là quán net sẽ nổ tung, gây ra sự cố giẫm đạp gì đó sẽ không tốt đâu.”

Thần Hỏa nghĩ cũng phải, không nhịn được thở dài, “Xếp hạng cao như thế này mà không thể đến quán net làm các thiếu niên nghiện net hoảng sợ một chút, đây là sự thiệt thòi đến cỡ nào…”

Lão Kiều đang nghỉ ngơi bên cạnh tiếc hận, “Chơi chuyên nghiệp sớm quá rồi, không thể hưởng thụ niềm vui hô phong hoán vũ này được.”

Người duy nhất từng hưởng thụ qua niềm vui này – Thời Lạc cố gắng vờ như không có gì đáng để ý, “Cũng không gì thú vị, nhiều rồi thì sẽ quen thôi.”

Thần Hỏa ghen tị nói, “Được rồi, đừng có đã chiếm hời còn khoe mẽ.”

Mọi người vừa gato vừa đánh xong ván này, Dư Thúy nói, “Hôm nay huấn luyện cũng được rồi đến đây thôi, tôi phải đi nghỉ ngơi một lát.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, nhíu mày, “Lưng anh đau? Hay là dạ dày lại khó chịu?”

“Dạ dày đau, tôi đi uống chút nước ấm.” Dư Thúy tháo tai nghe đứng lên, “Mấy cậu tự huấn luyện một mình hay là tiếp tục?”

“Tiếp tục tiếp tục.” Lão Kiều đã nghỉ ngơi đủ vội nói, “Đến đây đến đây Lạc Lạc, cậu đổi acc lên trị liệu, tôi lên đột kích.”

Thời Lạc nghe lời đổi acc, Dư Thủy mỉm cười, “Cũng được rồi, để dự bị người ta nghỉ ngơi một lát có được không?”

“Tôi không mệt, không sao hết.” Thời Lạc không yên tâm nhìn Dư Thúy, “Anh thật sự không sao?”

Dư Thúy lắc đầu, “Không sao, uống chút nước ấm là được rồi, cậu thay tôi đi.”

Bốn người ở lại tiếp tục huấn luyện, Dư Thúy đi rót một ly nước ấm uống, hắn dựa lên ghế sô pha cầm cái gối đè vào chỗ dạ dày, cầm điện thoại gõ chữ, tiếp tục cãi nhau với Quý Nham Hàn.

Hôm đó ở bệnh viện, Quý Nham Hàn đã đồng ý ký hợp đồng với Thời Lạc, buổi tối cũng nghe lời gửi hợp đồng qua, nhưng trên hợp đồng không chỉ ký vị trí tuyển thủ với Thời Lạc, mà còn ký luôn cả kinh tế, chuyện này cũng được, dù sao thì sau này câu lạc bộ thể nào cũng sẽ khai quật giá trị thương mại cá nhân của Thời Lạc, việc này cũng hợp lý, với lại chi tiết điều kiện kinh doanh cũng không hà khắc, hoàn toàn có thể chấp nhận, chỉ là thời hạn hợp đồng quá khốn nạn rồi, vậy mà là năm năm.

Chuyện này gần như là mua hết toàn bộ kiếp sống chuyên nghiệp này của Thời Lạc.

Dư Thúy đương nhiên sẽ không đồng ý, chuyện hợp đồng hắn chưa nói với Thời Lạc một chữ nào, mấy hôm nay dành thời gian cãi nhau với Quý Nham Hàn.

Dư Thúy chậm rãi uống nước ấm, đầu ngón tay nhanh chóng gõ chữ.

[Whisper]: Từ lâu đã không có loại hợp đồng này rồi, năm năm, ký giấy bán mình sao?

[Quý Nham Hàn]: Năm đó chẳng phải cậu cũng ký năm năm?

[Whisper]: …Chuyện này có gì đáng để so? Với lại lúc đầu tôi là vì cái gì chúng ta đều hiểu rõ, bây giờ cậu ấy không cần phải như thế đâu đúng không?

[Quý Nham Hàn]:…

[Quý Nham Hàn]: Lại nói chuyện này… Anh biết lúc đó cậu là vì chiến đội của chúng ta, xin lỗi, đừng nghĩ nhiều.

Năm đó khi Quý Nham Hàn mang theo mấy người Dư Thúy thành lập chiến đội FS, cơ bản là nghèo rớt mùng tơi, trong chiến đội người duy nhất có thể đem ra chào hàng chính là Dư Thúy mới xuất đạo đã một trận phong thần cùng với lão Kiều thực lực cũng rất mạnh.

Vì để thu hút nhà tài trợ yên tâm đầu tư cho FS, Dư Thúy tự nguyện ký với Quý Nham Hàn hợp đồng năm năm, bên trong hợp đồng có rất nhiều hạn chế với Dư Thúy, nhưng mục đích lúc đó thật ra rất đơn giản, chính là sau khi để nhà tài trợ nhìn thì có thể yên tâm Định Hải Thần Châm Whisper tuyệt đối sẽ không rời khỏi cũng không thể rời khỏi FS ít nhất trong vòng năm năm.

Quý Nham Hàn dựa vào tờ giấy bán thân này của Dư Thúy mà thành công kéo được mấy nhà tài trợ lúc ban đầu, cách một năm, lại dựa vào hợp đồng này thành công khiến thiên tài đột kích Thần Hỏa yên tâm ký hợp đồng vào FS, qua nửa năm, Quý Nham Hàn làm lại theo cách đó, tiếp tục thành công ký với Puppy.

Hợp đồng của Dư Thúy với FS bây giờ trông vô cùng bất hợp lý, nhưng năm đó cũng là hành động bất đắc dĩ, FS lúc đầu nếu như không có hắn ổn định lòng quân, ai dám yên tâm đầu tư, yên tâm gia nhập?

Không có hy sinh ban đầu thì sẽ không có thánh địa e-Sport FS bây giờ, Dư Thúy cũng không hối hận.

[Whisper]: Bây giờ anh không cần cậu ấy kéo nhà tài trợ đúng chứ? Hà tất gì?

[Quý Nham Hàn]: Cậu với lão Kiều năm đó đều là năm năm, người khác cũng không ngắn, dựa vào đâu cậu ta có thể có hợp đồng đặc biệt? Không thể nào.

[Whisper]: … Đội trưởng, tỉnh táo không? 2017 rồi, với lại chiến đội hoạt động tất cả đều bình thường, cần phải như thế này sao?

[Quý Nham Hàn]: … Cậu mặc kệ đi, chính là năm năm.

Dạ dày Dư Thúy càng đau hơn, hắn muốn trực tiếp mở tin nhắn thoại mắng Quý Nham Hàn, lại sợ Thời Lạc bên cạnh nghe thấy, với lại mấy hôm nay Quý Nham Hàn không biết bận cái gì, thường xuyên không nghe điện thoại, Dư Thúy chỉ có thể nhịn cơn đau dạ dày tiếp tục gõ chữ.

[Whisper]: Hai năm, được không?

[Quý Nham Hàn]: Không thể nào.

[Quý Nham Hàn]: Chẳng phải cậu thích cậu ta sao? Ký thêm mấy năm thì thế nào? Cả cuộc đời đánh chuyên nghiệp của cậu ta đều trói cùng một chỗ với cậu, cậu không vui? Không cảm ơn tôi?

[Whisper]: Hai chuyện khác nhau, cậu ấy không nợ FS gì cả, không có lý do ký hợp đồng không hợp lý này, với lại hiện tại cậu ấy chỉ là một dự bị, anh cho cậu ấy một năm 3 triệu tệ không thành vấn đề, năm năm sau thì thế nào?

[Whisper]: Năm năm sau, tôi chắc là đã nghỉ hưu rồi, cậu ấy có thể đã hoàn toàn thay thế tôi hoặc là vượt qua tôi, anh vẫn trả người ta 3 triệu tệ? Lúc đó giá trị con người cậu ấy là gì, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ?

[Quý Nham Hàn]: Tôi nhượng bộ đã đủ nhiều rồi, đừng có cò kè mặc cả nữa, được không?

[Quý Nham Hàn]: Là cậu ép tôi giữ cậu ta lại, bây giờ còn đòi yêu cầu? Đừng ép tôi có được không? Mẫn Mẫn cũng đang cãi nhau với tôi, đầu tôi thật sự muốn nổ tung rồi.

[Quý Nham Hàn]: Cậu ta bằng lòng thì bằng lòng, không bằng lòng tôi có thể thay cậu ta liên lạc với Bò Rừng, không cần trả lời nữa.

[Whisper]: …

Vẻ mặt Dư Thúy hoàn toàn lạnh lùng, gõ chữ: [Hai năm, anh bằng lòng thì bằng lòng, không bằng lòng tôi có thể thay cậu ấy liên lạc với NSN, không cần trả lời.]

Dư Thúy quăng điện thoại qua một bên, dạ dày hắn càng ngày càng đau, vừa rồi uống nước ấm cũng không có tác dụng gì, Dư Thúy không muốn nói với các đồng đội, nằm thẳng trên sô pha chợp mắt một chút.

Cách đó không xa, Thời Lạc đang huấn luyện thì điện thoại rung lên, cậu nhìn thoáng quá, sau đó quay đầu nhìn Dư Thúy.

Mu bàn tay trái của Dư Thúy che trên mắt, cánh tay phải đè lên trên dạ dày, không biết đã ngủ hay chưa.

Dư Thúy cao hơn Thời Lạc mấy centimet, nhưng khi hắn nằm như thế trên sô pha, Thời Lạc luôn cảm thấy hắn còn gầy hơn so mình.

Trông hắn rất mệt mỏi.

Thời Lạc nhíu mày, quay đầu lại cầm điện thoại lên, vừa dùng một tay chơi game vừa trả lời “OK”.

Dư Thúy thật sự rất mệt, bất tri bất giác vậy mà ngủ thiếp đi trên sô pha, chờ đến khi hắn tỉnh dậy, đã là bốn giờ sáng rồi, Dư Thúy hơi chống nửa người trên lên nhìn cái chăn đang đắp cho mình, không chờ hắn ngồi dậy, trong nắng sớm lờ mờ, người đang chơi điện thoại trên sô pha bên cạnh nói: “Trở về phòng ngủ của anh à?”

Dư Thúy vuốt trán, nhíu mày, “Trông chừng tôi làm gì?”

“Sợ anh ban đêm lăn từ trên sô pha xuống.” Thời Lạc đứng dậy, thức khuya một ngày một đêm trên mặt không có chút dấu vết mệt mỏi, cậu nhìn Dư Thúy, khẽ nói, “Hôm qua anh… Có phải vì chuyện của tôi mà phiền lòng không?”

Còn chưa cãi ra kết quả với Quý Nham Hàn, Dư Thúy không muốn nói với Thời Lạc, “Không có liên quan đến cậu, chỉ là dạ dày đau, đm… Sợ dạ dày đau đã cai thuốc mấy ngày rồi, ngay cả rắm cũng không có.”

“Dạ dày chăm sóc dần thì được rồi, tạm thời ôm chân Phật cũng không có tác dụng gì, với lại tôi nghe nói, người có dạ dày không tốt, còn không được uống rượu, không được thức khuya, không được…” Thời Lạc thấp giọng nói, “Không được tức giận.”

“Tôi có cái gì đáng để tức giận.” Dư Thúy cười với Thời Lạc, “Cậu nhìn thấy tôi tức giận khi nào chưa?”

Thời Lạc mím môi, “Thật sự không thích tức giận?”

Dư Thúy gật đầu, “Tính tình tôi cũng được, căn bản… Cậu từng thấy tôi nổi giận chưa?”

“Là bản thân anh nói đó, vậy lát nữa đừng có nổi giận.” Thời Lạc hơi yên tâm, cầm điện thoại nói, “Cho anh… Xem một tấm ảnh cap màn hình.”

Dư Thúy ngước mắt, “Cap màn hình gì? Thành tích mới tăng điểm của cậu? Lên top 40 rồi? 30?”

“Đều không phải.” Thời Lạc đến trước mặt Dư Thúy nửa ngồi nửa quỳ, đưa điện thoại cho Dư Thúy, “Xem.”

Dư Thúy cầm lấy điện thoại nhìn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Hợp đồng.

Thời hạn năm năm.

Hợp đồng năm năm có điều kiện kinh tế.

“Đã nói không tức giận rồi đó!” Thời Lạc vội nói, “Với lại anh tức giận cũng vô dụng! Hai bản hợp đồng tôi đều ký xong rồi quản lý cũng cầm đi rồi, đã có hiệu lực pháp lý!”

Ngón tay Dư Thúy nắm chặt điện thoại có hơi run lên, lần đầu tiên có ác cảm với Quý Nham Hàn.

Chiêu này quá đê tiện.

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, lạnh lùng nói, “Cậu ký cũng đã ký rồi, còn nói với tôi cái gì?”

Thời Lạc hơi hoảng sợ, sau đó chợt cười một tiếng.

Cậu ngồi trước mặt Dư Thúy, ánh mắt sáng lấp lánh, cậu khẽ nói, “Đội trưởng, anh đau lòng tôi, có phải không?”

Đâu chỉ đau lòng.

Dư Thúy cố gắng khống chế xúc động muốn ra tay với Thời Lạc của mình, lạnh giọng nói, “Cậu biết chuyện này có nghĩa gì không?”

“Biết.” Thời Lạc không hề để ý, “Khế ước bán thân, bình quân mỗi người cũng chỉ có thể chơi khoảng năm năm, coi như tôi tặng hết kiếp chuyên nghiệp của tôi cho FS rồi.”

Dư Thúy tức giận nói, “Biết mà cậu còn ký?!”

“Tôi bằng lòng.” Thời Lạc nghiêm túc nhìn Dư Thúy, “Năm đó anh cũng cam tâm tình nguyện như vậy ký với FS đúng không?”

Dư Thúy nghẹn lời, không nói gì.

“Tôi vẫn luôn xem thường Quý Nham Hàn, cũng không hiểu vì sao anh lại liều mạng vì FS đến như thế.” Thời Lạc bình tĩnh nhìn Dư Thúy, thấp giọng nói, “Sau đó tôi hiểu.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, “Tôi chỉ là làm chuyện giống như anh làm năm đó mà thôi, dựa vào cái gì mà anh mắng tôi?”

“Năm đó anh ký giấy bán thân, có thể là vì Quý Nham Hàn, có thể là vì lão Kiều, có thể là vì lý tưởng chuyên nghiệp của bản thân anh… Nói ra, thì tôi đơn giản hơn anh.”

Ánh mắt Thời Lạc mười bảy tuổi cố chấp nhưng lại kiên định, cậu khẽ nói, “Tôi là vì anh.”

“Anh là người duy nhất đối xử tốt với tôi, tôi cam tâm tình nguyện.”