FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 30



Khoảng thời gian một tháng sau sinh nhật năm ấy, Dư Thúy vẫn luôn không muốn nhớ lại.

Quả thật là không dễ chống chọi như vậy.

Hôm ấy sau khi nằm trên giường bệnh suy nghĩ xong, Dư Thúy quyết định không nói với ba mẹ.

Năm đó bỏ nhà ra đi đến câu lạc bộ Đao Phong hắn đã từng thề thốt, nói đây là lựa chọn của bản thân, sau này cho dù có thế nào cũng sẽ không để cho ba mẹ quay lại phụng dưỡng khắc phục hậu quả thay cho mình, bây giờ về nhà xin tiền, mất mặt là thứ yếu, đi tới bước này rồi thì còn mặt mũi cái gì nữa, nhưng ba mẹ mình đâu có thiếu nợ ai đâu?

Ba mẹ đều là phần tử trí thức, có một thằng con trai tuổi còn nhỏ đã bỏ học cũng đủ mất mặt rồi, bây giờ tại sao còn phải trả nợ cho chiến đội của mình? Tại sao còn phải trả nợ cho đồng đội của mình nữa?

Chưa kể ba mẹ say mê học thuật, mấy năm nay hai vợ chồng cũng chẳng để dành được bao nhiêu tiền, của cải tích góp trong nhà thật ra là của đời trước để lại, đó là tiền bạc mà ông bà để lại cho con trai con gái của mình, bây giờ đi đòi tiền thì chẳng khác gì cướp đi tiền dưỡng lão của hai vợ chồng… Ăn bám cũng không thể ăn như thế, quá thất đức rồi.

Mình làm sai thì không thể để ba mẹ gánh được, người mắc nợ ân tình là mình, vẫn phải là mình trả.

Sau khi quyết định không nói với ba mẹ, Dư Thúy nhìn quanh bốn người đang chật vật hít thở sâu trong phòng bệnh, vẫn là không che giấu các đồng đội được.

Qua mấy ngày, sau khi Dư Thúy hồi phục được một chút tinh thần có thể xuống giường bệnh, hắn tìm cơ hội ở riêng một phòng với lão Kiều, nói cho anh ta biết.

Dư Thúy làm công tác chuẩn bị cho lão Kiều trước, bất đắc dĩ nói, “Bác sĩ nói, bây giờ tôi không thể vui buồn quá mức, không thể có tâm trạng bất ổn định, cũng không thể  hoạt động tứ chi kích động được, phiền anh chăm sóc bệnh nhân một chút, chúng ta có chuyện gì thì nói rõ, đừng chơi trò tình cảm, tôi thật sự muốn mau mau ra viện, có được không?”

Lão Kiều trưng vẻ mặt mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì? Cậu nói đi.”

Dư Thúy gật đầu, đứng dậy khóa cửa phòng bệnh lại.

Lão Kiều coi như là một người có tính tình tốt nhất, gặp chuyện mà vẫn tỉnh táo nhất trong chiến đội, khi bi phẫn lại không dám lên tiếng, gắt gao cắn chặt ga giường người nhà, ồn ào đến mức suýt nữa Dư Thúy lại phát bệnh.

Nhưng tốt xấu gì vẫn trấn an được.

Người thứ hai là Puppy.

Theo lý mà nói người chơi bắn tỉa tính cách đều rất vững vàng, nhưng Puppy còn khó giải quyết hơn lão Kiều, Dư Thúy chỉ có thể tiếp tục dùng cùng một phương pháp ——

“Nếu như còn có cách gì hay hơn cách mà tôi nghĩ ra, có thể nói với tôi, nếu như không có… Tuyệt đối đừng cãi nhau với tôi, tôi có bệnh, tôi đau dạ dày, có gì nói đó, đừng ăn hiếp bệnh nhân.”

Dư Thúy sắp xếp đã đầy đủ chu toàn, Puppy giống như lão Kiều, có lòng nhưng chẳng có sức, không nghĩ ra được còn có thể làm gì, tức giận đến mức suýt nữa lật tung tòa nhà bệnh viện lên nhưng cũng không dám kích động làm Dư Thúy phát bệnh lại.

Nhưng mà bản thân Puppy đã cố hết sức góp được 12,5 triệu tệ chuyển đến tài khoản của Dư Thúy, hắn cũng không khách sáo với cậu ta.

Cùng một ngày ngả bài với Puppy, lão Kiều bị Dư Thúy ra lệnh cấm khẩu, chịu khổ ròng rã ba ngày bỗng nhiên sốt cao bốn mươi độ rưỡi, cũng được đưa vào bệnh viện.

Hôm đó Dư Thúy vừa vặn làm thủ tục xuất viện, vừa vặn nhường phòng bệnh của mình lại cho lão Kiều.

Hắn nhìn gương mặt lão Kiều sốt đến đỏ bừng, suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên trì hoãn thêm mấy ngày rồi hẵng báo cho Thần Hỏa.

Về phần Thời Lạc…

Từ cái hôm nhập viện Dư Thúy đã từ bỏ việc giấu cậu rồi.

Có thể giấu Thời Lạc một chuyện coi như đã may mắn rồi, nhiều ngày nhiều manh mối để lại như thế, Thời Lạc cũng đã đoán được đại khái, Dư Thúy tự biết không lừa nổi cậu, cũng lười giả vờ với cậu.

Thời Lạc chỉ là có hơi nghĩ mãi không thông, cậu hỏi Dư Thúy, “Anh cũng sắp bị anh ta bán rồi, vì sao còn có thể bình tĩnh bàn bạc chi tiết với anh ta? Nếu giết người không phạm pháp thì anh giết anh ta cũng là chuyện nên làm.”

Dư Thúy hỏi lại Thời Lạc: “Có một ngày tôi bán cậu đi, tiền đề là giết người cũng không phạm pháp, cậu sẽ giết tôi sao?”

Thời Lạc không trả lời.

Cũng là hôm ấy, Thời Lạc hơi hiểu được Dư Thúy.

Bây giờ hắn hại cậu là sự thật, trước đây hắn đối xử vô cùng tốt với mình cũng là thật.

Rất nhiều chuyện một khi đã liên quan đến tình cảm thì sẽ không có trắng đen rạch ròi.

Thời Lạc chấp nhận việc này, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, sau chuyện này, Dư Thúy sẽ hoàn toàn không nợ Quý Nham Hàn gì nữa, chỉ là lúc ấy Thời Lạc không đoán được rằng mình sẽ được giữ lại.

Dù Dư Thúy đã ám chỉ với cậu, “Nơi mà sau này tôi đi, có thể đã có dự bị trị liệu rồi.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Thời Lạc vô cùng lạc quan, “Tôi mừng được nhàn rỗi, hay là tôi làm trợ lý cho anh nhé? Thế nào? Tôi có thể xếp quần áo cho anh, tôi chỉ biết xếp quần áo thôi.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, lúc đó tinh thần và sức lực của hắn đã không theo kịp, lo lắng Thời Lạc nhất thời xúc động lại ký hợp đồng không thể khống chế được gì đó với Quý Nham Hàn, cho nên chỉ xoa đầu cậu, không nhiều lời với cậu.

Thời Lạc vừa mới trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chưa đến một tháng, dưới sự che chở của FS, vẫn còn là một đứa nhỏ dám đi đánh nhau, dám không sợ hãi mà nói mừng được nhàn rỗi.

Đơn thuần đáng yêu đến mức Dư Thúy cũng mềm lòng.

Lúc ấy hắn nghĩ, có thể kéo dài thêm một ngày thì kéo thôi.

Sau đó bọn họ mỗi người mang theo một tâm sự riêng kéo tới trận chung kết, Dư Thúy với lão Kiều lần lượt nhập viện, trạng thái của cả đội rơi xuống đáy vực, FS không bất ngờ gì thất bại ở trận chung kết, thua đáng tiếc 2-3 với chiến đội DDF, Dư Thúy có trận thất bại đầu tiên trong trận đấu lớn ở khu vực quốc nội ba năm trở lại đây.

Rất nhiều chuyện không giấu được.

Trước đó Quý Nham Hàn âm thầm treo biển cho năm người trong chiến đội, mấy câu lạc bộ trong nước đều biết nội tình, mặc dù đều là cấp trên, nhưng cũng sẽ có người lắm mồm hóng hớt, tin đồn Dư Thúy muốn chuyển câu lạc bộ vẫn bị truyền ra ngoài.

Liên kết với trận thất bại ở chung kết, hướng gió của dư luận bắt đầu vi diệu.

Fan Dư Thúy đương nhiên là người đầu tiên đứng ra, lúc ấy sức chiến đấu của fan Dư Thúy vô cùng mạnh mẽ, vừa bá đạo lại hung hăng, ngay lập tức quăng chứng cứ Dư Thúy nhập viện ra, chứng minh hôm bán kết Dư Thúy vì xuất huyết dạ dày mà nhập viện, một bệnh nhân xuất huyết dạ dày mà có thể ra thi đấu ở trận chung kết cũng đã là không tệ rồi, năm ván ác chiến đánh đủ BO5 không biết chịu tội bao nhiêu, thắng bại là chuyện thường trong thi đấu, thua thì sao chứ? Có chiến đội nào chưa từng thua? Dựa vào đâu mà chỉ có FS chúng tôi không được thua?

Haters đương nhiên càng có chuyện để nói, người khác thua cũng được, nhưng fan FS cả ngày khen Whisper là số một liên minh, thua rồi thì sao không thể bị chửi.

Sau đó video Dư Thúy ở trận bán kết và trận chung kết bị người chơi phân tích từng cảnh một, hôm Dư Thúy ở trận bán kết mặc dù cũng đau dạ dày dữ dội, nhưng hắn đánh nhanh lại không có sai lầm, so sánh mà nói, trong năm ván đấu ở trận chung kết thao tác rõ ràng cẩu thả hơn rất nhiều, chưa kể hôm đó lão Kiều thất thần nhiều lần, ảnh hưởng ngược lại Dư Thúy, hai người phối hợp mắc phải sai lầm thật sự cũng không ít.

Haters âm mưu bàn luận lấy so sánh hai trận đấu này làm chứng cớ, kết hợp với tin đồn chuyển câu lạc bộ đã lan truyền xôn xao ầm ĩ, sáng tác là một vở kịch cung đấu cho Dư Thúy.

[Thao tác hôm xuất huyết dạ dày thì hoàn mỹ, thao tác khi xuất viện lại biến hình, logic này mẹ nó fan cũng có thể tin được à.]

[Whisper có phải muốn chuyển sang DDF? Cho nên lúc chung kết mới cố ý nhường, chứng minh lòng trung thành với ông chủ mới trước?]

[Mặc dù lão Kiều không phải người mạnh nhất trong chức nghiệp đột kích, nhưng tuyệt đối là người ổn định nhất, chuyện gì có thể khiến anh ta thi đấu sai lầm thành như thế? Năm ván game chỉ có anh ta là sụp đổ nghiêm trọng nhất, mấy năm gần đây vẫn là lần đầu tiên phải không, không ai nghĩ đến là vì chuyện gì sao?]

[Lão Kiều nhiều năm vẫn ở FS, chắc chắn sẽ không chuyển câu lạc bộ, anh ta là không chấp nhận Whisper từ bỏ chiến đội của mình, chia tay mỗi người một ngả với hắn, cho nên chắc là bị ảnh hưởng?]

[Whisper không có lý gì chuyển câu lạc bộ đâu? Chắc vẫn là do bị bệnh.]

[Chứng minh nhập viện cũng không phải khó lấy, đừng tẩy trắng giùm Dư Thúy nữa, cái chiêu lấy giấy nhập viện trước kỳ huấn luyện quân sự ai mà chẳng làm rồi, lừa fan làm gì chứ.]

[Không phải bỏ đá xuống giếng, nhưng không nhìn ra được là Whisper giống người vừa mới bị bệnh chỗ nào, hôm chung kết có người chụp được anh ta ở hành lang hậu trường hút thuốc lá, bệnh nhân xuất huyết dạ dày hút thuốc?]

[Đánh không được không thể ở hành lang hút thuốc một hồi cho tỉnh táo?]

[Fan lại thừa nhận là xuất huyết dạ dày? Vậy bệnh nhân vừa xuất huyết dạ dày thì có thể hút thuốc?]

[Đừng lái đi xa quá nữa, thích xuất huyết hay không kệ nó, bây giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc FS sao rồi, ai đi ai ở lại, chung kết thế giới còn đánh hay không? FS có vấn đề rồi vô địch chung kết thế giới làm sao đây?]

[Whisper bận rộn tìm chủ mới, không có thời gian đánh chung kết thế giới rồi.]

[Lúc được vô địch thì gọi Dư thần, vừa thua một trận chung kết trong nước thì bị giẫm thành thế này, mấy người giỏi thật, vậy thì xin mấy người, lần sau khi Dư Thúy lại giành được vô địch cho khu vực đấu nước mình, mấy người đừng có cọ vinh quang có được hay không?]

Các diễn đàn lớn cãi nhau ồn ào, bản thân Dư Thúy lại không có cảm giác gì, lão Kiều và Thần Hỏa suýt chút nữa bị tức đến bùng nổ, đặc biệt là lão Kiều, ngay hôm đó liên tục đăng mười mấy đoạn văn ngắn trên weibo làm rõ ràng chuyện vòng bán kết với chung kết, thế nhưng cơ bản không có ai tin, anh ta đăng weibo quá nhiều, ngược lại bị chụp mũ là con rối, chính Dư Thúy là người gõ chữ ở đằng sau tài khoản.

Thời Lạc cũng tức giận vô cùng, cậu đi khắp nơi tìm đồ, muốn đánh Quý Nham Hàn một trận để bản thân gã đứng ra làm rõ, bị Puppy ngăn lại.

Dư Thúy với Puppy liếc nhau, hai người ngầm hiểu.

Lúc ấy, hợp đồng của lão Kiều với Thời Lạc vẫn còn trong tay Quý Nham Hàn.

Tuy Dư Thúy đã có hiệp nghị quân tử với Quý Nham Hàn, nhưng Quý Nham Hàn là quân tử sao?

Hợp đồng ấy của Thời Lạc có thể hủy, Dư Thúy đền nổi, nhưng của lão Kiều thì không được.

Hợp đồng ký kết dài năm năm nội dung khắc nghiệt, phí lại quá cao, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ không chịu nổi bất cứ mạo hiểm gì.

Puppy cũng coi như là nhẫn nhịn thành vàng, cậu ta cản Thời Lạc lại, hỏi cậu có muốn bù đắp một buổi sinh nhật cho Dư Thúy không.

Lực chú ý của Thời Lạc nháy mắt được dời đi.

Cậu nhìn Dư Thúy, nói vậy cũng được.

Puppy nói thế thì tôi tổ chức nhé.

Lần tới năm người tụ họp không biết là ngày tháng năm nào, Puppy tổ chức rất có tâm, dù hôm đó Dư Thúy vì về nhà mình một chuyến mà đến muộn, vẫn rất viên mãn.

Dư Thúy cứ như vậy, kéo một ngày, lại kéo một ngày, lại kéo thêm một ngày, cho đến một hôm trước ngày phải đến NSN bàn chuyện chuyển nhượng hợp đồng của Thời Lạc.

Hôm đó bệnh của Dư Thúy đã gần như đỡ nhiều rồi, cảm thấy sẽ gánh được sự náo loạn của Thời Lạc với mình.

Nhưng Dư Thúy vẫn là đánh giá cao bản thân.

Ngày hôm ấy lão Kiều và Puppy nghĩ cách gọi hết người ở căn cứ ra ngoài, căn cứ to như vậy, chỉ còn lại hai người Dư Thúy và Thời Lạc.

Dư Thúy gọi Thời Lạc đến phòng của mình.

Trong căn cứ quá yên tĩnh, bầu không khí này bất thường, Thời Lạc vào phòng Dư Thúy sắc mặt liền không tốt lắm.

Thời Lạc trời sinh đã nhạy cảm, cậu lờ mờ cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì đó đã vượt qua khỏi phạm vi khống chế của cậu.

Dư Thúy nhìn ánh mắt đề phòng của Thời Lạc, dạ dày dưỡng bệnh hơn một tháng bỗng nhiên bắt đầu đau lại.

Hắn bảo Thời Lạc ngồi xuống, sau khi lôi mấy câu nhạt nhẽo ra nói thì hỏi: “Cậu có còn nhớ NSN không? Trước đây từng liên lạc với cậu, đội trưởng của bọn họ, lão Cố, trước đây cậu cũng từng gặp, là một người rất tốt, cũng rất dễ ở chung…”

Xung quanh Thời Lạc rét run, nháy mắt liền hiểu rõ, cậu lạnh giọng ngắt lời Dư Thúy, “Đừng nói nữa.”

Dư Thúy khẽ xoa dạ dày mình, lần đầu tiên không hài lòng với cái đầu thông minh chỉ cần một chút cũng rõ ràng này của Thời Lạc.

Thời Lạc không dám để Dư Thúy nói hết, cậu theo bản năng lùi về sau mấy bước, giọng nói khàn khàn, “Dư Thúy, trước đây anh không nói như thế này.”

Dư Thúy hít thở sâu, đúng vậy, trước đây không nói như thế này.

Mình từng nói, tôi sẽ vĩnh viễn không bán Thời Lạc, tôi sẽ ký với cậu ấy cả đời.

Lúc này mới qua bao lâu đâu chứ.

Bầu không khí này mẹ nó ngược quá, Dư Thúy thật sự hơi chịu không nổi, hắn phì cười, đứng dậy đến trước mặt Thời Lạc.

Hắn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Hôm đó đánh Quý Nham Hàn thế nào? Đến đây, đánh anh* một chút…” (*chỗ này Dư Thúy xưng “哥“: anh)

Hắn cười nói, “Đánh đi, tôi không đánh lại.”

Đôi mắt Thời Lạc nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Môi Dư Thúy hơi run run, đôi mắt suýt nữa cũng đỏ theo.

Nếu như còn có cách gì đó, mình cũng sẽ không như vậy.

Dư Thúy cố gắng thả lỏng nói, “Lạc Lạc, tôi sẽ không hại cậu, cậu yên tâm, nhiều nhất hai năm, tôi chắc chắn sẽ đi tìm cậu, cậu…”

“Im miệng.”

Thời Lạc ứa nước mắt, đề phòng nhìn Dư Thúy, lạnh lùng nói, “Im miệng, tôi không muốn nghe một chữ nào hết.”

Hai người nhìn nhau, Thời Lạc cảnh giác căm hận, Dư Thúy bình tĩnh ẩn nhẫn.

Sau khoảng một phút im lặng, Thời Lạc là người đầu tiên không kiên trì nổi.

“Năm 2009…” Thời Lạc cố hết sức làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh, chậm rãi nói: “Cũng là mùa hè, cũng là thời gian gần giống như lúc này, tôi chín tuổi…”

Thời Lạc nghẹn ngào: “Mẹ tôi đưa tôi đến nhà ba tôi.”

Trong lòng Dư Thúy thấy nặng nề, Thời Lạc chỉ mới nói mở đầu, nhưng hắn lờ mờ cảm giác được, dường như bản thân đã giẫm lên một sợi dây đỏ không thể đụng vào.

“Tôi xin mẹ tôi, nói là tôi không muốn đi, mẹ tôi nói…” Thời Lạc nhìn Dư Thúy, cậu nghẹn ngào, sau đó im lặng, một lát sau khôi phục lại giọng điệu bình thường mới nói tiếp, “Bà ấy nói, đừng có nói dỗi nữa, mẹ sẽ không hại con, con yên tâm.”

Ngực Dư Thúy nháy mắt bắt đầu đau.

Vừa rồi mình đã nói gì với Thời Lạc?

“Rất quen phải không? Gần giống những gì anh vừa mới nói với tôi đúng không?” Thời Lạc ngước mắt, từ từ nói: “Bà ấy còn nói với tôi, đừng gây ầm ĩ, đừng sợ hãi, chỉ ở một kỳ nghỉ hè, chỉ cần tôi biểu hiện tốt, khiến ba tôi thích tôi, nhiều nhất là một kỳ nghỉ hè… Kỳ nghỉ hè kết thúc, bà ấy sẽ đến đón tôi về nhà.”

“Cái gì là biểu hiện tốt?” Thời Lạc cười giễu, “Tôi không biết cái gì là biểu hiện tốt, nhưng tôi thật sự cố gắng, ông nội vẫn luôn không thích tôi, ba không thích tôi, bác trai, bác gái và anh họ không thích tôi… Mỗi một ngày của kỳ nghỉ hè năm đó đều rất giày vò, nhưng tôi có thể chịu được, tôi tự gạch tay trên đầu giường để tính thời gian, chờ ngày mẹ tôi đến đón tôi, sau đó kỳ nghỉ hè kết thúc… Mẹ không đến.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy.

“Học kỳ mới bắt đầu rồi, mẹ vẫn không đến.”

“Kỳ nghỉ đông rồi, mẹ không đến.”

“Năm mới, mẹ không đến.”

“Tám năm trôi qua…”

Thời Lạc cúi đầu, nước mắt chảy xuống, trong cổ họng cậu vô cùng nghẹn ngào, cuối cùng không nói ra lời.

Trong cổ Dư Thúy có hơi tanh, hắn cố gắng nhịn xuống, bản thân đứng yên tại chỗ.

Mình đã làm chuyện gì?

Vừa rồi mình đã bảo cậu ấy chờ mình sao?

Dư Thúy cố gắng khống chế bản thân, thấp giọng nói, “Câu lạc bộ Thánh Kiếm… Là câu lạc bộ ở khu vực châu Âu, cùng tôi qua đó không phải chuyện gì tốt, cậu đã thấy đám cư dân mạng chửi tôi thế nào rồi, cậu muốn cùng bị chửi sao?”

“Tôi muốn, tôi bằng lòng.”

“Tôi không muốn bị anh giao cho người khác!” Thời Lạc hét lớn, “Anh cũng biết đó là khu vực châu Âu anh không khống chế được! Bản thân anh không dám đảm bảo khi nào có thể trở về! Dựa vào đâu tiện tay vẽ chuyện*, khiến tôi giống như thằng ngốc chờ anh?!” (*gốc là 画个大饼, ý chỉ vẽ một cái bánh để chống đói, có thể hiểu là dùng trí tưởng tượng đển an ủi bản thân hoặc là lừa người khác)

Thời Lạc giận muốn điên người, nhất thời không biết mình đang nói chuyện với mẹ hay là Dư Thúy, “Lần trước mẹ nói với tôi một kỳ nghỉ hè, bắt tôi chờ đến tận bây giờ, bản thân lại đi lấy người khác rồi có con gái riêng, tôi thì sao?! Giờ tôi chờ hai năm, hai năm sau sẽ thế nào? Sức khỏe anh còn có thể chơi thêm hai năm sao?! Anh giải nghệ rồi thì tôi đi tìm ai?!”

Dư Thúy khàn giọng nói, “Tôi cai thuốc, tôi cai rượu, tôi…”

“Đừng hứa.” Thời Lạc không nhịn được nữa ngắt lời Dư Thúy, “Chuyện không làm được, thì mẹ nó bớt lừa tôi đi, mấy người không làm được thì đừng hứa, tôi không tin một chữ nào hết!”

Thời Lạc nén nước mắt nhìn Dư Thúy, bỗng nhiên giọng điệu chậm lại, “Đội trưởng… Đừng như vậy, anh mang tôi đi, hai năm sau chúng ta lại cùng nhau quay về…”

Dư Thúy dùng sức ấn xoa dạ dày của mình, đã không phân rõ là mình đau dạ dày hay là đau ngực nữa, có một giây, Dư Thúy thầm nghĩ kệ mẹ nó, dứt khoát tỏ tình bây giờ, dù sống hay chết đều mang Thời Lạc đi.

Nhưng chỉ có một giây như thế.

Dư Thúy nháy mắt bình tĩnh lại, lắc đầu, “Không thể được.”

Mặc dù trước đây hắn chưa từng chịu khổ gì, nhưng hắn đã lăn lộn trong giới này nhiều năm đến thế, cũng đã nhìn nhiều hơn, tỉnh táo hơn Thời Lạc nhiều.

Hắn đổi hợp đồng thành hai năm không khó, dẫn cậu cùng đến Thánh Kiếm không khó, nhưng chuyện sau đó sẽ không chịu khống chế của hắn nữa.

Mang ra ngoài dễ, mang về thì khó.

Mình, Thần Hỏa và Puppy sẽ đơn giản hơn một chút, lão Kiều với Thời Lạc thì không được rồi.

Chiến đội thuần thương mại, tuyển thủ không có giá trị lợi dụng sẽ bị treo biển đấu giá nhiều lần, sau khi đấu giá thành công, không biết bị bán đến chỗ nào.

Nếu như khu vực trong nước thì dễ rồi, mặc kệ là chiến đội nào Dư Thúy cũng có thể bán ân tình suy nghĩ biện pháp, nhưng vượt qua khu vực thì không được.

Dư Thúy có thể chấp nhận chuyện mình bị Quý Nham Hàn coi như hàng hóa mà đem đi bán, nhưng không thể nào chấp nhận sau khi năm người bọn họ cùng nhau gia nhập câu lạc bộ Thánh Kiếm lại trơ mắt nhìn lão Kiều và Thời Lạc bị Thánh Kiếm treo biển bán, bị các câu lạc bộ châu Âu mình chưa từng nghe tên bao giờ đấu giá, sau đó bị bán đến chỗ nào đó không biết.

Châu Âu rất lớn, căn cứ câu lạc bộ rải rác khắp nơi, không biết sẽ đi chỗ nào…

Thậm chí có thể lại bị bán khỏi khu vực này, chuyển đến Bắc Mỹ, chuyển đến Hàn Quốc…

Trơ mắt nhìn Thời Lạc quanh quẩn khắp nơi, Dư Thúy sẽ điên mất.

Hắn cố hết sức dùng lời nói dễ hiểu nhất nói đại khái, bảo đảm một lần nữa, “Tôi không nắm chắc hoàn toàn, nhưng chỉ cần tôi không giải nghệ thì tôi không thể nào tiếp tục hợp đồng với bọn họ, chỉ cần hai năm…”

“Xin anh… Đừng nói câu này.” Thời Lạc bị chuyện trước đây moi lên hận cũ sụp đổ hoàn toàn, “Tôi đã đợi quá lâu rồi! Sau này tôi sẽ không đợi ngày nào cả, hôm nay anh không mang tôi đi, vậy thì cũng đừng nói sau này lại đến tìm tôi!”

Thời Lạc òa khóc, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi nghe không hiểu cũng không muốn hiểu! Chỉ nói với anh một câu, nếu như hôm nay anh dám đưa tôi đến NSN, mặc kệ hai năm sau anh có về hay không, tôi sẽ không tìm anh nữa đâu, anh cũng tuyệt đối đừng liên lạc với tôi, cả đời này tôi không thể cùng chung một đội với anh nữa!”

Thời Lạc vốn tưởng rằng Dư Thúy chắc chắn sẽ mềm lòng.

Sáng sớm mình ồn ào với hắn muốn dậy ăn sáng hắn sẽ đồng ý, mình nghe điện thoại của hắn hắn cũng đồng ý, mình lục điện thoại của hắn nhìn việc riêng hắn cũng đồng ý, người mềm lòng như thế, sao lại nhẫn tâm bỏ rơi mình?

Nhưng dịu dàng của Whisper có hạn, lần này hắn để Thời Lạc ở lại.