FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 31



Tại trụ sở liên minh FOG của khu vực Trung Quốc, Dư Thúy đã đệ trình xong tài liệu chuyển nhượng vượt khu vực của mình, Puppy và cả Thần Hỏa, lại sắp xếp tài liệu thành lập chiến đội, trình tự tương đối rườm rà, sau khi nộp xong một đống tài liệu Dư Thúy với Puppy ngồi ở một góc chờ đợi.

Lãnh đạo của liên minh nghe nói Dư Thúy đến liền vội vàng ra nói chuyện với hắn, nhiệt tình như lửa.

Dư Thúy quay về khu vực thi đấu của nước mình, dù đám hater có nói thế nào đi chăng nữa thì nhân viên công tác của liên minh khu vực Trung Quốc đều thật lòng thật dạ hoan nghênh hắn vạn phần, tuy câu lạc bộ của khu vực không chia quốc tịch, nhưng dù sao mọi người vẫn thích tuyển thủ nước mình dốc sức cho khu vực của mình hơn, đặc biệt là kiểu tuyển thủ như Dư Thúy.

Lãnh đạo bật đèn xanh cho Dư Thúy, việc xét duyệt tài liệu của câu lạc bộ mới mà hắn đệ trình lên cũng không làm khó dễ, thậm chí còn hỏi đi hỏi lại Dư Thúy có cần giúp đỡ gì không, bày tỏ bọn họ có thể giúp đỡ điều phối nhân viên làm việc, cũng có thể cho mượn tạm vài người đến hỗ trợ cho chiến đội mới, nếu như thành viên trong đội bị thiếu, bọn họ cũng sẵn lòng giúp đỡ liên hệ với các chiến đội khác, đàm phán với tuyển thủ có mong muốn chuyển câu lạc bộ tiến hành chuyển nhượng.

Nửa năm trước lão Kiều đã vinh quang giải nghệ ở khu vực trong nước, tay anh ta bị thương nghiêm trọng, đã không còn khả năng tái xuất, bây giờ Dư Thúy, Thần Hỏa và Puppy trở về, hiển nhiên thiếu một đột kích, ý của lãnh đạo rất rõ ràng, bọn họ sẵn sàng giúp Dư Thúy liên hệ một đột kích vừa mạnh mẽ vừa thích hợp.

Lãnh đạo rất tích cực, “Đã bắt đầu đấu vòng loại rồi, các cậu cũng không thể đánh với ba người đúng không?”

Puppy ở bên cạnh nói, “Đã đàm phán với bên NSN, mượn tạm người của bọn họ.”

Lãnh đạo rất bất ngờ, giật mình nói, “À… Vậy tôi phải nhắc nhở một chút, bây giờ các cậu là chiến đội hạng hai, nếu như không phải chuyển nhượng, chỉ là tuyển thủ đi mượn, thế thì cũng chỉ mượn tuyển thủ ngang với cấp bậc của chiến đội các cậu, có nghĩa là các cậu chỉ có thể mượn tuyển thủ đội hai của NSN.”

“Cũng không phải tuyển thủ đội hai.” Puppy nói, “Một thực tập sinh của bọn họ, là một nhóc con biểu hiện khá tốt trong dàn thực tập sinh của NSN, cơ hội thi đấu của người mới không nhiều, NSN và bản thân cậu ấy cũng rất muốn tham gia nhiều trận đấu hơn, đã bàn xong rồi, nếu như vòng loại cậu ấy biểu hiện tốt, vậy thì sau khi kết thúc, cậu ấy về NSN có thể đến đội hai.”

“Các cậu… Là đang giúp NSN huấn luyện người mới?” Lãnh đạo mở to mắt nghẹn lời, “Có mạo hiểm quá không? Lỡ như vòng loại thất bại…”

Puppy nhún vai: “Thế thì Whisper lần đầu tiên thi đấu ở chiến đội hạng hai.”

Lãnh đạo nhịn không được bật cười, “Vậy thì không thể nào… Dù thêm một người mới, vòng loại cũng phải ổn định, nhưng mà lần này NSN phải nợ ân tình của các cậu, lại luyện binh giùm bọn họ.”

Lãnh đạo vẫn rất tò mò, “Sau khi mượn người kết thúc, các cậu vẫn ba người à, còn thiếu một đột kích, là vẫn chưa chọn xong người sao? Vòng loại rất nhanh thì sẽ kết thúc, vòng bảng mùa giải này sắp sửa bắt đầu rồi, thời gian này vẫn rất khẩn trương đó.”

Dư Thúy ngừng lại, không chờ hắn nói Puppy đã nói trước, “Chúng tôi đã có vũ khí bí mật của mình rồi, chỉ là bây giờ đối phương còn đang trong thời hạn hợp đồng, không tiện công khai.”

Lãnh đạo hiểu rõ, vội nói: “Được được được, vậy thì tốt, vậy chúng tôi cũng mỏi mắt mong chờ, cuối cùng vẫn nói lại lần nữa, Whisper, chào mừng trở về.”

Dư Thúy gật đầu, sau khi nhận được phê duyệt thì cùng Puppy rời đi.

Căn cứ mới đã sửa sang xong, Dư Thúy và Puppy ra khỏi trụ sở đi đến căn cứ của chiến đội mới.

Trên đường, Dư Thúy tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, Puppy chậm rãi lấy tai nghe ra tiếp tục nghe tấu nói, hai người cả buổi không nói chuyện.

Nửa giờ sau, Puppy tháo tai nghe xuống, nhìn trần xe một hồi bỗng nhiên nói, “Dư Thúy, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện… Hai năm trước đã muốn hỏi rồi, nhưng vẫn chưa chờ đến lúc tôi hỏi thì xảy ra chuyện kia, sau này thì chuyện đó cũng không tiện nhắc đến nữa, bây giờ cũng đã quay về rồi, hỏi thử chắc cũng không sao, tôi chỉ muốn biết, cậu…”

Dư Thúy nhắm mắt nói: “Thích cậu ấy.”

Puppy không ngờ Dư Thúy sẽ thừa nhận thẳng thắn đến vậy, cậu ta giật mình xoa lồng ngực, thở dài: “Thiệt là ngược quá đi mà.”

Dư Thúy bình tĩnh nói: “Lúc ấy chuyện lo lắng quá nhiều, cũng không khó chịu mấy vì chuyện này, không cần ngược tâm thay tôi đâu.”

Puppy lại hỏi: “Thời Lạc biết không?”

Dư Thúy lắc đầu.

Puppy lại ôm ngực: “Ngược quá.”

Trong lòng cậu ta hiểu rõ tình huống lúc đó, Thời Lạc không biết thì vẫn tốt hơn, nhưng vẫn cảm thấy thiệt thòi giùm cho Dư Thúy, “Năm ấy không bằng nhất thời xúc động nói ra cho rồi.”

Dư Thúy không nói gì.

Puppy nghiêng đầu nhìn Dư Thúy: “Thế nào? Cậu không hối hận?”

“Không hối hận, rất may mắn.” Dư Thúy thản nhiên nói, “Trước đây còn quá trẻ, gặp phải tình huống đó… Rất nhiều chuyện xử lý còn chưa ổn, quá xúc động, quá kịch liệt.”

Giọng điệu Dư Thúy bình tĩnh: “Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đấy cũng không cần thiết như vậy, rõ ràng có thể bình thản hơn, cùng Quý Nham Hàn ngồi xuống vừa uống trà vừa bàn bạc hợp đồng, dù sao kết quả cũng giống nhau, thật sự không cần phải giày vò bản thân đến mức nhập viện.”

“Ai chẳng vậy.” Puppy thở dài, “Năm đó cũng quá ngu ngốc, chưa trải qua sóng gió cuộc đời, lần đầu tiên gặp phải thứ chó má như thế, đúng là… Một người tiếc mạng như tôi mà lúc đó cũng muốn đến đồng quy vu tận với anh ta, quá ngu rồi.”

“Không đúng.” Puppy giật mình, “Tôi là đang hỏi cậu có hối hận chuyện thích Thời Lạc hay không, có hối hận chưa nói với Thời Lạc hay không, cậu kéo Quý Nham Hàn vào làm gì? Ai hỏi cậu về anh ta đâu.”

Dư Thúy nói: “Không hối hận, đã nói rồi mà.”

Puppy nhìn chằm chằm Dư Thúy, “Thật sự không hối hận?”

Dư Thúy lắc đầu, bình thản nói: “Tuy là chưa đâu ra đâu hết, nhưng tôi vẫn luôn quý trọng mấy tháng quen biết với cậu ấy, cậu ấy lúc đó… Rất tốt.”

Trong mấy tháng ngắn ngủi rất nhiều chi tiết đến bây giờ vẫn được cất giấu trong trí nhớ của Dư Thúy, hai năm trước có một lần Dư Thúy bị những ký ức này tra tấn, hận không thể quên đi Thời Lạc, nhưng sau một thời gian dài, Dư Thúy đã chín chắn hơn nhiều, cũng học được cách chấp nhận những việc tốt và không tốt trước đây, “Thời Lạc là mối tình đầu của tôi, cũng là người duy nhất tôi từng thích, ai lại hối hận thích mối tình đầu của mình?”

Puppy nghĩ cũng đúng, cậu ta gật đầu, “Còn Thời Lạc thì sao? Cậu ấy thích cậu không? Chẳng lẽ… Mẹ nó cậu ấy đừng là thẳng nhé?!”

Dư Thúy nhắm mắt lại lần nữa, không muốn nói chuyện: “Không biết.”

Puppy lại ôm ngực: “Vở kịch ngược tâm của FOG… Có điều nếu bây giờ cậu đã thông suốt rồi, đã không thích cậu ấy nữa thì cũng không sao hết, ha, ha?”

Puppy đẩy đẩy Dư Thúy: “Không thích nữa đúng không? Vừa rồi cậu bình tĩnh như thế, chắc hẳn không thích nữa rồi đúng không? Cậu nói cậu đã buông xuống rồi để trong lòng tôi dễ chịu một chút.”

Dư Thúy không để ý đến Puppy.

Puppy bất đắc dĩ: “Thích hay không thích nói một lời đi, haiz… Chưa đến một tháng nữa thì Thời Lạc chuyển đến đây rồi, vì sao tôi vừa nghĩ đến cảnh tượng hai người cùng sống dưới một mái nhà đã cảm thấy vừa lo lắng lại vừa rất âm ỉ chờ mong…”

Dư Thúy lạnh lùng nói, “Sẽ không có tiết mục máu chó mà cậu nghĩ đâu, tém tém lại.”

“Hy vọng không phải, tôi chịu đủ giày vò rồi.” Puppy co người ngồi dựa vào ghế, “Bây giờ nghĩ có thể bình lặng đánh mấy năm, sau đó đúng tuổi nghỉ hưu thì giải nghệ, đúng là nguy hiểm quá! Một đời thanh danh, suýt chút nữa không giữ được khí tiết tuổi già chết nơi tha hương…”

Dư Thúy không để ý Puppy, cậu ta tự lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gõ chữ.

Căn cứ IAC, điện thoại Thời Lạc rung lên.

[Puppy]: Ôn chuyện cũ nhé.

Thời Lạc giật mình.

Mấy tiếng trước, tin nhắn từ tài khoản của Puppy gửi đến, là Dư Thúy.

Vậy bây giờ người gửi tin nhắn cho mình là ai?

Dư Thúy… Muốn ôn chuyện cũ với mình?

Thời Lạc chần chừ không trả lời, bên kia lại gửi tin nhắn đến.

[Puppy]: Có thể tâm sự không?

Thời Lạc cầm điện thoại, tâm trạng bình phục.

Không phải Dư Thúy.

Đối phương gõ chữ rất nhanh, [Puppy]: Chuyến này tôi trở về, không ai đón tiếp cũng thôi đi, lại chẳng nhìn thấy bạn bè trước đây, rất nhiều lời không có ai để nói, hai chúng ta tốt xấu gì trước đây cũng từng là đồng đội, nghe tôi kể khổ chút?

Thời Lạc gõ chữ, [Luo]: Anh nói đi.

[Puppy]: Tôi trở về thật sự không dễ dàng gì.

[Puppy]: Có biết không? Năm đầu tiên chúng tôi đi, ba người, chỉ có Dư Thúy ở lại chiến đội Thánh Kiếm.

[Puppy]: Thần Hỏa dù sao cũng còn ngồi được ghế dự bị mấy tháng, tôi ngay cả dự bị cũng không được, đến Thánh Kiếm chỉ đánh được mấy trận huấn luyện thì bị treo bảng, sau đó không đến một tháng thì đến một chiến đội khu Châu Âu khác.

[Puppy]: Chiến đội tôi đến sặc sỡ màu mè cỡ nào cậu có biết không? Một đội tổng cộng mẹ nó bốn người, đến từ ba nước! Một người Đức, hai người Hàn, với tôi.

[Puppy]: Có lần thi đấu gặp phải chiến đội Thánh Kiếm, Dư Thúy quan tâm đồng đội cũ, cậu biết cậu ta quan tâm thế nào không?

[Puppy]: Lúc phỏng vấn công khai, Dư Thúy bảo MC hỏi tôi là có phải tôi bị cho uống thuốc câm rồi không, vì sao không nói chuyện chỉ khoa tay khoa chân.

Thời Lạc cầm điện thoại, khổ sở kiềm chế, vẫn không nhịn được, cười ra tiếng.

Khi Dư Thúy độc mồm, thật sự có thể bắt người ta muốn bóp chết hắn.

[Puppy]: Lúc đó tôi rất muốn giết chết Dư Thúy, đáng tiếc cách một phòng cách âm, cậu ta không ra được, tôi không vào được.

[Puppy]: Ngôn ngữ không thông thì cũng thôi đi, mọi người biết vài câu tiếng Anh đơn giản vậy thì có thể giao lưu có thể thi đấu rồi, nhưng mà ngày thường không nói chuyện được, tôi với cậu chàng đồng đội người Đức kia, vẫn luôn nghi ngờ hai tên người Hàn mỗi ngày đều lén lút chửi hai tụi tôi.

[Puppy]: Sự thật chứng minh, thì ra hai người họ vẫn luôn dùng tiếng mẹ đẻ chửi hai tụi tôi.

[Puppy]: Chơi gà còn chửi người khác, chuyện này không thể nhịn được, hai tên người Hàn cuối cùng bị bán đi, lại đến hai tên người Đức, ok, ba tên người Đức, một mình tôi, tôi thành người bị ba tên đó lén lút chửi rồi.

[Puppy]: Cuối cùng cuối cùng, lại qua một năm, ông đây vừa kéo ba quả tạ vào top ba vòng bảng, bởi vì tôi biểu hiện quá xuất sắc, lại bị mua về Thánh Kiếm cậu tin nổi không?

[Luo]: …

[Puppy]: Thần Hỏa cũng gần giống tôi, hai chúng tôi lúc vừa tới Đức bởi vì vấn đề ngôn ngữ, thật sự phát huy không được, từ đầu đến cuối đều bị bán, qua một năm làm quen với hoàn cảnh, giao lưu cơ bản không thành vấn đề, lại mẹ nó bị Thánh Kiếm mua về, tam sư hội hợp, tôi thật sự khâm phục chiến đội bọn họ mà.

[Puppy]: Năm ngoái lúc đoạt giải vô địch, ba chúng tôi ở Thánh Kiếm cũng không tệ, nhưng trước đó, tôi với Thần Hỏa thật sự bị hành hạ không ít, rất nhiều người đều không biết đoạn này, tôi cảm thấy tôi phải nói ra một chút.

[Puppy]: Lạc Lạc, năm đó nếu như cậu đi theo với chúng tôi…

Thời Lạc cụp mắt không nói.

Năm đó nếu như cậu cùng bọn họ đi châu Âu, sợ là còn thảm hơn Puppy.

[Puppy]: Chuyện trước đây sớm đã không nói rõ ràng được, tôi cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn nói chút tình hình của tôi hai năm nay cho cậu nghe.

[Puppy]: Năm đó để lại cậu với lão Kiều, là có lý do.

[Puppy]: Sau đó tôi nghe thấy chút chuyện trong nhà của cậu, cũng hiểu khi đó cậu chống đối dữ dội như vậy, cũng là có lý do.

[Puppy]: Mọi người đều vất vả, sắp sửa là một chiến đội rồi, chuyện trước đây… Quá khứ chỉ là quá khứ thôi, thế nào?

[Puppy]: Tôi vừa nói chuyện mấy câu với Dư Thúy, cậu ta cũng gần như là ý này, chuyện trước đây, quá khứ chỉ là quá khứ, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, mọi người đều quên không được, tôi có thể hiểu, nhưng không cần thiết nhắc đến chuyện cũ, ai đúng ai sai, căn bản cũng không tính rõ ràng được.

[Puppy]: Hôm nay chúng tôi chuyển đến căn cứ mới, chờ cậu đến.

[Puppy]: Sau khi đến đây, chúng ta coi như không có chuyện trước đây, được không?

Thời Lạc nhìn từng cái tin nhắn của Puppy, xác định là cậu ta ở châu Âu nhịn muốn chết rồi.

Tóm được người có thể nhìn hiểu tiếng Trung liền có thể ngu ngốc như thế.

Thời Lạc nhìn lịch sử trò chuyện một lần nữa, gõ chữ.

[Luo]: Không được.

[Luo]: Chuyện quá khứ, đã từng xảy ra chính là đã xảy ra, tôi không giả vờ được.

Thời Lạc lạnh lùng liếc nhìn lịch sử trò chuyện, quăng di động qua một bên, tiếp tục theo dõi trận đấu luyện tập của dự bị, không để ý Puppy nữa.

Dư Thúy và Puppy bên đây cuối cùng cũng đến căn cứ mới, Puppy nhìn lịch sử trò chuyện thở dài một hơi, “Nghiệt duyên…”

Dư Thúy nhíu mày: “Sao thế?”

“Tự xem đi.” Puppy đưa điện thoại cho Dư Thúy, bản thân xuống xe mở cốp xe sau cầm hành lý, “Muốn làm người hòa giải giùm hai người, thế nhưng nhóc Lạc Lạc cứng rắn ngay thẳng, không chấp nhận.”

Dư Thúy nhanh chóng nhìn lướt qua lịch sử trò chuyện, thấp giọng nói: “… Cậu thừa lời nói mấy cái này ghê.”

“Tưởng là qua hai năm, cậu ấy đã hiền lại, có thể giống như tôi mắt nhắm mắt mở mà sống qua ngày.” Puppy đẩy hành lý đi vào trong căn cứ mới, “Không ngờ rằng, đều đã trải qua sóng gió cuộc đời mà vẫn còn ghét ác như thù như thế.”

Puppy lắc đầu: “Cảm thấy sau khi Thời Lạc đến đây, căn cứ không bình yên lắm.”

Dư Thúy cầm hành lý của mình không đáp lời, Puppy lại nói, “À đúng rồi, hôm qua lão Kiều nói với tôi anh ấy phải chờ hai ngày nữa mới đến đây được, cho nên vị trí huấn luyện viên tạm thời còn phải trống, quản lý mới Chu Hỏa thì chắc đến cùng lúc với anh ấy.”

Dư Thúy ừm một tiếng, Puppy tặc lưỡi, “Chu Hỏa này trước đây là phó quản lý của NSN đúng không? Người năm đó dẹp hết dị nghị của quần chúng giúp cậu đưa Thời Lạc đến NSN? Lúc đó Thời Lạc quậy đến thế, lãnh đạo NSN vốn dĩ không muốn lắm, vẫn là nhờ anh ta luôn nói giá trị thương mại của Thời Lạc cao, mới miễn cưỡng được ký.”

“Phải, hai chúng tôi quen biết nhiều năm rồi, có thể yên tâm với anh ta.” Dư Thúy cho là Puppy bị rối loạn căng thẳng sau khi bị tổn thương, nói tiếp. “Trước tiên mặc kệ nhân phẩm anh ta rốt cuộc thế nào, bây giờ tôi là ông chủ, cậu còn sợ cái gì? Ai không được thì đuổi người đó.”

“Tôi cũng biết anh ta mà, cũng biết người này không tệ, tôi không sợ.” Puppy nói sâu xa, “Tôi chỉ là nhắc nhở một câu, nghe nói Chu Hỏa rất có đầu óc trong chuyện kinh doanh, với lại thủ đoạn rất linh hoạt… Tôi nghe nói lúc Ngõa Ngõa vừa vào NSN, không có độ nổi tiếng gì hết, nhà tài trợ cũng không cần nhóc con đó quay video tuyên truyền, cậu biết Chu Hỏa xử lý thế nào không?”

Puppy chậc chậc, “Anh ta quay một đoạn video ngày thường ở căn cứ cho Ngõa Ngõa với Cố Càn, trong video Cố Càn dẫn dắt người mới vô cùng tận tâm, tình cảm cha con cảm động trời đất, độ nổi tiếng của Ngõa Ngõa nháy mắt tăng cao.”

Dư Thúy không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì: “Độ nổi tiếng của người mới không tốt, giá trị thương mại không thể kiếm tiền, anh ta là quản lý ngồi nhìn mặc kệ thì mới đúng sao? Tuyển thủ chỉ cần lo thi đấu, quản lý chỉ cần lo hoạt động chiến đội, đây vốn dĩ là chuyện anh ta nên làm, sao hả?”

“Không sao hết, tôi chỉ muốn nói, không giống với những quản lý chỉ biết kéo tuyển thủ đứng trên sân khấu kiếm tiền như Triệu Phong, Chu Hỏa không hành hạ người khác, nhưng những ý tưởng nhỏ như này nhiều hơn.” Puppy nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, “Cậu đoán, anh ta sẽ xử lý tình huống của cậu với Thời Lạc thế nào?”

Con ngươi Dư Thúy hơi động đậy, không hé miệng.

Buổi tối, quản lý mới Chu Hỏa cẩn thận gửi tin nhắn cho Dư Thúy.

“Whisper, chờ sau khi Evil đến, một tháng đầu, cậu có thể chấp nhận live stream xếp đội với cậu ấy mỗi ngày một giờ không?”

“Không chơi game cũng được, hai người live stream cùng khung hình là được.”