Sau khi trở về căn cứ, mọi người nhao nhao đi rửa mặt, tắm rửa. Hôm qua Thần Hỏa chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ muốn vùi đầu đi ngủ, không nhịn được liên tục than thở: “Mùa giải chính có thể thay đổi quy định lúc nào vậy? Vì sao lần nào thi đấu cũng phải trang điểm xong mới được ra sân? Quan trọng là trang điểm xong tôi cũng chẳng thấy khác gì hết.”
Thần Hỏa vuốt mặt của mình, chà xát đầu ngón tay, ghét bỏ nói: “Trang điểm thì trang điểm thôi tôi cũng nhịn được, đằng này đáng ghét nhất là vì sao sau khi trang điểm còn phải tẩy trang? Phiền chết đi được, không tẩy trang còn nổi mụn nữa chứ, mẹ nó…”
“Quy định là quy định, đâu ra lắm phàn nàn vậy.” Lão Kiều đứng sau lưng Thần Hỏa, cốc đầu cậu ta, “Người nào người nấy lôi thôi lếch thếch đi lên nhìn có được không? Đèn của nhà thi đấu chiếu xuống, mọi thứ đều hiện hình đó có biết không?! Với lại chỉ đánh chút phấn cho cậu, lúc cậu rửa mặt chà nhiều một chút chẳng phải được rồi sao?”
“Phải dùng nước tẩy trang đó.” Thần Hỏa quay đầu nhìn lão Kiều, thắc mắc, “Trước đây, mỗi lần anh tẩy trang đều chà mạnh sao? Chẳng trách sao anh già nhanh như thế…”
Lão Kiều trợn mắt trắng, ấn đầu Thần Hỏa.
Ngày thi đấu không quy định giờ giấc làm việc, về căn cứ thì mọi người hoạt động tự do, người tắm người nghỉ ngơi, một mình Dư Thúy đến phòng huấn luyện.
Dư Thúy không vội đi rửa mặt, hắn ỷ mặt đẹp da tốt, bình thường trang điểm trước khi thi đấu đều qua loa. Trước trận đấu hôm nay cũng như vậy, đến phòng trang điểm của ban tổ chức dạo một vòng rồi đi ra. Một đám thẳng nam cũng không nhìn ra được có gì khác, coi như hắn trang điểm rồi.
Dư Thúy miễn hết những trình tự rườm rà này rồi mở máy tính, nhân lúc này muốn xem thứ mới mẻ hắn vừa mới tìm hiểu – Chương trình hòa giải tình cảm.
Chương trình đó nghe thật sự lợi hại.
Năm nay Dư Thúy hai mươi mốt tuổi, lần gần nhất xem chương trình TV là chương trình “Cối xay gió” của mười mấy năm trước. Từ sau khi vào giới này, Dư Thúy hoàn toàn không có cuộc sống giải trí, lúc thư giãn bình thường cũng chỉ xem phim Anh Mỹ, hiểu biết rất ít đối với những chương trình kỳ lạ này. Hắn mở web mày mò tìm kiếm, tốn chút công sức loại bỏ từng chút, dùng khoảng mười phút mới tìm được, hắn mở chương trình trông hơi giống do đài nào đó sản xuất, đeo tai nghe bắt đầu nghiêm túc xem.
Dư Thúy xem được ba phút thì tháo tai nghe xuống.
Hắn xoa giữa đầu chân mày, mắt không nhìn nổi.
Bây giờ Dư Thúy cảm thấy rất may mắn, trên đường về căn cứ không có nhất thời lanh mồm lanh miệng nói hắn muốn tham gia chương trình này.
Quá ngu ngốc rồi.
Chương trình này không hề giống với những gì Dư Thúy nghĩ, mười mấy người khuyên giải được gọi là chuyên gia tình cảm cùng nhau nói ồn ào, ồn đến mức tai hắn đau luôn. Hắn đặt tai nghe lên trên bàn, hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này, quyết định cũng đi tắm luôn.
Mười phút sau, Thời Lạc tắm xong, thay quần áo đi vào phòng huấn luyện.
Vẫn còn rất nhiều vấn đề xuất hiện trong lúc thi đấu hôm nay, Free có thể thắng nhẹ nhàng như thế hoàn toàn là vì chiến đội Bò Rừng không đủ mạnh, cộng thêm thực lực cá nhân của bốn người bọn họ quá mạnh. Nhưng xem xét kỹ càng thì hai ván đấu hầu như không hề phối hợp tốt, lúc tiến lên vào giai đoạn giữa có mấy lần vì phối hợp chưa đủ mà nhịp độ bị đứt đoạn. Đây chỉ là mùa giải chính, nếu như xuất hiện sai sót này trong trận đấu lớn thì đương nhiên sẽ bị đối thủ coi là điểm đột phá, tiến đến xoay chuyển tình thế.
Thời Lạc không thể chấp nhận ván đấu vì mình mà xảy ra vấn đề, đang định phục bàn lại kỹ càng trận đấu hôm nay. Lúc đi ngang qua máy tính Dư Thúy, bất ngờ nhìn thấy máy tính Dư Thúy đang mở. Thời Lạc nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt dần dần cứng ngắc.
Chương trình đang phát trong video trên màn hình máy tính Dư Thúy đã đi đến cao trào. Mẹ chồng, nàng dâu ngồi ở hai đầu ghế sô pha, khóc đến mức đứt từng khúc ruột, chỉ trích lỗi sai của đối phương.
Thời Lạc đơ người nhìn màn hình máy tính.
Nhớ lại lời của mọi người trên xe, lòng Thời Lạc lạnh mất một nửa.
Dư Thúy là… thật sự muốn đưa mình và Bạo Táo Thư lên chương trình sao?
Nếu chuyện là do người khác nói, Thời Lạc đánh chết cũng không tin, nhưng Dư Thúy thì không được, Dư Thúy từng làm rồi!
Bài học kinh nghiệm bị kéo đến chỗ thi đại học năm ấy quá sâu sắc, Thời Lạc tin tưởng khi Dư Thúy lên cơn độc ác thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Thời Lạc hoảng sợ nhìn MC đang nói với tốc độ rất nhanh trong màn hình, kinh hồn bạt vía tránh khỏi chỗ của Dư Thúy, cẩn thận ngồi xuống chỗ của mình, tinh thần hoảng hốt mở máy, miễn cưỡng bắt đầu phục bàn.
Dư Thúy sau khi tắm xong bị lão Kiều gọi xuống lầu.
Trận đấu đầu tiên của mùa giải mở đầu tốt đẹp, lão Kiều đặc biệt lái xe ra ngoài mua đồ ăn về chúc mừng. Mọi người cảm ơn xong thì ngồi xuống ăn cơm. Bởi vì bệnh dạ dày của mình mà mấy năm nay Dư Thúy luôn ăn rất chậm, hắn từ tốn ăn, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển qua Thời Lạc.
Dư Thúy khẽ nhíu mày, không biết có phải hắn nhạy cảm không mà hắn lờ mờ cảm thấy Thời Lạc đang tránh ánh mắt của mình.
Mặc dù đến bây giờ, mỗi khi hai người đối mặt nhau đều sẽ nhanh chóng dời tầm mắt, nhưng tuyệt đối sẽ không nhạy cảm như thế này. Cảm giác trốn tránh và chống đối xung quanh Thời Lạc quá rõ ràng.
Nếu như quan hệ hai người có thể dùng thanh tiến độ để thể hiện thì Dư Thúy cảm giác ít nhất bây giờ đã quay ngược lại đến ngày mà Thời Lạc vừa mới chuyển đến căn cứ Free.
Chuyện gì thế này?
Chỉ là thi đấu một trận mà thôi.
Thi đấu vô cùng ổn định nên thắng rồi, trong quá trình thi đấu hai người cũng không xung đột với nhau, xảy ra chuyện gì rồi?
Dư Thúy bình tĩnh để ý vẻ mặt của Thời Lạc, chậm rãi ăn cơm. Chốc lát sau, Thời Lạc ăn no rồi, cậu không nán lại bàn ăn chơi điện thoại giống như bình thường mà ăn xong cầm chén đũa đưa cho dì giúp việc rồi lên lầu, giống như một chút cũng không muốn ở lại đây.
Dư Thúy cũng đặt đũa xuống.
Lão Kiều nhìn Dư Thúy, nuốt miếng đồ ăn nói: “Sao vậy? Cậu mới ăn có mấy miếng, sao không ăn nữa?”
Dư Thúy bưng một chén canh nóng, uống mấy ngụm: “Dạ dày đau.”
“Sao thế?” Chu Hỏa ngồi bên cạnh, nhạy cảm nhìn sang, “Đừng chậm trễ nữa! Mặc áo khoác, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Dư Thúy lắc đầu: “Không nghiêm trọng như thế, có hơi không thoải mái, uống mấy ngụm canh nóng là được rồi.”
Puppy ngẩng đầu: “Thật sự không sao? Uống thuốc đau dạ dày không?”
“Không cần, không nghiêm trọng.” Dư Thúy ngẩng đầu, “Ăn nhanh lên, ăn xong cùng phục bàn trận đấu hôm nay.”
Chu Hỏa lo lắng nói: “Cậu không sao thật chứ? Đừng gắng gượng, mấy ngày sau còn một đống hoạt động cần cậu đó, cậu không thể xảy ra chuyện vào lúc quan trọng được.”
Dư Thúy gật đầu: “Không sao, yên tâm.”
Chu Hỏa miễn cưỡng gật đầu, lại dặn dò: “Tôi với tài xế đều mở điện thoại 24/24, lúc nào không thoải mái thì lập tức gọi điện đó.”
Mọi người lục tục ăn xong bữa tối rồi cùng nhau đến phòng họp, mở máy chiếu phục bàn trận đấu.
Hai ván đấu cộng lại chưa đến một tiếng đồng hồ, nhưng lão Kiều phục bàn gần ba tiếng, sổ tay ghi đầy bảy tờ giấy in. Sau khi phục bàn ván đầu tiên, Chu Hỏa cũng đến, một tên gà mờ buồn ngủ muốn chết vẫn ngồi nghe ba tiếng phục bàn khô khan, chờ đến khi kết thúc không thể không cảm thán: “Sau này ai dám nói tuyển thủ chuyên nghiệp là mấy tên nhóc con lưu manh chơi game thì tôi sẽ kéo kẻ đó đến nghe phục bàn. Mắt tôi đã đầy máu rồi… Lão Kiều, tôi có thể hỏi không? Động tác hai giây vừa rồi, chính là động tác Thần Hỏa thả bình làm sạch, thật sự có cần phải lặp lại ba mươi mấy lần cho Thần Hỏa xem không? Đừng nói Thần Hỏa, ngay cả tôi cũng xem muốn ói…”
“Cần chứ. Nếu như lần sau cậu ta lại xuất hiện vấn đề này thì phải xem lại sáu mươi lần, với lại tập động tác chính xác ít nhất một ngàn lần để tạo nên trí nhớ cơ bắp.” Lão Kiều chuyển bản ghi chép phục bàn có ghi lỗi của từng người cho mọi người, “Đều là huấn luyện động tác nhỏ cơ bản nhất, huấn luyện bình hơi thả lỏng thì đã dễ dàng xảy ra vấn đề, không đủ hoàn thiện.”
“Được thôi…” Chu Hỏa lắc đầu cảm thán, “Tôi vốn tưởng rằng các cậu chỉ làm nửa tiếng, còn muốn khi kết thúc tôi nói mấy câu để cổ vũ sĩ khí một chút chứ, nghe xong ba tiếng đồng hồ bản thân tôi cũng không còn chút sĩ khí nào, mọi người vất vả rồi, không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa.”
Mọi người đứng lên về lại phòng huấn luyện, Chu Hỏa lại vòng về không yên tâm nhìn Dư Thúy: “Whisper, cậu không sao chứ?”
Thời Lạc đang cúi đầu xem ghi chép phục bàn của mình ngước mắt lên nhìn về phía Dư Thúy.
Sắc mặt Dư Thúy vẫn như thường: “Vẫn ổn.”
Hắn vừa nói vẫn ổn, Chu Hỏa càng lo lắng: “Cái gì mà vẫn ổn chứ? Đừng lấy sức khỏe bản thân ra đùa giỡn, nhân lúc trời vẫn chưa muộn lắm, thật sự không chịu nổi nữa thì lập tức đến bệnh viện, đừng để nghiêm trọng nữa.”
“Không sao thật mà.” Dư Thúy từ chối rất quyết đoán, “Phải về xem ghi chép phục bàn, hôm nay tôi còn muốn live stream một lát nữa, không cần lo cho tôi.”
Chu Hỏa bất đắc dĩ: “Sao cứng đầu vậy chứ? Được thôi, dù sao dùng xe cũng tiện, nếu nghiêm trọng phải nói ngay đó.”
Một tay Dư Thúy xoa dạ dày, tay còn lại cầm ghi chép phục bàn lão Kiều đưa cho hắn đi ra khỏi phòng họp đến phòng huấn luyện.
Thời Lạc đi ở phía sau Dư Thúy, khẽ nhíu mày.
Sau khi về phòng huấn luyện mọi người tự xem ghi chép của mình, sau khi tổng kết xong vấn đề thì bắt đầu hoạt động tự do. Thần Hỏa lập team với Thiên Sứ Kiếm của chiến đội hàng xóm đánh đôi, một mình Puppy đang huấn luyện ở server tùy chỉnh, Dư Thúy quả nhiên mở live stream.
Thời Lạc không mở live stream, cậu không yên lòng mà xếp đơn tăng hạng.
Sau khi lấy lại tài khoản cũ, tất cả xếp hạng đều bị xóa sạch, mấy năm nay Thời Lạc đã quen đi tăng hạng rồi, những ngày rảnh rỗi thì sẽ xếp đơn tăng thứ hạng, bây giờ đã quay lại top 100 của server trong nước.
Vị trí vào top 100 xếp hạng quá chậm, Thời Lạc đang ôm tâm sự chờ đợi thì wechat bỗng nhiên kêu lên.
[Quản lý – Chu]: Evil, hôm nay tôi về nhà ba mẹ, không ở căn cứ. Cậu giúp tôi để ý một chút, hôm nay dạ dày Dư Thúy không thoải mái, không uống thuốc cũng không đi khám, tôi lo lắng sẽ nghiêm trọng.
[Quản lý – Chu]: Tôi cũng nói với lão Kiều rồi, nhưng lão Kiều cẩu thả lắm, không yên tâm. Cậu để ý giùm tôi.
Thời Lạc nhíu mày, quả nhiên là dạ dày lại khó chịu.
Cậu ngẩng đầu để ý Dư Thúy.
Sắc mặt Dư Thúy không khác gì lúc thường, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ lấy tay trái xoa dạ dày. Hắn cũng đang xếp đơn, không rảnh tay để chăm sóc cho mình, lần nào cũng đều xoa một xíu rồi lại tiếp tục nhanh chóng bấm bàn phím.
Thời Lạc trả lời Chu Hỏa: Biết rồi.
Cậu không yên lòng mà xếp đơn, thỉnh thoảng nhìn về phía Dư Thúy, rất rõ ràng, tần suất Dư Thúy xoa dạ dày càng ngày càng cao.
Nhưng cái người này cứ như không cảm thấy vậy, kết thúc một ván lại bắt đầu ván khác, hoàn toàn không gián đoạn. Xếp hạng của trị liệu còn không tổ đội được sao, gần như là nhấn một cái đã vào trận rồi. Liên tục hai tiếng, Dư Thúy hoàn toàn không nghỉ một giây, liên tục chơi.
Thời Lạc càng ngày càng lo lắng, sợ là hắn cũng không đi uống một ly nước nóng nữa.
Cậu nhìn Thần Hỏa với Puppy đều không nhận ra gì hết, không nhịn được mà phàn nàn, rốt cuộc là mấy người có phải đồng đội thân thiết không vậy? Không ai khuyên hắn đi nghỉ ngơi một lát sao?
Cậu càng buồn bực hơn. Lại qua nửa tiếng đồng hồ, lúc Thời Lạc không nhịn được nữa muốn nhắc nhở Dư Thúy nghỉ ngơi thì hắn đã đẩy bàn phím về trước, điều chỉnh mic nói: “Không thoải mái lắm, hôm nay đánh đến đây thôi.”
Dư Thúy nói xong thì tháo tai nghe, đứng lên ra khỏi phòng huấn luyện.
Hắn về lại phòng của mình.
Thời Lạc đứng ở cửa phòng huấn luyện nhìn về phía phòng Dư Thúy, có hơi chần chừ.
Là hơi khó chịu nên đi ngủ sớm, hay là khó chịu quá nên đi nôn rồi?
Rốt cuộc có nghiêm trọng hay không đây?
Thời Lạc hút một điếu thuốc ở hành lang, cắn răng, đi đến cửa phòng Dư Thúy gõ cửa.
Một lát sau cửa mở, Dư Thúy trông có vẻ không giống nôn lắm. Thời Lạc hơi yên tâm, lại lúng túng nói: “Không có gì, chỉ là tôi…”
Dư Thúy yên lặng nhìn Thời Lạc: “Chỉ là?”
Thời Lạc bất đắc dĩ, cam chịu thấp giọng nói: “Có phải đau dạ dày không? Tôi thấy anh… luôn xoa dạ dày.”
Dư Thúy không nói gì.
Thời Lạc do dự, giọng điệu mạnh mẽ nói: “Rót cho anh… ly nước nóng nhé?”
Dư Thúy im lặng một lát, gật đầu: “Được.”
Thời Lạc xoay người xuống lầu rót nước.
Dư Thúy không đóng cửa, Thời Lạc rót nước xong quay lại vào thẳng phòng Dư Thúy luôn. Trong phòng, Dư Thúy đang ngồi trên giường, cúi đầu nhìn điện thoại.
Thời Lạc đến gần đưa ly nước cho Dư Thúy, không tự nhiên nói: “Uống đi.”
Trong mắt Dư Thúy hình như lóe lên vẻ bất đắc dĩ, Thời Lạc thắc mắc hỏi: “Sao, sao thế?”
Dư Thúy lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn chậm rãi uống nửa ly nước, Thời Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Đỡ chút nào chưa?”
Hắn lấy ngón cái lau vết nước ở khóe miệng, gật đầu: “Đỡ chút rồi.”
Rồi hắn ngước mắt nhìn Thời Lạc, môi hơi run run.
Thời Lạc nhìn ra được hình như Dư Thúy muốn nói gì đó: “Còn… có chuyện gì sao?”
Dư Thúy cúi đầu lầm bầm: “… Năm trăm năm rồi, vẫn là nước nóng.”
Hắn nói rất khẽ, Thời Lạc không nghe rõ, cậu nhướng một bên chân mày: “Gì cơ?”
“Có chuyện này… Hai năm trước đã muốn nói rồi.” Dư Thúy muốn nói lại thôi, “Thời Lạc, sau này cậu tìm được bạn gái, lúc bạn gái cậu không thoải mái, cậu cũng không thể chỉ đưa một ly nước nóng, có biết không?”
Thời Lạc chẳng hiểu gì hết, tai lại hơi đỏ: “Tôi không có bạn gái! Với lại anh… anh nói chuyện này làm gì?”
“Tra nam dạy học.” Dư Thúy lại uống một ngụm nước nóng, “Không thoải mái… Ít nhất cũng giúp xoa một chút đúng không?
Xoa… Xoa…
Tai Thời Lạc đỏ hết rồi.
Cậu đứng cứng ngắc tại chỗ, lắp bắp: “Anh… Anh thật sự đau lắm sao?”
Lần nào Dư Thúy cũng thế này, dạ dày có đau vô cùng cũng sẽ không thể hiện ra ngoài. Năm ấy đã xuất huyết dạ dày rồi mà vẫn đọ sức như thường với tên rác rưởi Quý Nham Hàn kia. Thời Lạc cũng không xác định được bây giờ Dư Thúy rốt cuộc thế nào, chần chừ hỏi: “Anh thật sự cần… tôi giúp anh xoa sao?”
Dư Thúy ngước mắt nhìn Thời Lạc, vẫn là vẻ mặt hờ hững thường ngày của hắn.
Gương mặt này phối với vẻ mặt này…
Thời Lạc không chịu nổi như thế nhất.
Cậu nhích về trước mấy bước, nửa quỳ xuống, tay chân lúng túng: “Anh…”
Không chờ Thời Lạc nghĩ kỹ nên làm thế nào, Dư Thúy đưa một tay ra, khẽ cầm lấy cổ tay Thời Lạc.
Thời Lạc giật mình, hầu kết hơi di chuyển: “Sao… Sao thế?”
“Tôi dạy cậu.”
Dư Thúy cầm cổ tay Thời Lạc, ấn tay cậu lên trên bụng mình.
Thời Lạc: “!”
Ngón tay Thời Lạc run lên.
Con trai mười chín tuổi, thời kỳ sức sống mãnh liệt nhất, nhiệt độ lòng bàn tay nóng hơn người bên cạnh một chút.
Dư Thúy cầm tay Thời Lạc xoa một hồi: “Như thế này.”
Cả người Thời Lạc cứng ngắc, tự mình xoa mấy cái: “Thế… Thế này sao?”
Dư Thúy yên lặng nhìn Thời Lạc, gật đầu.
Ngón tay Thời Lạc hơi nhúc nhích, lại xoa mấy cái, không tự nhiên nói: “Ngoại trừ xoa ra, còn có… còn có gì không?”
Dư Thúy hỏi: “Gì cơ?”
Thời Lạc hắng giọng, nghiêng đầu buồn bực nói: “Chẳng phải nói tra nam dạy học sao? Còn gì muốn dạy không?”
“À, còn nữa…”
Dư Thúy lưu luyến nhìn Thời Lạc, không nỡ tách tay Thời Lạc ra.
Hắn lịch sự hơi lùi về sau, khẽ nói: “Còn nữa là, đau dạ dày là tôi giả vờ.”