FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 47



Thời Lạc nghẹn lời, rụt tay về như bị điện giật, vừa xấu hổ vừa tức giận, suýt nữa thì thốt ra: “Anh giả vờ mà còn muốn nói ra hả?!”

Dư Thúy sửa lại vạt áo thun, nói khẽ: “Cậu xoa nghiêm túc quá, lương tâm không cho phép.”

Thời Lạc vừa định hỏi anh còn lương tâm sao? Nhưng nghĩ lại người này thật sự rất có lương tâm, nói câu này ra không khỏi tổn thương người khác quá. Thời Lạc nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng một hồi: “Anh rất thẳng thắn đó…”

Cậu lùi về sau mấy bước, ngồi lên miếng đệm trên sàn nhà, lấy một điếu thuốc ra ngậm, cầm bật lửa bật lên, cố gắng chịu đựng hai lỗ tai đỏ rực không nói câu nào, cúi đầu hút thuốc.

Dư Thúy im lặng nhìn Thời Lạc: “Từ lúc thi đấu về, cậu có hơi bất thường, tôi không biết cậu bị làm sao, cho nên muốn lừa cậu ra ngoài hỏi cậu thử.”

Thời Lạc phun ra một ngụm khói, nhíu mày hỏi: “Anh trực tiếp kêu tôi… Chẳng phải được rồi sao?”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, hỏi ngược lại: “Tôi trực tiếp kêu cậu, cậu sẽ đến sao? Sẽ không đề phòng mà… nói thật à?”

Thời Lạc hút một hơi, không trả lời.

Lần gần nhất xảy ra chuyện phải “nói chuyện đàng hoàng” giữa hai người hình như là hai năm trước.

Sau khi gặp lại nhau, hai người vẫn luôn xa cách do có mặt những người khác, và nhiều chuyện khác nữa. Nhưng dù là khi ở một mình thì hai người cũng không thể nào thản nhiên hoàn toàn được.

Dư Thúy cũng chẳng than vãn đau buồn gì đối với chuyện này, muốn trở về lại mối quan hệ lúc trước không có khúc mắc nào thì cần có thời gian, xa cách lâu như vậy, sao có thể dùng một câu “đều đã qua” thì đã qua thật chứ?

Hiểu lầm có thể làm rõ, oan ức cũng có thể rửa sạch, nhưng vết thương thì phải từ từ mới khỏi.

Dư Thúy để ý vẻ mặt của Thời Lạc: “Là tôi không cẩn thận làm chuyện gì đó khiến cậu không vui sao?”

“Không có.” Thời Lạc rầu rĩ nói, “Chỉ là sau khi tôi về thấy trên màn hình máy tính của anh hiển thị video chương trình hòa giải, giật mình, tưởng rằng… tưởng rằng…”

Dư Thúy mù tịt: “Tưởng rằng cái gì?”

Thời Lạc hơi tức giận nói: “Tưởng rằng anh thật sự muốn đưa tôi với Bạo Táo Thư đến chương trình đó.”

Dư Thúy: “…”

Hắn cố gắng để bản thân mình trông giống như lúc thường: “Chỉ là tôi chưa từng xem chương trình đó, khá là tò mò, muốn xem thử, không thể nào bảo cậu tham gia chương trình đó thật đâu…”

“Nghĩ cũng biết mà.” Thời Lạc lại hút một hơi, không tình nguyện lắm nói, “Chỉ là lúc ăn cơm suy nghĩ chập mạch, sau đó thì không nghĩ đến nữa.”

Thời Lạc tỏ vẻ không tin, nhìn về phía Dư Thúy: “Dạ dày anh thật sự không có gì sao?”

“Không sao thật mà.” Dư Thúy điều tra rõ ràng, “Cũng không khó chịu chút nào, giả vờ nửa ngày chỉ là muốn lừa cậu đến tìm tôi mà thôi.”

Thời Lạc tức giận giật lấy ly nước mình mới rót cho Dư Thúy.

Dư Thúy nhắc nhở: “Tôi đã uống rồi đó.”

Con ngươi Thời Lạc đen láy, uống rồi thì không được trả thù sao?

Cậu hút một hơi thuốc, nhấc tay gẩy tàn thuốc vào trong ly nước của Dư Thúy.

Hành động này thật sự không thể nào vô lễ hơn nữa.

Nhưng Dư Thúy nhìn gương mặt Thời Lạc, rõ ràng là ngông cuồng, nhưng lại có chút hối hận vì bản thân không lễ phép quá.

Vẫn là thằng nhóc con ấy.

Điện thoại Dư Thúy bỗng nhiên vang lên, Thời Lạc nhíu mày: “Chu Hỏa à? Vừa rồi là anh ấy bảo tôi để ý anh, anh nói với anh ấy đi. Tôi đi trước đây.”

Không chờ Thời Lạc đứng lên, Dư Thúy lắc đầu nói: “Cố Càn.”

Hắn ấn nút loa ngoài.

“Dư Thúy?”

Đầu bên kia điện thoại Cố Càn nói: “Chúc mừng chiến thắng đầu tiên của Dư Thần.”

“Cảm ơn.” Dư Thúy ngước mắt nhìn Thời Lạc, “Thời Lạc đang ở cùng tôi, có chuyện gì sao?”

Giọng Cố Càn trong loa nói: “Evil, hôm nay xem các cậu thi đấu, đánh được lắm.”

Thời Lạc buồn bực nói: “Phát huy không tốt, phối hợp cũng chưa được.”

“Team vừa mới lập, bình thường mà, từ từ rèn luyện là được thôi. Nói chuyện này với các cậu.” Bên kia điện thoại, giọng Cố Càn hơi trầm xuống, “Chiến đội Thánh Kiếm châu Âu tìm chúng tôi hẹn đấu tập.”

Dư Thúy với Thời Lạc nhìn nhau.

Cố Càn lại nói: “Tiện thể nói luôn, hôm qua Thánh Kiếm hẹn Saint.”

Saint, chiến đội của Thiên Sứ Kiếm, nhà vô địch năm ngoái của khu vực Trung Quốc.

“Chiến đội châu Âu chết hết rồi à? Không có ai để hẹn nữa nên đến khu chúng ta hẹn đấu tập?” Thời Lạc nheo mắt, “Ai thắng vậy?”

Cố Càn nói: “Thánh Kiếm.”

“Đánh ba ván à?” Thời Lạc cau mày truy hỏi, “Tỉ số bao nhiêu?”

Cố Càn thở dài: “2-0.”

Thời Lạc dụi tắt mẩu thuốc lá: “Đm.”

“Nội dung đấu tập không thể công khai, đây là tố chất nghề nghiệp cơ bản nhất. Saint không tiện nói nhiều với tôi, chỉ là hôm nay liên lạc với quản lý chúng tôi, nói với chúng tôi là nếu như Thánh Kiếm châu Âu đến hẹn đấu tập thì có thể xem tình hình mà từ chối.” Cố Càn ngừng mấy giây, “Nguyên nhân có lẽ là… Mặc dù chiến đội bọn họ thay người rồi, nhưng phong cách tổng thể vẫn như thế, nghiền ép đến mức có thể khiến tâm trạng đối thủ rối loạn, chơi có hơi bẩn, nên… Mấy cậu hiểu đó.”

Lo hai người không hiểu, Cố Càn nói thẳng hơn một chút: “Chính là trong ván nghiền ép ấy, bọn họ không kết thúc trận đấu, cũng không hủy đá chuyển sinh, vẫn là cái kiểu thích để trị liệu đến giữ đá chuyển sinh của kẻ địch rồi giết.”

Dư Thúy bất đắc dĩ: “Không cần giúp nhớ kỹ lại như vậy, nghiệp tôi làm tôi nhớ rõ.”

Tính cách thẳng nam của Cố Càn tăng lên, đồng ý: “Đúng, giống như năm ấy cậu cho Thời Lạc ăn hành vậy!”

Quanh người Thời Lạc không tự nhiên, lại im lặng châm thuốc.

Cố Càn lại nói tiếp chuyện của mình: “Ban đầu tôi cho rằng mấy cậu đi rồi thì ít nhất một mùa giải Thánh Kiếm sẽ không ổn định được, không ngờ, người ta sau khi xây dựng lại lần nữa vẫn có thể nghiền ép hạng nhất khu vực chúng ta.”

“Bọn họ không có gì phải trì hoãn cả.” Dư Thúy đặt điện thoại ở giữa mình và Thời Lạc, chậm rãi nói, “Chúng tôi chẳng phải đi đột ngột, nửa năm trước quản lý Thánh Kiếm đã đến bảo tôi ký tiếp hợp đồng rồi. Từ đầu đến cuối tôi không đồng ý. Thánh Kiếm chắc hẳn đã lập chiến đội mới vào nửa năm trước, thậm chí còn sớm hơn nữa.”

“Thế à…” Đầu bên kia, Cố Càn giống như có điều suy nghĩ, “Vậy thì thông suốt rồi, thời gian dư dả, càng đừng nói bọn họ một lần nuốt hết hai chiến đội, có một lượng tuyển thủ lớn có thể cho bọn họ tùy ý lựa chọn.”

Cố Càn lại nói: “Nói như thế thì tôi hiểu hết rồi. Hai năm trước tôi không hiểu, một câu lạc bộ châu Âu vì sao lại hiểu rõ chuyện bên chúng ta như thế, còn có thể liên lạc được với Quý Nham Hàn ngay lập tức… Thì ra bọn họ chuyên mua chiến đội sa sút.”

Thời Lạc hoàn toàn không quan tâm đến hành động đáng khinh của chiến đội Thánh Kiếm, cậu ngắt lời Cố Càn hỏi: “Đội trưởng Cố, sau khi quản lý Saint nhắc nhở mấy anh thì sao nữa? Mấy anh có từ chối đấu tập không?”

Đầu kia điện thoại Cố Càn nói: “Không có.”

Thời Lạc: “…”

Cố Càn nói: “Chúng tôi đồng ý rồi.”

Dư Thúy mỉm cười.

“Đội trưởng Cố, anh…” Thời Lạc nghiến răng, “… Tôi thay Ngõa Ngõa cảm ơn món quà suy sụp tinh thần của chiến đội Thánh Kiếm trước.”

“Nếu không thì sao? Từ chối bọn họ?” Cố Càn nói, “Mặc dù NSN mấy năm nay vẫn không có thành tích gì, nhưng dù sao cũng là câu lạc bộ nổi tiếng mười năm. Thua người không thua trận, người ta đã đạp đến cửa nhà rồi, còn có thể vì sợ bọn họ mà không chấp nhận thư thách đấu sao?”

Thời Lạc nhất thời im lặng.

Dư Thúy khẽ nói: “Chiến đội danh giá, sẽ không từ chối.”

“Evil, mặc dù cậu chỉ ở NSN hai tháng, nhưng tôi vẫn luôn coi cậu là đồng đội cũ của mình.” Cố Càn trầm giọng nói, “Đừng vì lãng phí hai năm ở IAC mà đánh mất ngạo khí của tuyển thủ chuyên nghiệp. Chúng ta có thể thua, nhưng không thể sợ, hãy nhớ kỹ điều này.”

“…” Thời Lạc rất muốn giải thích là cậu chỉ lo lắng tâm lý của Ngõa Ngõa sẽ không chống đỡ được, nếu như là cậu đương nhiên cậu không sợ. Nhưng Thời Lạc vẫn luôn tôn trọng Cố Càn, không muốn cãi lại, đành phải ngoan ngoãn nghe dạy dỗ: “Xin lỗi đội trưởng Cố, tôi biết rồi.”

Cố Càn không hổ cũng là đột kích, diện tích bắn phá lớn, nói tiếp: “Cũng đừng vì bây giờ cậu đến chiến đội Free, chiến đội mới thành lập chưa đến một tháng, không có lịch sử thành tích nào thì tự đắm mình trong trụy lạc. Cậu có thể luôn coi NSN là chiến đội đầu tiên của cậu. Nhớ rõ slogan của NSN chúng ta, coi nó là lời răn của cậu, “never say never”, không bao giờ nói không bao giờ, có nhớ chưa?”

“…” Dư Thúy ngập ngừng hỏi, “Cố Càn, cậu đang bật kéo cừu hận tập thể à? Dù thế nào thì chiến đội đầu tiên của Thời Lạc cũng phải là FS mới đúng?”

“Nhưng ID Evil này là đăng ký ở chiến đội chúng tôi.” Cố Càn không chút nghĩ ngợi nói, “Nói thế nào thì Evil cũng là tuyển thủ từ bên đội chúng tôi. Năm đó lúc ở NSN còn dám kiên cường đấu với Thánh Kiếm, bây giờ lại muốn trốn tránh.”

Thời Lạc bị chính khí cuồn cuộn của Cố Càn làm khiếp sợ, từ bỏ giải thích miễn cưỡng nói: “Biết, biết rồi. Tôi sẽ không… tự đắm mình trong trụy lạc.”

Cố Càn yên tâm: “Ngày mai kết thúc trận đấu sẽ nói kết quả cho các cậu, cúp đây.”

Sự hùng hồn của Cố Càn hòa tan hoàn toàn kiều diễm vừa rồi ở phòng Dư Thúy, hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ đứng dậy, trở lại phòng huấn luyện tiếp tục luyện tập.

Cường địch còn đang nhìn chằm chằm, làm gì còn thời gian nói chuyện đau dạ dày.

Hôm sau, Chu Hỏa về căn cứ, nhân lúc mọi người ăn cơm ở bàn ăn, mang vẻ mặt thần bí nói với mọi người: “Mấy cậu biết chuyện hôm trước chiến đội Thánh Kiếm hẹn chiến đội Saint đấu tập chưa?”

“Biết rồi.” Puppy vẻ mặt bình tĩnh, “Dư Thúy nói với chúng tôi rồi, 2-0. Ông chủ cũ có tiền, ông chủ cũ đáng sợ, ông chủ cũ lợi hại.”

“Này, bớt tăng sĩ khí cho người khác đi!” Chu Hỏa chắt lưỡi, “Vậy các cậu có biết lúc đánh ván thứ hai, Saint bị cho ăn hành thảm đến mức nào không?”

Lão Kiều nhíu mày: “Chi tiết như này sao anh lại biết được? Nói trước này, chúng ta không chơi dơ, tuyệt đối không thể làm loại chuyện xem trộm chi tiết đấu tập của người khác, dù là lúc nào, dù ở khu vực nào cũng đều là tối kỵ.”

“Yên tâm, tôi còn có thể tự gây chuyện phiền phức cho mình à?” Chu Hỏa khẽ nói, “Là bắn tỉa của Saint – Huyễn Giác, lúc live stream tức giận không cẩn thận nói ra. Độ nổi tiếng của Huyễn Giác khá thấp, người xem live stream của cậu ta không nhiều, cho nên đa số vẫn không biết, chỉ là truyền trong phạm vi nhỏ mà thôi.”

Lão Kiều an tâm: “Vậy anh nói rõ đi.”

“Cũng không rõ lắm, ván đầu tiên còn tạm được, chỉ là đánh thua thôi. Mấy cậu biết đó, bầu không khí của Thánh Kiếm luôn là càng thắng càng tự tin, càng tự tin càng đánh giỏi. Ván thứ hai bọn họ phát huy càng tốt hơn, từ lúc bắt đầu đã cho Saint ăn hành. Saint có thể cũng không nghĩ rằng bốn người của đội mới lại có thể cho đội vô địch ăn hành, tâm trạng có hơi không ổn định, càng đánh càng không ra gì, cuối cùng thì…”

“Kiếm Thánh hình như nghe nói Thiên Sứ Kiếm là trị liệu hạng nhất của khu vực chúng ta, từng…” Chu Hỏa nhìn Dư Thúy một cái liền xua tay, “Cho nên cố ý nhắm vào Thiên Sứ Kiếm mà bán hành. Thiên Sứ Kiếm lại là trị liệu thuần buff, ngay cả dao găm cậu ta còn không biết dùng, bị cho ăn hành cũng không có sức đánh lại, chỉ có thể chịu trận. Đúng kiểu bị đánh nguyên trận, đá chuyển sinh cũng không ra được. Haiz…”

Thần Hỏa hôm qua vừa đánh với Thiên Sứ Kiếm, nhíu mày: “Đm, tính tình cậu ta tốt cỡ nào! Ăn hiếp cậu ta làm gì chứ?”

“Cố ý làm người ta chán ghét đó.” Chu Hỏa khoanh tay, “May mà tâm lý Thiên Sứ Kiếm tốt, sau khi bị cho ăn hành một ván cũng không nói gì, kết thúc đấu tập nên làm thì thì làm đó, còn dẫn các thành viên cùng phục bàn. Huyễn Giác không chấp nhận được, từ chối phục bàn đi đánh đơn, cuối cùng bị Thiên Sứ Kiếm kéo đi phục bàn một mình. Lúc live stream, cậu ta không nhịn được nên nói ra. Lúc này tôi mới biết.”

“Không liên quan.” Lối suy nghĩ của Puppy có hơi lệch, càng nghe càng đi xa, “Sao trị liệu nhà người ta đều ấm áp dịu dàng đến như thế? Huyễn Giác từ chối sắp xếp không phục bàn không bị đánh thì cũng bỏ qua đi, Thiên Sứ Kiếm còn dẫn cậu ta phục bàn một mình? Đây là thiên sứ gì vậy?”

Dư Thúy nuốt cơm ở trong miệng, nhìn về phía Puppy: “Cậu nói cái gì?”

“Không có gì, không có gì.” Puppy cười gượng, “Bộc lộ cảm xúc thôi. Haiz, Thánh Kiếm cũng bệnh thật, biết là bọn họ mua người của hai chiến đội rồi, còn cố ý vượt đại dương đến đây khoe khoang cái gì chứ?!”

“Thách đấu sớm chớ gì.” Chu Hỏa lắc đầu, “Hôm nay bọn họ hẹn NSN, hy vọng NSN có thể dạy bọn họ cách làm người.”

Lão Kiều cũng gật đầu: “Lạc quan chút, NSN cũng không phải ăn chay. Năm nay bọn họ có bắn tỉa thiên tài mới vào đội, rất mạnh mẽ.”

Thời Lạc đặt đũa xuống: “Hy vọng thế.”

Buổi tối, Thời Lạc vừa kết thúc huấn luyện thì nhận được một tin nhắn.

[AWA]: Anh Thời, nếu như bây giờ em chuyển sang đột kích thì còn kịp không?