FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 45



Ba ngày sau, tại sân nhà của Bò Rừng, chiến đội Bò Rừng hoan nghênh chiến đội mới – Free.

Bây giờ Chu Hỏa đã là “người mình” rồi, anh có biết về chuyện hai năm trước mấy người bọn họ có mâu thuẫn với chiến đội Bò Rừng, chỉ là không hiểu chi tiết. Chu Hỏa vô cùng nhạy cảm với chuyện đó, năm lần bảy lượt cảnh cáo bọn họ, dưới sự quản lý của anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện bạo lực được.

“Chiến đội mới, mùa giải mới, tình hình mới.” Trên đường đến sân nhà của Bò Rừng, Chu Hỏa cố gắng động viên tích cực cho mọi người, “Không mong mấy cậu phát huy vượt xa bình thường, nhưng nhất định phải phát huy được thực lực của mình, để tất cả mọi người nhìn thấy, hiểu chứ?!”

Bốn thiếu niên nghiện mạng ngoại trừ Dư Thúy đều đang cắm đầu chơi điện thoại, không ai hào hứng cả.

Còn người duy nhất không chơi điện thoại thì đang nhắm mắt ngủ bù.

Chu Hỏa thở dài: “Bỏ đi, trong lòng các cậu chắc đều có tính toán.”

Chu Hỏa đành phải ngoảnh sang nói chuyện với người duy nhất rảnh rỗi là lão Kiều: “Các cậu với Bò Rừng cụ thể có xung đột gì vậy? Vì sao quan hệ vẫn luôn vi diệu như thế?”

“Đó không phải xung đột.” Lão Kiều buồn bã nói, “Đó là mối thù dính máu truyền kiếp, đó là chuyện khi Bạo Táo Thư vẫn là một nhóc con dự bị, anh muốn nghe sao?”

Chu Hỏa đương nhiên rất muốn nghe.

Lão Kiều vỗ vỗ bụng, chậm rãi nói. Khi Lão Kiều nói xong, những người trên xe vốn đã quên đi chuyện cũ rồi bây giờ vẻ mặt người này càng tệ hơn người kia, nghe đến lúc Dư Thúy vào bệnh viện, mặt Thời Lạc gần như đã đen thui.

Chu Hỏa cẩn thận nhìn mọi người, hối hận nói: “Có phải tôi… Không nên hỏi chuyện này vào lúc này không?”

“Muộn rồi.” Thần Hỏa xoa cổ tay, “Mấy năm không gặp rồi, không biết kẻ thù có khỏe không…”

Thời Lạc lạnh lùng nói: “Chẳng phải lát nữa nhìn thấy rồi sao?”

Chu Hỏa đau khổ che mặt: “Sao tôi lại thích hóng hớt vậy chứ…”

Nửa tiếng sau, mọi người đã đến sân thi đấu. Fan ở hiện trường thật sự quá đông, tài xế không dám ngừng xe, lái xe vào thẳng bãi đậu xe ngầm của sân thi đấu luôn.

Mọi người từ bãi đậu xe ngầm đi thẳng đến phòng nghỉ ở hậu trường, Chu Hỏa nhìn chằm chằm Thời Lạc với Thần Hỏa, theo dõi vô cùng sát sao, anh sợ có người nhân lúc mình không đề phòng chạy đến phòng nghỉ của chiến đội Bò Rừng. May mà thời gian chờ của mùa giải chính không lâu, chờ ở phòng nghỉ chưa đến một tiếng thì trận đấu bắt đầu rồi.

Đây là trận đấu chính thức đầu tiên mà chiến đội Free tham gia, trong nhà thi đấu không còn một chỗ trống nào.

Không chỉ người xem nhiệt tình mà nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngoại trừ chiến đội Bò Rừng, mười chiến đội còn lại chắc hẳn cũng đang theo dõi chặt chẽ trận đấu này.

Trước khi thi đấu, lúc điều chỉnh thử thiết bị, Thần Hỏa thử mic, cười nói: “Mấy cậu đoán xem, trong căn cứ của mười câu lạc bộ kia có phải đều đang xem live stream không?”

Puppy cười: “Không nghĩ rằng thể diện của chúng ta lớn như thế, nhưng tôi đoán… Gần như vậy.”

Thần Hỏa nhíu mày nói: “Không biết đang thảo luận về ông đây cái gì, chắc là đang cổ vũ cho chúng ta đúng không? Ai ya, tôi không dám tập trung quá, sợ bại lộ nhiều chiến thuật, tùy tiện đánh là được rồi.”

“Đừng lạc quan quá.” Thời Lạc lạnh lùng nói, “Đều là chiến đội phải cạnh tranh slot cho vòng play-off. Vì sao phải cổ vũ cho anh? Không nói chuyện này, không chừng Quý Nham Hàn cũng đang xem live stream, chờ xem trò cười của chúng ta đó.”

Nhắc đến Quý Nham Hàn mọi người không buồn ngủ nữa. Tinh thần chiến đấu của Thần Hỏa trong nháy mắt được nâng cao: “Đánh cho tốt! Trận này phải đánh tốt! Thù mới hận cũ.”

Puppy nhịn cười cảm thán: “Thời Lạc, cách cổ vũ đồng đội này của cậu, tôi thích.”

Cậu ta chỉnh thiết bị của mình xong, dựa vào ghế nói: “Đội trưởng không nói gì sao? Dựa theo truyền thống, trước khi bắt đầu trận đấu đầu tiên của mùa giải chính, đội trưởng phải phát biểu một bài tuyên ngôn trước trận dài ba ngàn chữ.”

Dư Thúy đụng mic của mình: “Cảm ơn, không nhiều lời đến thế đâu.”

“Nhìn lướt qua kia đi.” Puppy nhìn về phía phòng kính cách âm ở góc phải sân thi đấu, “Cậu xem bên Bò Rừng kìa, Bạo Táo Thư hùng hồn bàn chuyện chính sự, chắc đang cổ vũ đồng đội đó, cậu cũng nói mấy câu xem.”

Dư Thúy khẽ hít thở mấy cái, làm ăn rất qua loa: “Đánh cho tốt.”

Puppy chậc một tiếng: “Thêm mấy câu nữa đi! Bao nhiêu năm rồi, lần nào cũng đều làm cho có.”

Dư Thúy bất đắc dĩ: “Được…”

Dư Thúy nhìn màn hình máy tính, một lát sau nói: “Chiến đội chúng ta là chiến đội mới, bản thân chiến đội không có bất cứ thành tích gì, vừa mới từ giải thăng hạng lên. Bây giờ, trong mắt các câu lạc bộ khác, chúng ta chỉ là một hội quán đấu võ. Muốn để người khác coi trọng, chỉ có một cách, chính là chiến thắng.”

“Đến bây giờ, vẫn còn một vài fan của FS trách chúng ta cắt đứt con đường thăng hạng của FS, cảm thấy chúng ta cướp mất slot của FS.” Dư Thúy nhìn một vòng sân thi đấu, “Để xử lý những lời đàm tiếu này, từ trước đến nay tôi chỉ dùng một cách, chính là dùng thành tích để nói chuyện.”

“Dùng thành tích để nói cho cả liên minh biết, nơi này, mùa giải này, phải có một vị trí cho Free.”

Thời Lạc giật mình, không kiềm chế được mà nhìn về phía Dư Thúy.

Thần Hỏa lầm bầm: “Whisper đúng là Whisper, mỗi lần cậu…”

“Chắc là ghi âm được rồi phải không?” Dư Thúy nháy mắt thả lỏng, điều chỉnh mic, hỏi, “Sau này nếu như bảo chiến đội chúng ta tham gia tuyên truyền cho mùa giải thì biên tập đoạn vừa rồi là được.”

Trọng tài theo dõi giọng nói khi thi đấu nói ở kênh thoại của team Free: “Ghi âm rồi.”

Dư Thúy yên tâm: “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi.”

Thần Hỏa trợn mắt: “Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng cậu đang nghiêm túc cổ vũ chúng tôi chứ.”

Sau vài câu lắm mồm, trọng tài ra hiệu trận đấu sắp bắt đầu rồi, mọi người bình tĩnh lại, bắt đầu thi đấu.

Đồng hồ thi đấu vừa đếm ngược xong, bốn người như đổi thành một người khác, thu lại vẻ mặt đùa giỡn, ngay lập tức lao đến đá chuyển sinh của nhà mình.

Từ góc nhìn của Free, nửa phần bản đồ thuộc về chiến đội Bò Rừng đang bị bao phủ trong màn sương độc dày đặc, không nhìn thấy gì cả.

Nhóm Thần Hỏa và Dư Thúy trực tiếp ép sát đến nơi giao nhau của bản đồ hai bên. Một mình Thời Lạc lén lút đi làm sạch sương độc ở góc trái bản đồ. Puppy là bắn tỉa, nhân vật duy nhất có ống ngắm. Cậu ta đang tạm thời ở hậu phương của phe mình, mở ống ngắm báo cáo tình huống của kẻ địch và bổ sung súng khi thích hợp cho các đồng đội.

Bò Rừng vẫn luôn đánh kiểu giai đoạn đầu, hai đột kích và trị liệu cùng ép chính diện, lần này họ đánh như thế nào thì không xác định. Puppy nhanh chóng nhắc nhở: “Thần Hỏa sắp lọc sương, kẻ địch rất có thể là ba người, bên phía tôi vẫn chưa nhìn rõ.”

Thần Hỏa tiến sát đến biên giới bản đồ, đặt bình làm sạch. Lúc này cậu ta chính là mồi nhử tự nhiên, quả nhiên không chờ cậu ta kết thúc màn đọc vị trí của mình, trong sương độc dày đặc ở đối diện đã nổ súng rồi. Dư Thúy đang chờ thời khắc này, dựa vào tiếng súng phán đoán vị trí, từ đằng sau boong ke một con dao găm xuất hiện bổ đến. Thần Hỏa nhân lúc nửa giây này cài đặt bình làm sạch thành công, đứng lên nổ súng, hai người hợp sức giết được một đột kích của Bò Rừng, đầu người tính cho Dư Thúy.

Một đột kích khác của chiến đội Bò Rừng cũng bị quét sạch nửa thanh máu, vội vàng lùi lại trốn vào boong ke. Puppy ở bên khác nói: “Thời Lạc, nếu không đi thì cậu sẽ bị phát hiện đó, đừng trộm nữa, đi tìm Dư Thúy với Thần Hỏa.”

Thời Lạc vì kẹt ở thời gian cực hạn, từ lúc ra khỏi đá chuyển sinh thì đã không gặp được Dư Thúy rồi, lúc này trên người cậu không có buff cũng không có bất kỳ trạng thái bổ sung nào. Cậu cũng không tham, sau khi nghe Puppy nói, không chờ bình làm sạch cài đặt thành công, lên tiếng rút lui tìm Dư Thúy để tập hợp: “Buff tôi một cái.”

Sau khi Dư Thúy bổ sung máu cho mình và Thần Hỏa xong thì buff Thời Lạc một cái, ba người cùng trốn ở đằng sau boong ke, lẳng lặng chờ đợi.

Tiếng cỏ xào xạc ở chỗ giao nhau của bản đồ càng ngày càng rõ ràng, Thời Lạc và Thần Hỏa cùng lúc ra khỏi boong ke nổ súng, chính xác giết được đột kích còn lại của chiến đổi Bò Rừng ở trong sương độc.

“Được rồi, làm sạch độc đi.” Puppy yên tâm nói, “Mất hai đột kích rồi, trong vòng nửa phút bọn họ không dám đánh thẳng mặt đâu.”

Thần Hỏa tiếp tục làm sạch sương độc chính diện, thu hút hỏa lực. Thời Lạc thì một lần nữa vòng về bên góc trái bản đồ làm sạch con đường nhỏ.

Đây là chiến thuật bọn họ thường dùng trước đây, dựa theo năng lực cá nhân vượt trội của tuyển thủ, dùng một đột kích cộng với một trị liệu để đánh chính diện với hai đột kích một trị liệu của đối thủ, hai chọi ba, đột kích còn lại thì ở bên sườn lén làm sạch đường nhỏ, để đối phương được đằng này nhưng hỏng đằng kia.

Bò Rừng cũng có bắn tỉa đang theo dõi toàn cảnh, đương nhiên không bao lâu thì có thể phát hiện động tác của Thời Lạc. Nhưng chỉ cần Dư Thúy và Thần Hỏa gánh được hỏa lực ở chính diện thì bọn họ không thể nào chia người để đi giải quyết Thời Lạc. Nếu không thì chỉ cần một lát sau, chính diện bản đồ sẽ bị Dư Thúy và Thần Hỏa nhanh chóng xé ra một con đường, đánh thẳng vào ổ địch.

Puppy ở hậu phương, vừa để ý hành động của kẻ địch vừa lén bắn tỉa, không nhịn được trêu chọc: “Tôi cảm thấy tinh thần Bạo Táo Thư sắp sụp đổ rồi, ba người đánh với hai người các cậu mà không đánh nổi, quá mất mặt rồi.”

Tin thần Bạo Táo Thư quả thật suy sụp rồi, sau khi ba người tiên phong bọn họ dần dần không địch lại Dư Thúy và Thần Hỏa thì lén lút rút một đột kích.

Dư Thúy ngay lập tức nhận ra tiếng bước chân đằng sau sương độc ở đối diện bất thường: “Hình như bên kia mất đi một người, Thời Lạc để ý đón khách.”

Thời Lạc đang lén làm sạch độc một mình thấp giọng nói: “Nghe thấy rồi.”

Cậu tính toán thời gian, tốc độ cũng không vội, cố hết sức núp sau boong ke đặt bình làm sạch, cũng không tiếc khu vực làm sạch trùng nhau, vững vàng từng chút một, cả quá trình không để bản thân bại lộ bên ngoài boong ke. Sau khi đột kích của Bò Rừng ép đến, cậu cũng không vội, trực tiếp ngừng tay, ở sau boong ke không nhúc nhích, chờ đối phương hành động trước.

Thời Lạc và đột kích Bò Rừng cùng trông chừng đối phương gần một phút, một phút sau, đột kích Bò Rừng không chịu nổi trước, nghiêng người nổ súng, nhưng lại bị Puppy theo dõi hắn ta nãy giờ bắn một phát giết chết.

“Nice.” Puppy cảm thán, “Thời Lạc ổn định nha. Vị trí này giúp tôi ăn ké rất tuyệt.”

Thời Lạc không nói gì, mở màn mười hai phút rồi, Free chưa mất một mạng nào. Chiến đội Bò Rừng đã liên tục tặng năm mạng. Ván này căn bản không có khả năng lật ngược.

Khi được hai mươi hai phút, Free thuận lợi chiến thắng ván đấu này.

Mở màn vô cùng thuận lợi, mọi người bao gồm cả Chu Hỏa với lão Kiều ở hậu trường đều thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng của mọi người ở ván tiếp theo nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thời Lạc càng ỷ vào ưu thế lớn của đội mình và kỹ thuật vượt trội của bản thân mà bắt đầu trả thù riêng, cả ván đều nhắm vào Bạo Táo Thư. Thần Hỏa và Puppy thì vừa nói “ai ya như vậy không tốt, không tốt” trong kênh đội ngũ vừa điên cuồng chém giết. Sau khi ván thứ hai kết thúc giao diện game hiển thị, Bạo Táo Thư tổng cộng bị giết mười lăm lần.

Trận đấu mở màn mùa giải, Free nhẹ nhàng chiến thắng chiến đội Bò Rừng.

“Nghiền ép, hoàn toàn nghiền ép.”

Trên đường về căn cứ, Chu Hỏa hoàn toàn thở phào, xem phân tích số liệu sau trận đấu thì hớn hở ra mặt: “Ai ya, sao đều đang khen chúng ta vậy, không cần ngạc nhiên đến thế chứ? Với sắp xếp của chúng ta thì tùy tiện đè Bò Rừng xuống đất chẳng phải là chuyện nằm trong dự tính hay sao?”

Lão Kiều giội ngay một gáo nước lạnh: “Bò Rừng không tính là chiến đội hạng nhất, cũng đừng quá đắc ý.”

“Biết, biết. Chỉ là trận mở màn này đánh rất tốt, tôi vui mừng mà.” Chu Hỏa mừng rỡ, thuận tiện khen Thời Lạc, “Evil, cậu trưởng thành thật rồi. Nói thật với cậu nhé, hôm nay tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Nhân viên của chúng ta đã lập hồ sơ quan hệ công chúng khẩn cấp, chuyên dùng để đối phó chuyện có thể bất ngờ xảy ra ngày hôm nay. Ví dụ như cậu đánh nhau với Bạo Táo Thư ở hậu trường các kiểu…”

Chu Hỏa nhìn về phía Thời Lạc, vui mừng nói: “Cảm ơn trời đất, nhóc Lạc hiểu chuyện rồi, không để tôi phải dùng đến hồ sơ này.”

Thời Lạc cạn lời, mọi người đều là người trưởng thành, sao còn có thể đánh nhau chứ?

Nhưng cậu có chút tò mò về phương án chuẩn bị của Chu Hỏa, hỏi: “Nếu như tôi đánh nhau với cậu ta thật, anh sẽ làm thế nào?”

“Sẽ làm thế nào à? Cậu còn muốn thử?” Chu Hỏa khép hồ sơ lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Chúng tôi sẽ liên hệ với chương trình hòa giải tình cảm, đăng ký cho cậu và Bạo Táo Thư. Sau đó chúng tôi sẽ đưa hai người đến trường quay của chương trình, với sự hòa giải mãnh liệt của các cô dì chú bác khiến hai người khóc lóc, bắt tay giảng hòa.”

Thời Lạc: “…”

Chu Hỏa vừa dứt lời, mấy người trên xe cũng không chơi điện thoại nữa.

Thần Hỏa thở dài: “Dư Thúy thuê anh thật sự không uổng phí.”

“Quản lí Chu quả nhiên chuyên nghiệp.” Puppy chầm chậm vỗ tay, nhìn mà than thở, “Chuyện này quá độc ác rồi nhỉ? Thù hận bao nhiêu… Nhưng mà tôi lại rất mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì đó là sao?”

Lão Kiều yên lặng nói: “Tôi cũng hơi mong chờ, mất mặt thì mất mặt. Nói thật, tôi thích xem chương trình thế này, “hòa giải bạc” hay “trạm cứu trợ tình cảm”* gì đó… Thật ra xem rất hay.” (*hai chương trình truyền hình của Trung, format chương trình đều là người có rắc rối lên tâm sự, sau đó sẽ có cố vấn đứng ra khuyên giải, làm lành)

Thần Hỏa thỏa sức tưởng tượng khung cảnh Thời Lạc và Bạo Táo Thư cùng nhau lên chương trình, ca ngợi: “Thế thì chẳng phải tỉ lệ người xem bùng nổ rồi sao? Cả liên mình cùng theo dõi đó!”

Mấy người bọn họ nhịn cười muốn chết luôn, chỉ có Dư Thúy từ nhỏ đến lớn chưa từng xem TV cũng chưa từng xem bất cứ chương trình giải trí nào trong nước hoàn toàn không hiểu.

Dư Thúy mờ mịt hỏi: “Hòa giải gì? Chương trình gì vậy?”

“Aiya, để tôi nói với cậu!” Thần Hỏa mặt mày hớn hở giải thích, “Chính là hai bên lần lượt nói ra tình cảm và suy nghĩ của bản thân, sau đó khóc lóc nói mấy năm nay mình không dễ dàng gì đó gì đó, cởi bỏ hiểu lầm. Sau đó, MC bắt đầu điều chỉnh cảm xúc, hỏi hai bên, bạn có bằng lòng tha thứ cho đối phương không. Nếu như bạn đồng ý thì bước ra cho người đó một cái ôm. Cuối cùng trong tiếng chúc phúc của mọi người, tiết mục lên đến cao trào, hai người khóc chạy về phía đối phương, ôm nhau, tiết mục kết thúc.”

Dư Thúy vẫn còn mê man, sau khi lão Kiều lại giải thích một lần nữa thì mới lờ mờ hiểu ra. Môi Dư Thúy run run, muốn nói lại thôi.

Chu Hỏa nhìn ra Dư Thúy muốn hỏi gì đó, nói: “Sao thế? Còn chưa hiểu à?”

“Hiểu rồi.” Dư Thúy nhìn Chu Hỏa, chần chừ hỏi, “Anh… Có người quen ở mảng này sao?”

Chu Hỏa vừa rồi cũng chỉ nhất thời nói ra mà thôi, anh làm gì có người quen nào ở đây. Nhưng mà thật sự có không ít bạn đại học của anh làm ở lĩnh vực tương tự, nếu như muốn tìm quan hệ thì e là có thể tìm được thật. Chu Hỏa không xác định nói: “Gần như vậy, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Lão Kiều vẫn luôn che chở Thời Lạc, nghe thế vội nói: “Đừng đừng đừng, nói giỡn thì nói giỡn thôi, cậu thật sự muốn đưa Thời Lạc với Bạo Táo Thư lên chương trình đó sao?”

Thời Lạc nhíu mày nhìn Dư Thúy.

Dư Thúy bật cười: “Tôi có bệnh à? Tùy tiện hỏi thôi, không có gì.”

Mọi người tiếp tục chơi điện thoại của mình. Dư Thúy nhìn Thời Lạc, lại nhìn Chu Hỏa, sau khi do dự một lát thì không nói nữa.

Hắn là lần đầu tiên nghe thấy còn có loại chương trình như thế, sau khi nhận bổ túc, dựa vào trí tưởng tượng của bản thân, vậy mà hắn còn cảm thấy thật ra rất tốt.

Hắn nghĩ chương trình này mẹ nó thật sự là đo ni đóng giày cho mình với Thời Lạc mà.

Đúng là con đường giải quyết vấn đề ngắn nhất!

Tìm quan hệ, mình với Thời Lạc cùng đi, lại nhờ quan hệ mời mấy MC truyền hình giỏi phân tích tình cảm đến hòa giải, sau đó kết thúc chương trình, Thời Lạc khóc nhào vào trong lòng ngực của mình. Chẳng phải khúc mắc gì cũng không còn nữa sao?