Lão Kiều đang vội ghi chép lại toàn bộ vấn đề vừa xuất hiện, không có thời gian nói nhiều, thúc giục: “Mau, mấy cậu tự nói vấn đề trước đi.”
Puppy hoạt động cổ tay một chút: “Tôi ở phía sau nên nhìn rõ ràng nhất, tôi nói trước. Vừa rồi tôi bị bắn tỉa của đối phương áp chế hoàn toàn, tôi với hắn ta đều chơi bắn tỉa, là nhân vật bắn lén, nhưng rõ ràng là đối phương thâm độc hơn tôi. Hắn ta luôn phát hiện được vị trí của tôi, tôi thì lại mất dấu hắn ta, cũng mất dấu những người còn lại. Lỗi là của tôi.”
Thần Hỏa phiền nhất là tự xét lại, hơi bực bội nói: “Tôi vẫn chưa thoát khỏi tiết tấu đánh với Bò Rừng trước đó, đánh quá gớm. Vốn dĩ tôi đã dễ phạm sai lầm, trong một ván đấu căng thẳng như này thì một sai lầm ngay giai đoạn đầu sẽ trở thành tai hoạ ngầm ngay, trong một ván mà có quá nhiều tai họa ngầm thì giai đoạn sau sẽ không gánh được…”
Lão Kiều nhanh chóng ghi chép: “Những người khác.”
Dư Thúy chỉnh lại sợi dây của con chuột: “Tôi không có sai sót.”
Lão Kiều gật đầu: “Đúng vậy.”
Thần Hỏa ghen ghét trừng Dư Thúy, Puppy chua xót nói: “Mẹ nó, tức thiệt.”
Lão Kiều ngẩng đầu nhìn Thời Lạc: “Evil? Cậu có sai lầm gì không?”
“Có.” Thời Lạc mặt lạnh lùng, “Nhấn đầu hàng không nhanh.”
Thần Hỏa và Puppy nhịn cười, lão Kiều bất đắc dĩ nói: “Được rồi, mọi người bình tĩnh lại, điều chỉnh cảm xúc chuẩn bị cho ván sau, tôi xem lại ghi chép vừa rồi.”
Lão Kiều lật ghi chép mình làm trong ván đấu tập mấy chục phút vừa rồi, lắc đầu hạ giọng nói với Chu Hỏa: “Đối phương đã tìm hiểu rất rõ tất các hướng di chuyển của bọn họ, chuyện này hết cách rồi.”
“Trong bốn người chúng ta, đã có ba người bị người ta giữ lại gần hết video luyện tập của hai năm gần đây, càng chưa kể nhóm huấn luyện viên này của Thánh Kiếm, không có ai quen thuộc tình hình của nhóm Dư Thúy hơn họ cả. Đối phương đã chuẩn bị trước khi đến, mấy cách đánh, suy nghĩ thậm chí thói quen di chuyển chi tiết của bọn họ đều đã bị nắm rõ như lòng bàn tay.” Lão Kiều vừa cúi đầu vội vã ghi chép vừa nói, “Đối phương cũng rất hiểu bọn họ bao gồm cả Thời Lạc bình thường đều đánh ván nghiền ép, mà ván nghiền ép nếu đánh nhanh thắng nhanh thì đương nhiên tốt, nhưng giải quyết không được thì sao?”
Chu Hỏa bình thường rất ít khi chơi FOG, chỉ là người chơi rank thấp hay bị ăn hành. Lúc này anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể ghi chép giùm cho lão Kiều, Chu Hỏa nhíu mày hỏi: “Vậy thì bình thường sao lại chẳng sao hết?”
“Đánh với người có thực lực khác biệt với mình thì đánh như thế không sao hết, một khi gặp phải kẻ có thực lực mạnh thì dễ bị vỡ trận, vì sẽ không đẩy nhanh được.” Lão Kiều khoanh tay nói, “Anh đẩy càng nhiều thì tiêu hao càng nhiều, mua buff cũng tiêu hao kinh tế, mua đạn cũng phải tiêu hao, mua kim tiêm băng vải… cái gì cũng đều hao kinh tế. Một ván game cả đội tổng cộng chỉ có mười ngàn kinh tế, dùng hết thì hết luôn. Giai đoạn đầu bọn họ đánh quá hăng, cứ đánh đánh đánh mua mua mua, cùng một giai đoạn mà bên kia cứ trốn không đánh, thà mất nhiều mạng, mất nhiều phần bản đồ cũng không chịu tiêu kinh tế, nói ngắn gọn lại thì…”
Lão Kiều ngẩng đầu nhìn Chu Hỏa: “Giai đoạn trước người ta vừa đánh du kích, ẩn nấp chịu đòn vừa góp tiền, chờ anh xài hết tiền, anh hết tiền rồi thì không mua được đạn nữa, tất các khẩu súng đều trở thành củi đốt lò, chẳng phải biến thành bia thịt hết sao?”
Chu Hỏa hơi hơi hiểu: “Đánh đến giai đoạn sau, không bột đố gột nên hồ…”
Lão Kiều kéo tai nghe mang vào, nói với mic đang kết nối với các thành viên: “Các cậu không nhìn được góc nhìn khán giả, ván vừa rồi, kinh tế còn thừa của bên Thánh Kiếm từ đầu đến cuối đều không những nhiều hơn các cậu, mà còn nhiều hơn rất nhiều, rõ ràng là cố ý làm, chính là nhắm vào Thần Hỏa với Thời Lạc thích đuổi đánh tới cùng ở những ván nghiền ép. Bên người ta luôn tính toán tỉ mỉ để sinh sống, mấy cậu nhất định phải có cách đối phó, nếu không thì đánh mạnh thêm chút để sớm kết thúc trận đấu, còn không thì thả chậm tốc độ với chi tiêu dè sẻn. Tôi kiến nghị dùng cách thứ hai.”
Game sắp sửa bắt đầu rồi, lão Kiều vội nói với mic: “Đừng tiêu tiền như nước nữa. Thần Hỏa, vừa rồi khi cậu ở lùm cây đấu súng đã bắn bao nhiêu đạn vậy? Một viên đạn mười đồng, đó không phải mua bằng tiền hả?”
Thần Hỏa tự biết vừa rồi mình tiêu hao quá nhiều, gật đầu: “Lỗi của tôi.”
“Đừng hăng, đừng vừa đấu nhau đã đánh quá điên cuồng. Thời Lạc cũng có vấn đề này. Khi đối phương đánh vô cùng cẩn thận thì cậu phải đánh càng cẩn thận hơn bọn họ mới được, tránh hao phí vô ích. Đương nhiên, không thể vì chuyện này mà bó tay bó chân.” Ván đấu tập thứ hai đã bắt đầu rồi, lão Kiều không thể nói nữa, chỉ vội vàng dặn dò, “Tâm trạng bình tĩnh, cố lên.”
Ván đấu tập thứ hai bắt đầu.
“Tôi không đặt trọng điểm vào việc bổ sung súng nữa, tôi sẽ nhìn vị trí giùm các cậu. Chúng ta đánh chậm một chút.” Puppy nói, “Chúng ta ăn uống tiết kiệm lại, hai đột kích đừng có áp lực quá.”
Vừa vào trận Dư Thúy đã thêm trạng thái cho mọi người nói: “Đừng có áp lực, ván này tôi sẽ không tiêu hao kinh tế công cộng.”
Thời Lạc sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Dư Thúy.
“Đệt.” Mặt Thần Hỏa ngớ ra, “Không phải chứ? Còn dựa vào cậu gánh team đó, cậu không dùng kinh tế công cộng à? Một ngàn kinh tế của cậu đủ dùng không?! Cậu là trị liệu, không tiêu hao kinh tế buff khiên 3 mặt cho mình vậy cậu định mang chút máu đó giết kẻ địch sao?”
“Không cần lo, đánh của mình cho tốt là được.” Giọng điệu Dư Thúy vẫn bình thường, “Lần này để lại hết kinh tế công cộng cho hai đột kích. Hai cậu đánh như bình thường là được, tôi cần thử một chút.”
Puppy líu lưỡi: “… Whisper, cậu chơi cực hạn quá rồi.”
Dư Thúy không nói nữa, sau khi thêm trạng thái cho mọi người xong, thậm chí không dùng tiền mua khiên sơ cấp cho mình. Ban đầu chỉ tiêu chút kinh tế cá nhân cho đồng đội mà thôi, tiêu cho mình thật thì cũng chỉ là một con dao găm giá 50 kinh tế.
Dư Thúy nói: “Bắt đầu đi.”
Bắt đầu giống hệt, kế hoạch của đối phương cũng giống hệt.
Thánh Kiếm vẫn kiểu đầu trận trốn không ra ngoài, sau khi giao đấu nếu có thương vong thì lập tức bỏ đồng đội lại rồi chạy mất, tích lũy tiền vốn giống như sống chết bảo vệ kinh tế đội của bọn họ.
Nhưng trong ván này Dư Thúy không đụng đến một xu kinh tế công cộng, khi game đến phút thứ hai mươi lăm, kinh tế còn lại của cả team Free chỉ ít hơn Thánh Kiếm khoảng 100.
Nhưng con số cụ thể này không hiển thị trong game, người của Free và Thánh Kiếm đều không rõ ràng kinh tế còn dư lại cụ thể của đối phương là bao nhiêu, chỉ có lão Kiều và Chu Hỏa đang xem ở giao diện OB thì mới nhìn thấy được.
“Lần này được rồi, lần này được rồi.” Chu Hỏa phấn khích hạ giọng đẩy đẩy lão Kiều, “Chỉ xài hơn đối phương 100, gần như ngang bằng! Ván này không chừng thắng được.”
Lão Kiều chậm rãi lắc đầu: “Không nói được, cũng không nhiều hơn đối phương, ván mà cả năng lực và kinh tế đều ngang bằng thì ai thắng ai thua không dễ nói…”
Chu Hỏa căng thẳng nhìn kinh tế còn lại của hai bên: “Đây vẫn chưa chính là ưu thế sao? Bản đồ chúng ta lọc sạch nhiều hơn mà!”
“Lọc sạch sương mù đối phương cũng không có tác dụng, chỉ cần đá chuyển sinh chưa phá hủy thì người ta vẫn còn sống được. Vẫn là cuối cùng người nào cầm được kinh tế nhiều nhất thì có phần thắng.” Lão Kiều nhíu mày rất chặt, “Đây còn là trong tình huống Whisper không đụng vào kinh tế công cộng một chút nào, giai đoạn sau kinh tế càng ngày càng eo hẹp, khó nói.”
Chu Hỏa xem không hiểu hướng đi của game, chỉ biết nhìn kinh tế còn lại của hai đội, chần chừ nói: “Vậy thì xem… Sau đó đánh thế nào.”
Game đến phút thứ ba mươi, hai bên càng ngày càng giằng co, mỗi lần giao đấu đều là một loạt các thao tác tỉ mỉ chính xác đến con số lẻ hàng đơn vị. Hai bên đều có ý định muốn mài chết đối phương, ai cũng không chịu buông. Thao tác đột kích bộp chộp của Thần Hỏa cũng bắt đầu tỉ mỉ, có thể bắn một phát thì tuyệt đối sẽ không bắn phát thứ hai, nếu như đạn bắn xuống đất vẫn có thể lượm lại dùng thì cậu ta tuyệt đối có thể xông đến thi thể đối phương đào đạn ra.
Thời Lạc càng biết tiết kiệm hơn, cậu vốn dĩ xuất thân từ trị liệu thích khách, học theo Dư Thúy, tiểu Whisper năm ấy chơi dao găm cũng số một. Có hai lần giáp mặt với kẻ địch, Thời Lạc dứt khoát không dùng súng, một phát đạn cũng không tiêu hao, trực tiếp cầm dao lấy mạng người.
Game đến phút thứ bốn mươi lăm.
Trong góc nhìn OB, số dư kinh tế của Free là 738, số dư kinh tế của Thánh Kiếm là 890.
“Cũng không chênh lệch quá nhiều, không chênh quá nhiều.” Chu Hỏa thấp giọng an ủi lão Kiều, “Chưa đến hai trăm, lại tiết kiệm thêm chút là được.”
Lão Kiều lắc đầu: “Càng kéo càng nhiều, vô ích.”
“Nhưng mà cũng không cần chán nản.” Sắc mặt của lão Kiều không tốt lắm, nhưng vẫn có lấy lại tinh thần khuyên Chu Hỏa, “Dư Thúy rõ ràng đang thử nghiệm, muốn xem thử trong tình huống bản thân không tiêu hao kinh tế thì có thể phá vỡ ván này không. Kết quả thí nghiệm có rồi, vẫn kém một chút, chúng ta lấy được kết luận là được, chuyện này rất quan trọng.”
Trong mắt Chu Hỏa hơi mất mát, ván game này sắp kết thúc rồi, Chu Hỏa không dám để tâm trạng của bản thân ảnh hưởng đến tuyển thủ, mỉm cười nói: “Đúng, đúng, đúng. Vốn dĩ chúng ta chỉ muốn cọ xát, biết người biết ta. Mục đích đã đạt được, không có gì đáng để ý nữa.”
Chu Hỏa thầm thở dài, thật sự không để ý được sao?
Free cũng bị Thánh Kiếm cho ăn 0, với tố chất xấu xa như Thánh kiếm bọn họ sẽ không công khai chuyện này sao?
Twitter chính thức của Thánh Kiếm bình thường rất sổi nổi, cũng thích cà khịa. Nhưng trước đây thắng liên tiếp Saint với NSN đều không đăng tweet cà khịa, sợ là đang chờ trận đấu tập hôm nay.
Lát nữa sợ là sẽ trực tiếp đăng tweet công khai, bọn họ liên tục đánh thắng ba đội được mong chờ nhất hiện nay của khu vực Trung Quốc. Tin tức này nếu như truyền ra, người chơi trong nước sợ là sẽ diss ba đội đến tự kỷ.
Chu Hỏa âm thầm lau mồ hôi lạnh, cầm điện thoại liên hệ với nhân viên Free chuẩn bị trước, đề phòng bị người chơi đánh sập.
“Bọn…”
Lão Kiều nhìn chằm chằm giao diện OB, chậm rãi nói: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Chu Hỏa đặt điện thoại xuống nhìn màn hình, mù mịt: “Đánh đến đâu rồi? Đã sắp bị cho ăn hành sao? Hở? Lần này không đầu hàng nữa? Sao đều lấy dao găm rồi? Là muốn dùng dao liều mạng với người ta sao? Sao có thể đánh lại?”
Chu Hỏa bật cười: “Mấy tên này sao bỗng nhiên lại có ý chí sắt đá vậy? Đầu hàng đi, đừng để Thánh Kiếm diễu võ giương oai, thứ gì chứ.”
“Không phải.” Lão Kiều nhắc nhở, “Anh xem số dư kinh tế của hai bên đi.”
Chu Hỏa tập trung nhìn, ngây người.
Số dư kinh tế của Free: 527.
Số dư kinh tế của Thánh Kiếm: 684.
Chu Hỏa khó hiểu: “Chẳng phải vẫn còn tiền sao? Bọn họ vì sao không mua đạn mua buff?”
Đôi mắt lão Kiều sáng lên: “Ván này còn chơi được…”
Chu Hỏa nghẹt thở: “À đúng, Thánh Kiếm không nhìn thấy số dư kinh tế của chúng ta! Đám ngu ngốc này tưởng rằng chúng ta lại hết tiền!!!”
Trong giao diện game, bốn người bên Free không bắn một phát đạn nào, bắt đầu đánh tay không với đối phương. Nhưng mà nghĩ cũng biết, thao tác dù có lợi hại nhưng nếu trong tình huống cả đội dùng vũ khí lạnh thì cũng không thể thắng được đối phương. Bản đồ bên Free nhanh chóng bị xé ra một con đường, bốn người bên Free dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, chết thì sống lại, sau khi sống lại thì cố gắng cản trở Thánh Kiếm tiến lên, sau đó trong lúc quần nhau thì bị Thánh Kiếm giải quyết hết.
Nhưng trong game không nhìn thấy các con số của game đang biến động nhanh chóng ở giao diện OB, Chu Hỏa gần như dán sát vào màn hình, trợn mắt há mồm xem số dư kinh tế của Thánh Kiếm rớt xuống thẳng tắp.
Số dư kinh tế của Thánh Kiếm: 534.
Số dư kinh tế của Thánh Kiếm: 364.
Số dư kinh tế của Thánh Kiếm: 204.
Vào lúc số dư kinh tế của Thánh Kiếm chỉ còn 100, Thánh Kiếm hơi thả chậm tốc độ, không còn điên cuồng tiêu hao đạn để tàn sát, bắt đầu ôm team tiến gần đến vùng sương độc cuối cùng gần đá chuyển sinh của Free.
Trong kênh trò chuyện của đội, nhân vật của Dư Thúy đã chết mười lăm lần ở ván này, trên trang phục quân y màu trắng đều là vết máu. Con ngươi của Dư Thúy lướt nhìn số dư kinh tế của đội mình, khẽ nói: “Đến lượt chúng ta rồi.”
Dư Thúy mua bốn cái khiên ánh sáng ba mặt sáu cạnh xa hoa cho bốn người. Thời Lạc với Thần Hỏa mỗi người mua một băng đạn. Puppy thì quét sạch tất cả kinh tế còn lại, cho mình một đợt mua sắm siêu lớn.
Thành viên bên Thánh Kiếm yên tâm, lớn gan đặt một bình lọc lớn xuống chờ sương mù tan hết. Sương độc tản ra, bốn người đã trang bị súng ống đầy đủ xong xuôi.
Bốn người bên Thánh Kiếm nháy mắt ngẩn người tại chỗ.
Thời Lạc lạnh giọng nói: “Fuck cả họ nhà mày.”
Bốn người cùng lúc xông lên.
Kinh tế Thánh Kiếm chính thức cạn kiệt, chỉ có thể dùng dao chống lại, thao tác của tuyển thủ lâu năm thường dựa vào súng đương nhiên không bằng Dư Thúy. Hắn không nói một lời nào, chém dưa như cắt rau.
Thời Lạc vẫn còn ghi hận chuyện mấy người kia ván trước đầu hàng không dẫn cậu theo, chỉ nhằm vào đột kích Thánh Kiếm đã lấy mạng cậu vào phút cuối cùng ở ván trước mà giết, vừa giết vừa lẩm bẩm: “Lấy mạng người đã đầu hàng có sướng hay không? Sướng hay không? Sướng hay không…”
Đột kích xui xẻo kia của Thánh Kiếm có sướng hay không Thần Hỏa không biết, chỉ biết hiện tại cậu ta rất là sướng. Cả ván ăn uống tiết kiệm, cuối cùng cũng có thể bất chấp nổ súng, không thể vui hơn nữa. Thần Hỏa giống như xe tăng hình người, không đầu không đuôi trực tiếp xông vào bên trong phần đất của Thánh Kiếm nhắm mắt nã súng. Bắn tỉa của Puppy không thể bắn nhiều, cậu ta âm thầm ở sau lưng Thần Hỏa, lén lút bắn lén giết người.
Lão Kiều theo dõi giao diện OB* hận không thể tự mình vào đó bắn mấy phát, không nhịn được phá lệ mở mic trong lúc đấu tập, giật giây: “Ngược! Ngược đá chuyển sinh của bọn họ!!!” (*OB tiếng Anh là Observer, nghĩa là người quan sát)
Mấy người bên Free không có cơ hội ngược, sau khi Thánh Kiếm biết Free chỉ diễn trò chống cự chưa đến 5 phút, hiểu rằng ván này không có khả năng lội ngược dòng nên nhấn đầu hàng.
Chu Hỏa khoái chí đập bàn: “Sướng!!!”
Hòa 1-1, các tuyển thủ tháo tai nghe xuống, vận động một chút. Thần Hỏa xì một tiếng: “Đắc ý gì chứ, hù dọa ai hả?!”
Mọi người nhấn tiếp tục sẵn sàng, chờ ván thứ ba.
Ván thứ ba chậm chạp chưa bắt đầu, bên Thánh Kiếm mãi chưa nhấn xếp hàng.
“Ồ.” Chu Hỏa chờ một lát, nhìn điện thoại trợn mắt, “Quản lý Thánh Kiếm gửi tin nhắn cho tôi, nói là căn cứ câu lạc bộ bọn họ bị cúp điện. Thật sự trùng hợp mà.”
Mọi người đơ ra, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lão Kiều sau khi chửi mấy câu chơi hèn thì có hơi tiếc nuối: “Còn muốn sau khi ngược dòng 1-2 thì đăng weibo nữa đó.”
“Không ngược dòng 1-2 cũng có thể đăng mà.” Chu Hỏa hoàn toàn ghét bỏ bên kia, nói kháy, “Chuyện này mà không trả thù thì thật sự thành thánh rồi. Tôi phải dùng weibo chính thức đăng “Hôm nay chiến đội Thánh Kiếm ở châu Âu trong lúc luyện tập với chiến đội chúng tôi, sau khi bị chúng tôi lật ngược một ván thì căn cứ không sớm một giây cũng không trễ một giây bỗng nhiên cúp điện. Đồng cảm Thánh Kiếm, thắp nến cho Thánh Kiếm. Hi vọng chiến đội Thánh Kiếm lần sau luôn luôn có điện trong những ván yếu thế!!!””