FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 51



Từ khi thành lập Free đến nay, Chu Hỏa khá bảo thủ trong việc quản lý hình tượng đối ngoại của đội, ngoại trừ thái độ cứng rắn làm rõ lời đồn đại chuyện năm đó Dư Thúy bán đội lúc vừa mới thành lập ra thì bình thường khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn. Tuần trước sau khi chiến thắng Bò Rừng ở giải đấu chính cũng không nói gì nhiều, chỉ đăng kết quả trận đấu theo mẫu lên weibo, không thêm mắm dặm muối gì hết.

Khiêm tốn là khiêm tốn chứ không phải không biết tức giận.

“Đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hẹn đấu tập sau đó vừa thấy không thắng nổi thì nói cúp điện mất mạng.” Chu Hỏa không nhịn được nữa mà soạn trạng thái đăng weibo, “Chẳng phải là lo lắng ván tiếp theo cũng thua nữa thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của thành viên đội bọn họ hay sao? Đm, trước đây bọn họ liên tiếp đút hành cho trị liệu của hai chiến đội ở khu vực chúng ta sao không nghĩ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của người ta chứ?! Thứ gì vậy!”

“Thật sự coi khu vực chúng ta là mấy kẻ yếu đuối dễ ăn hiếp sao? Còn chưa giành được vô địch nữa, không đến lượt bọn họ đạp lên mặt chúng ta trước.” Lão Kiều từ trước đến nay không thích gây chuyện cũng nói, “Đăng đi đăng đi, chỉ có tâm trạng của bọn họ đáng tiền, của người khác không đáng sao?”

“Còn phải nói sao!” Thần Hỏa bất bình, “Tuy tôi không thích xếp đôi với Oa Oa lắm, nhưng có gì nói đấy, đứa nhỏ đó cũng không tệ, tự dưng bị bọn họ ngược một trận, cũng không biết tâm trạng của cậu ấy bây giờ đã khôi phục chưa.”

“Vẫn chưa.” Một tay Thời Lạc cầm điện thoại, chậm rãi lướt tường nhà, nghe thế thấp giọng nói, “Đã bị ngược đến mức tinh thần hốt hoảng rồi.”

Thần Hỏa nhìn Thời Lạc: “Là sao? Cậu ấy sao rồi?”

Thời Lạc cúi đầu xem trạng thái trên tường nhà Ngõa Ngõa, đọc không chút cảm xúc: “Buổi trưa sau khi thức dậy, tắm rửa rất lâu để cho nước Trường Giang cố gắng cọ rửa cơ thể của mình, nhưng mà hương vị của Thánh Kiếm trên người hình như vẫn không rửa sạch, vẫn cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, icon khóc lóc, icon khóc lóc, icon khóc lóc.”

Thần Hỏa thở dài: “Mọi người xem đi, mọi người xem đi. Haiz, thương Oa của tôi quá.”

Puppy lắc đầu: “Tạo nghiệp… năng lực chống đỡ áp lực vẫn chưa đủ mạnh. Nhưng mà Thời Lạc, tôi có vấn đề này thật sự rất tò mò, không nhịn được muốn phỏng vấn người bị hại một chút.”

Thời Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Puppy.

Trên mặt Puppy đều là sự tò mò: “Có phải do chúng tôi không cần mặt mũi lắm không, hay là do mấy cậu có khí phách dữ vậy? Trị liệu mấy cậu co được duỗi được một chút sẽ chết sao? Trong tình huống như thế kia, rõ ràng biết không lật ngược được tình thế, rõ ràng biết kẻ địch không có ý tốt thì mấy cậu đầu hàng đi chứ.”

“Đúng đó!” Thần Hỏa trưng ra vẻ vô tâm, khoanh tay nói, “Lúc ván đầu tiên, nếu như cậu theo kịp tốc độ tay của chúng tôi đầu hàng thì có thể bớt đi được một mạng rồi, haiz.”

Thời Lạc liếc Thần Hỏa, một lát sau nói: “Khi còn trẻ cứng đầu.”

Dư Thúy ở một bên cạnh nhìn Thời Lạc.

Thời Lạc nói xong thì lắc đầu, nhanh chóng đổi đề tài: “Phục bàn đi.”

“Hừm… Không nói nữa, tôi cũng phục bàn.” Thần Hỏa thở dài, “Trị liệu nổi tiếng của khu vực chúng ta, bây giờ chính là Whisper của đội chúng ta vẫn chưa được sắp xếp, vì để bảo vệ Dư thần tốt nhất của chúng ta, huấn luyện huấn luyện.”

Dư Thúy không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Tôi cần cậu bảo vệ sao? Hôm nay là ai khiến tôi phải duy trì thao tác cực độ mới bảo vệ được mạng chó hả?”

Thần Hỏa chột dạ cười hì hì, tự mình đi phục bàn.

Lão Kiều gật đầu nói: “Tôi phải xem lại video hai ván đấu tập này mấy lần mới có thể phục bàn cho các cậu, một lần thì không thể tìm ra hết các vấn đề. Các cậu có thể dựa theo tình huống của bản thân mà xem video ghi lại trước. Nói thật, nếu có đánh ván thứ ba thì hi vọng thắng của chúng ta cũng không lớn lắm, còn rất nhiều vấn đề. Kẻ địch ở bên ngoài, đều xem trọng một chút đi.”

“Phải, tranh thủ thời gian đi. Ngày mai còn có trận đấu với Vạn Trùng Sơn, Vạn Trùng Sơn là chủ nhà.” Chu Hỏa sau khi đăng xong weibo chửi Thánh Kiếm thì thoải mái hơn rồi, vỗ tay nói, “Buổi sáng phải bay đến Trùng Khánh, tối cố gắng ngủ sớm đó.”

Vạn Trùng Sơn là một trong số ít các chiến đội không có căn cứ ở Thượng Hải, căn cứ và sân nhà của bọn họ đều ở Trùng Khánh. Ngày mai bọn họ là chủ nhà, trận đấu vào buổi chiều, buổi trưa cả đội Free phải bay đến Trùng Khánh điểm danh ở nhà thi đấu, ngày mai đương nhiên phải dậy thật sớm.

“Được…” Puppy vừa nghĩ đến phải dậy sớm là đau đầu, mặt đau khổ đi phục bàn.

Lão Kiều phát bản in ghi chép trận đấu tập của mình cho mọi người, sau đó trở về phòng họp bên cạnh phục bàn trước. Những người còn lại ai phục bàn thì phục bàn, ai xếp đơn thì xếp đơn, tự mình làm việc của mình.

Hôm nay cách Thánh Kiếm nhắm vào Free rất rõ ràng, đó là lợi dụng chuyện nhóm người bên Free tấn công quá dữ vào giai đoạn đầu khiến kinh tế chênh lệch với bọn họ, so sánh ai hết vốn trước tiên. Trong ván thứ hai, Dư Thúy đã cố gắng hết sức, nhưng trong điều kiện không chơi đấu trí thì nhà mình vẫn tiêu hao nhiều hơn Thánh Kiếm. Dư Thúy phân tích kinh tế trong server custom, mất hai tiếng đồng hồ, sau đó đánh dấu điểm tiêu hao kinh tế nhất lưu lại thành tài liệu.

Dư Thúy xoa mắt, đứng lên ra khỏi phòng tập.

Sân thượng nhỏ trên lầu hai, Thời Lạc đang dựa vào lan can hút thuốc.

Dư Thúy ở xa xa nhìn Thời Lạc, lại nhớ đến vừa rồi Puppy hỏi Thời Lạc vì sao ngày xưa không nhấn đầu hàng, Thời Lạc nói, lúc còn trẻ đầu óc cố chấp.

Dư Thúy nhìn bóng lưng Thời Lạc, lúc nãy có một khoảnh khắc, Dư Thúy nghi ngờ câu nói ấy là Thời Lạc cố ý nói.

Thời Lạc từ trước đến nay không thích nhắc lại chuyện trước đây, nhưng gần đây Dư Thúy phát hiện, chỉ cần mình ở đó thì Thời Lạc sẽ không cố kỵ nữa.

Không phải Dư Thúy nhạy cảm, từ hai năm trước, Thời Lạc chưa bao giờ khiến mình thất vọng về chuyện bắt mình đau lòng cho cậu ấy.

Nhưng nghĩ như thế không khỏi quá độc ác, năm ấy giết Thời Lạc nhiều lần như vậy rõ ràng là mình.

Dư Thúy cười tự giễu, rõ ràng người tạo nghiệp là mình, bây giờ vậy mà lại dám nghi ngờ người khác cố ý nhắc lại chuyện xưa.

Thời Lạc cảm thấy có người ở đằng sau nên quay đầu lại nhìn Dư Thúy.

Hai người nhìn nhau một giây, Dư Thúy cũng không trốn tránh, quyết định cũng đi ra sân thượng.

Thời Lạc không biết vì sao không muốn đối mắt với Dư Thúy lắm. Cậu né tránh ánh mắt, cúi đầu nắm gai cây xương rồng ở trên sân thượng, kiếm chuyện để nói: “Hôm nay tôi… phát huy không tốt lắm.”

Thời Lạc cúi đầu lẩm bẩm nói: “Tuy Thần Hỏa luôn có sai lầm, nhưng cậu ta có thể đuổi kịp. Tôi vẫn không thể hoàn toàn hòa nhập vào tiết tấu của tập thể, nhưng chuyện này chỉ có thể từ từ luyện tập. Tôi nói với Puppy rồi, sau khi đánh với Vạn Trùng Sơn, hai chúng tôi cũng sẽ bắt đầu lập nhóm, cố gắng phối hợp nhiều hơn, sau đó…”

Lời nói của Thời Lạc Dư Thúy nghe bên tai trái rồi ra tai phải, hắn nhìn Thời Lạc, dường như đã xác định, vừa rồi Thời Lạc là nói cho mình nghe.

Với cả, cậu nói xong thì hối hận rồi.

Cho nên bây giờ mới lúng túng như thế này, cố gắng tránh nói đến.

Dư Thúy ngầm thừa nhận bây giờ Thời Lạc đang cố gắng dàn xếp nói sang chuyện khác, trong lòng nhắc nhở bản thân nhận lấy ý tốt này, tuyệt đối đừng nhắc lại chuyện cũ, tự tìm rắc rối cho mình.

Bây giờ mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, có đôi khi cần phải giả vờ hồ đồ, chưa kể nhắc đến chuyện trước kia đều là lỗi của mình, lấy ra phục bàn thì không có gì tốt cho mình hết.

“Sau đó cũng nên luyện tập với Thần Hỏa nhiều hơn.” Thời Lạc gần như đang tự nói với mình, “Sau đó cố gắng giải quyết hết tất cả vấn đề không khớp với ba người các anh trước khi bắt đầu vòng play off, đương nhiên điều kiện là có thể vào vòng play off, nhưng mà vấn đề không lớn, tôi…”

Dư Thúy nhìn dáng vẻ Thời Lạc cố gắng tìm lối thoát cho mình, trong lòng thầm nghĩ mẹ nó dàn xếp con khỉ.

“Thời Lạc.” Dư Thúy nhìn Thời Lạc, “Lần đấu tập hai năm trước, bị giết nhiều lần như thế, vì sao không đầu hàng?”

Dư Thúy hơi cau mày: “Lúc còn trẻ cứng đầu… là có ý gì?”

Thời Lạc mím chặt môi, không lên tiếng.

“Tôi vốn…” Dư Thúy ngừng một chút, “Tôi vốn dĩ tưởng rằng cậu cũng cứng đầu giống như Cố Càn, thà chết cũng không khuất phục, nhưng vừa rồi ván đầu tiên cậu cũng đầu hàng đó thôi.”

Thời Lạc dụi tắt thuốc, tiếp tục nắm gai xương rồng, sau khi nắm mấy cái liền mới thấp giọng nói: “… Cố ý.”

“Mới đầu, là muốn để anh nhận ra đó là tôi, cho nên cứ đứng dậy, cứ đứng dậy. Mặc dù tôi đã đổi skin quân phục thường dùng, đổi luôn ID, nhưng lúc đó tôi cảm thấy anh chắc chắn có thể nhận ra tôi.” Thời Lạc cúi đầu nhìn xương rồng, “Dù gì cũng là trị liệu anh tự tay dạy dỗ, dù gì cũng cùng một team mấy tháng, tôi không tin anh không nhận ra.”

Thời Lạc ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không ngờ rằng, anh thật sự không nhận ra. Đúng không?”

Dư Thúy không muốn lừa Thời Lạc, cũng lười giải thích trạng thái của mình khi ấy tệ như thế nào thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, cả trận đấu đều không nhận ra.”

“Nhìn ra được, cho nên ban đầu là tôi tự đấu với bản thân, cứ đứng lên, cảm thấy dù chỉ có thể tiến lên trước hai mét cũng được. Tôi nhất định phải đi đến trước mặt nhân vật của anh, để anh nhìn rõ đây là ai, muốn để anh có thể nhận ra tôi.” Thời Lạc bướng bỉnh nói, “Nhưng sau đó bị anh chém đến mức không đi nổi nữa, lúc đó đấu với bản thân cũng là đấu với anh, chỉ là không hiểu sao ngay cả tôi anh cũng không nhận ra vậy?”

Thời Lạc tự giễu nói: “Đệt, già mồm chết đi được.”

“Nhưng ngay sau đó không nghĩ thế nữa, không nhận ra thì không nhận ra thôi, lúc anh giết tôi hai mươi mấy lần thì tôi nghĩ thông rồi, nhưng tôi vẫn muốn đứng lên, để anh giết.”

“Hai mươi mấy lần vẫn không đủ nhiều thì tôi để anh giết thêm mấy lần nữa.” Thời Lạc ngẩng đầu nhìn Dư Thúy, con ngươi đen láy như hai năm trước, “Không chết nhiều lần thì sau khi anh biết Evil là tôi sẽ không đau khổ như thế.”

“Tôi cố ý.”

“Con người tôi thiếu đòn thế đó.”

“Nói cho anh biết chuyện cả nhà anh họ tính kế tôi là để anh tự trách vì đã nối giáo cho giặc, là tôi cố ý.”

“Để anh biết ba tôi không đáng tin cỡ nào, nói cho anh biết không cho tôi đánh chuyên nghiệp thì tôi sẽ tiếp tục làm streamer, là tôi cố ý.”

“Nói cho anh biết mẹ tôi bỏ rơi tôi nhiều năm không ngó ngàng, cũng là tôi cố ý.”

“Bạn bè bên cạnh anh quá nhiều, lại lợi hại như thế, ngày nào cũng bận rộn, có tôi hay không có tôi trong cuộc sống đều như nhau… Khi ấy tôi quá ngu ngốc, cũng không có kinh nghiệm, không nghĩ ra được cách khác để anh chú ý đến tôi, để anh quan tâm tôi.”

“Đương nhiên, cách này có thể dùng không tốt.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, ánh mắt rõ ràng đang khiêu khích, nhưng vành mắt đỏ bừng lại cố gắng kìm lại: “Dư Thúy, tôi có thành công không?”

Thời Lạc hỏi: “Khi ở nước Đức lúc biết Evil là tôi, anh có từng đau lòng không?”

“Tôi…” Dư Thúy hít sâu một hơi, giọng nói có hơi khàn, “Sau khi đến Đức, tôi chỉ đau dạ dày một lần.”

“Chính là hôm biết ID mới của cậu.”

Con ngươi Thời Lạc khẽ run, một hồi sau mới nhỏ giọng nói: “Vậy thì tôi thắng rồi, yeah.”

Thời Lạc hắng giọng, cố gắng để bản thân bình tĩnh: “Hôm nay lúc Puppy hỏi tôi, tôi nói như thế là lại phát bệnh, lại muốn dùng cách này để anh để ý đến tôi. Anh yên tâm, tôi biết tôi không còn nhỏ nữa, sau này sẽ cố gắng chú ý, sẽ không lại…”

“Không cần thay đổi, tùy ý cậu, cậu cũng không làm sai điều gì.” Dư Thúy nhìn Thời Lạc, “Tôi thật sự chấp nhận cách làm này của cậu.”

“Từ hai năm trước đã thế.”