Ngày nghỉ trong tết Nguyên Tiêu trùng với tiệc đính hôn của Ninh Tử Trạc và Ngu Tân Di.
Ngu Linh Tê thay bộ trang phục thường ngày và rời khỏi cung, vừa bước vào cổng của Ngu phủ đã nhìn thấy Ninh Tử Trạc mang theo hai con ngỗng trời đang đập cánh kêu quang quác, bước đi thoăn thoắt giữa đám lông bay phấp phới, tung ta tung tăng đến chỗ để sính lễ.
Tiểu quận vương kém Ngu Tân Di hai ba tuổi, cả ngày vui tươi hớn hở không buồn không lo nên đã qua tuổi đội mũ mà vẫn giữ được thần thái tươi trẻ trong sáng như khi gặp lần đầu tiên của buổi Xuân Tiêu trước đây.
Ngu Tân Di mặc quân phục như lửa, sải bước về phía trước giữa tiếng gà và ngỗng kêu, không thể chịu đựng được nữa: “Ninh Tử Trạc, chàng lại làm cái gì vậy?”
“Đang đính hôn.”
Tiểu quận vương rất là kiêu ngạo mà dâng lên con ngỗng trời được buộc bằng hoa lụa đỏ: “Con ngỗng trời này do chính tay ta bắt được, đã nuôi cả một mùa đông, chỉ để dành cho hôm nay. Tặng nàng!”
Nhà người bình thường đính hôn, có một phong tục cũ là tặng ngỗng trời làm sính lễ, ngụ ý là cuộc đời này trung thành và không thay đổi, không rời không bỏ.
Nhưng những người thuộc dòng dõi cao nhất thường sử dụng vàng và bạc để làm một cặp đồ dùng có hình con ngỗng trời, hoặc bỏ ra vài đồng bạc trên chợ cũng có thể mua được một cặp. Thật hiếm khi tìm thấy một người như Tiểu quận vương đích thân đi bắt ngỗng trời làm sính lễ.
“Tiểu quận vương thật hiếm khi có lòng, Quận vương phi còn không mau nhận lấy?”
Ngu Linh Tê ở bên cạnh mỉm cười trêu ghẹo.
Ngu Tân Di đành phải nhận lấy con ngỗng trời, ném vào lồng và nhốt nó lại, thế giới trong giây lát được yên tĩnh.
Nàng ấy không thích thì không thích, nhưng nụ cười trong mắt không thể lừa được ai.
Sau bữa trưa, cả hai nhà vui vẻ thương lượng và ấn định ngày cưới vào ngày mười tháng tư.
Vào lúc chạng vạng, chiếc xe ngựa rộng rãi và khiêm tốn dừng lại trước bậc thang của Ngu phủ.
Ngu Linh Tê nghe thấy động tĩnh ra ngoài, sau khi nhìn thấy tấm rèm được vén hờ lên một nửa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Ninh Ân lộ ra.
“Mọi việc xong chưa?”
Ngu Linh Tê chống tay lên xe xe, nghiêng người nhìn hắn: “Chắc chàng còn chưa ăn cơm tối, vào nhà ăn chút gì không?”
Ninh Ân nghiêng người thản nhiên nói: “Ngày lễ Nguyên Tiêu, không sợ làm cha nàng và huynh nàng mất hứng sao?”
“Làm sao có thể? Chàng không chỉ là vua của một nước, mà còn là phu quân của thiếp.”
Ngu Linh Tê sửa lại cho hắn.
Nàng biết Ninh Ân không có nhiều tình cảm với “gia đình”, việc tham gia vào các bữa tiệc của gia đình với hắn chẳng qua là lãng phí thời gian ở một mình với nàng.
Do dự một chút, Ngu Linh Tê cười nói: “Chàng chờ thiếp một chút.”
Nàng quay trở lại Ngu phủ, lấy ra một hộp thức ăn trong chốc lát, rồi cúi người chui vào trong xe.
Xe ngựa từ từ đi về phía dãy chợ.
Hơi rung lắc, Ngu Linh Tê đặt hộp thức ăn lên bàn, mở tầng trên cùng ra: “Đây là bánh sữa trứng do nương thiếp làm.”
Lại mở một tầng khác, một chiếc đĩa sứ đen đựng trà bánh tinh xảo sáu màu.
“Đây là trái hạnh phúc mà Ninh Tử Trạc và tỷ đã tặng khi họ đính hôn.”
Ngu Linh Tê thuộc như lòng bàn tay, mở tầng cuối cùng ra, có hai bát bánh trôi đang bốc khói.
“Tết Nguyên Tiêu phải ăn bánh trôi, đoàn đoàn viên viên.”
Mắt Ngu Linh Tê mang theo ý cười, đưa cho Ninh Ân một cái bát.
Ngay cả khi hắn không thể hiểu được niềm vui của gia đình, nàng sẽ chia sẻ hạnh phúc của mình với hắn.
Ninh Ân vốn không thích ăn đồ nếp cho lắm, nhưng một bát bánh trôi rắc hoa quế này hắn đã ăn một cách chậm rãi và sạch sẽ.
Xe ngựa chạy được ba mươi phút, ngọn đèn dầu ánh lên trên rèm xe càng lúc càng sáng.
Vén lên đã nhìn thấy ánh lửa ồn ào náo nhiệt đang tiến về phía họ, họ đã ở dưới bức tường của chợ đèn. Dõi mắt nhìn lại, mười dặm sông lưu chuyển, soi sáng cho kinh thành phồn hoa trăm năm.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân đã hẹn cùng nhau đi ngắm đèn lồng suốt hai kiếp, sau bao thăng trầm, cuối cùng ngày hôm nay điều đó đã trở thành sự thật.
“Chờ đã, người ở chợ đèn nhiều hỗn loạn, trước tiên đeo cái này lên.”
Ngu Linh Tê lấy ra một nửa chiếc mặt nạ Na Hí mà nàng đã chuẩn bị trước đó, đứng thẳng lên để so sánh với khuôn mặt của Ninh Ân.
*Na Hí: Kinh kịch địa phương An Huy
Khi chiếc mặt nạ nửa phần màu đen che đi đôi lông mày xinh đẹp nhướng lên, như thể nó phủ lên thiếu niên nô lệ bị ép làm ghế cho người khác, sự chật vật ở Dục Giới Tiên Đô vẫn còn ở trước mắt.
Đó hẳn là một kỷ niệm mà Ninh Ân không muốn chạm vào, Ngu Linh Tê đột nhiên do dự một chút, không dấu vết nói: “Thiếp để người đổi cái khác...”
Chưa kịp nói hết câu, Ninh Ân đã nắm tay nàng nói: “Sợ cái gì?”
Ngu Linh Tê bình tĩnh nói: “Thiếp sợ chàng không thích.”
Ninh Ân bật cười, vươn tay nhéo một bên gáy nàng. Hắn luôn là người lòng lang dạ sói, còn chưa yếu ớt đến mức như vậy.
Huống chi chỉ cần là Tuế Tuế đưa cho hắn, cho dù là một cái bàn là nóng hổi hắn cũng sẽ đeo lên.
Thấy Ninh Ân thực sự không để tâm, Ngu Linh Tê đứng thẳng người, đeo mặt nạ cho hắn.
Khi buộc dây, để thuận tiện cho thao tác, nàng đứng dậy lại gần hơn một chút, mùi thơm mềm mại và ấm áp từ ngực chạm vào chóp mũi Ninh Ân.
Khóe môi hắn mấp máy, dùng chóp mũi cọ vào xương quai xanh của nàng.
Hơi thở ấm áp và chóp mũi mát lạnh tương phản rõ rệt, thật sự rất ngứa. Tay Ngu Linh Tê run lên, suýt nữa buộc một cái nút chết, vội vàng buộc lung tung hai cái, lùi về phía sau một chút trừng mắt nhìn hắn.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, Ninh Ân duỗi các đốt ngón tay thon dài và mạnh mẽ của mình ra để giữ cố định chiếc mặt nạ nửa cong.
Phố xá san sát nối tiếp nhau, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo thành từng dây, từ hoa, quả cho đến những con vật, cần cái gì thì đều có. Thêm nhiều chiếc thuyền nhẹ lắc lư trên mặt nước và lao đi giữa những con kênh ở kinh thành, rất tráng lệ.
Ngu Linh Tê một tay cầm chiếc đèn quả quýt, một tay cầm kẹo hồ lô mới mua, cắn một miếng, chua đến mức cau mày lại.
Quả nhiên chợ đêm hỗn tạp, những món ăn vặt này đều lừa đảo.
Nàng kìm nén ý nghĩ trêu chọc của mình, liếc nhìn nam nhân đang chắp tay đi sau lưng, mỉm cười đưa kẹo hồ lô sang: “Chàng ăn không? Rất ngọt.”
Ánh mắt Ninh Ân rơi vào xiên quả sơn tra trong suốt và đỏ tươi, nghiêng đầu cúi xuống, cắn một cái trên tay nàng, cẩn thận nhai.
Đôi mắt dưới cái lỗ trên chiếc mặt nạ của hắn nheo lại, bộ dạng khá thích thú.
Kỳ lạ, lẽ nào quả mà hắn ăn không chua?
Ngu Linh Tê không bỏ cuộc và cắn một miếng, sau đó rùng mình vì chua.
Ngay lập tức, nàng nhận ra rằng Ninh Ân không thể ăn đồ cay, nhưng hắn có khả năng chịu đựng đồ chua đặc biệt mạnh mẽ.
Ninh Ân còn muốn cúi người xuống cắn một miếng, nhưng Ngu Linh Tê lại nhấc xiên kẹo hồ lô ra xa một chút: “Đừng ăn, thiếp lừa chàng đó, thứ này chua đến đau răng.”
Bộ dạng Ninh Ân như không quan tâm: “Tạm được, mùi vị so với những thứ có độc tốt hơn nhiều.”
Nàng nhớ Ninh Ân có nói rằng khi còn nhỏ hắn bị nhốt trong lãnh cung, từng bị người ta lấy thịt dụ dỗ để uống thuốc độc một cách ác độc.
“Có lẽ sẽ càng ngọt ngào hơn nếu Tuế Tuế dùng miệng đút.” Ninh Ân chỉ chỉ lên môi mình, ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Hắn tận tâm bôi những thứ như mứt anh đào và mứt sơn tra lên môi Ngu Linh Tê, rồi chậm rãi từ cạn đến sâu, nếm từng chút một.
Ngu Linh Tê còn đang nghĩ tới chuyện hắn bị cho ăn độc khi còn nhỏ, nhìn chung quanh, móc ngón tay hắn xuống, thấp giọng nói: “Trở về cho chàng ăn.”
Vì vậy Ninh Ân mỉm cười hài lòng, cầm lấy xiên kẹo hồ lô trong tay nàng ăn.
Hắn không phải là người thích nhớ lại quá khứ, giả vờ ngoan ngoãn tỏ ra đáng thương chẳng qua là bởi vì thích nàng biểu lộ ra sự mềm lòng và đau lòng trong lúc lơ đãng mà thôi.
Sao Ngu Linh Tê không biết suy nghĩ nhỏ này của hắn?
Nàng lén lút liếc nhìn khóe môi nhếch lên của Ninh Ân, trong mắt hiện lên một ý cười nho nhỏ.
Cả hai chậm rãi đi bên nhau cho đến hết con phố dài.
Trở về cung đã là nửa đêm, đèn quả quýt đặt ở trên tủ thấp bên giường, phản chiếu hai bóng người ở trong màn che mơ màng.
Loảng xoảng một tiếng, chiếc đĩa sứ bị lật đổ, mứt sơn tra nhuộm đỏ quần áo bằng lụa mỏng bên cạnh giường.
...
Không lâu sau khi trở về từ tết Nguyên Tiêu, cơ thể của Ngu Linh Tê có điều gì đó không ổn.
Cũng không có triệu chứng lớn, chỉ là sợ lạnh và thích ngủ, làm cái gì cũng không có hứng thú.
Hôm nay Thái y đến bắt mạch như thường lệ, xuyên qua tấm màn lụa khẽ kêu một tiếng “A”, rồi hỏi: “Thứ lỗi cho lão thần mạo phạm, kinh nguyệt của nương nương có chuẩn không?”
Thái y vừa nhắc nhở như vậy, Ngu Linh Tê mới nhớ tới hình như tháng này quỳ thủy vẫn chưa đến, đã bị chậm lại mấy ngày.
“Mạch tượng của nương nương như ngọc lăn, không thể nghi ngờ là hỉ mạch!”
Thái y già xác nhận lại một lần nữa, vén áo lên quỳ xuống nói: “Chúc mừng nương nương có tin vui!”
Thật sự là một việc vô cùng vui mừng!
Lông mày của Hồ Đào cũng sắp bay lên trời, nàng vội vàng cùng cung nữ quỳ xuống, đồng thanh nói: “Chúc mừng nương nương có tin vui!”
Ngu Linh Tê vô thức đặt lòng bàn tay lên bụng và ngây người nghĩ: Nàng sắp làm mẹ rồi sao?
Ninh Ân mỗi lần đều thu dọn sạch sẽ, nàng chỉ cần yên tâm thoải mái mà ngủ, không biết sai sót ở lần nào làm tiểu tử này chui vào chỗ trống.
Có chút bất ngờ, nhưng lại có càng nhiều vui vẻ.
Đây là con của nàng và Ninh Ân, là sự tiếp nối huyết thống của họ.
“Bản cung vừa mang bầu. Đợi khi nào thai nhi ổn định sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
Ngu Linh Tê mỉm cười dặn dò Hồ Đào: “Đi chi một chút tiền lì xì và đồ ăn vặt đi, đều có thưởng.”
Khi Ninh Ân vội vã trở về từ điện Phù Quang, Ngu Linh Tê đang dựa vào ghế mỹ nhân, lệnh cho nội thị đến Ngu phủ để báo tin vui.
Khi nhìn thấy Ninh Ân bước vào cửa, nàng lập tức ngồi dậy, chờ mong nói: “Chàng biết rồi?”
Áo choàng của Ninh Ân phủ đầy sương và tuyết, nhìn bụng nàng một lúc lâu, mới nặng nề “Ừ” một tiếng.
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng thấy hắn có điều gì đó không ổn, không có cảm xúc nào giống như vui mừng và ngạc nhiên trong đôi mắt đen đó.
Tuy rằng Ninh Ân vẫn luôn như vậy khiến người ta không đoán được trong lòng hắn có chuyện gì, nhưng lúc này mà trên mặt còn không thể hiện ra vui mừng hay tức giận, không khỏi làm người ta có chút lo lắng.
“Có chuyện gì vậy, Ninh Ân?”
Ngu Linh Tê lấy tay Ninh Ân, ngẩng đầu lên nói: “Chàng và thiếp sắp làm cha nương là một chuyện vô cùng vui mừng, phải mỉm cười.”
Các đốt ngón tay của hắn cứng rắn và hơi lạnh, đường gân xanh trên mu bàn tay hơi phồng lên, thể hiện sức mạnh của quyền sát sinh trong tay.
Ninh Ân cởi áo choàng ném sang một bên, ngồi ở bên cạnh Ngu Linh Tê, sau đó cực chậm, cực chậm ôm nàng vào trong ngực
Hắn ôm chặt như vậy, như thể sợ mất đi thứ gì đó.
Ngu Linh Tê cảm nhận được cảm xúc âm thầm mãnh liệt của hắn, một lúc lâu sau, nàng xoay người nhẹ nhàng mà kiên định, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Ninh Ân và nói: “Ninh Ân, chàng đang lo lắng điều gì?”
Đôi môi mỏng của Ninh Ân khẽ mở ra, chậm rãi nói: “Trên người nó chảy dòng máu của ta.”
“Đúng vậy.”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Nó là sự kết hợp của hai chúng ta, đương nhiên sẽ chảy dòng máu của chúng ta.”
“Nó sẽ tra tấn nàng.”
Lấy máu trước khi sinh, sau khi sinh lại yêu cầu có sữa. Nếu chảy dòng máu dã thú dơ bẩn giống như người Ninh gia, vậy khi trưởng thành cũng sẽ tiếp tục tra tấn nàng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu Linh Tê choáng váng, sau đó nàng đã hiểu: Ninh Ân đã lo lắng rằng đứa trẻ sẽ thừa hưởng sự lạnh lùng và điên cuồng của mình, sợ đứa trẻ này sẽ giống như hắn, không có sự biết ơn và kính trọng đối với mẫu thân.
Trong lòng của Ninh Ân, phụ tử và mẫu tử chưa bao giờ là một biểu tượng tuyệt vời của sự sáng suốt. Hắn chưa từng được cảm nhận sự ấm áp, cũng không thể sinh ra tình thương đối với con, không ai dạy hắn điều đó.
Ở một mức độ nào đó, hắn ghét dòng máu của mình hơn tất cả mọi thứ. Chưa kể, dòng máu này muốn hút lấy dinh dưỡng của người hắn thương yêu nhất để trả giá...
Ngu Linh Tê không biết trái tim của Ninh Ân chôn giấu một suy nghĩ nặng nề như vậy.
“Không phải như thế, Ninh Ân, đứa trẻ là sự tiếp nối của hy vọng, không phải đau khổ.”
Ngu Linh Tê giơ tay lên dán vào khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Ân, nghiêm túc Nói từng câu từng chữ: “Chàng phải suy nghĩ về điểm tốt, nó có thể có tính cách vào khuôn mặt của thiếp, trí thông minh và sức mạnh của chàng, sức mạnh của chúng ta sẽ được kéo dài trên người của đứa trẻ này. Có lẽ nó sẽ có một chút khuyết điểm, sẽ nghịch ngợm, nhưng không có gì trở ngại. Chúng ta sẽ dạy nó cách đối nhân xử thế. Thiếp không phải Lệ phi, chàng cũng không phải là tiên đế, nó sẽ có một tính khí và cuộc sống hoàn toàn khác, phải không?”
Nàng một hơi nói rất nhiều, hơi hơi mỉm cười: “Thiếp thích đứa nhỏ này. Bởi vì nó là con của thiếp và Ninh Ân.”
Ninh Ân nhìn ánh sáng trong mắt nàng, đó là hy vọng ngọt ngào mà trước đây nàng chưa từng có.
Hắn cố gắng hiểu những lời nàng nói.
“Nàng sẽ khó chịu.” Ninh Ân đưa cốc nước cho nàng.
Ngu Linh Tê nắm lấy tay hắn, nhấp một ngụm, mãn nguyện nói: “Có chàng ở bên thiếp sẽ không khó chịu.”
Lúc này Ninh Ân mới lấy cái cốc ra, ôm nàng vào lòng.
Ninh Ân là một người khôn ngoan với trái tim hơn cả tổ ong, chỉ mất một lúc đã hiểu ý của Ngu Linh Tê.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, tình yêu toàn tâm toàn ý của Tuế Tuế dành cho hắn sẽ vì vật nhỏ này mà chia cắt một nửa.
Có lẽ, đó là một đứa trẻ rất giống hắn.
Đó là lý do tại sao khi Ngu Linh Tê hỏi hắn muốn có một tiểu công chúa nhỏ hay một tiểu hoàng tử, hắn trả lời không do dự: “Nữ nhi, hãy sinh một Tiểu Tuế Tuế.”
Lời nói mạnh mẽ khiến Ngu Linh Tê phải bật cười.
Nếu nàng sinh ra một Tiểu Vệ Thất, chẳng lẽ còn có thể nhét nó trở lại lò nấu lại?
Ngu Linh bắt đầu thai nghén, không thể ăn được gì.
Những người khác sẽ đẫ.y đà một chút khi mang bầu, chỉ có nàng là là người duy nhất giảm cân, cằm nhọn đi rất nhiều.
“Hôm nay có thể không uống mấy loại thuốc đen xì này được không?”
Ngu Linh Tê ngồi ở mép giường nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi đang ngồi xổm xuống xỏ giày cho nàng.
"Không thể.” Từ chối một cách dứt khoát.
Ngửi thấy mùi thuốc đắng quen thuộc, Ngu Linh Tê cúi thấp vai, vô thức kháng cự.
Ninh Ân rửa tay, cầm lấy bát thuốc từ tay cung nữ thổi thổi, nhẹ giọng nói: “Nhưng thuốc hôm nay không đắng.”
“Thật không?”
Ngu Linh Tê nhấp một thìa trong tay hắn, quả nhiên có vị ngọt, mùi vị ngon hơn rất nhiều.
Rất lâu sau nàng mới biết được đơn thuốc an thai này là do Ninh Ân và trên dưới Thái y viện thức đêm để cải tiến ra, chỉ vì có thể để nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi mang thai được bảy tháng, đúng lúc đầu mùa thu khi nhiệt độ vừa mới giảm xuống, chuyển động của thai nhi trong bụng Ngu Linh Tê đã rất thường xuyên.
Vì được chăm sóc kỹ lưỡng nên vóc dáng của nàng vẫn chưa biến dạng, sắc mặt trắng trẻo khỏe mạnh, tay chân cân đối, chỉ có bụng là cao lên phình ra. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mái tóc đen của nàng xõa xuống mang một vẻ đẹp thánh khiết khó tả.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Ninh Ân sẽ lấy cao phù dung ngọc lộ kiên nhẫn thoa lên bụng, vì vậy bụng của nàng cũng trắng mịn, không có một vệt đáng sợ.
Bây giờ hắn làm những việc này đã rất suôn sẻ, không hề có chút nào lạnh lùng làm bậy như ở trên triều đình.
Sau khi bôi cao xong, một cục u nhỏ đột nhiên phình ra từ dưới bụng Ngu Linh Tê, nhô ra một cục to bằng nắm tay.
Bụng Ngu Linh Tê căng lên, nàng vội vàng nín thở cười nói: “Chàng nhìn xem, nó lại chuyển động rồi.”
Cảm nhận được niềm vui của nàng, Ninh Ân cụp mắt xuống, như tò mò, che lòng bàn tay thon dài to rộng chạm vào nơi cử động của thai nhi.
Cách cái bụng hơi mỏng, khối thịt đó lướt qua lòng bàn tay hắn, mang đến một cảm giác khó tả, như thể có thứ gì đó xuyên qua lòng bàn tay và kết nối với trái tim hắn ngay lúc đó.
“Nó đang chào phụ hoàng của nó đấy.”
Ngu Linh Tê cong mắt, nhẹ nhàng nói: “Thật thú vị phải không?”
Ninh Ân dựa vào mép giường, tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào bụng nàng, sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới hỏi: “Đá có đau không?”
Người lạnh lùng như hắn còn có thể bỏ qua thân thể của chính mình, nhưng lại không nỡ để nàng chịu một chút đau đớn.
“Không đau.”
Ngu Linh Tê cười nói: “Chỉ là có chút kỳ quái.”
Trong khi nói, vật nhỏ kia lại đá đá.
“Quái vật nhỏ.”
Ninh Ân ghét bỏ xuy một tiếng, đợi vật nhỏ kia dừng lại, lúc này mới rũ mắt cúi xuống, hôn lên cái bụng mịn màng của Ngu Linh Tê.
Bụng của nàng ngày một lớn, việc ngủ đêm cũng trở thành vấn đề.
Ngu Linh Tê ngủ không ngon lắm, có rất nhiều lần nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm, điều phát hiện Ninh Ân đang lặng lẽ xoa lưng cho nàng để giảm đau.
Giữa tháng mười, sinh linh bé bỏng trong bụng cuối cùng cũng đến lúc dưa chín cuống rụng.
Trước khi sinh con, Ngu Linh Tê chỉ đưa ra một yêu cầu: Hoàng đế không được phép đi vào lúc sinh con, không được phép đến gần dù chỉ một bước.
Hắn sẽ phát điên mất.