Chiếc màn đong đưa rũ xuống, ánh sáng lạnh lẽo tinh khiết của tuyết bên ngoài đình xuyên qua khe hở của miếng ngọc bích trên bức màn, len lỏi chiếu vào.
Một ánh sáng nhỏ hẹp, rơi vào ánh mắt âm trầm của Ninh Ân, làm dao động sự cấm kỵ điên cuồng.
Ngu Linh Tê cảm thấy bản thân như bị vứt lên một nơi rất cao, sau đó lại rơi mạnh xuống, tim gan như muốn tách rời nhau ra.
“Thần Hộ bộ thị lang Tiết Tung (thảo dân Tiết Sầm), bái kiến Thất Hoàng tử điện hạ.”
Hai huynh đệ Tiết gia, một người cẩn thận, một người cởi mở bước vào trong điện, chắp hai tay lại hành lễ với người sau bức màn.
Mỗi khi nghĩ đến Tiết Sầm chỉ cách mình một bức màn, thì trái tim Ngu Linh Tê lại không kìm được mà căng thẳng, gò má trắng như tuyết lại ửng đỏ lên.
Hơi thở nàng hỗn loạn gấp rút, trâm cài tóc bằng ngà voi không biết rơi xuống đất từ lúc nào, mái tóc dài xõa rũ xuống eo, khóe miệng vẫn còn vương lại màu đỏ của nước sơn trà, nhìn thật sự rất đáng thương.
Chiếc áo choàng màu tím sang trọng, lộng lẫy đã bị nắm đến co nhúm lại, nhưng Ninh Ân cũng không quan tâm.
Hắn đưa một tay lên ấn huyệt thái dương, một tay dọc theo chiếc eo của Ngu Linh Tê, chầm chầm nhè nhẹ vuốt lưng nàng, cứ như đang an ủi một con mèo đang sợ hãi.
Tiết Tung và Tiết Sầm cũng cảm thấy bất ngờ.
Bị ngăn cách bởi một lớp màn mỏng đang đung đưa, rất rõ ràng có thể thấy được người ngồi trong lòng Ninh Ân là một cô gái. Không nhìn rõ được gương mặt của nữ nhân, nhưng với bóng hình kia thì có thể đoán được là một cô gái xinh đẹp và yểu điệu, dưới bức màn, lộ ra một lớp váy mỏng và mái tóc đen xõa dài, lấp ló dưới váy là một mũi giày mới tinh, đúng thật là nhan sắc vô song.
Trong lòng hai huynh đệ hiểu rõ nhưng không ai nói ra, xem như không thấy gì cả.
Tiết Tung đợi một lúc lâu, thấy người sau bức màn không trả lời, nên đã cao giọng lên yết kiến một lần nữa.
“Có việc gì cứ nói.”
Ninh Ân điềm đạm đáp, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về phía Ngu Linh Tê, thu hết tất cả những căng thẳng và nhẫn nhịn của nàng vào đáy mắt.
“Thần phụng lệnh của bệ hạ, ban thưởng cho Thất điện hạ Vĩnh Lạc một căn nhà, mười tỳ nữ, vũ cơ một đôi, ngoài ra còn có hai ngàn lượng hoàng kim, một số trân châu ngựa quý bên ngoài.”
Tiết Tung trình danh sách ban thưởng lên, nói: “Mời điện hạ xem qua.”
Nghe thấy Hoàng đế ban thưởng mỹ tỳ và vũ cơ, Ngu Linh Tê đưa mắt lên, mím nhẹ đôi môi đỏ hồng.
Nàng cắn chặt môi dưới, vệt đỏ của trái sơn trà bên khóe môi cũng vì vậy mà bắt mắt hơn.
Thần sắc Ninh Ân nhàn nhã, tiến lên phía trước, nếm thử những gì còn sót lại trên khóe môi nàng.
Nữa sao?
Ngu Linh Tê thở mạnh, trong lòng muốn tránh đi, nhưng lại bị Ninh Ân dễ dàng bắt được, nắm lấy cằm, muốn trốn cũng không trốn nổi.
Hơi thở ấm áp và khiêu khích lại tỏa ra thêm lần nữa, nàng chỉ đơn giản cọ cọ chiếc răng của mình, vào lúc hắn làm càn quá mức cắn vào đầu lưỡi một cái.
Quả nhiên Ninh Ân hừ nhẹ một tiếng.
Những động tĩnh này, người bên ngoài bức màn dĩ nhiên nghe thấy rồi.
Thật hoang đường.
Tiết Sầm chau mày, dời ánh mắt mình đi.
Ninh Ân mở miệng ra, lộ ra đầu lưỡi bởi vì bị cắn mà đỏ lên.
Cơn đau nhỏ nhoi này đã khiến cho niềm vui dưới đáy mắt hắn nhuốm đậm hơn, không những không lùi bước ngược lại còn tiến lên, vào lúc hai người tách nhau ra nói: “Tiết Thị lang bận rộn, bổn vương có thể hiểu được. Nhưng Tiết Nhị lang vô công rỗi nghề, tại sao cũng chạy đến chỗ bổn vương vậy?”
Tiết Sầm nhất thời không nói được gì.
Người phía sau bức màn từ Vệ Thất đến Thất Hoàng tử, chẳng qua chỉ có vài tháng, lại từ thân phận gia bộc hèn mọn trở mình thành người chiến thắng lớn nhất giữa sự tranh chấp trong cung. Vấp ngã duy nhất của Ninh Ân, e là nằm trên người của Nhị muội muội mà thôi.
Ngày cưới đang đến gần, Tiết Sầm sợ hắn sẽ đối đầu với Ngu Linh Tê, vì thế nên mới mượn lý do chúc mừng để đến.
Tiết Sầm lên tiếng đáp: “Điện hạ là anh hùng xuất chúng, xả thân cứu đất nước ra khỏi nguy nan, Tiết Sầm thân là thần tử, theo lý nên bái kiến.”
Hay cho một cái cớ đường đường chính chính.
Ninh Ân bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Ngu Linh Tê, thấp giọng nói: “Vậy đứng ngây người ở đó làm gì, nhanh chóng bái kiến xong thì đi ngay đi.”
Tiết Sầm
—— ngơ ngác.
Ninh Ân lại đưa mặt Ngu Linh Tê quay ra phía bức màn, bắt nàng đối mặt với Tiết Sầm qua bức màn mỏng như sương, chầm chậm nói: “Bái đi.”
Tiết Sầm chỉ đành cúi người xuống, cúi sát xuống, hành đại lễ với người phía sau bức màn.
Tiết Tung liếc mắt nhìn về phía đệ đệ mình, cũng chắp tay lại nói: “Thần thấy thi thể của dư nghiệt phản đồ Vương Lệnh Thanh……”
“Nếu Tiết Thị lang đã muốn quản lý Hộ bộ tài lực, lại muốn quản ngôn từ hành động của bá quan, nay ngay cả cách thứ xử trí phản đồ cũng muốn tra hỏi, đúng thật là công lao bộn bề.”
Thậm chí Ninh Ân còn mang theo ý cười: “Có biết tại sao Vương Lệnh Thanh chết không?”
Tiết Tung yên lặng.
Ninh Ân trả lời thay hắn ta: “Quản chuyện bao đồng.”
Một lời mang hai ý nghĩa, vô cùng mỉa mai.
Rõ ràng là bị một bức màn ngăn cách, nhưng Tiết Tung lại cảm thấy như thể có một đôi mắt nhìn xuyên thấu linh hồn hắn ta.
Theo bản năng hắn ta chắp tay nói: “Thần phụng lệnh bệ hạ, cùng Đề đốc, Đại Tướng quân phân chia quân vụ, ngồi không ăn bám, thật là hổ thẹn.”
Tiết Tung đã biết được thái độ của Ninh Ân đối với mình, suy nghĩ thay đổi, nói ra vài câu khiêm tốn, sau đó thì lui xuống.
“Khoan đã.” Ninh Ân gọi họ lại.
Hắn quấn lấy Ngu Linh Tê, khàn đặc nói từng câu từng chữ bên tai nàng: “Thay bổn vương bỏi thăm vị hôn thê của ngươi, Tiết Nhị lang.”
Không cần nghi ngờ gì nữa, câu nói này vừa uy hiếp vừa khiêu khích, cả người Tiết Sầm hoang mang, gương mặt trắng nõn ửng đỏ vì tức giận.
Hắn không hề hay biết, vị hôn thê của mình đã trở thành con chim trong lồng bị Ninh Ân ôm lấy.
Ngược lại Tiết Tung không hề lên tiếng, trả lời một câu: “Thần thay đệ muội, đa tạ sự quan tâm của bệ hạ.”
Hai huynh đệ không nói thêm câu nào, mỗi người ôm một suy nghĩ bước ra khỏi cung điện.
Sau bức màn, cục tức nghẹn trong họng của Ngu Linh Tê cuối cùng cũng được giải tỏa.
Cảnh tượng vừa rồi khiến nàng kích động hoảng sợ hơn bao giờ hết, loại k.ích thích ấy không phải nảy sinh từ hành vi phóng túng của bản thân, mà là sự sụp đổ của đạo đức tinh thần.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Hắn vậy mà ở trước mặt Tiết Sầm……
Vành tai Ngu Linh Tê nóng bừng lên, một nửa là buồn phiền, nên đã đẩy vòng tay của Ninh Ân ra, đứng phắt dậy.
Bởi vì hoảng sợ đến nỗi chân mềm nhũn cả ra, nên vừa đặt chân xuống đất đã chao đảo đứng không vững, nắm lấy vai của Ninh Ân mới miễn cưỡng đứng vững.
Bàn tay đó mềm mại không xương, khiến người ta có cảm giác như mèo cào vậy, Ninh Ân bất động cười thành tiếng: “Linh Tê vẫn như ngày xưa, vẫn qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người quen. Rõ ràng lúc nãy còn quấn chặt lấy ta, nàng xem, ngay cả quần áo cũng bị nắm đến nhăn nhúm hết cả rồi.”
“Ức hiếp người khác còn muốn trả đũa.”
Ngu Linh Tê lau đi vệt đỏ nơi khóe môi: “Chàng quá đáng lắm rồi!”
Nàng nghĩ ngợi gì đó, vẫn cảm thấy sợ hãi, nên đã nhấn mạnh nói thêm lần nữa: “Quá đáng lắm rồi!”
Thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác này của nàng, rõ ràng đã lấy được lòng Ninh Ân.
“Như vậy đã là quá đáng rồi à?”
Khóe môi Ninh Ân khẽ động đậy, nhặt lấy chiếc trâm cài tóc bằng voi đang nằm dưới đất lên, cài lên mái tóc dài đang bới lỏng của nàng, điềm nhiên nói: “Trời sinh ta vô cảm nhẫn tâm, chỉ là trước đây, không nỡ làm chuyện quá đáng.”
“Sự quá đáng của chàng không hề nằm ở việc vô cảm tàn nhẫn.”
Thật sự Ngu Linh Tê không nhịn được nữa, nhíu mày lại nói: “Rõ ràng là chuyện tế nhị giữa hai người, tại sao nhất quyết phải làm mất hứng trước mặt Tiết gia chứ?’
Ninh Ân đưa mắt lên, một lúc sau mới lên tiếng: “Ồ, mất hứng?”
“Không phải sao?”
Ngu Linh Tê thổi thổi mái tóc đang bay loạn xạ, tức giận với hắn: “Nhóc điên.”
Ninh Ân rất thích nghe nàng gọi mình là “nhóc điên”, đúng thật là hắn cũng rất điên loạn.
“Đừng vội, ta vẫn còn rất nhiều cách chơi với nàng mà.”
Hắn cười không kiêng nể gì: “Đợi ta ‘chơi’ đủ rồi sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ, nếu như Linh Tê ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ còn có thể kịp để bái đường với Tiết Sầm cũng không chừng.”
Nhắc đến “bái đường với Tiết Sầm”, còn chưa đâm được Ngu Linh Tê, bản thân hắn đã nghiến răng nghiến lợi rồi.
Ngu Linh Tê đơn giản lấy một miếng bánh hạt dẻ, chặn lại cái miệng đáng ghét của hắn.
Tuyết phủ đầy đất, trời đất cô quạnh, hoàng thành trở nên nguy nga và yên tĩnh.
Trên đường đi, hai huynh đệ Tiết gia cưỡi ngựa tản bộ.
“Huynh còn không chịu ngừng tay sao?” Tiết Sầm khống chế tốc độ ngựa của mình, trong mắt ẩn chứa sự đấu tranh.
Tiết Tung nói: “Đệ trời sinh đơn thuần chưa trải qua trắc trở, không biết thế cục triều đình hiện nay là một tấm lưới đi vào được, nhưng chưa chắc có thể ra được.”
“Từ xưa hoạn quan là người vô cùng xảo quyệt, huynh và Thôi Ám qua lại không khác gì hủy đi tương lai của mình.”
Tiết Sầm không nói gì, áo choàng màu trắng như trăng sáng bay phấp phới trên lưng ngựa: “Đệ đi nói tất cả cho ông nội biết, ông cụ chắc chắn sẽ có cách.”
Tiết Tung siết chặt dây cương, âm trầm nói: “Đã muộn rồi, trong tay Vương Lệnh Thanh có chứng cứ qua lại của ông nội và Đông cung, hắn ta chết trong tay Thất Hoàng tử, nguy hiểm như thế nào có lẽ không cần nói đệ cũng biết. Sai một ly đi một dặm, bây giờ đệ đang trong một mớ hỗn độn, không khác gì đẩy hơn trăm người trên dưới Tiết gia vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Tiết Sầm nhìn huynh trưởng, cảm thấy xa lạ.
Đầu tiên là ông nội, phụ thân, bây giờ ngay cả huynh cũng……
Tiết Sầm cười khổ, chất vấn: “Tại sao làm quan lại nhất quyết phải dựa vào bè phái, trên đời này không thể có người chỉ lo cho thân mình hay sao?”
“Trước kia Ngu gia không dựa vào bè phái, đệ xem họ bây giờ trở thành gì rồi? Nếu như không phải may mắn, thì mùa thu năm ngoái gia đình họ đã bị diệt môn rồi. Còn đệ, vì đâu có thể mặc cẩm y hoa phục, sạch sẽ thuận lợi trưởng thành, để rồi ngày hôm nay lại tự xưng mình là chính nghĩa rồi chất vấn ta, chẳng qua là…… có người thay đệ gánh vác hết tất cả phong ba bão táp và lấm lem bùn lầy mà thôi.”
Tiết Tung nhìn về phía đôi mắt đang đỏ ngầu lên của đệ đệ, gương mặt luôn luôn dịu dàng yên lặng nay lại lộ ra vẻ mỉa mai: “Muốn đi tố cáo, ta không cản đệ. Quá lắm thì ba đời Tiết gia ta sẽ được chôn cùng sự thanh cao của đệ.”
Dứt lời, hắn ta quay đầu ngựa lại rời đi.
Tiết Sầm một người một ngựa đứng giữa con đường, đôi mắt bị gió thổi đỏ cả lên.
Hắn cầm roi ngựa lên, giục ngựa chạy như điên giữa đường phố, như thể chỉ có như vậy mới có thể trút hết những bàng hoàng đau đớn trong tim kia ra ngoài.
Lương tâm như một lưỡi dao sắc bén, khiến cho Tiết Sầm ngày đêm không yên.
Hắn không có mặt mũi đi gặp Ngu gia, trời đất lớn như vậy, hắn lại như một con thuyền cô đơn lạc lõng, tìm không thấy hướng đi cuộc đời mình.
……
Sau khi huynh đệ Tiết gia rời đi, Ninh Ân cũng dẫn theo người ra ngoài.
Một mình Ngu Linh Tê đi qua đi lại trong vương phủ, có lẽ là do Ninh Ân đã dặn dò trước, nàng ở đây không bị ai ngăn cản cả, chỉ duy nhất lúc đi gần cửa mới bị ngăn lại.
Nàng lần theo ký ức của kiếp trước để tìm phòng sách, tìm lấy hai quyển để đọc, không biết trời đã tối từ lúc nào, xoa xoa cổ đứng dậy, mới phát hiện trên bàn đã đốt đèn, cũng đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn nóng hổi.
Người hầu tỳ nữ trong phủ cũng như kiếp trước vậy, đến và đi trong âm thầm, yên lặng đến mức cứ như một con rối vậy.
Ngu Linh Tê dùng xong bữa tối, bỗng nhiên có một ý định.
Nàng gọi tỳ nữ đang canh gác ngoài hành lang, bảo họ đưa kim, chỉ, vải các thứ đến tẩm điện, sau đó mượn ánh sáng từ những ngọn nến, đích thân vẽ ra một chiếc túi thơm có hình dạng cánh hoa.
Đã rất lâu rồi không chạm tay vào kim chỉ, không quen tay cho lắm, may may vá vá thêu hết nửa ngày trời, mới miễn cưỡng thêu ra được một chiếc túi thơm có hình con thỏ.
Bởi vì nàng tuổi con thỏ, nên từ nhỏ chỉ biết thêu con này.
Gắn tua rua màu xanh đậm lên, nến trong đèn lụa đã sắp cháy đến đáy rồi.
Đêm đã khuya rồi, vậy mà Ninh Ân vẫn chưa trở về.
Chắc không phải đã đến ngôi nhà mới được ban cho, tìm mười mấy “lễ vật” mới được ban cho đấy chứ?
Không đến nỗi, Ninh Ân không phải là người ham mê nữ sắc.
Rất nhanh Ngu Linh Tê đã phủ nhận suy nghĩ này.
Nàng ngáp một cái, không đợi nữa, rửa mặt chải đầu xong thì đi giày tất vào, lăn vào trong chiếc giường rộng rãi kia, đắp chăn lên chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Lúc thức giấc trời đã sáng rồi.
Ngu Linh Tê vươn tay ra, quay đầu lại nhìn, có một người đang ngồi khoanh chân bên cạnh giường.
Trên chiếc áo màu đen tuyền còn đọng lại những giọt nước do tuyết tan hóa thành, làm nổi bật lên gương mặt anh tuấn trắng nõn của Ninh Ân, khi rũ mắt suy nghĩ, đáy mắt chất chứa lãnh đạm u ám, rõ ràng vô cùng âm trầm lạnh lẽo.
Ngu Linh Tê chớp chớp mắt, lại chớp thêm một cái, suy nghĩ chậm chạp bỗng nhiên bừng tỉnh lại, mang theo giọng nói hơi ngái ngủ: “Cả đêm chàng không về sao?”
Ninh Ân nhìn lên, chầm chậm đáp: “Ngôi nhà và mỹ nhân Hoàng thượng mới ban thưởng, ta cũng phải đến đó xem sao chứ.”
Ngu Linh Tê khựng lại.
Khóe môi Ninh Ân khẽ động đậy, nói tiếp: “Lo là có người phòng không gối chiếc quá cô đơn, nên vội vàng quay về, không ngờ là nàng lại ngủ rất ngon.”
Giọng điệu này, Ngu Linh Tê vừa nghe đã biết chắc chắn hắn đang lừa mình.
Nàng hừ một tiếng, xốc chăn lên đứng dậy, lại thấy một vật màu xanh đậm rơi từ trong người nàng ra.
Là túi thơm mà tối hôm qua nàng thêu vội.
Ánh nhìn của Ninh Ân cũng rơi vào chiếc túi thơm ấy, mang theo vài phần tò mò.
Ngu Linh Tê hắng giọng, bắt lấy túi thơm, khoác lấy áo ngoài, giẫm lên chiếc thảm mềm mại và ấm áp nói: “Ta thấy điện hạ chưa từng đeo túi thơm bao giờ, hôm qua không có việc gì làm, nên đã thử làm một cái.”
Nàng đi qua đó, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi còn vương lại đâu đây.
Trong lòng Ngu Linh Tê thở dài một tiếng, giả vờ như không ngửi thấy, ngồi xuống cười, nói: “Ta đeo cho chàng rồi nhé.”
Ninh Ân nhìn chằm chằm vào túi thơm đầy ý tứ của nàng.
Rất lâu sau, nâng tay áo lên, lộ ra dây thắt lưng màu đen ngọc trống rỗng.