Sắp tới lễ thành hôn, cuối cùng Ngu Linh Tê đã thiếu kiên nhẫn.
Nàng cũng không biết Ninh Ân đang tính toán cái gì. Hay hắn thật sự đã chuẩn bị chết chung với nàng.
Rốt cuộc thì quy luật tốt đẹp nhất của một kẻ điên vẫn nên là “chết.”
Ninh Ân thấy hiếm khi Ngu Linh Tê sốt ruột như thế, trong mắt hiện lên ý cười thật nhỏ, hắn dựa nửa người vào ghế: “Hiện tại ta sẽ đền hỉ phục cho nàng, nhưng sợ là không kịp được.”
Thì ra chàng cũng biết không còn kịp sao?
Ý chính của Ngu Linh Tê không phải là đòi lấy hỉ phục, nàng chỉ chờ những lời này!
Gương mặt nàng nở nụ cười yêu kiều, dịu dàng: “Nếu y phục không kịp thì mời điện hạ rời khỏi Ngu phủ như năm đó, hãy mang đến một thứ gì đó cho ta hài lòng trong vương phủ để làm của hồi môn.”
Nghe được ba chữ “của hồi môn”, đôi mắt Ninh Ân hơi nheo lại.
“Ta muốn lấy sự trong sạch của điện hạ.” Ngu Linh Tê nhấp môi nói.
Ninh Ân vu.ốt ve miếng ngọc chạm khắc trên một tay, bất ngờ hỏi lại: “Lấy cái gì?”
“Sự trong sạch của điện hạ.”
Ngu Linh Tê lặp lại một lần nữa vô cùng nghiêm túc và rõ ràng.
Lúc này Ninh Ân đã nghe rõ, đôi mắt hơi mở lớn, lần đầu hiện hắn thể hiện sự ngạc nhiên rõ ràng như thế.
“Sau khi gạo nấu thành cơm rồi, tự nhiên ta cũng sẽ mất đi tư cách phụng chỉ thành hôn.”
Ngu Linh Tê mặc áo đơn chiết eo nhỏ ngồi ở đối diện, vờ như đang nói thật lòng: “Đến lúc mọi chuyện bại lộ, ta sẽ nói là Tĩnh vương điện hạ mới là gian phu với ta, từ lâu ta với điện hạ đã sớm mờ ám qua lại với nhau, cùng lắm thì chúng ta cùng là cặp uyên ương số khổ thôi mà.”
Ninh Ân bị nàng sắp xếp như thế ngạc nhiên đến ngây người.
Sau một lúc lâu, hắn chỉ bật cười trầm thấp, cười đến mức lông chồn đen trên áo choàng hơi run rẩy.
Hắn cười đến mức đuôi mắt cũng nổi lên vệt hồng, bấm tay chỉ trỏ chân mình, dùng giọng nuông chiều nói: “Tới đây lấy đi.”
Ngu Linh Tê đứng dậy, không khách sáo một chút nào ngồi trên đùi hắn.
Bây giờ không thể lui được, nếu lấy trái tim ra đánh cược thì đành phải cược toàn bộ.
Hai chân Ninh Ân rắn chắn thon dài, mới vừa ngồi vào trong lồ.ng ngực hắn còn phát hiện ý lạnh của sáng sớm ngày đông. Nhưng dần dần, sương lạnh hòa tan chỉ còn lại nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp vải áo truyền vào, theo mạch máu lâ sự ấm áp đi khắp cơ thể.
Ngu Linh Tê cắn cắn môi, cởi dây buộc áo khoác cho Ninh Ân, vươn tay ra sau tai vòng ra cổ hắn lỏng lẽo.
Mái tóc đen dài mượt của nàng theo đường eo rơi xuống rải rác, phủ lên đốt ngón tay lành lạnh và trắng nõn, cân đối của Ninh Ân.
Dù Ninh Ân đang bận vẫn bình tĩnh nhìn nàng, cầm lên một lọn tóc không quan tâm mà chơi đùa, sức không nhẹ không nặng làm da đầu của Ngu Linh Tê căn lên một trận tê dại.
Nàng nâng mặt Ninh Ân lên nhìn màu trong con ngươi của hắn phản chiếu hình ảnh nho nhỏ của mình, đột nhiên nở nụ cười, mi mắt đen như mực hơi động giống như móc câu chọc người.
Đầu tiên nàng nhẹ nhàng hô.n lên chóp mũi của Ninh Ân, xuống chút nữa, chạm vào hầu kết của hắn như chuồn chuồn nước vờ như không nhìn thấy cánh môi đang khát khao của hắn.
Hầu kết Ninh Ân giật giật, tay đang nhàn nhã chơi tóc nàng chậm lại.
Chiêu này luôn có hữu dụng.
Gương mặt Ngu Linh Tê cũng theo nhiệt độ kề sát dưới cơ thể dần dần tăng lên, cuối cùng ánh sáng bình minh tươi đẹp ửng đỏ chiếu rọi xuống nhưng nàng vẫn cười như cũ, mang theo sự đắc ý rõ ràng là cố tình lơ đi cánh môi của hắn.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, cúi người áp sát tới gần.
Trên dưới đảo loạn, khoảnh khắc hai người thay đổi vị trí cho nhau.
Cửa lớn của thư phòng đã còn mở ra, tuyết đọng trên cành khô ở ngoài đình, mái hiên nhà màu xanh ngôi đen như mực, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người hầu đi ngang quan. Nhưng Ngu Linh Tê lại không rảnh lo lắng, trong mắt nàng đã trần gương mặt anh tuấn áp sát tới của Ninh Ân, đôi con ngươi thâm thúy kia như kéo nàng chìm cả cơ thể và tâm trí vào trong đó.
Lúc giọng người hầu vang lên dưới mái hiên, Ngu Linh Tê sợ hết hồn.
“Điện hạ, Ngu Đại cô nương bái kiến, nói đúng hạn đến đưa người về.”
Người hầu ở Vương phủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc bẩm báo đều cúi đầu khom người đứng ở xa xa, mắt nhìn thẳng, nhưng Ngu Linh Tê vẫn vùi vào trong lòng Ninh Ân theo bản năng.
Giọng Ninh Ân bật cười.
Lúc nãy còn phình gan quấy phá như thế, còn lúc này còn biết xấu hổ à.
Ngu Linh Tê bị hắn cười đến mức tai cũng đỏ lên, nàng lại sầu não, không ngờ nhóm người tỷ tỷ đến nhanh như vậy.
Hôm nay dù thế nào xảy ra, nàng phải xuất hiện làm rõ chuyện này, đây là kết quả vừa bàn bạc xong bên trong thư phòng.
Nhưng mà củi lửa mới vừa đốt, vẫn chưa kịp nấu nướng gì.
Ngu Linh Tê chống lên lồ.ng ngực Ninh Ân, nháy mắt mấy cái gọi: “Điện hạ.”
Ninh Ân vờ không nghe.
“Lui.”
Hắn cho người hầu lui, cũng không muốn dừng lại như thế, đốt ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái dưới đường viền dây buộc chập trùng của nàng.
“Không phải nàng muốn sự trong sạch của bản vương sao?”
Hắn bao lấy Ngu Linh Tê như một con thú hoang đang chiếm giữ con mồi của mình bên cạnh, đốt ngón tay đi xuống lại khẩy một cái: “Lấy đi.”
Chuyện này không lấy được trong thời gian ngắn.
Ngu Linh Tê có kinh nghiệm, hiểu rất rõ về hắn.
“Đều tại chàng, không về sớm hơn một canh giờ với người ta.”
Nàng nghiêm gương mặt đang ửng đỏ ở gò má nói, vẻ không chấp nhận được: “Lát sẽ thấy thiên hạ đại loạn rồi, ta muốn về trước chuẩn bị.”
Ninh Ân không nói, nghiêng người, giơ tay nhẹ nhàng v.uốt ve nàng.
Lúc hắn không muốn thả người, thì Ngu Linh Tê trốn cũng không thoát.
Nhưng tỷ tỷ đã tới rồi, trong phủ chắc đã xảy ra chuyện gì đó không thể dây dưa tiếp.
Ngu Linh Tê cố gắng làm lơ khí lạnh run người kia, dời tầm mắt xuống rơi vào túi thơm đang treo lơ lửng ngang với miếng ngọc bội họa tiết rồng bên hông Ninh Ân.
Nàng đưa tay kéo ngọc bội xuống, nắm trong tay quân vơ: “Cái này xem như tín vật điện hạ tặng cho ta.”
Ninh Ân nhìn ngọc bội trong tay nàng, như nhớ ra đồ vật gì chơi vui, màu mắt cũng tối sầm u ám đi.
“Đừng vội.”
Ninh Ân vươn tay kéo màn che cách xuống, dưới bóng hình đong đưa theo ánh sáng đứt quãng nói: “Đã là tín vật của gian phu, đương nhiên nên cầm cái tốt nhất.”
Rõ ràng trái ngược với ánh sáng, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực rỡ.
Ngu Linh Tê biết hắn muốn chơi trò điên gì.
Nàng bắt đầu sinh ra chút nhút nhát, hỏi: “Cái…Cái gì?”
“Thường đồ vật trân quý người có danh vọng sưu tầm đều sẽ có dấu ấn cá nhân trên mặt để ký hiệu của riêng.”
Ninh Ân cúi sát người đến, giọng cười trầm tháp dán bên tai nàng vang lên từng câu nói: “Ta tặng cho Linh Tê một dấu ấn được không?”
“Dấu ấn?”
Ngu Linh Tê thấy miếng ngọc chạm khắc trong lòng bàn tay hắn.
Mới vừa rồi Ngu Linh Tê còn đầy bụng tâm sự nên chỉ cảm thấy hắn thích nhìn loại chất ngọc dịu và ấm nhưng chưa để ý kỹ.
Hiện tại cách gần như vậy, nàng mới phát hiện toàn thân miếng ngọc chạm khắc này có mà đen tuyền, đường cong mềm mại uốn lượn, điêu khắc thành nửa dáng người của mỹ nhân trẻ nằm ngủ, dọc theo với thân ngọc ở trên bốn phái.
Dáng vẻ của mỹ nhân này có chút quen mắt, nàng nhìn cẩn thận một chút càng cảm thấy gương mặt với búi tóc đã gặp ở đâu đó rồi nhìn rất quen mắt, giống như là, như là..
Đột nhiên Ngu Linh Tê nhớ tới ngày mùa thu ở tráo phòng, Ninh Ân nói với nàng một chuyện “chạm một viên ngọc theo dáng nàng”, gò má không kìm được cứng lại.
Ninh Ân càng nói giải thích thêm, hắn đã theo dung nhan với hình bóng nàng điêu khắc lên Mặc Ngọc (*) này.
(*) Mặc Ngọc: loại ngọc Phỉ Thúy có màu đen như mực tàu.
“Ngọc này là lúc trước Linh Tê tặng cho ta, ta nghĩ một lúc lâu chỉ có dáng vẻ của Linh Tê mới xưng với việc chạm khắc lên Mặc Ngọc này.”
Ngón tay trắng vừa lạnh của Ninh Ân ép xuống đường viền nhẹ nhàng và chập chùng của mỹ nhân trên mặc ngọc, màu trắng đen đan xen với nhau hoa lệ có một không hai.
Hắn hỏi: “Nàng thích không?”
Kỳ quái như thế.
Ấn ký riêng tư, có kẻ điên mới yêu thích!
Quai hàm trên của Ngu Linh Tê nhiễm màu đỏ tươi như sơn, im lặng một lát mới nhẹ nhàng gấp gáp nói: “Xiêm y đâu?”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Ân cụp mắt lại, lập tức “ồ” một tiếng: “Đúng là quá phiền, nên bỏ bớt đi vậy.”
Lý do đàng hoàng ghê, Ngu Linh Tê không cãi làm gì.
“Ấn riêng tư này nên giấu ở nơi nào mới được đây?”
Ninh Ân chăm chú suy nghĩ vấn đề này một hồi, tầm mắt dời xuống lập tức con ngươi cũng mờ mịch sáng lên: “Có rồi.”
Một lát sau, Ngu Linh Tê phát hiện hai chân mình mát lạnh, chưa kịp phản ứng thf mắt cá chân đã bị một bàn tay lớn nắm lấy.
Chốc lát sau, Ngu Linh Tê ngạc nhiên cắn môi, duỗi chân ra đạp.
Nếu đổi lại là kiếp trước, nàng nhất quyết không dám đạp Ninh Ân, nhưng xúc cảm lạnh lẽo vân khiến nàng phản ứng lại theo bản năng.
Cái này còn không bằng nấu cơm đi!
Nhưng Ninh Ân lại dễ như ăn cháo nắm lấy mắt cá chân đang đá lung tung của nàng, buông ra rồi chỉnh sửa lại gấu quần.
Hắn nghiêng người dựa chệch hướng chỉ xuống nơi đó nói: “Đừng kéo bỏ đấy, sau này quay lại bản vương sẽ kiểm tra dấu vết có hoàn chỉnh hay không.”
Lúc mặc áo quần tươm tắt bước ra vương phủ, bước chân Ngu Linh Tê liên tục nhẹ nhàng hận không thể chia một bước làm ba, đi như thế nào cũng cảm giác không đúng.
Tai thính nóng lên đến cửa mới phản ứng lại, Ninh Ân mới vừa nói “sau này.”
Hắn chắc chắn đưa nàng về.
Vì lẽ đó, hắn thật sự đang giấu một quân cờ, chỉ là đang ẩn trong bóng tối không phát hiện ra sao?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt bồi hồi của Ngu Tân Di ở ngoài cửa phủ sáng lên, nhanh chân đi đến gọi: “Tuế Tuế!”
“Tỷ tỷ.”
“Sao muội ra chậm như vậy? Lại không nghe tiếng động gì, tỷ thật muốn giết người đi vào tìm người đấy.”
Ngu Tân Di kéo tay Ngu Linh Tê, nhanh chóng nói: “Bên kia, Tiết gia đã đẩy giờ lành lên sớm hơn, rồi bắt tay chuẩn bị đón dâu rồi.”
Ngu Linh Tê bị tỷ tỷ kéo lên xe ngựa, cuối cùng quay đầu liếc nhìn cửa lớn Tĩnh Vương trống rỗng mới giơ tay ôm gò má mình nói: “Vì sao đột ngột sớm như vậy?”
“Không biết.”
Ngu Tân Di ôm cánh tay nói: “Phụ thân đã chuyển Hồng Châu cho Đại Lý tự khanh, sau khi nắm được lời khai lập tức đi cùng với Đại Lý tự khanh đi gặp vua. Chỉ là trước sau vẫn không tìm được chứng cứ Tiết gia còn có “Bách Hoa Sái”, cũng không biết có thể nắm được kết quả trước khi bái đường hay không.”
Thậm chí, Ngu Tân Di đã nghĩ được một kế hoạch cho lỡ như kế hoạch đầu không thuận lợi, thì nàng ấy sẽ xuất giá thay muội muội.
Nhưng rất nhiều cặp mắt nhìn Tuế Tuế, người của Tiết gia nắm rõ hai tỷ muội họ như lòng bàn tay, nàng ấy muốn thay thế dáng vẻ và gương mặt của muội muội dường như là lời nói vô căn cứ.
“Không sao đâu, tỷ tỷ.”
Ngu Linh Tê dịu giọng nói, nắm lấy ngọc bội hoa văn rồng trong tay.
Nàng tin người nhà, cũng tin Ninh Ân.
Phía Tây bên trên Tụ Vân các của vương phủ, Ninh Ân đứng chắp tay nhìn theo hướng xe ngựa Ngu phủ vội vã rời đi.
Người Tiết gia rất xảo quyệt, trước khi Vương Lệnh Thanh chết còn cống hiến rất nhiều, chuyện này có nhiều bằng chứng, cơ bản không đủ dồn lão hồ ly kia vào chỗ chết.
Vì lẽ đó, Ninh Ân thay đổi kế hoạch.
Hắn giao chứng cứ nửa thật nửa giả cho Liễu Ngự sử, rồi thả ra tin tức phong phong cố ý để người núp trong tối biết Liễu Ngự sự muốn vào cung kết tội tố cáo Tiết Hữu tướng, để làm loạn trận cước của bọn họ
Quả nhiên chỉ một trò lừa này, người Tiết gia đã ngồi không yên.
Nhưng chuyện này vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trên đường phố rỗng tuếch, mây đen như mực, trong gió đã dẫn theo sương tuyết lạnh băng
Ninh Ân nhìn vào nơi nào đó không có tiêu điểm, trầm giọng hừ một tiếng.
Sau này, sớm muộn gì cũng phải cướp người lại.
Lúc này, là “cướp” quang minh chính đại.
Lúc nghiền nát giấc mộng si mơ của kẻ bần tiện, hủy đến tận cùng mới gọi là thoải mái nhất.
“Kiểm tra đồ vật cho tốt vào.”
Trong con ngươi Ninh Ân phủ lên đám mây u ám, xoay người rơi xuống lầu các.
Buổi trưa ở khuê phòng Ngu phủ.
Ngu Linh Tê trang điểm nhạt, quấn tóc dài sau đầu đơn giản, đè vương miện Phượng Hoàng nặng nề và lộng lẫy xuống. Vì lúc hỉ phục lúc trước đã bị hủy, nàng chỉ khoác lên một bộ hỉ phụ màu đỏ do thợ may bấy giờ cấp tốc may ra.
Trước gương đồng rơi xuống đất, Ngu Linh Tê ngồi ngay ngắn một mình sau đó cuốn từng gấu vần và vải lót bên trong lên để lộ ra hai chân cân đối trắng nõn.
Cuốn lên cao từng tầng một, nàng nhìn gương đồng trong bóng tối có thể thấy được một viên in hoa màu đỏ mơ hồ, không khỏi ánh mắt nhu bị phỏng vội vàng buông làn váy đỏ bừng xuống, vồ về lên che đi.
Chỉ mong cha ở trong cung tất cả đều thuận lợi.
Ngu Linh Tê chống cằm thở dài một tiếng nếu không nàng thật sự không biết lấy dũng cảm làm sao, mang theo con dấu gả vào Tiết gia.
Tiết Hữu tướng vào cung chưa trở về, Tiết phụ sắp đến cửa nghênh đón sớm hơn một canh giờ.
Tới giờ mùi ba khắc, đội ngũ đón dâu của Tiết gia vô cùng náo nhiệt đi về Ngu phủ.
Dựa theo trong tập tục ngày xưa trong kinh thành, đoàn đón dâu với lang quân không được tự đi tới mà phải có người dẫn từ cửa mới được đón dâu..
Lụa đỏ cả sảnh đường, nến đỏ cháy cao, khách khứa ở ngoài đình đi qua lại như mây.
Tiết Sầm mặc hỉ phục đỏ bừng, ngồi một mình nghiêm túc ở trong hỉ đường, đợi kiệu hoa đến.
Hắn kìm lòng không đặng mà bóp bóp nắm tay, giờ phút này có thể là hắn đến gần đến giờ phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng nghe được đội ngũ rước dâu trở về với âm thanh chúc mừng.
Tiết Sầm lập tức đứng dậy trong phút chốc, trong đoạn thời gian ngắn vui mừng đến luống cuống.
Đến khi bà mai nhắc nhở và hối thúc, hắn mới như người vừa tỉnh giấc khỏi chiêm bao, nghiêm túc sửa sang lại y phục, đạp bước trên thảm đỏ trải dài mười mấy trượng, chào đón tân nương hắn sắp cưới vào cửa.