Vào lúc nguy hiểm ập đến, ký ức như tia lửa văng khắp nơi, Ngu Linh Tê nhớ ra rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như sau vụ ám sát vào tết Nguyên Tiêu ở kiếp trước, Ninh Ân thật sự đã không ra ngoài mấy ngày.
“... Trên ám khí kia có độc, bị thương nặng như vậy còn có thể sống sót, thật là hiếm thấy.”
“Bệnh cũ trầm trọng ẩn giấu mà không phát bệnh, sớm muộn gì cũng giống như tòa nhà sụp đổ, ai biết được tương lai sẽ như thế nào.”
Các Thái y thấp giọng nói chuyện đi qua, Ngu Linh Tê dựa vào cửa sổ, lẳng lặng đặt quyển sách trong tay xuống.
Sau đó, không lâu sau, nàng nhìn thấy Ninh Ân chống gậy bước ra ngoài, ung dung dẫn theo thuộc hạ của mình đi xét nhà diệt tộc.
Hắn vẫn cao quý và điềm tĩnh, không có dấu vết của sự mệt mỏi và khô héo trên khuôn mặt nhợt nhạt và lạnh lùng, mạnh mẽ như thể không có gì trên thế giới này có thể tiêu diệt và giế.t chết hắn.
Nhưng lòng người thịt dài, trên đời làm sao có tấm thân nào không nát?
Nhìn thấy vũ nữ đang múa ô giấy bí mật xoay tay cầm ô, Ngu Linh Tê không biết lấy sức lực ở đâu, theo bản năng đẩy Ninh Ân sang một bên.
Gần như cùng một lúc, hàng chục ám khí cỡ kim bạc rải rác như hoa lê, đinh đinh c.ắm vào vị trí ban đầu của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê ôm chặt Ninh Ân, sợ hắn sẽ bị thứ ám khí kịch độc này cào nát cánh tay như kiếp trước.
Một chút ẩm ướt chảy ra từ cổ nóng đến mức khiến cả người nàng run lên.
Ngu Linh Tê vô thức đưa tay lên sờ, trong ánh nến sáng ngời và sống động, đầu ngón tay đỏ bừng làm đau mắt nàng.
Nàng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn máu từ từ chảy ra từ mũi Ninh Ân, đồng tử mở to khẽ run lên.
“Làm thế nào mà……”
Ngu Linh Tê không thể tin được và đưa tay chạm vào chóp mũi của hắn.
Nàng rõ ràng đã chặn những mũi kim độc đó, tại sao Ninh Ân vẫn chảy máu?
Ninh Ân nắm lấy đầu ngón tay của nàng, siết chặt trong lòng bàn tay.
“Đừng chạm vào, bẩn.”
Hắn bình tĩnh đưa tay lên lau sạch vết máu trên mũi, sau đó thờ ơ lau sạch trên thi thể bên cạnh: “Vừa rồi bản vương còn thắc mắc tại sao ngọn lửa mà tên phun lửa này phun ra lại có màu xanh tím, còn khói bốc nghi ngút, giờ mới hiểu, có phải Hoàng hậu nương nương đã bỏ thuốc độc vào rượu phun lửa không?”
Ngu Linh Tê nhìn theo tầm mắt của hắn, ngay lập tức căng thẳng.
Hoàng hậu từ đâu xuất hiện, theo sau là một thị vệ Vũ Lâm Vệ xa lạ.
Chỉ là đao của đám người Vũ Lâm Vệ này không nhằm vào thích khách, mà là đặt ở trên cổ Ninh Ân, sau đó khống chế vài tên đại thần đang có ý định kêu cứu.
Những người còn lại hoặc là những người trung lập sợ hãi không dám lên tiếng, hoặc là đồng đảng đã bị Hoàng hậu âm thầm lung lạc.
“Không tồi, Tĩnh vương cẩn thận và xảo quyệt. Bản cung không thể không dùng một chút thủ đoạn, đem thuốc đặc chế trộn lẫn vào trong rượu phun lửa.”
Thấy mình đã khống chế được mọi người, Phùng Hoàng hậu không còn che dấu nữa, kéo phượng bào vào trong đại sảnh nói: “Thuốc này khi hòa tan trong rượu không thể ngửi được, chỉ có khói do ngọn lửa đốt lên mới có thể làm cả người bị tê liệt, chất độc lạ xâm nhập toàn bộ cơ thể và ngũ tạng.”
Đây là thông tin mà kiếp trước Ngu Linh Tê chưa từng biết.
Rốt cuộc, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.
“Hay lắm.” Ninh Ân vỗ tay khen ngợi: “Ngay cả bản vương cũng phải khâm phục độc dược này được bỏ thật thông minh.”
Tên nhóc điên này vẫn còn có thể cười!
Không biết loại độc dược này có nguy hiểm hay không, Ngu Linh Tê cố nén sự hoảng sợ trong lòng, bình tĩnh nói: “Hậu cung không bàn chuyện chính sự, vẫn mời nương nương nghĩ kĩ lại, suy nghĩ vì tiểu điện hạ.”
Hiện tại, cách duy nhất có thể làm là câu giờ càng nhiều càng tốt cho thuộc hạ của Ninh Ân và cấm quân của huynh trưởng.
Ánh mắt của Phùng Hoàng hậu rơi vào Ngu Linh Tê.
Gương mặt bà ta vẫn hiền từ, trong ánh sáng của đao kiếm khắp cả đại sảnh, đôi mắt giếng cổ không chút gợn sóng sóng lộ ra vẻ quỷ quyệt bình yên.
“Ngươi cũng ở đây à, vậy bản cung đỡ phải bận tâm đến việc đi tìm ngươi.”
Phùng Hoàng hậu vân vê chuỗi hạt phật trong tay, một câu nói đã chọc thủng tâm tư của Ngu Linh Tê: “Muốn kéo dài thời gian, bản cung khuyên ngươi không nên lãng phí tâm tư. Ngu Hoán Thần thông đồng với giặc bên ngoài, đã bị Thôi Ám bắt rồi, tử hình ngay tại chỗ.”
Ngu Linh Tê siết chặt ngón tay.
Thích khách đã trà trộn vào lễ hội đèn lồng, Ngu Thiếu tướng quân phụ trách bảo vệ tự nhiên không thoát khỏi dính líu, còn mang trên lưng tội danh “cấu kết với thích khách”.
Phùng Hoàng hậu muốn dùng kế một viên đá giết hai con chim để diệt trừ Ngu gia.
Đây là một kế hoạch hoàn hảo và thâm hiểm, thậm chí còn chi tiết tỉ mỉ hơn cả Hồng Môn Yến tổ chức ở tết Nguyên Tiêu kiếp trước.
Ninh Ân bị độc tố ảnh hưởng, thân thể tê liệt yếu ớt, không nhịn được nữa liền ngã sang một bên.
Ngu Linh Tê vội vàng nhích lại gần hắn, đỡ lấy thân thể sắp ngã của hắn, thì thào nói: “Chàng có sao không?”
Ninh Ân nhìn nàng, trong đôi mắt đen có ánh sáng yếu ớt nhảy lên, như muốn đưa tay lên sờ má nàng, nhưng nâng lên được một nửa lại rơi xuống.
Ngu Linh Tê nhanh chóng đỡ lấy lòng bàn tay đang rơi của hắn và giữ chặt nó.
“Nếu ta là Linh Tê, lúc này nên vạch rõ ràng với bản vương và chủ động đầu hàng.” Ninh Ân cười nhẹ nói.
“Câm miệng.” Ngu Linh Tê hận không thể lấp kín cái miệng đáng ghét của hắn lại.
Một tên Vũ Lâm Vệ từ bên ngoài đại sảnh chạy đến, đóng cửa lại: “Nương nương, cấm quân đã bị Thôi Đề đốc kiềm chế, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.”
Nghe đến đây, trong lòng Ngu Linh Tê lạnh đi một nửa.
“Dọn dẹp sạch sẽ.”
Phùng Hoàng hậu không do dự, một số thị vệ của vương phủ lập tức hét lên rồi ngã xuống.
Ở bên kia.
Ngu Tân Di đi xuống dưới lầu, chạm mặt với một chàng trai mặc áo choàng vàng môi đỏ răng trắng.
Ninh Tử Trạc vừa chui ra khỏi yến hội đốt đèn lồng, cầm đèn lồng hình con hổ ngây ngô, mắt chó đột nhiên sáng lên: “Ngu tư sử! Ta đang muốn đi tìm ngươi, ngươi nhìn chiếc đèn lồng này...”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Không có thời gian!”
Ngu Tân Di liếc nhìn cảnh náo loạn dưới bức tường, đang định đi qua Ninh Tử Trạc lại đột nhiên dừng lại.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng ấy quay lại, nhìn Ninh Tử Trạc nói: “Bây giờ ngươi có thể đến cung Thượng Dương được không?”
Ninh Tử Trạc gật đầu: “Ta là cháu trai của Hoàng thượng, đương nhiên có thể...”
Trước khi hắn ta có thể nói xong, đã bị Ngu Tân Di kéo đi.
“Đừng phát ra tiếng, đừng hỏi tại sao.”
Ngu Tân Di kéo Ninh Tử Trạc đi như bay, nhỏ giọng nói: “Đưa ta đi gặp Hoàng thượng, nhanh lên!”
...
Phía đông điện Tuyên Đức.
Leng keng một tiếng, một con dao găm đẫm máu được ném dưới chân Ngu Linh Tê.
Ánh mắt Ninh Ân dừng lại trên con dao găm, trong mắt hiện lên một tia đỏ sẫm.
Những ký ức từ bảy năm trước hiện về trong tâm trí, cứ lởn vởn như một cơn ác mộng.
“Giữa mẹ con các ngươi chỉ có một người có thể sống.”
Trong bóng tối vô tận, một giọng nói thương cảm của một nữ nhân truyền đến: “Hãy gi.ết chết con trai ngươi, bản cung sẽ cho ngươi sống.”
“Con dao găm này có quen không?” Phùng Hoàng hậu nhìn Ninh Ân.
Bà ta lộ ra vẻ mặt thương hại, như là thưởng thức sự giãy dụa sắp chết của con mồi: “Hồi đó mẹ con các ngươi chỉ có thể có một người được sống, thế nhưng Lệ phi không chút do dự đâm lưỡi dao vào ngực ngươi.”
Ngu Linh Tê đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Ninh Ân với vẻ không thể tin được.
Nàng nhớ lại câu chuyện mà Ninh Ân kể khi nàng ở trong nhà kho Cực Lạc hương kia.
“Con sói lớn bắt hai mẹ con sói con, sau đó ném một con dao găm trước mặt họ. Nó nói với mẫu thân con sói con rằng giữa nó và con trai chỉ có thể sống một người...”
Ngu Linh Tê đã từng hỏi Ninh Ân rằng kết thúc của câu chuyện là gì.
Lúc đó hắn suy nghĩ hồi lâu, liền cười lạnh tự giễu: “Mẫu thân của con sói con chắc là sẽ đâm dao găm vào ngực mình.”
Hắn hỏi ngược lại: “Trong truyện xưa, tất cả mẫu thân đều làm thế phải không?”
Ngu Linh Tê nhớ tới vết thương nhỏ hẹp trên ngực Ninh Ân, liền quặn đau không rõ nguyên nhân.
Ninh Ân không phải là đứa trẻ trong “truyện xưa”.
Hắn luôn sống trong địa ngục.
“Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Giọng nói của Hoàng hậu cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Linh Tê, lặp lại thủ đoạn cũ: “Giết Tĩnh vương, bản cung sẽ cho ngươi sống.”
Ngu Linh Tê chỉ nhìn Ninh Ân với đôi mắt đỏ ướt.
Phùng Hoàng hậu không chỉ muốn giết Ninh Ân mà còn dùng cách tàn bạo nhất... Bà ta đang tận hưởng kho.ái cảm tra tấn giết chóc đến phút cuối cùng!
Hơi thở của Ngu Linh Tê run lên dữ dội.
Cho dù vừa rồi nàng lao vào đại sảnh để đưa tin cho Ninh Ân, hay bị đám người làm phản dùng đao cưỡng chế thì nàng chưa bao giờ rối loạn tâm trí như lúc này.
Ninh Ân cũng nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh như băng đen.
Ngu Linh Tê không biết cậu thiếu niên bảy năm trước đã phải đau đớn và tuyệt vọng như thế nào để đổi lấy Ninh Ân bình tĩnh đến mức gần như tàn nhẫn trước mặt mình.
Ngu Linh Tê run rẩy duỗi ngón tay ra và cầm con dao găm.
Ninh Ân vẫn lười biếng nghiêng người nở một nụ cười dịu dàng với nàng.
“Khi ta chết, Linh Tê sẽ được tự do.”
Ninh Ân thấp giọng cười: “Nếu như dao này không giết được ta, thì Linh Tê sẽ đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn bị trói buộc trên người bản vương.”
Tên điên!
Tên điên này!
Ngu Linh Tê siết chặt ngón tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Nàng đột nhiên giơ tay lên, dùng hết sức không chút do dự đâm một nhát dao vào người Vũ Lâm Vệ đang ôm cổ Ninh Ân!
...Đây là sự lựa chọn của nàng.
Dao găm sắc bén thổi gió lạnh bên tai, Ninh Ân ngẩn người nhìn thiếu nữ yếu đuối dũng cảm trước mặt.
Ngu Linh Tê là bất ngờ trong bất ngờ nhất trong trò chơi này.
Nàng đã chọn hắn.
Lần này, hắn không bị bỏ rơi.
Sau đó là một tiếng leng keng.
Tên Vũ Lâm Vệ kia phản ứng lại, kinh hãi đến mức vội vàng nâng dao lên, đánh rơi con dao găm trên tay nàng.
Chính là bây giờ!
Ngu Linh Tê che lại cổ tay mình, lảo đảo một bước, hét lên: “Ninh Ân! Chàng còn muốn... Diễn tới khi nào!”
Con dao găm bị đánh bay đi rơi chính xác vào tay Ninh Ân.
Sau đó hắn vung trái tay theo chiều ngang, hai gã Vũ Lâm Vệ đang vây quanh mở to mắt, một dòng máu chảy ra từ cổ họng, rồi khuỵu xuống như một con rối bị đứt chỉ.
Gần như cùng lúc, một vài mũi tên lông vũ đến từ bên ngoài cửa điện Tuyên Đức. Cop qua cop lại, trở lại trang chính ﹟ 𝗧𝙍uM𝗧𝙍UYe N.VN ﹟
Sợi dây nối tháp đèn và điện Tuyên Đức bị đứt, hàng trăm chiếc đèn lồng đung đưa như những ngôi sao rơi theo hình vòng cung, đập mạnh vào bức tường cung điện.
Tháp đèn lung lay sắp đổ, tia lửa và mùn cưa văng ra khắp nơi, giống như một đám đom đóm đang nhảy múa, thu hút sự chú ý của dân thường và tất cả thị vệ gác cổng ban đêm.
Ánh lửa đung đưa soi rõ vết máu đao kiếm trong đại sảnh, mọi người kêu lên, đội ngũ của Thôi Ám không khỏi hỗn loạn đội hình.
Tiếng trống vang như sấm, Trầm Phong và Chiết Kích hành động theo hiệu lệnh, mỗi người dẫn một đội tiến vào đại sảnh.
Nhân cơ hội này, Ngu Hoán Thần rút kiếm xông vào vòng vây, hét lớn: “Có thích khách, theo ta hộ giá!”
Nhận thấy sự việc sắp bị bại lộ, tay đang lần chuỗi Phật châu của Phùng Hoàng hậu dừng lại một chút.
Thôi Ám không có ngăn cản người của Ninh Ân, nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn thấy chóp mũi của Ninh Ân lại rỉ máu, Phùng Hoàng hậu cũng không còn ham chiến nữa, rút lui khỏi cửa Tây cung dưới sự hộ tống của cung nữ.
Khi nhìn thấy người của Ninh Ân cuối cùng cũng chạy đến hiện trường giải cứu, Ngu Linh Tê thở ra được hơi thở dồn dập trong lòng, nàng ngã xuống đất như thể mất hết sức lực.
Ninh Ân một tay nắm lấy eo nàng, ánh mắt lưu lại trên gò má tái nhợt còn vương chút nước mắt của nàng, hắn nhíu mày.
“Giết sạch.”
Ninh Ân lau khô ngón tay, sau đó cúi xuống nhấc đầu gối Ngu Linh Tê lên, ôm lấy cả người nàng, đi về phía cửa cung điện trên sàn gạch sạch sẽ.
Ngu Linh Tê vùi mặt thật chặt trong ngực hắn, đầu ngón tay run lên vì lạnh.
Cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Ninh Ân siết chặt vòng tay và hôn l.ên đỉnh đầu nàng.
“Không sao đâu, Tuế Tuế.”
Hắn nói nhỏ, không để ý đến những bông hoa huyết dụ đang nở sau lưng.