Thật sự chỉ là tình cờ gặp mặt, bởi lẽ hôm đó Tiếu
dĩnh vốn dĩ đi gặp một người khác.
Lúc đó cô mới tìm được việc làm ở thành phố C, trong
số đồng nghiệp công ty có một bà chị rất sốt sắng, nghe nói cô hiện giờ chưa có
người yêu, liền lập tức hứng chí nảy sinh ý định mai mối se tơ trong đầu.
Trước mặt cô, cứ không ngừng ca ngợi đối phương, cứ
nói cả hai thật sự là xứng đôi, không gặp nhau một lần trong đời thì quả là một
việc đáng hối tiếc.
Thái độ sốt sắng và bất khuất như vậy thật khiến Tiếu
Dĩnh đau đầu khôn xiết. Rõ ràng là vừa đi làm không lâu, vốn dĩ không biết từ
chối thế nào cho phải phép, sau vài lần dịu dàng từ chối khéo léo cũng thật sự
hết cách, đành miễn cưỡng đồng ý gặp mặt. Kỳ thực trong lòng nghĩ, gặp mặt rồi
mới nói không ưng ý, như vậy cả hai tự khắc sẽ chẳng có gì ràng buộc, coi như
một lần rồi thôi.
Đến ngày ước hẹn, Tiếu Dĩnh ghé thăm khách hàng, ngồi
ở công ty của người ta hết cả buổi chiều, kết quả khi ra khỏi đó thì gặp đúng
lúc giao thông đang là giờ cao điểm.
Ngồi trong xe taxi, bà chị kia gọi điện thoại đến, ngữ
khí không nhanh không chậm: “……Tiểu Dĩnh à, chị vẫn còn một số việc giải quyết
chưa xong ở đây, có thể muộn chút mới đến được.” Lại còn giả vờ không nghe thấy
tiếng Tiếu Dĩnh thở dài ,nói tiếp: “Dù sao thì em cũng đã biết địa điểm rồi, cứ
trực tiếp đến đó trước đi, đối tượng đã đợi ở đó rồi, cả sảnh cũng đã đặt rồi.
Chị giải quyết nhanh nhanh ở đây, nếu mà đói thì bọn em cứ ăn trước, chị sẽ đến
sau nhé….” Tín hiệu dường như không tốt, luồng điện kêu rè rè, sau đó còn nói
số sảnh, thế nhưng Tiếu Dĩnh còn đâu tâm trí để nghe nữa, chỉ cảm thấy vốn dĩ
trong lòng đã không cách gì phấn chấn được nay càng bỗng chốc tuột dốc chìm
nghỉm.
Xem mắt đã đủ ngượng rồi, giờ thì ngay cả người giới
thiệu cũng lặn mất, lẽ nào lại để cô cùng một người xa lạ mắt lớn nhìn mắt nhỏ
ư? Cơ hồ là cô muốn rút lui trong êm đẹp, nhưng tài xế taxi thật quá trách
nhiệm , chỉ bởi vì lúc lên xe cô đã thúc giục, kết quả là nhân lúc cô gọi điện
thoại, cũng chẳng hiểu thế nào mà tấp vào con đường nhỏ, khúc quanh co thì
nhiều nhưng xe lại cực kỳ ít, thế nên chỉ từ một đường tắt thông qua là đến nơi
cần đến, khiến cô ngay đến cơ hội do dự hối hận cũng chẳng còn.
Bồi bàn trẻ tuổi xinh đẹp nhanh nhẹn chào đón cô: “Chị
ơi, xin hỏi chị có đặt chỗ không”?
“ Bao sảnh” cô vẫn thất thần, lúc này mới không khỏi
ráng nhớ lại, rốt cuộc là sảnh số 7 hay số 1 đây? Cuối cùng vẫn nói:” Sảnh 1”!
“ Hướng này ạ, xin mời!”Bồi bàn chỉ cô rẽ vào bên phải
hành lang.
Chú thích: Sảnh, hay còn gọi là phòng, nhà hàng TQ
thường có dạng đặt phòng, sảnh nhỏ để ngồi ăn, một nhà hàng có thể có nhiều
phòng nhỏ, sát nhau nhưng vẫn rất riêng biệt.
Sau này Tiếu Dĩnh mới biết, ở đây có tổng cộng 12
phòng VIP, được phân bố ở hai bên trái phải, nhưng cô trí nhớ kém cỏi, liền đi
về hứơng ngược lại với hướng đã định.
Đó cũng là lần đầu cô biết, hóa ra còn có người nhàn
hạ thoải mái như vậy, ngay cả một mình dùng cơm cũng phải bao cả phòng hạng tốt
nhất, thật là biết hưởng thụ quá!
Thế nên, cũng khó trách khi cửa đẩy ra, người đàn ông
ngồi trước bàn đang nói chuyện điện thoại ấy mới lộ ra biểu cảm kinh ngạc,
dường như thần sắc hơi khó chịu lóe lên từ một diện mạo tuấn tú, tiếp đến bỏ
điện thoại xuống, ánh mắt đen hẹp dài hướng về phía người vừa bước vào, im lặng
chờ đợi lời giải thích.
Tiếu Dĩnh chỉ nghĩ anh là đối tượng xem mắt, tận đáy
lòng cảm thấy ngượng ngùng, thế nhưng dù gì cũng đã đụng mặt rồi, cũng chẳng
thể lúc này mới bỏ của chạy lấy người, thế là khẽ động khóe môi, tranh thủ nặn
một nụ cười thân thiện tự nhiên một chút ,kỳ thực thần sắc vẫn rất miễn cưỡng:
“Lý tiên sinh, xin chào, tôi là Tiếu Dĩnh” . Cô chỉ biết anh họ Lý, danh tính
dù đã đề cập thì cô cũng quên khuấy đi mất rồi.
Đối phương chỉ là ngơ ngác trong giây lát, liền đứng
dậy toát ra vẻ cực kỳ phong độ ,cười mà như không cười nhìn cô nói:” Cô Tiếu,
Xin chào”. Trong thanh âm mang chút vẻ thờ ơ, nhưng lại mười phần dễ nghe.
Tiếu Dĩnh thất thần trong nháy mắt ,tuyệt nhiên không
phải vì con người có gương mặt phong độ tuấn tú này mà bị hớp hồn, chính là vì
cô cảm nhận rõ ràng biểu cảm hứng thú bộc lô trên khuôn mặt của anh.
Người đàn ông dưới đèn treo pha lê hơi nhướng mày nhìn
cô, dường như cảm thấy cô thật thú vị, đến cả trong đáy mắt cũng ẩn chứa hào
quang lấp lánh, nhưng vừa sâu thẳm lại lúc ẩn lúc hiện, khiến cô không khỏi
không tưởng rằng chỉ là do ảo giác của mình mà thôi.
Rất lâu sau đó, Tiếu Dĩnh tức giận mất cả kiên nhẫn
gặng hỏi : “ Anh rõ ràng không phải Lý gì gì đó, sao lúc đầu lại giả vờ như
thật để làm gì, lại còn ra vẻ đứng đắn chào hỏi em nữa chứ?”
Diệp Hạo Ninh lại nửa thật nửa giả cưới nói: “Bởi vì
em thú vị lắm!”
Cô
nhịn không nổi cắn răng, quả là bị anh làm cho tức chết, hoặc là nói suýt bị
tức chết thì thích hợp hơn.