Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 11:




Đây chính là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, cô đã bị Diệp Hạo Ninh đùa bỡn một cách thản nhiên , khi đó tận trong lòng đã nhận định rằng con người này rất xấu xa, nhưng chưa từng nghĩ rằng sau này lại trở thành vợ chồng, hơn nữa thoáng cái mà đã được hai năm. Sau bấy nhiêu thời gian, cô lại có thể nhớ lại tình hình lúc đó, hoàn toàn là do việc ngày hôm nay
Chiếc đèn chùm lưu ly treo trên đầu để lại những đốm sáng tròn to nhỏ khác nhau trên tấm khăn trải bàn màu xanh sẫm, vừa tròn vừa sáng, trông giống như tấm giấy dán tường trong căn phòng ngủ hồi nhỏ của Tiếu Dĩnh, mang vẻ đáng yêu của thời thơ ấu.
Người phục vụ đứng bên cạnh cô khẽ hỏi: ” Thưa cô, cô dùng đồ uống gì ạ?”
Trương Bân cười với cô và hỏi luôn: ” Chị dâu, hay là chị uống chút rượu?”
Thực ra anh ta chỉ nhỏ hơn Diệp Hạo Ninh 3 tháng tuổi, thường thì họ hay gọi nhau bằng họ tên, nhưng lại cứ thích gọi cô như vậy. Thật ngượng ngùng, chẳng ra làm sao cả,hơn nữa cô lại nhỏ tuổi hơn anh ta.
Cô dường như đã coi đấy là một kiểu chế nhạo, chẳng lẽ trông mình lại già đến như vậy sao? Sau nhiều lần cự nự nhưng không có kết quả, cuối cùng Diệp Hạo Ninh nửa đùa nửa thật nói với anh: ” Đừng có gọi cô ấy là chị dâu nữa, tớ cũng thấy không lọt tai nữa rồi. Chẳng lẽ cậu cho như thế là tôn trọng tớ à? Thôi đi. Tấm lòng tớ xin nhận. Nhưng gọi như thế không hợp với Tiếu Dĩnh.”
Cuối cùng người nào đó cũng đã chịu đứng ra nói giúp mình, như thế thật là tốt. Nhưng cô lim dim nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy không phục, ” Diệp Hạo Ninh, anh phải nói cho rõ ràng xem, sao lại không thích hợp?”.
Nhưng Diệp Hạo Ninh châm một điếu thuốc, ngậm lên môi, lơ đãng nhìn cô qua làn khói thuốc, dường như chẳng buồn giải thích.
Hôm đó cả ba người họ cũng cùng ăn cơm, chọn một nhà hàng rất đặc sắc, Tiếu Dĩnh vô tình nhìn vào chiếc gương to ở bên cạnh.
Hôm đó cô mặc một bộ quần bò áo phông rất bình thường, tóc cũng chỉ túm cao lên, mặc dù không trang điểm nhưng sắc mặt rất tốt, nước da trắng ngần mang một chút sắc hồng, thật đúng là người gẹo hoa đào.
Cái dáng vẻ trẻ trung trong sáng ấy, trong mắt Diệp Hạo Ninh, cứ như là học sinh chưa va chạm gì với bên ngoài, còn ít hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Cô nhanh chóng nhận ra những lời nói như vô tình của anh là có ý gì, rõ ràng là không có ý xấu, nhưng vẫn không nhịn được giả vờ cười cợt hỏi : ” Anh nói là em rất trẻ con đúng không? Thế nên không xứng để Trương Bân gọi là chị dâu đúng không?”
” Thế em nghĩ sao?” Diệp Hạo Ninh chẳng có biểu hiện gì cả, nhưng chỉ khẽ liếc sang cô, hơi nhếch mép lên.
Lúc đó, thủ phạm gây ra chuyện này đã trốn sang một bên từ lúc nào và đang gọi điện thoại nói chuyện với một “hồng nhan tri kỷ” nào đó.
Nhưng Tiếu Dĩnh lại cười to hơn: ” Không nhận ra đấy, thì ra sở thích của anh cũng thật đặc biệt.”
Dường như Diệp Hạo Ninh đoán ra được câu tiếp theo cô sẽ nói gì, tranh thủ trước khi cô nói tiếp, anh dập tắt điếu thuốc, nhướng mày lên và nói nhẹ nhàng: ” Em yên tâm, anh không có bệnh thích yêu trẻ con đâu.” Dừng một chút, bây giờ mới thực sự lộ ra nụ cười, trong sâu thẳm của đôi mắt đen lấp lánh xao động nhìn cô và nói: ” Như em là vừa.”
Nghĩ lại đây cũng coi như là một trong số không nhiều những lời nói yêu thương mà anh đã từng nói, mặc dù có một chút khó hiểu. Bởi vì anh luôn là người như vậy, thật thật giả giả, rõ ràng là giọng điệu rất ấm áp nhưng lại đi kèm với dáng vẻ thờ ơ, dường như chỉ là thuận miệng mà nói, rất nhiều lần, không thể coi là thật.
Nhưng đến giờ Tiếu Dĩnh nghĩ lại, hồi ấy mình không phải trẻ con lắm sao?
Dù sao thì cũng là một cách xưng hô, nói đi nói lại cũng chẳng có gì hay cả? Cũng còn hơn trước kia, khi ra ngoài đa phần mọi người đều gọi cô là Bà Diệp, nhưng bây giờ khi đến thành phố B, tất cả mọi người đều chỉ gọi cô là Tiếu Dĩnh.
Thế nhưng, cô vẫn là cô, chẳng có gì thay đổi cả. Dù đã xa nhau hai năm, thực chất cô vẫn không thoát khỏi cái họ của Diệp Hạo Ninh.
Thế nên lần này cô hoàn toàn không để ý nữa, chỉ có Trương Bân: “Uống rượu nhiều dễ nói lung tung lắm, tôi uống nước cam thôi.” ánh mắt liếc nhìn Diệp Hạo Ninh, anh dường như không chú ý đến cô, vẫn đang nói chuyện vui vẻ với bạn.
Vợ chưa cưới của Trương Bân, Vương Nhược Lâm ngồi bên cạnh cô, nghe nói liền cười, ” Thế thì hai cốc nước cam đi.”, giọng nói nhẹ nhàng, đến cả nụ cười cũng phù hợp thoải mái, lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Trương Bân lại hỏi: ” Hạo Ninh, thế còn cậu? Trông sắc mặt cậu không được tốt, không có gì chứ? Có uống được không đấy?
Tiếu Dĩnh nghe thấy thế liền quay đầu sang nhìn, dưới ánh đèn khuôn mặt Diệp Hạo Nhiên nhìn nghiêng cũng không có gì khác thường, có lẽ thực sự là có chút mệt mỏi, nhưng cũng không nhiều.
Cô lập tức nghĩ tới hành động quấy rối đầy ác ý hồi chiều, cố ý đánh thức anh dậy chỉ vì lúc đó trong lòng thực sự có một chút phẫn nộ, làm thế nào mà cái con người này bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu cũng đều thoải mái tự tại như vậy.
Quả nhiên, Diệp Hạo Ninh chỉ nói khẽ: ” Không sao.” đợi người phục vụ đưa tới cốc rượu đầy, đầu tiên là nâng cốc lên, ” Chúc hai người một cốc.” rồi ngửa đầu lên uống một hơi hết luôn, sắc mặt vẫn không đổi. Tiếu Dĩnh lúc đấy mới thôi nhìn, nuốt một ngụm nước cam chua chua ngọt ngọt.
Trên bàn có năm người đàn ông và hai phụ nữ, vì cùng là phụ nữ nên Tiếu Dĩnh và Vương Nhược Lâm tự nhiên nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Vương Nhược Lâm hỏi: ” Nghe Trương Bân nói bây giờ bạn không làm việc ở thành phố này?”
” Công ty nước ngoài à? Tốt thật đấy.” Cô cười nhẹ, ” Chỉ là không ngờ, Hạo Ninh lại đồng ý để bạn đi xa như thế.”
Hạo Ninh? Tiếu Dĩnh có chút ngạc nhiên, “Mọi người quen nhau lâu rồi ạ?”
Vương Nhược Lâm nói: ” Đúng, mình và mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, sau đó vì đi du học nước ngoài nên mới không gặp một thời gian, không ngờ Hạo Ninh đã kết hôn rồi, đến khi mình về nước thì bạn lại đến thành phố B. Trước kia vẫn thường nghe nhắc đến bạn, tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.” Thì ra là bạn thanh mai trúc mã. Thật hiếm có.
Tiếu Dĩnh lại nghĩ,thế mới biết là không phải là đính hôn chớp nhoáng, có lẽ là phụ huynh hai bên đã có hẹn ước với nhau rồi, thế nên anh chàng lãng tử Trương Bân này mới chịu ở lại chờ đợi. Hoặc cũng có thể không cam lòng nhưng ít nhất bề ngoài cũng tỏ ra hoà thuận. Anh ta rót trà, gắp thức ăn cho cô vợ chưa cưới duyên dáng của mình, hành động và tình cảm đều rất chu đáo và tự nhiện, còn hơn cả những người bạn gái trước kia
Thực ra bề ngoài cô và Diệp Hạo Ninh cũng rất hoà thuận, thậm chí trước khi cô định dùng tay bóc tôm đột nhiên anh quay đầu sang nói khẽ: ” Ăn vừa thôi, không lại dị ứng đấy.” âm thanh rất nhẹ, hơi thở qua tai cô nhẹ nhàng làm rung những sợi tóc tơ, có cảm giác buồn buồn run rẩy nhẹ nhàng và từ từ ngấm vào làn da sau cổ rồi nhanh chóng lan toả đi.
Thế mà chỉ mới lúc trước thôi cô rõ ràng thấy anh đang bàn luận với các bạn về chính sách mới nhất của chính phủ, điếu thuốc cháy trên tay, dáng vẻ rất chăm chú.
Cô cho rằng anh không nhìn cô lấy một lần.
Thế nên trên đường về nhà sau bữa ăn, đột nhiên cô hỏi: “Diệp Hạo Ninh, khả năng làm nhiều việc một lúc của anh luyện tập được bao lâu rồi?”.
Diệp Hạo Ninh đang lái xe, liếc mắt nhìn sang cô với vẻ mặt chẳng có biểu hiện gì, không trả lời.
Cô cũng cảm thấy mình thật là vô vị, liền im lặng, tựa đầu vào cửa kính, nhìn mông lung vào cảnh vật ngoài xe đang từ từ lùi dần về phía sau.
Một lúc sai, cô lại nhớ ra: ” Đám cưới Trương Bân cuối tháng mười, có lẽ em không về dự được.”
Diệp Hạo Ninh vẫn nhìn phía trước hỏi: ” Tại sao?” “Có thể là phải đi công tác ngoại tỉnh, nếu như thời gian trùng như thế thì chẳng còn cách nào khác.?”
” Em luôn lười như thế, làm sao mà lại chọn việc làm kiểm toán chứ?” Diệp Hạo Ninh dường như chỉ là buột miệng nói ra, nhanh nhẹn quay vòng vô lăng, chiếc xe rẽ vào con đường lớn bên cạnh.
Tiếu Dĩnh cảm thấy kinh ngạc, vì từ khi chuyển tới thành phố B, thực ra cô chưa từng bao giờ chủ động nói với anh cô đang làm công việc gì.
“Ai nói với anh em đang làm kiểm toán?”
Diệp Hạo Ninh khẽ nhếch mép, yên lặng một lúc mới nói: ” Trương Bân dự định đi du lịch kết hôn, nhung bố mẹ hai bên đều không đông ý, thế nên sẽ làm tiệc cưới ở đây, có lẽ là phải hai đến ba bữa, chắc mất khoảng hai ngày. Nếu đến lúc đó em không thu xếp được thời gian thì thôi vậy.”
” Làm to thế cơ à? Cô cười, ” Phiền phức lắm, thế thì họ sẽ mệt lắm đấy.” Anh nói: ” Ừ.Chắc là chẳng có ai đơn giản như chúng mình.”
Đám cưới của họ hai năm trước thật không thể đơn giản hơn được nữa. Với đề nghị của cô, chỉ mời họ hàng lớn tuổi hai bên ăn cùng nhau bữa cơm, mặc dù là thuê hết cả phòng tiệc lớn của khách sạn sang trọng nhất, nhưng cũng chỉ đặt có năm bàn tiệc. Không gửi thiếp mời, cũng không nhận quà mừng, thậm chí một thời gian dài sau đám cưới nhiều người vẫn nghĩ Diệp Hạo Ninh là một anh chàng độc thân.
Lúc này Tiếu Dĩnh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh đèn hai bên lướt qua khuôn mặt quá đẹp của Diệp Hạo Ninh, dường như thấy đuợc vẻ khác lạ trong ánh mắt anh, như đang tự cười bản thân mình. Cô nói ngay: ” Không phải là bây giờ anh đang hối hận đấy chứ? Cảm thấy lúc đấy làm quá đơn giản, làm hỏng mất địa vị của anh?”
Diệp Hạo Ninh không nói gì, ánh mắt u tối, hình như đang suy tư.
Cô lại nói:” Em cứ nghĩ là anh cũng không thích phiền phức. Làm tiệc to như thế thật tầm thường. Tiếp đón thật mệt mỏi, nhất là chú rể, ai mà chẳng bị chuốc cho say mèm? Cuối cùng thì nôn hết cả ra mà vẫn phả tiếp tục uống.”
” Anh không nói là hối hận.” Cuối cùng anh cũng chịu mở mắt nhìn cô, ngừng một lúc, môi anh mấp máy, giọng nói có một chút khinh mạn, ” Anh rất cảm động, em đã lo lắng cho anh đến thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.