"Chát!"
- Cô kia, cô là ai mà đánh thiếu phu nhân.
Sau khi Phong Bác Thần rời khỏi biệt thự không được bao lâu thì có một người phụ nữ tự ý xông vào nhà đòi gặp Tạ Vô Song.
- Con tiện nhân, mày đã lên giường với không biết bao nhiêu đàn ông, sao mày còn đeo bám anh Thần của tao hả?
Phỉ Y không những mạnh tay đánh Tạ Vô Song mà còn dùng sức đẩy ngã cô. Dì Nguyệt hốt hoảng qua đỡ cô đứng dậy. Người phụ nữ trang điểm sắc sảo này là ai? Là nhân tình của Phong Bác Thần bao nuôi sao? Nghĩ tới đây, Tạ Vô Song lòng không tránh được đau đớn. Phỉ Y dùng gương mặt vô cùng chán ghét nhìn cô.
- Anh ta ngoại tình sao. Dì Nguyệt à, đây có thể là bằng chứng giúp con ly hôn.
Tạ Vô Song nhìn cô ta nói.
- Ngoại tình? Ha, anh Thần vốn đâu xem cô là vợ. Hai người bí mật kết hôn chỉ là hợp pháp trên giấy tờ. Nhìn coi, ngón tay cô nhẫn cưới thậm chí còn không có.
Phỉ Y cười mỉa mai.
- Phải. Tôi và người đàn ông của cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Giữa chúng tôi không tồn tại cái gọi là tình yêu. Vậy nên, tôi mới muốn ly hôn với anh ta.
Phong Bác Thần cứ luôn miệng nói cô là người phụ nữ dâm đãng, dơ bẩn, thích quyến rũ đàn ông. Còn hắn thì sao, hắn trong sạch lắm ư? Hôm nay tận mắt gặp được ả tình nhân của hắn. Tạ Vô Song cảm thấy ông trời đang giúp mình vậy. Phong Bác Thần, thì ra hắn dùng cách này để giày vò cô. Nhưng thật đáng tiếc, cô sớm đã hết hy vọng với hắn từ lâu.
- Đừng có mà chỉ biết nói. Không phải cô dòm ngó được tài sản Phong gia sao?
Phỉ Y không tin Tạ Vô Song đồng ý kết hôn với Phong Bác Thần không có mục đích gì. Nếu không vì tình yêu, thì chắc chắn vì tiền. Tạ Vô Song thừa đoán trước được câu hỏi tiếp theo của Phỉ Y. Cô chủ động tiến gần cô ta, ghé sát tai thì thầm.
- Tài sản Phong gia? Cô nghĩ nó nhiều cỡ bao nhiêu vậy? Thử ước lượng tôi xem.
Tạ Vô Song tinh mắt phát hiện bóng dáng quen thuộc đang đứng cách chỗ cô không xa. Phong Bác Thần nhìn chằm chằm Tạ Vô Song bằng ánh mắt tức giận.
- Tránh ra. Bốc mùi kinh khủng.
Phỉ Y lại một lần nữa đẩy cô.
- Cô có biết không, đám đàn ông mà tôi từng ngủ chung đấy. Không doanh nhân thành đạt thì cũng là người kế thừa gia tộc. Phong Bác Thần chỉ là con trai thứ của Phong gia, anh ta sao bằng bọn họ.
Ý Tạ Vô Song rất rõ ràng, hắn không phải người thừa kế Phong gia. Nghe được những lời này từ chính miệng cô, Phong Bác Thần siết chặt tay thành quyền. Hắn trên đường tới tập đoàn thì chợt nhớ ra mình để quên tài liệu quan trọng ở biệt thự nên mới bảo tài xế quay về. Không ngờ, người phụ nữ hắn yêu lại có thể...
- Con khốn! Dám chê bai anh Thần của tôi. Mày có phải chán sống rồi đúng không hả? Thế gì tiện bây giờ, tao cho mày nếm thử mùi vị bị hành hung.
Ả giơ bàn tay chuẩn bị đánh Tạ Vô Song.
"Chát!"
- Mày, mày dám đánh tao.
Tạ Vô Song mặt vô cảm không nhìn Phỉ Y mắng miết mà nhìn Phong Bác Thần.
- Không định đến cứu tình nhân bé nhỏ của mình à thưa Phong nhị thiếu gia kính mến. Tôi, đánh chết cô ta cũng được đấy.
Phỉ Y nghe thấy vậy, ả xoay người thì thấy Phong Bác Thần. Biết bản thân đang lợi thế ả bắt đầu dùng khả năng diễn xuất.
- Anh Thần, vợ anh đánh em. Em đau lắm! Em chỉ muốn nói chuyện nhẹ nhàng với chị ấy nhưng mà chị ấy luôn miệng...hức.
Cô ta nhào tới ôm lấy thắt eo Phong Bác Thần, khóc sướt mướt. Tạ Vô Song ánh mắt không trốn tránh. Xem bộ, gu hắn lại là những người thích làm nũng như thế. Nhìn ả giả mạo đến sởn da gà, giọng nói quả thật ngọt ngào khiến đàn ông mê mẩn. Phong Bác Thần khó chịu đẩy Phỉ Y. Mùi nước hoa nồng nặc khiến hắn không hít nổi. Hắn chỉ thích mùi sữa tắm trên cơ thể Tạ Vô Song. Ả không chịu, lại ôm hắn.
- Em nhớ anh.
- Chúng ta từ nói chuyện sau.
- Không được. Em muốn...
Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Phong Bác Thần, cô ta ngay lập tức im lặng.
- Dì Nguyệt, giúp tôi chuẩn bị một phòng ngủ cho Phỉ Y.
Tạ Vô Song quay người cười lạnh.
Hắn ngang nhiên đem nhân tình về nhà nuôi dưỡng. Tạ Vô Song, cô không lẽ sắp được thăng chức vợ cả đấy ư? Chuyện này không sớm thì cũng muộn mà thôi.
- Còn cô, mau xin lỗi Phỉ Y cho tôi.
Phong Bác Thần ra lệnh.
- Anh Thần, không phải lỗi của chị ấy. Anh đừng tức giận nha, chị ấy không thích em nên mới đánh em. Em thật sự không sao.
Phỉ Y liếc Tạ Vô Song.
- Anh nghe cô ta nói rồi chứ, không phải lỗi tôi. Dù sao cô ta tự nói bản thân không sao, tôi đâu cần tốn lời xin lỗi làm gì.
Tạ Vô Song tiếp tục công việc nhà đang dang dở. Cô không sai, đương nhiên sẽ không xin lỗi Phỉ Y. Sẵn tiện cô thuận theo lời ả ta, giúp cô ta diễn tốt vai gái ngoan.
- Dì Nguyệt, tối nay cấm cơm cô ta.