Giấc Mộng Hôn Nhân

Chương 1: Lệnh cấm



Đồ phụ nữ lẳng lơ, dâm đãng.

- Khốn khiếp! Rốt cuộc thì cô đã lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả? Cô thèm khát bọn họ lắm sao?

- Thứ đàn bà dơ bẩn.

Phong Bác Thần gương mặt tức giận tay bóp chặt cổ Tạ Vô Song. Mặc kệ ban nãy cô có van xin đến mấy thì hắn vẫn không muốn nghe lời giải thích. Đối với hắn, Tạ Vô Song cô đây không đáng tin tưởng.

- Anh, anh giết tôi đi. Tôi chết, coi như đền mạng cho em gái anh. Không phải anh hận tôi lắm à Bác Thần? Để tôi đoán xem, anh là không nỡ ra tay giết người mình yêu đứng chứ? Ha, quả thật anh yêu tôi.

Tạ Vô Song cười châm biếm.

Đôi mắt cô tràn đầy tuyệt vọng, có đau khổ, có bi thương và có thất vọng. Tạ Vô Song cảm nhận rất rõ bản thân đang hoảng sợ nhưng cô chẳng biết mình sợ điều gì nữa. Sợ hắn bóp chết cô ư? Không phải. Tạ Vô Song toàn thân không ngừng run rẩy, trái tim cô từ lâu đã lạnh ngắt vì quá chịu nhiều sát thương. Cô ước gì mình được chết đi, để không còn phải nhìn thấy sắc mặt Phong Bác Thần.

- Yêu cô? Nực cười.

Hắn buông lỏng tay khỏi cổ cô.

Phải, hắn từng yêu sâu đậm người con gái tên Tạ Vô Song kia. Yêu đến mức nguyện đánh đổi tất cả vì cô. Yêu đến mức nguyện hy sinh sinh mạng để cứu cô thoát chết khỏi đám cháy năm đó. Yêu đến mức hắn quên luôn bản thân cũng tồn tại. Vậy mà, cô nhẫn tâm giẫm nát tình yêu hắn, hủy hoại gia đình hắn, giết chết em gái hắn. Phong Bác Thần hận chính mình không thể ngừng yêu cô.

Đúng vậy, hắn vẫn còn yêu Tạ Vô Song.

- Nói. Hắn ta là người thứ mấy?

Phong Bác Thần nghiến chặt răng, cặp mắt chứa đầy lửa hận nhìn chằm chằm những bức ảnh chụp sắc nét rơi rải trên sàn nhà. Tạ Vô Song chọn cách im lặng, bởi vì cô biết có nói hay không thì kết quả cũng như nhau thôi. Hắn vẫn tra tấn cô.

- Được. Được lắm. Im lặng, đồng nghĩa cô thừa nhận hành vi dâm đãng của mình.

Phong Bác Thần đau lòng nói.

- Ừ! Muốn làm gì thì làm đi.

Tạ Vô Song muốn kết thúc chuyện này. Hôm nay quá đủ mệt mỏi với cô rồi, cô cần được nghỉ ngơi. Phong Bác Thần cơn ghen chưa vơi, đối diện trước thái độ thờ ơ của Tạ Vô Song cơn ghen hắn càng tăng. Hắn kéo cô vào trong phòng tắm, mở vòi sen tự tay chà mạnh thân thể cô.

- Dù có thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cô. Tôi muốn nhìn thấy cô đau khổ, phải cực đau khổ. Nghe không?

Tạ Vô Song gật đầu, cô nở nụ cười nhẹ nhàng như con dao đâm thẳng tim hắn.

- Tôi biết rồi.

Phong Bác Thần vứt mạnh vòi sen, bỏ đi nhanh ra khỏi phòng. Tạ Vô Song lúc này mới bật khóc thành tiếng nức nghẹn.

Sáng hôm sau, tại căn biệt riêng của Phong Bác Thần. Tạ Vô Song phải thức dậy từ sớm, nói thức dậy cũng không đúng vì đêm qua cô nào ngủ được. Tạ Vô Song xuống bếp nấu bữa sáng như mọi hôm cho hắn, riêng phần cô chỉ đơn giản là bát cháo trắng ăn kèm với kho quẹt.

- Thiếu phu nhân, cô đừng ngồi dưới sàn ăn sáng như vậy mà. Mau đứng dậy lên bàn ngồi, tôi đỡ cô nhé!

Tạ Vô Song vừa ăn cháo vừa lắc đầu.

- Dạ, con không sao đâu thưa dì Nguyệt.

- Không được.

- Mặc kệ cô ta.

Phong Bác Thần đứng trên bậc thang, lạnh lùng lên tiếng. Hắn sải bước chân đến bàn ăn, không thèm liếc cô một cái.

- Thiếu gia, cậu không thể đối xử với thiếu phu nhân như thế. Cô ấy sức khỏe yếu, nếu không được chăm sóc kỹ sẽ ngã bệnh nặng. Thiếu gia thừa biết điều đó.

Dì Nguyệt nhìn Tạ Vô Song trong lòng không cam tâm, cố tình nhắc nhở.

- Với cái sức khỏe yếu ớt đấy, cô ta vẫn còn phục vụ đàn ông được. Dì yên tâm.

Phong Bác Thần tay nâng tách cafe đen, giọng nói cực kỳ khinh bỉ.

- Thiếu gia, cậu hiểu lầm thiếu phu nhân rồi. Cô ấy không hề xấu xa như cậu nghĩ đâu. Thiếu phu nhân thật sự không có lén lút cậu hẹn gặp người đàn ông khác bên ngoài.

- Dì Nguyệt, dì đừng để vẻ bề ngoài đáng thương của cô ta lừa gạt.

- Thiếu gia...

Phong Bác Thần cau mày nhìn bà.

Dì Nguyệt thấy vậy liền thở dài. Bà không tin thiếu phu nhân là loại người phụ nữ đó. Chuyện tình cảm của hai người họ, bà cũng biết một ít. Tuy bà là người ngoài cuộc, đương nhiên sẽ không hiểu cốt lõi bên trong câu chuyện. Nhưng bà nghĩ, chưa chắc gì người trong cuộc đủ tỉnh táo để quyết định, hành động mọi thứ.

Bà cảm thấy thương xót cho Tạ Vô Song vì cái danh phận thiếu phu nhân này. Cô luôn phải cam chịu, nhẫn nhục thiếu gia. Tạ Vô Song không phải không muốn phản kháng hắn, cô có lí do không làm điều đó. Dì Nguyệt thương Tạ Vô Song một phần, chín phần còn lại càng tội nghiệp Phong Bác Thần hơn. Bà thật sự hy vọng, một ngày nào đó thiếu gia sẽ hết hiểu lầm cô.

Phong Bác Thần dùng bữa sáng xong, tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp. Những món ăn trên bàn, hắn dám chắc là Tạ Vô Song chuẩn bị. Gần một năm trời kết hôn, Phong Bác Thần chợt nhận ra bản thân hắn chỉ thích ăn mỗi đồ Tạ Vô Song nấu.

- Từ nay trở về sau, Tạ Vô Song cô không được phép rời khỏi biệt thự nửa bước khi không có sự cho phép của tôi. Ghi nhớ!

Hắn dứt lời, không quên quan sát nét mặt của cô. Hắn muốn xem, cô phản ứng gì.

- Dì Nguyệt, cứ để chén đó con rửa.

Tạ Vô Song thu dọn chén dĩa.

- Cô có nghe tôi nói không?

Phong Bác Thần khó chịu hỏi khi thấy cô vẫn bình thản.

- Tôi không điếc.