Giấc Mộng Hôn Nhân

Chương 3: Dỗ dành



Em về nước khi nào, sao không báo cho anh biết? Anh nhớ em còn tận một năm nữa mới tốt nghiệp. Em định bỏ học?

Phía sau vườn hoa hồng, Phong Bác Thần sắc mặt không vui hỏi Phỉ Y. Cô ta không phải là nhân tình của hắn, mà là em gái họ. Hắn không có bao nuôi người phụ nữ khác bên ngoài như Tạ Vô Song nghĩ. Phỉ Y nắm lấy bàn tay hắn xoa xoa.

- Thì em nhớ anh mà, ở bên đó một mình em cơ đơn lắm. Em biết anh lo cho tương lai của em nhưng em không thể để anh...

- Cô ấy là vợ anh, là người anh muốn cưới.

- Cô ta không hề yêu anh. Cuộc hôn nhân này, sẽ không bền lâu được đâu. Anh đừng tự làm khổ bản thân mình nữa.

Phong Bác Thần rút lại tay.

Hắn không muốn bất cứ ai hiểu lầm về mối quan hệ giữa hắn và Phỉ Y, nhất là Tạ Vô Song. Hắn cũng thừa biết mục đích Phỉ Y quyết định về nước là gì. Cô em gái họ kia muốn tìm cách chia rẽ hắn và Tạ Vô Song. Phong Bác Thần nhất định không để chuyện đó xảy ra. Tạ Vô Song, cuộc đời cô đừng mơ tưởng rời xa hắn.

- Đây là cuộc sống của anh, em không có quyền phát biểu ý kiến. Anh cũng cảnh cáo em trước Phỉ Y, đừng gây chuyện.

- Anh thấy rồi đó, chị ta đánh em sưng cả mặt đây này. Anh không xót cho em à?

- Anh thấy.

Phong Bác Thần hiểu rõ con người Tạ Vô Song. Nếu không ai đụng chạm đến cô, thì sẽ không có chuyện cô thẳng tay đánh người khác. Ban nãy, hắn bắt Tạ Vô Song xin lỗi Phỉ Y chỉ là muốn thấy bộ dạng oan ức của cô mà thôi. Phong Bác Thần muốn cô giải thích mọi chuyện với hắn là bản thân không sai, để hắn có thể đứng ra bảo vệ cô. Thật đáng tiếc, vốn dĩ Tạ Vô Song không cần sự giúp đỡ của hắn.

Phong Bác Thần không thể đứng đây nói chuyện vô ích. Hắn xem đồng hồ, cuộc họp sắp bắt đầu vì vậy hắn không còn nhiều thời gian. Trước khi tới tập đoàn, hắn đi tìm Tạ Vô Song. Ngay lúc này, cô đang ở trong phòng ngủ ủi đồ cho hắn.

"Két!"

Tạ Vô Song không ngẩng đầu nhìn hắn, cứ tập trung công việc. Phong Bác Thần đóng cửa, bước đến vị trí cô đang đứng.

- Có bị đau không?

Hắn bỗng nhiên hỏi, thậm chí đưa tay sờ bên má bị Phỉ Y tát khiến cô ngừng động tác. Tạ Vô Song nhìn Phong Bác Thần.

- Đau gì? Đau lòng sao? Nếu như đau lòng thì xin lỗi. Tôi làm anh thất vọng rồi.

- Gương mặt xinh đẹp diễm lệ này của cô, không phải dùng để câu dẫn đàn ông à. Cô phải biết bảo vệ, chăm sóc nó chứ, đừng để người ta tùy tiện đụng chạm.

- Vậy thì, phiền anh bỏ bàn tay bẩn thỉu mình ra khỏi mặt tôi ngay. Ai biết được, anh sẽ làm hại gì nó. Đúng không?

Tạ Vô Song chán ghét hất mạnh tay Phong Bác Thần. Cô còn lấy khăn lau chùi chỗ hắn vừa chạm. Hành động lạnh nhạt này của Tạ Vô Song không làm hắn tức giận, ngược lại khiến hắn bật cười.

- Cô ghen ư?

Phong Bác Thần vui vẻ kéo eo Tạ Vô Song lại gần. Chiếc eo nhỏ nhắn được hắn vòng cánh tay rắn chắc khóa chặt.

- Phong nhị thiếu gia, anh tự luyến quá nhỉ. Ghen! Có cần tôi chứng minh không?

Tạ Vô Song cắn răng dùng sức đẩy mạnh hắn nhưng không được. Phong Bác Thần cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa, cô sẽ buông lời cay đắng khiến hắn đau lòng mất. Vì vậy, hắn không nhắc đến chuyện Phỉ Y. Tạ Vô Song là người phụ nữ thông minh, hắn biết đối đầu với cô bản thân khó mà thắng. Phong Bác Thần đành đặt nụ hôn sâu lên trán cô như thể dỗ dành.

- Tối nay, tôi về hơi muộn. Cô cứ ngủ sớm không cần phải thức đợi tôi.

Tại sao hắn lại nói những lời thừa thải này với cô? Hắn đi đâu, về đâu là chuyện của hắn. Cô không muốn biết, cũng không dư sức để quản. Hai người tuy sống chung nhưng cuộc sống ai thì người đó tự lo.

- Tôi là vì chuyện công việc quan trọng, chứ không như cô đê tiện tìm kiếm đàn ông bên ngoài thỏa mãn nhu cầu sinh lí.

Phong Bác Thần mượn lời chế giễu Tạ Vô Song để giải thích lí do vì sao hắn về muộn. Hắn sẽ không bao giờ phản bội chính mình, nhất là cô. Tạ Vô Song thấy hắn rời khỏi phòng, không có cảm xúc gì.

Một lát sau, dì Nguyệt gõ cửa vào phòng còn đem theo hộp thuốc thoa da mặt.

- Thiếu phu nhân, để tôi giúp cô bôi.

- Dạ, con cảm ơn dì.

- Là thiếu gia bảo tôi đem thuốc cho cô. Cậu ấy vẫn quan tâm cô mà đúng không.

Tạ Vô Song cười nhạt.

Theo như lời Phong Bác Thần nói, hắn sẽ về nhà trễ đồng nghĩa hắn sẽ không ăn cơm nên cô không nấu nướng. Cô và dì Nguyệt chỉ dùng bữa tối nhẹ nhàng đỡ phải dọn dẹp. Ấy thế, Phỉ Y không chịu ngồi yên cứ thích kiếm chuyện gây khó dễ cho cô. Tạ Vô Song rất giỏi nhẫn nhục, cô tỏ thái độ thờ ơ khiến ả ta cực kỳ bực tức.

- Sao, cô muốn gì?

Tạ Vô Song bị Phỉ Y chặn đứng cửa ra vào phòng ngủ. Cô ta trưng bộ mặt đánh đầy phấn, người thì mặc đồ ngủ gợi cảm.

- Tôi muốn ngủ với anh Thần.

- Chỉ có thế thôi?

- Còn nữa, tôi muốn sinh con cho anh ấy.

Tạ Vô Song tưởng chuyện gì khó khăn.

- Ừ. Tùy cô.

Cô nói rồi quay người bỏ đi xuống tầng, vậy thì đêm nay cô ngủ chung với dì Nguyệt, để bọn họ có thời gian riêng tư ân ái. Phỉ Y không ngờ tới Tạ Vô Song lại thoải mái như thế, ả ta không nhìn ra một chút biểu cảm khó chịu nào của cô. Phỉ Y không muốn, cô ta phải thấy Tạ Vô Song đau khổ. Ả đuổi theo cô, kéo tay cô lại.

- Cô không sợ vị trí thiếu phu nhân của mình bị tôi cướp lấy sao hả?

Phỉ Y nhếch môi nói.

- Xin mời.

Tạ Vô Song nhìn thấu kế hoạch cô ta muốn chọc tức cô. Đâu dễ dàng như vậy.

- Được, tôi sẽ cố gắng mang thai con anh Thần. Tới lúc đó, để tôi coi cô còn chịu đựng được nữa không. Đồ phụ nữ đê tiện!