Giấc Mộng Hôn Nhân

Chương 4: Cô là cái thá gì?



Aiss, chết tiệt! Cái tên này, nặng chết đi được. Lúc bình thường năn nỉ cậu ta thí mịa cũng không chịu đụng đến một giọt rượu. Nay có chuyện gì vui buồn không biết mà uống nhiều như thế. Nặng quá!

Phong Bác Thần cả người nồng nặc mùi rượu, say khướt không đi nổi. Âu Dương Dị đang cô gắng đỡ hắn vào trong biệt thự. Đã muộn thế này, không biết còn ai thức không. Âu Dương Dị tạm thời để Phong Bác Thần nằm trên ghế sofa. Anh vươn vai, mỏi cả người. Đúng lúc, Tạ Vô Song nửa đêm hay khát nước tỉnh dậy vô bếp thì thấy cảnh tượng trước mắt. Âu Dương Dị như đào được mỏ kim cương.

Nhưng chưa kịp mở lời kêu cứu thì một cái bóng phụ nữ phóng nhanh qua mặt anh nhào đến người Phong Bác Thần.

- Anh Thần sao lại say xỉn như thế này?

Phỉ Y lo lắng hỏi.

- Cô là ai?

Âu Dương Dị nhìn Tạ Vô Song rồi nhìn cô ta. Phỉ Y không trả lời anh, trước mắt ả chỉ có mỗi Phong Bác Thần. Tạ Vô Song thấy bản thân không cần thiết phải đứng đây, cô rót một ly nước ấm uống cạn xong thì chuẩn bị vào lại phòng ngủ tiếp.

- Này, vợ Phong Bác Thần. Cô tính bỏ mặc chồng mình ở đây hả? Cậu ta chỉ lỡ uống say thôi, cô mau chăm sóc chồng đi.

Âu Dương Dị nói.

- Để tôi đi gọi dì Nguyệt.

Tạ Vô Song lạnh lùng trả lời.

- Ơ hay, chồng cô mà.

Âu Dương Dị gãi đầu khó hiểu.

Bên cạnh khác, Phỉ Y muốn dìu Phong Bác Thần lên phòng nghỉ ngơi nhưng với sức cô ta quả thật rất khó khăn. Âu Dương Dị không biết người phụ nữ này là ai. Sao lại nhiệt tình quan tâm chồng người ta như vậy. Âu Dương Dị chỉ biết, thằng bạn thân của anh chỉ có duy nhất cô vợ tên Tạ Vô Song kia. Không được, Âu Dương Dị anh nhất định không để người phụ nữ lạ đụng chạm vào cơ thể Phong Bác Thần. Phỉ Y bị anh thẳng tay lôi ra xa trước sự ngỡ ngàng của Tạ Vô Song.

- Khốn khiếp! Mau buông tôi ra, anh đang làm cái quái gì vậy hả. Tôi sẽ thay cô ta chăm sóc cho anh ấy có nghe không.

Âu Dương Dị không chịu buông, mạnh tay lôi xác Phỉ Y vứt ra bên ngoài biệt thự sau đó còn khóa cổng lại. Trời thì lạnh, cô ta mặc đồ ngủ hở hang đúng là đáng đời.

Tạ Vô Song thấy dì Nguyệt ngủ say nên không nỡ gọi dậy. Cô đành ngậm mùi nấu nước ấm lau người Phong Bác Thần. Âu Dương Dị đuổi được Phỉ Y, anh giúp Tạ Vô Song dìu Phong Bác Thần lên phòng ngủ.

- Giao cho cô hết, tôi về đây. Mệt chết!

- Cảm ơn anh.

- Không có gì đâu. Ủa khoan đã, cái người phụ nữ kia là ai vậy? Sao mà cô ta lại có thể ở trong biệt thự này của Thần nhỉ?

Tạ Vô Song vừa vắt khăn chuẩn bị lau mặt Phong Bác Thần vừa trả lời anh.

- Nhân tình.

- Hả? Ý cô, thằng Thần ngoại tình?

- Như vậy cũng tốt, đó là điều tôi mong muốn. Có được bằng chứng ngoại tình anh ta rồi, chúng tôi không bao lâu nữa sẽ ly hôn. Chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Âu Dương Dị không tin Phong Bác Thần lại ngoại tình được. Hắn ta rất yêu vợ mình, không bao giờ để cô ấy chịu tổn thương. Tạ Vô Song càng nhìn gương mặt điển trai của Phong Bác Thần, lòng càng nhói đau. Tại sao lại không thể buông tha cho nhau? Cứ hành hạ cô như vậy, hắn không mệt ư? Âu Dương Dị âm thầm rời phòng ngủ. Đợi tới sáng, anh phải bắt Phong Bác Thần giải thích mới được.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người, Tạ Vô Song cởi từng cúc áo sơmi để tiện lau người. Bỗng nhiên bàn tay cô bị hắn nắm chặt. Tạ Vô Song giật mình rút tay nhưng không thể. Phong Bác Thần mơ màng mở mắt khiến cô có chút hoảng hốt. Hắn nhìn cô chầm chầm, giọng khàn khàn.

- Cô muốn ly hôn với tôi?

Tạ Vô Song kinh ngạc nhưng ngay lập tức bình thường lại.

- Đúng vậy. Anh đem nhân tình về tận nhà nuôi dưỡng. Rõ ràng không xem tôi là gì.

Phong Bác Thần ngồi dậy cười khinh bỉ.

- Nực cười! Cô thì là cái thá gì?

- Phải. Tôi không là gì của anh, cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai càng không thể. Chuyện cái chết em gái anh, tôi sẽ tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội.

- Bằng cách nào hả? Cô bị tôi cấm cửa. Cô tìm bằng chứng bằng niềm tin sao?

- Bằng mọi cách, thậm chí là hẹn hạ nhất.

- Đúng rồi. Đi mà tìm cái bọn đàn ông cô từng ngủ qua, kêu chúng nó giúp đỡ nhưng tôi nói cho cô biết trước Tạ Vô Song. Đừng mơ tưởng việc, tôi ly hôn.

Phong Bác Thần cơn men còn đó, hắn đẩy ngã Tạ Vô Song xuống giường. Hắn cúi người muốn ngậm lấy đôi môi nhưng bị cô tránh né. Hắn tức giận, cắn mạnh lên cổ cô. Tạ Vô Song đau đến nổi nhắm chặt mắt. Phong Bác Thần hắn vẫn còn ý thức được bản thân đang muốn gì. Hắn thẳng tay xé rách váy ngủ trắng tinh khiết của cô. Tạ Vô Song ra sức chống cự không để hắn làm bậy. Cô thật sự không muốn, không muốn cùng hắn quan hệ.

- Con mẹ nó! Cô chê tôi hả?

Phong Bác Thần bóp cổ Tạ Vô Song.

- Tôi chỉ sợ tấm thân dơ bẩn này của tôi khiến nhị thiếu gia bị ô uế. Anh xuất thân cao quý như vậy, không nên quan hệ với hạng phụ nữ như tôi, đúng không?

- Còn nếu anh muốn thử, tôi không dám chắc bản thân mình có mắc bệnh tình dục gì không nữa. Tôi và lũ đàn ông quan hệ không lành mạnh, đương nhiên sẽ...

- Câm miệng. Cút! Cút khỏi mắt tôi.

Phong Bác Thần cầm gối ném vào người Tạ Vô Song. Cô dứt khoát rời đi. Hắn hoàn toàn suy sụp tinh thần bởi câu chữ của Tạ Vô Song. Tại sao? Tại sao hắn không ngừng yêu cô? Hắn nên căm ghét cô mới đúng nhưng tại sao, khi cô bị Phỉ Y đánh hắn lại đau lòng đến như vậy.