Hồ Sơ Linh Dị

Chương 12: Mộng du (1) - Cầu giúp đỡ



Editor: Heidi Tran

Cốc cốc cốc.

Sáu giờ sáng ngày 7 tháng 9, Quách Diễn còn ngủ trong phòng, nghe bên ngoài có người gõ cửa, mở ra đôi mắt nặng trĩu, trong lòng rất khó chịu.

Vừa mới sáng sớm, là tên dở hơi nào tới gõ cửa vậy?

Hắn tùy tiện lấy quần áo trên đầu giường mặc vào, đi đến phòng xử lý những chuyện linh dị ở gian ngoài, nhìn thấy bên ngoài cửa khóa có một người đàn ông có vẻ hoảng sợ, trong tay người đàn ông này cầm lấy công văn, trên người mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, đầu tóc rất lộn xộn, tựa như chưa chải đầu.

Quách Diễn không mở cửa, híp mắt khó chịu hỏi: "Anh là ai?"

Người đàn ông ngoài cửa nhìn thấy Quách Diễn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, thăm dò hỏi một tiếng: "Tôi, tôi là Tề Viễn, xin hỏi anh, nơi này của anh, là phòng xử lý những chuyện linh dị phải không?"

Quách Diễn nắm tóc, nhíu mày hỏi: "Đúng vậy, anh có việc à?"

Tề Viễn nhìn cửa đang khóa, hỏi: "Có thể để tôi đi vào trước được không?"

Lúc đầu Quách Diễn không định mở cửa, nhưng mà dựa theo nguyên tắc kiếm tiền, vẫn là mở cửa cho đối phương đi vào.

"Anh tùy tiện ngồi đi, tôi đi rửa mặt."

Lúc Quách Diễn đi ra từ phòng vệ sinh, trong miệng đang hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần. Hắn nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, thế là dời băng ghế ngồi đối diện với anh ta, hỏi: "Nói đi, gặp phải chuyện kỳ quái gì rồi?"

Ánh mắt Tề Viễn hoảng sợ, sắc mặt mỏi mệt, sau đó cẩn thận nhìn Quách Diễn nói: "Tôi, hình như tôi bị ma ám rồi."

Sắc mặt Quách Diễn không đổi, nhẹ gật đầu. "Ừm, sau đó thì sao?"

Tề Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt sốt ruột hỏi: "Anh không tin lời tôi nói sao?"

Quách Diễn nghe nói như thế, mắt nhìn Tề Viễn, phát hiện trong mắt Tề Viễn có chút không tin tưởng hắn. Thế là Quách Diễn xoay người lại nhìn thẳng vào đối phương, nghiêm túc nói: "Tôi tin lời anh nói, nhưng mà anh phải nói cho tôi biết anh đã gặp thứ gì, thế này tôi mới có thể phán đoán được anh có phải đã bị ma ám hay không."

Nhận được cam đoan của Quách Diễn, sắc mặt lo lắng của Tề Viễn dần thả lỏng, tiếp tục nói: "Chính là... Chính là mỗi lúc trời tối, lúc đi ngủ, tôi cảm giác thân thể mình tựa như bị khống chế, tựa như, tựa như bị người ta điều khiển, sau đó tôi có thể cảm giác được thân thể mình đang di chuyển, nhưng tôi không thể khống chế được thân thể của mình, loại cảm giác này anh có hiểu không?"

"Ừm, tôi có thể hiểu, anh nói tiếp đi." Quách Diễn bỏ thuốc lá trong tay.

Tề Viễn nuốt ngụm nước bọt, nói: "Sau đó, sau đó mỗi lần đến thời điểm này, thân thể của tôi sẽ rời khỏi nhà, đi đến nhiều nơi ở bên ngoài, mãi đến năm giờ sáng mới về đến nhà. Mỗi lần, mỗi lần tỉnh lại tôi đều cảm thấy thân thể mình rất mệt mỏi, mệt đến nổi đứng lên cũng không được."

"Anh nói, anh nói xem có phải ma đã nhập vào thân thể của tôi rồi phải không, sau đó muốn chiếm làm của riêng?"

Quách Diễn không trả lời vấn đề này của anh ta, mà hỏi lại: "Tình trạng này bắt đầu xuất hiện từ lúc nào?"

Tròng mắt Tề Viễn đảo tới đảo lui, cố gắng nghĩ lại, nói: "Có lẽ, có lẽ là một tháng trước."

Quách Diễn gật đầu hỏi: "Anh có đi bệnh viện khám qua không?"

Tề Viễn nói: "Đi rồi, nhưng bác sĩ nói tôi bị mộng du, còn nói tinh thần tôi bị phân liệt, bắt tôi phối hợp trị liệu. Nhưng mà, nếu như là mộng du, không phải sẽ không cảm giác được mình đang mộng du hay sao! Tôi có thể cảm thấy rõ ràng thân thể mình bị người khác điều khiển!"

Đối phương càng nói càng kích động, Quách Diễn đưa tay đè lại, nói: "Tề tiên sinh, trước hết anh đừng kích động, bác sĩ phán đoán như vậy tự nhiên có đạo lý của bác sĩ. Tôi cũng từng làm bác sĩ, mặc dù tôi không phải là bác sĩ khoa thần kinh, nhưng tôi biết, tình trạng này của anh rất có thể là bị mộng du."

Tề Viễn trừng mắt. "Anh, anh cũng không tin tôi?"

Quách Diễn lắc đầu. "Tôi không phải không tin anh, tôi chỉ đang nói một loại phỏng đoán mà thôi. Tề tiên sinh, tôi hỏi anh, tình trạng này của anh bắt đầu xuất hiện từ một tháng trước, là mỗi ngày đều xuất hiện, hay là cách mấy ngày lại xuất hiện một lần?"

Đôi mắt Tề Viễn tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Quách Diễn, kích động nói: "Anh, anh vẫn là không tin tôi, trước đó lúc tôi đi bệnh viện, bác sĩ cũng hỏi tôi như vậy! Anh, nơi này của anh rốt cuộc có phải là phòng xử lý những chuyện linh dị không vậy! Anh hỏi tôi những thứ này để làm gì!"

Quách Diễn không dây dưa với hắn, hỏi tiếp: "Vậy thì tốt, tôi thay vấn đề khác. Tôi hỏi anh, một tháng trước, tháng gần nhất, bên cạnh anh có người chết hay không? Có tiếp xúc qua người chết hoặc là tham gia tang lễ nào không?"

Tề Viễn cố gắng nghĩ lại một chút, lắc đầu nói: "Không có."

"Vậy thì tốt, anh lại nói cho tôi biết, anh có nhìn thấy ma chưa? Hoặc là lúc ngủ ở bên cạnh có loại cảm giác của âm khí không?"

Tề Viễn lần nữa cố gắng nhớ lại, không tình nguyện nói: "Không có..."

"Vậy bên cạnh anh có tiếng động khác thường nào không? Ví dụ như tiếng nói của đồng nghiệp hoặc là người nhà của anh chẳng hạn?"

"Không có..."

Ba!

Quách Diễn đốt một điếu thuốc, thuận tiện đưa cho đối phương một điếu, ngữ khí chậm dần. "Tề tiên sinh, nhiều khi có rất nhiều người cảm thấy mình gặp ma, nhưng thật ra chỉ là một loại tâm lý mà thôi. Mọi người hay đem những thứ sợ hãi không rõ nguyên nhân đổ lỗi cho ma quỷ gây ra, nhưng thật ra bọn họ đang sợ hãi với chính nội tâm của họ."

"Tề tiên sinh, anh nhìn thẳng vào tình trạng của mình. Tinh thần phân liệt cũng không đáng sợ, mộng du cũng có thể dùng thuốc để chữa, mấu chốt là anh phải phối hợp trị liệu với bác sĩ. Chỉ cần..."

Quách Diễn nói được nửa câu, cửa sau bị đẩy ra. Quay đầu nhìn lại, thấy Lục Thính Nam mang điểm tâm tới văn phòng.

Tề Viễn đang cô đơn cúi đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Thính Nam một chút, không nói gì.

Quách Diễn mỉm cười nói: "Tề tiên sinh, anh nói anh bị ma nhập, tôi biết anh vẫn kiên trì với ý nghĩ này, vậy thì tốt, bây giờ chúng tôi sẽ để anh kiểm tra một chút, nhìn xem có phải anh bị ma nhập hay không.

Tề Viễn ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc. "Chuyện này, chuyện này có thể kiểm tra?"

Quách Diễn nói: "Người phía sau tôi là đồng nghiệp của tôi, hắn có thể cảm giác được hồn ma tồn tại, nếu như anh thật sự bị ma nhập, trên người chắc chắn vẫn còn âm khí để lại, để hắn tới kiểm tra một chút, chẳng phải sẽ biết rồi sao."

Tề Viễn liên tục gật đầu. "Được được được, kiểm tra, kiểm tra một chút đi."

Quách Diễn quay đầu gọi: "Bánh bao, tới cảm nhận một chút."

Dù Lục Thính Nam không biết chuyện gì, nhưng cũng biết người ngồi trên ghế sa lon là khách mới tới, thế là để điểm tâm xuống, vội vàng đi đến bên cạnh Tề Viễn.

Tề Viễn theo bản năng xê dịch ra.

Quách Diễn nói: "Tề tiên sinh, anh không cần sợ, hắn sẽ không làm gì anh đâu."

Lục Thính Nam đẩy kính cười nói: "Đúng đúng đúng, tôi chỉ là cảm nhận một chút thôi."

Tề Viễn trầm tĩnh lại, Lục Thính Nam ở bên cạnh hắn nhắm mắt lại cảm nhận một phen, chợt mở mắt ra lắc đầu nói: "Không có âm khí."

Tề Viễn không thể tin được mà hỏi: "Cứ, cứ như vậy?"

Quách Diễn gật đầu nói: "Tôi biết anh vẫn chưa tin, nhưng sự thật chính là như thế, có lẽ gần đây anh áp lực quá nhiều, mới dẫn anh đến tình trạng bây giờ. Tóm lại, không phải đoán mò, ban đầu anh sống thế nào thì sống thế nấy, về vấn đề này, tôi khuyên anh nên phối hợp trị liệu với bác sĩ, chỉ có như thế anh mới có thể nhanh chóng khôi phục lại trạng thái như cũ."

Đến giờ làm việc, Tề Viễn rời khỏi phòng xử lý những chuyện linh dị.

Hai người Quách Diễn ở ngay trong phòng ăn điểm tâm.

Lục Thính Nam hỏi: "Anh ta gặp phải chuyện gì? Sao lại tới sớm như vậy?"

Quách Diễn nói: "Đoán chừng là trạng thái tinh thần không tốt, mỗi ngày mộng du, còn tưởng rằng mình bị ma nhập, chuyện là như vậy."

"A, vậy à."

Hai người cũng không để tâm đến chuyện này.

Bởi vì từ khi phòng xử lý những chuyện linh dị khai trương cho đến nay, hai người gặp không ít những tình huống như vậy.

Có một số người bởi vì trạng thái tinh thần mà luôn cảm thấy mình gặp ma, nhưng thật ra vốn không có chuyện này, hoàn toàn là do bọn họ tự dọa mình.

Có một số người đến phòng xử lý những chuyện linh dị này đơn giản chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, loại người này một khi bị vạch trần, trên cơ bản đều sẽ xám xịt chạy đi, sau đó trên đường sẽ mắng vài câu.

Chính là vì gặp phải quá nhiều, hai người cũng tập mãi thành thói quen, không quan trọng.

...

Năm giờ chiều, Tề Viễn tan tầm về nhà, hôm nay hắn xin nghỉ ở trường học, định ngày mai đi bệnh viện khám, cố gắng để trạng thái tinh thần của mình thật tốt.

Trong nhà, vợ còn chưa tan ca.

Hắn xoa huyệt Thái Dương, cả người mỏi mệt không tưởng nổi.

Đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi trở lại phòng, hắn nằm trên giường từ từ nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác có chút lạnh, vốn định kéo chăn đắp lên người, kết quả hắn khẽ vươn tay, chợt phát hiện cổ tay mình bị thứ gì đó nắm lại.

Mở mắt ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt...