Diệp Dĩ Muội ôm lấy hai đầu gối, ngồi trên ghế sô pha, cô cúi đầu gục xuống đầu gối, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Cô và Diệp Dĩ Muội nói chuyện với nhau cuối cùng vì vấn đề đó của cô mà lại để anh hiểu lầm.
Anh đem sự tức giận, thù địch và rời đi.
Cô thực lòng nghĩ không thông, cuộc hôn nhân này, tại sao Tần Hàm Dịch vẫn kiên quyết muốn duy trì?
Lẽ nào, Hạ Lam một ngày chưa được gả cho Hứa An Ca thì bọn họ sẽ cứ phải làm khổ nhau như thế này à?. Đam Mỹ Cổ Đại
Chỉ là, giày vò cô thì anh thực sự có thể vui vẻ không?
Nếu, cuộc hôn nhần này làm tổn thương tới cả hai, vì Hạ Lam, anh làm hại bản thân mình như vậy thực sự có đáng không?
Nếu như anh cảm thấy đáng, vậy thì còn cô? Cô dựa vào cái gì mà phải chịu đựng thế này?
Không, cô không đồng ý, cô nhất định sẽ thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh.
Ngẩng đầu lên, cô lau khô nước mắt, cô không cho phép bản thân mình khóc thêm nữa.
Khóc, có thể là biện pháp giải tỏa tức thời, tuyệt đối không được là cách giải quyết lâu dài, cô tuyệt đối sẽ không làm một kẻ yếu mà bất cứ ai cũng có thể bắt nạt.
Đứng lên, đi vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt, trấn tĩnh lại, quyết định suy nghĩ cẩn thận về sự việc ngày mai.
Kể cả không phải vì Tần Hàm Dịch, vì bản thân và Lam Dư Khê cô cũng phải nghĩ cho kĩ, ngày mai phải đối phó với phóng viên thế nào, mới không bị ép vào đường chết.
Khi mà cô đang suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô cầm lấy điện thoại, là một số máy lạ, cô bắt máy và trả lời khách sáo: “Xin chào!”
“Dĩ Muội, tớ về rồi.” đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nói hào hứng.
Diệp Dĩ Muội đơ người ra vài giây, lắng nghe giọng nữ hào hứng ở đầu dây bên kia, trong lòng giật mình vui sướng, hai mắt cô ướt đi, không dám chắc chắn mà hỏi lại: “Thiên Du, cậu về rồi à?”
“Ừm, tớ về rồi.” Cao Thiên Du kêu lên kích động.
“Thiên Du, có thật là cậu không?” Diệp Dĩ Muội cơ độc bao lâu nay, đã mong chờ người bạn tốt này bao lâu, bây giờ cuối cùng cũng mong được rồi, đúng là làm cô vui mừng hết sức.
Cô và Cao Thiên Du là bạn chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, khi mà tất cả những đứa trẻ khác trong thôn mắng cô, đánh cô, chỉ có Cao Thiên Du là chơi với cô, làm bạn với cô.
Bọn họ học cùng nhau tới cấp ba, sau đó Cao Thiên Du được người nhà cho đi nước ngoài du học.
Nhưng, giữa bọn họ vẫn giữ liên lạc, hoặc là điện thoại hoặc là emai.
“Không là tớ thì còn có thể là ai chứ?” Cao Thiên Du đột nhiên trầm giọng xuống nói vẻ không hài lòng: “Diệp Dĩ Muội, cậu kết hôn – một việc lớn như thế tại sao không nói cho tớ biết?”
“À....” Diệp Dĩ Muội như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng vui mừng liền biến mất, thay vào đó là sự đau khổ.
Sao cô có thể nói với người bạn tốt của mình rằng cô bị cha dượng bán vào Tần gia chứ?
Cô không phải sợ mất mặt hay không, cô chỉ là không muốn bạn mình lo lắng cho mình.
“Thôi bỏ đi, Diệp Dĩ Muội, sự việc này chúng ta chưa nói vội.” Cao Thiên Du biết Diệp Dĩ Muội nhất định có điều gì khó nói, liền bỏ qua, sau này sẽ cho cô thời gian từ từ kể: “Tớ có một việc khác muốn nói với cậu.”
“Việc gì thế?” Diệp Dĩ Muội hỏi.
“Dĩ Muội, ngày mai cậu nhất định đừng đến tham gia buổi họp báo đấy nhớ chưa hả?” Cao Thiên Du nói với ngữ khí thận trọng.
“Tại sao?” Diệp Dĩ Muội biết Cao Thiên Du nói vậy có nghĩa là sự việc này rất nghiêm trọng.
“Cứ nhắc tới việc này là tớ lại thấy tức giận, chồng cậu – cái tên Tần Hàm Dịch ấy sao có thể đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy chứ?” Cao Thiên Du nói với vẻ tức giận, nếu bây giờ Tần Hàm Dịch mà xuất hiện trước mặt cô thì nhất định cô sẽ giáng cho ánh một quả đấm mà không chút do dự.
“Sao vậy?” con tim của Diệp Dĩ Muội lại đập thình thịch lo lắng.
“Anh ta chuẩn bị để cậu mà cha dượng của cậu trong buổi họp báo ngày mai biện hộ cho Hạ Lam, nói rằng cái chết của cô Diệp và việc thi thể bị đánh cắp không hề có liên quan gì tới Hạ Lam.” Cao Thiên Du lớn tiếng nói giận dữ như sắp giết người vậy