Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 65:




Tay phải Tiết Diễm không nhanh không vội gõ bàn hai cái, mở miệng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Tôi nói là muốn danh sách quà tặng, cô lại gửi cho tôi cái này?"
"Không không không, không phải." Cô nàng thư ký cũng sắp khóc tới nơi, "Không phải cái này, là tôi gửi nhầm..."
"Đây là do cô viết?" Tiết Diễm giơ tay chỉ vào màn hình, mặt không thay đổi, "Mỗi ngày đi làm trong đầu chỉ nghĩ tới mấy thứ này?"
Thư ký sắp sụp đổ rồi, tâm trí hỗn loạn, yếu ớt giải thích: "Tôi chỉ nghĩ một chút vào những lúc rảnh thôi ạ."
Tiết Diễm thản nhiên liếc cô một cái: "Xem ra công việc của cô nhàn nhã quá nhỉ."
Thư ký: Hu hu hu.
Tiết Diễm thấy cô gái xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, ngừng một chút, ngữ khí chậm lại: "Tôi thấy đây chỉ là một đoạn ngắn, cô còn viết những cái khác?"
Trong lòng thư ký lo lắng, lại sợ sếp nhà mình hiểu lầm bản thân đi làm chỉ nghĩ tới những thứ không đứng đắn, lo lắng đến mức cái gì cũng khai sạch, rằng cô là một tiểu thuyết gia nghiệp dư trên mạng, còn có tên truyện, bút danh, vân vân, thái độ vô cùng thành khẩn.
Tiết tổng nghe xong, nhưng lại không phê bình thư ký lén sau lưng mình làm "công việc tay ngang", chẳng qua lời nói mang đậm tính giáo dục: "Sáng tạo tuy rằng là ý tưởng mà công ty luôn khuyến khích, nhưng đồng thời chúng ta không được quên tính chân thực của sự việc."
Cô nàng thư ký trên mặt hỏi chấm: "???"
"Chỗ này, tư thế này của cô rất không khoa học, mềm dẻo thế nào cũng không thể làm được. Còn có chỗ này," Tiết Diễm bình tĩnh, kiên nhẫn bôi đen một đoạn, "Làm như này sẽ chết người."
"..." Thư ký quả thực ngũ lôi oanh đỉnh(*), nói năng cũng lộn xộn, "Nhưng mà, nhưng mà độc giả thích... Vâng, tôi hiểu rồi..."
(*)Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn
Tiết Diễm lúc này mới nói: "Được rồi, trở về đi, đem danh sách gửi cho tôi. Còn nữa, về sau phải chăm chỉ làm việc, đừng có tái phạm sai lầm kiểu này."
Thư ký: "... Vâng." qaq!
Vì giữ lại công việc, thư ký không thể không tạm thời từ bỏ phúc lợi khi đi làm! Trong lòng vô cùng buồn khổ!
Nhưng mà cô cũng không dám nói thêm cái gì. Còn thấy may mắn vì Tiết tổng xem ra không nhìn ra truyện kia lấy hình mẫu từ phu phu bọn họ! Bằng không thì cô đúng là xong rồi!
Mà khi cô rời khỏi, Tiết Diễm lại tìm kiếm tên truyện trên mạng, trực tiếp truy cập vào trang web, còn cố tình đăng kí một tài khoản, lén lén lút lút đọc truyện.
Đây là cái quỷ gì vậy, Phóng Phóng nhà này sẽ không như vậy!
Tư thế này nghe cũng được đấy, hay là... thử xem?
Í, còn có thể ở loại địa điểm này sao?
...
Sinh nhật Thẩm Phóng rất nhanh đã tới.
Vài ngày trước đó anh đã lục tục nhận không ít quà từ chuyển phát nhanh, tất cả đều do các huynh đệ từ năm châu bốn bể gửi quà qua bưu điện.
Tiết Diễm thấy thế, trong lòng vừa phiền não lại vừa cảnh giác - người nhớ thương vợ mình thật là nhiều!
Cũng may hắn đã căn cứ theo danh sách thư ký đưa, kết hợp cùng ý tưởng của mình, chuẩn bị một loạt quà sinh nhật cho Thẩm Phóng.
- Có lẽ cũng không được bao nhiêu độc đáo, nhưng mà thắng ở số lượng! Như vậy thì bất kể Thẩm Phóng thích cái gì, kiểu gì cũng sẽ có thứ phù hợp với anh ta.
Sinh nhật Thẩm Phóng là ngày làm việc bình thường, cho nên mời bạn bè sớm hai ngày, sắp xếp vào thứ bảy gần nhất.
Thẩm Phóng mời không ít người, bạn bè anh chiếm đa số, cũng có bạn bè của Tiết Diễm, khoảng cỡ hai mươi người - đây đều là những người có quan hệ tương đối gần gũi.
Tiết Diễm thay anh quyết định địa điểm, ngay tại club tư nhân ngày trước họ từng cùng Lục Dục Thành đón gió tẩy trần.
Vào thứ bảy, buổi sáng Thẩm Phóng phải tới bệnh viện thăm anh trai, sau đó còn quay về đơn vị lấy tài liệu, vừa vặn Tiết Diễm cũng có việc phải tới Tiết gia lấy đồ. Hai người hai hướng, Thẩm Phóng liền nói với hắn không cần phiền toái, việc xong xuôi thì trực tiếp gặp nhau tại club kia là được rồi.
Thẩm Phóng tới trước, Tiết Diễm gọi điện nói hắn lập tức đến, Thẩm Phóng liền đứng ở cửa đợi hắn, thuận tiện tiếp đón khách và nói chuyện với phục vụ.
Vừa nói xong, từ xa Thẩm Phóng liền nhìn thấy một chiếc SUV màu đen khổng lồ xuất hiện.
Tập trung nhìn kĩ hơn nữa, đúng là cái xyz233 đã gặp ở Tiết gia.
Thẩm Phóng nhất thời lại không nhịn được mà bật cười, cười đến mức người phục vụ đang nói chuyện phiếm với anh vẻ mặt ngơ ngác.jpg.
Phục vụ cẩn thận hỏi: "Là do tôi nói gì đó mắc cười phải không?"
"Không có việc gì, không phải do anh." Thẩm Phóng khoát tay với anh ta, "Là tôi thấy bảo bối nhà tôi tới nên mới hạnh phúc."
Tiết Diễm bước ra khỏi xe, nhìn thấy Thẩm Phóng đang cười, khi hắn đi tới, Thẩm Phóng vẫn đang cười không ngừng.
Quay đầu nhìn theo tầm mắt Thẩm Phóng, Tiết Diễm lập tức hiểu rõ.
Khi hắn rời nhà rất gấp gáp liền chọn bừa một chiếc lái tới đây, không ngờ lại là chiếc 233 khiến Thẩm Phóng cười ngặt nghẽo.
"Được rồi." Tiết Diễm nâng tay ôm cổ anh, "Anh đang làm gì vậy, đi vào không?"
"Đợi một lát nữa rồi vào, sư phụ nói anh ấy cũng đến, chúng ta chờ anh ấy rồi cùng vào sau." Thẩm Phóng cười nói.
Nghiêm Cẩm mặc dù thân thiết với anh nhưng cũng chưa từng tới các buổi gặp mặt như thế này, không quen biết với các bạn bè khác của Thẩm Phóng, hơn nữa còn là người trầm mặc hướng nội, Thẩm Phóng lo lắng anh ta đến đó sẽ không thích nghi nổi nên tính dẫn anh giới thiệu trước với những người bạn khác.
Còn chưa kịp đợi Nghiêm Cẩm thì ông chủ Tần Xa đã bước tới.
Tiết Diễm lịch sự nói chuyện với ông chủ Tần, còn chưa tới vài phút, Nghiêm Cẩm đã tới, phía sau còn có Tạ Thiên Dật nhắm mắt theo đuôi.
Tạ nhị thiếu hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ. Gã cùng ông chủ Tần cũng có quen biết, nhỏ giọng nói với Nghiêm Cẩm một câu, bước tới trước mặt Tiết Diễm cùng ông chủ Tần nói chuyện.
"Tiểu Thất." Nghiêm Cẩm đi tới, gọi Thẩm Phóng: "Sao lại vui vẻ như vậy?"
"Sư phụ!" Thẩm Phóng cười nói, "Vừa mới nhìn thấy một biển số xe mắc cười lắm. Mà không phải sư phụ nói tới đây một mình sao? Em sợ anh một mình tới đây không quen ai nên mới cố tình đứng đây đợi anh." . Harry Potter fanfic
"À, cái này," Thần sắc Nghiêm Cẩm nhất thời có chút vi diệu, "Tôi cũng không muốn vậy, còn đang tính một mình đến đây thì cậu ta trực tiếp tới nhà tôi. Tôi quên mất không nói với cậu."
" ~ Nhà anh~" Thẩm Phóng ý vị thâm trường cười với Nghiêm Cẩm, cười tới khi anh ta ngượng ngùng mới thu lại, nhìn thấy bên Tiết Diễm cũng xong xuôi rồi liền nói, "Cùng nhau đi vào thôi."
Thẩm Phóng dẫn theo Nghiêm Cẩm đi phía trước, Tiết Diễm cùng Tạ Thiên Dật đi theo sau.
Trong sảnh club có một bàn làm thủ tục, trên bàn đặt số phòng cùng một loạt các món quà nhỏ, mỗi vị khách đều có quà tặng, độc thân cùng cặp đôi thì quà khác nhau. Vốn là có hai người phục vụ phụ trách nơi này, nhưng vừa vặn một người vào toilet, vì thế ở đây chỉ còn độc một người.
Mà người phục vụ này lại là người mới, cậu ta cũng không biết mặt khách nhiều, trước đây cũng chưa từng được dạy tiếp khách trong trường hợp này, nhưng vẫn biết khách đến đây đều không thể đắc tội, đột nhiên gặp bốn năm người cùng nhau đi vào thì nhất thời không khỏi khẩn trương, bắp chân cũng run lên.
Thẩm Phóng cùng Nghiêm Cẩm sóng vai đi tới, đem tới cảm giác quan hệ rất thân thiết. Phục vụ nghĩ một chút, lập tức cầm món quà dành cho cặp đôi đưa cho họ, trưng khuôn mặt tươi cười, khen ngợi không quá khéo léo, "Hai người đúng là một gặp trời sinh..."
Nói còn chưa dứt lời, cậu phục vụ trẻ này đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh khiếp người, không khỏi rụt cổ.
"Ồ, thật sao?" Thẩm Phóng nghiêng đầu, cười cười nhìn Nghiêm Cẩm bên người, lại nhìn về cậu trai trẻ kia, "Hai người chúng tôi nhìn qua rất xứng đôi?"
"Đương, đương nhiên." Cậu phục vụ bị nụ cười của anh làm càng thêm khẩn trương, còn có cả ngại ngùng, lắp bắp, "Vô cùng, vô cùng phu phu..."
Sau đó cậu ta liền cảm giác hàn khí quanh thân càng ngày càng nặng.
Cậu ta không nhịn được mà trộm nhìn bốn phía, chợt phát hiện ngay sau đôi kia còn có hai người đàn ông đẹp trai đang dùng biểu tình lạnh lẽo nhìn mình, quả thực có thể dùng ánh mắt thuyết minh cái gì gọi là sát khí.
Cậu phục vụ nhìn thấy hai người kia, lại nhìn đôi phía trước, đột nhiên ý thức được mình có thể đã lầm.
Trời ạ, ai bảo mày nhiều lời, chẳng lẽ hôm nay sự nghiệp của mình sẽ kết thúc sao?
Thẩm Phóng cười hì hì, xoay người, cầm một con gấu nhỏ giống trên tay Nghiêm Cẩm nhét vào tay Tạ Thiên Dật, quay đầu nói với người bán hàng, "Rất tiếc là cậu đoán sai rồi."
Tiếp theo lại từ trên bàn tiện tay lấy một đôi thỏ nhỏ, đưa một con cho Tiết Diễm, thuận thế giơ tay ôm eo hắn, "Để cậu nhìn lại vậy."
Cậu phục vụ cái khó ló cái khôn, vội vàng che mắt, "Chúa ơi, không được, tôi bị mù rồi!"
Thẩm Phóng cười ha hả, biểu tình của Tiết Diễm cùng Tạ Thiên Dật cũng dịu đi rất nhiều.
Chuyện này xem như đà giải quyết thành công, bốn người tiếp tục hướng vào trong. Đi vào trong mới phát hiện đã có rất nhiều người tới trước, bạn bè Thẩm Phóng, bạn bè Tiết Diễm, cũng phải tới mười mấy người.
Đều là người trẻ tuổi, phần lớn cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau nên cũng không bị gò bó, cùng nhau nói chuyện phiếm cùng quậy ầm ĩ.
Khách mời rất nhanh đã đến đủ, ngay cả lão Tam lần trước không đến dự hôn lễ Thẩm Phóng cũng tới, làn da phơi nắng Arab đen nhẻm, đi cùng với mấy người bạn đại học khác mang tới cho Thẩm Phóng bánh ga tô nhiều tầng cùng hoa quả.
Thẩm Phóng cố ý kéo kéo áo sơ mi của lão Tam, nhìn phía dưới xương quai xanh kia vì phơi nắng mà đen trắng phân minh, sau đó tay liền bị Tiết Diễm giữ lấy, mạnh mẽ nắm chặt.
Tiếp đó thuận lý thành chương mà cắt bánh ngọt, ăn đồ ăn, rồi tới đủ mọi thể loại giải trí, ca hát có, chơi bài có, bơi lội có, tập thể dục cũng có, cái gì cần có đều có cả.
Mọi người chơi vui vẻ tới hơn mười hai giờ mới giải tán.
Kỷ niệm với bạn bè cũng đã xong, đợi tới sinh nhật chân chính thì mới là thế giới của hai người.
Sáng sớm, trên bàn ăn, Tiết Diễm hỏi Thẩm Phóng: "Hôm nay anh muốn ra ngoài ăn hay ở nhà chúc mừng?"
"Không phải hai ngày trước đã chúc mừng rồi sao?" Thẩm Phóng đang trả lời tin nhắn của bạn bè, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ở nhà tùy tiện chút là được rồi."
Tiết Diễm bình tĩnh gật gật đầu.
Hai người ăn xong bữa sáng là lại đi làm như thường ngày.
Buổi sáng vẫn như mọi ngày, tới giữa trưa cùng nhau ăn cơm xong thì Thẩm Phóng quay trở về đơn vị công tác, Tiết Diễm lại trực tiếp rời khỏi công ty mà trở về nhà.
Vì để tạo bất ngờ cho Thẩm Phóng, gần đây hắn theo đầu bếp khách sạn học nấu vài món ăn, tính tự tay nấu cho anh ăn.
Vì thế chờ tới buổi tối Thẩm Phóng về nhà, ngạc nhiên phát hiện nhà ăn hôm nay tối hơn mọi ngày, vừa vào liền thấy nến được xếp thành hình trái tim đang theo gió lay động, ánh nến lúc tỏ lúc nhạt, hoa hồng cùng rượu vang đỏ bày trên bàn... cùng với vài món nhìn qua thấy rất ngon.
Mà Tiết Diễm ngồi ở đó, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Thẩm Phóng vốn thông minh, nhìn thấy sắp xếp kia rồi lại nhìn biểu tình Tiết Diễm, liền hiểu ra đây là tự tay hắn làm.
Lại nếm một chút thấy hương vị cũng không có gì đáng ngại, lập tức khen không dứt miệng.
Vất vả của Tiết Diễm được khẳng định nên cũng rất vui vẻ, nhưng mà cuối cùng cũng hiểu được trình độ của mình, thế là nụ cười cũng có chút xấu hổ.
Nhìn thấy Thẩm Phóng từng miếng từng miếng ăn miếng bít tết được cắt thành hình trái tim, Tiết Diễm nói: "Tôi... Tôi chuẩn bị một món quà sinh nhật nhỏ cho anh."
Trong miệng Thẩm Phóng toàn là thịt, hơi nghiêng đầu cười cười nhìn hắn.
Tiết Diễm từ sau rút ra một cái túi màu sắc hường phấn được buộc nơ đưa qua.
Thẩm Phóng mở ra, chỉ thấy trong đó là một bình đựng sao rất đáng yêu, bên trong chứa đủ mọi loại sao giấy được gấp từ giấy phát quan, trên nút chặn gỗ còn đính một tờ giấy nhỏ, viết rằng "Hái sao xuống tặng cho em".
Thẩm Phóng nhất thời phì cười, "Phụt - khụ khụ khụ - "
Tiết Diễm liếc anh một cái, cắn cắn môi, kiên nhẫn giải thích: "Là tôi tự tay gấp, mỗi ngôi sao đều chứa một điều ước, miễn là tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm."
Thẩm Phóng nghe được vế đầu tiên, một bên ho khan một bên hớn hở cười, cười càng vui vẻ hơn.
Tiết Diễm nhìn anh một lúc, lại lên tiếng, "Nếu anh không thích cái này thì tôi còn vài món quà khác."
Nói xong hắn lại từ phía sau rút ra vài túi to, từ túi to này lấy quà ra, từng món để trước mặt Thẩm Phóng.
Có đồng hồ nổi tiếng, ví tiền, quần áo, cà vạt, thắt lưng, bật lửa,... thậm chí có cả chi phiếu.
Thẩm Phóng muốn nói là mình không phải không hài lòng, hắn tặng gì mình cũng thích, nhưng lại không nghĩ tới nhận được nhiều món quà nữ tính như vậy, khiến cho anh cười như điên, mãi cũng không thể dừng lại.
Tiết Diễm thế mà không cười, đứng dậy đi quanh bàn ăn, dưới ánh nến mờ nhạt cúi xuống thắt cà vạt cho anh, nhìn chăm chú vào mắt anh, nói từng chữ: "Trói em lại."
Thẩm Phóng ngửa đầu nhìn hắn, cuối cùng cũng không cười, đột nhiên tiến đến nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, nghiêm túc, "Ừm. Trói tôi lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.