Khi ánh mắt của Tiêu Ý Trì rơi vào chiếc Patek Philippe trên cổ tay Du Tri Niên, anh biết ngay lần xem mắt này sẽ thất bại.
Hàng xóm của anh, dì Mạch, đã giới thiệu về Du Tri Niên với anh như thế này: làm công ty luật, 996*, ngoài ba mươi, gần đây muốn đổi công tác, con người rất trung thực. Ngôn Tình Sủng
* 996 tức làm việc 9 giờ sáng - 9 giờ tối suốt 6 ngày/tuần
Dì Mạch cũng là nghe lời giới thiệu từ người bạn nhảy quảng trường, dì Phan. Dì Phan nói đó là cháu trai của bà, người rất tốt, chỉ là tình cảm không được suôn sẻ. Bây giờ luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua bèn muốn tìm cho hắn một người để có thể cùng nhau sinh hoạt.
Dì hàng xóm đã mở miệng giới thiệu, Tiêu Ý Trì không thể từ chối, với cả bản thân cũng thật sự muốn tìm người bầu bạn, vì thế đã đồng ý.
Hôm nay khi ra ngoài anh cũng ăn diện đỏm dáng, chuyện ấn tượng đầu tiên quan trọng thì mọi người đều hiểu.
Bọn họ không có kết bạn trên các tài khoản xã hội của nhau, tất cả đều do người dì nhiệt tình của hai bên làm trung gian. Bọn họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần khu nhà của Tiêu Ý Trì.
Vừa mở cửa Tiêu Ý Trì đã chú ý đến người nọ.
Du Tri Niên mặc áo sơ mi trắng, bởi vì đang ngồi, bị bàn chắn nên không nhìn thấy rõ quần màu gì.
Rất ưa nhìn. Vì rất đẹp trai. Đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt có chiều sâu, không phải vật trong ao*.
* 龙得云雨,终非池中物 (Giao long đắc vân vũ, chung phi trì trung vật) – điển tích lấy từ "Tam Quốc chí". Trong truyền thuyết, giao long là một loại thần long, gặp lúc có mây mưa, sẽ bay lên trời, kết cục sẽ không ở trong ao. Tỷ dụ như người có tài năng gặp được cơ hội, sẽ thi triển hết tài hoa. Tóm lại, cụm này ý chỉ những người có hoài bão, người ôm chí lớn.
Hắn cũng chú ý tới Tiêu Ý Trì, ánh mắt nhìn về phía anh ở bên này.
"Xin chào, tôi là Tiêu Ý Trì." Tiêu Ý Trì bước đến, chào hắn.
"Xin chào, tôi là Du Tri Niên." Du Tri Niên đưa tay ra.
Thế nên Tiêu Ý Trì chú ý tới Patek Philippe trên cổ tay hắn.
Cảm thấy bắt tay chào hỏi quá mức công việc hóa, Du Tri Niên nói, "Thói quen công việc, ngại quá."
Tiêu Ý Trì lắc đầu, hữu nghị bắt tay đối phương, "Không sao."
Tiêu Ý Trì ngồi xuống, nhìn ở khoảng cách gần, anh dám chắc chiếc áo sơ mi trắng trên người Du Tri Niên là hàng đắt tiền — chất vải mềm nhưng không thấu không sụp, vị trí đường vai vừa phải tạo sự thoải mái và phong cách.
"Cậu uống gì? Để tôi đi gọi." Du Tri Niên hỏi Tiêu Ý Trì.
Tiêu Ý Trì quay đầu nhìn menu đồ uống sặc sỡ treo trên tường, "Vậy một ly Americano size vừa nhé."
"Được." Du Tri Niên đứng dậy.
Hắn mặc một chiếc quần dài màu kaki, rộng rãi mà không thùng thình, vừa hay phác họa đường cong dài từ eo đến mắt cá chân.
Với điều kiện như vậy, thật sự không cần dựa vào xem mắt để tìm đối tượng.
Quầy gọi món không người nhiều lắm, vậy nên Du Tri Niên nhanh chóng bưng hai ly đồ uống quay lại. Hắn gọi một ly cà phê đen.
Hắn nhấp một ngụm rồi để xuống, đi thẳng vào vấn đề với Tiêu Ý Trì, "Cậu Tiêu này, dì Phan làm mai cho chúng ta là một vị trưởng bối mà tôi rất kính trọng, bà vẫn luôn nhọc lòng vì chuyện yêu đương và hôn nhân của tôi, nên là, tôi muốn nhờ cậu giúp. Tháng này gặp tôi bốn lần, sau đó cậu nói lại với dì ấy là chúng ta không hợp, xin hỏi có được không?"
Trai đẹp đến cả giọng cũng mang theo từ tính. Giọng điệu nho nhã lịch sự, nhưng không thể che giấu một sự thật rằng —— chỉ sau vài phút ngắn ngủi làm quen, Tiêu Ý Trì đã đưa ra phán đoán, hắn không có hứng thú với mình.
Tiêu Ý Trì một mình thầm tiêu hóa kết luận bi thương này, trong đầu nghĩ: Cũng được thôi, dù sao gần đây cũng không bận rộn chuyện chi, gặp gỡ trai đẹp vừa đã mắt lại nuôi dưỡng tâm trạng.
Anh đồng ý cái rụp, "Được."
Hai người trao đổi tài khoản Wechat.
Khi rời khỏi quán cà phê, ly cà phê đen của Du Tri Niên chỉ bị uống một ngụm.
Ở cửa quán cà phê, Tiêu Ý Trì nhịn không được tò mò, "Anh Du, tôi mạo muội hỏi một câu nhé, tại sao anh cảm thấy chúng ta không có khả năng?"
Dù sao cũng đã không có khả năng rồi cơ mà, điếc không sợ súng vậy.
Du Tri Niên hơi giật mình, có lẽ hắn không ngờ có người dám trực tiếp hỏi như vậy.
Hắn cũng không trốn tránh, "Ngoại hình của cậu... Không nằm trong phạm vi suy xét của tôi."
"Ồ." Tiêu Ý Trì tỏ vẻ đã hiểu.
Quào, bóng đập thẳng vào mặt có hơi đau. Nhưng đây là bản thân chủ động hỏi, đau cũng đành chịu.
"Tôi hiểu rồi." Tiêu Ý Trì cười tạm biệt Du Tri Niên, "Vậy chờ anh gửi tin nhắn gặp mặt cho tôi."
"Được." Du Tri Niên gật đầu.
Khu dân cư nơi Tiêu Ý Trì sống từng là khu nhà ở phúc lợi của một nhà máy nước tương, tuổi đời trung bình chừng hai mươi năm, nhà cầu thang, cùng với sự phát triển của thành phố, khu vực này trở thành một phần của trung tâm thành phố, một căn cũ xập xệ cũng đáng giá vài trăm vạn.
Buổi xem mắt chỉ kéo dài hơn mười phút, Tiêu Ý Trì cố tình đi loanh quanh gần đó vài vòng rồi mới về khu dân cư. Anh bước lên bậc thang, đi đến cửa nhà mình. Cửa là một cánh cửa sắt trượt kiểu cũ, anh mở khóa, kéo cửa một phát là cả tòa nhà đều biết anh đã về.
"Về rồi đó hả?" Dì Mạch ở cửa đối diện chưa thấy người đã nghe tiếng, bà mở cửa, hưng phấn hỏi từ đằng sau anh.
Tiêu Ý Trì quay đầu, cười nói, "Vâng ạ."
"Sao nhanh thế? Người trẻ mấy đứa thích đi quán cà phê, cùng ăn một bữa, trò chuyện gì đó mà... Này, thấy thế nào hở con?" Hai mắt dì Mạch sáng lên.
"Được lắm ạ. Bọn con định lại tiếp tục tìm hiểu xem sao."
"Ái chà chà thế thì tốt quá rồi! Đợt đó dì nghe A Phan giới thiệu đã thấy hai đứa con rất hợp nhau rồi! Nào nào nào, lại đây qua chỗ dì ngồi đi, con chưa ăn cơm nhỉ? Ăn ở chỗ dì này. Ấy con còn đứng đó làm gì? Vào đi chứ!"
Tiêu Ý Trì không ngăn được sự nhiệt tình của Mạch, sờ sờ ót rồi đi vào.
Trong lúc đó, anh hỏi dì Mạch, "Dì ơi, dì giới thiệu con thế nào dạ?"
"Hả?" Dì Mạch vừa bận rộn trong bếp vừa nói, "Thì giống như lúc trước con nói với dì thôi, làm nhân viên hợp đồng ở nước ngoài, chỗ nào có việc thì đi chỗ đó. Dì nói với A Phan, mặc dù công việc rất vất vả, nhưng con có thể chịu khổ lại hiểu chuyện, dịp lễ tết đều chuyển tiền cho dì, phiêu bạt bên ngoài mười mấy năm, cuối cùng cũng đã chịu trở về rồi."
Tiêu Ý Trì: "..."
Hồi đó vì để dì Mạch không lo lắng nên anh thuận miệng bịa chuyện.
Hay rồi, báo ứng tới rồi.
Nói một cách chặt chẽ thì nói là làm nhân viên ở nước ngoài cũng không sai, dù chỉ là cách nói tu từ, nhưng lời nói luôn có thể gói ghém chút ít.
"Xong rồi, con đi rửa tay đi."
"Tuân mệnh!"
Tiêu Ý Trì đi vào toilet, khoảnh khắc đối diện với gương, anh chớp mắt, thở dài.
Lời có thể nhẹ nhàng gói ghém, nhưng gương mặt này trong gương nếu thật sự muốn gói thì sẽ khó nhằn lắm đây. Dầm mưa dãi nắng quanh năm, da dẻ sần sùi, quầng thâm mắt cũng không thể tránh khỏi.
Tiêu Ý Trì xoa xoa mặt, vốn dĩ trước khi ra ngoài anh đã rất hài lòng, nhưng chủ yếu là kém Du Tri Niên quá xa, cho nên bây giờ nhìn thế nào cũng không vừa ý.
Lại nhìn áo sơ mi của mình, tuy mới mua nhưng chất lượng rõ tầm thường. Không phải anh không có quần áo đẹp ở nước ngoài, chỉ là khi thu dọn hành lý về nước anh ưu tiên mang các loại sách vở tài liệu, quần áo bị anh đóng gói gửi qua đường bưu điện, nhưng ai ngờ đã hơn nửa tháng rồi mà đồ vẫn chưa gửi đến, khi gọi điện thoại quốc tế hỏi bưu điện địa phương, bên đó vậy mà lại có thể kêu bị mất rồi.
Hài, đầu mối vướng mắc đủ điều đã dẫn đến lần đầu tiên xem mắt trong đời thất bại thảm hại, bực hết sức.
"Ý Trì, xong chưa con? Chân giò dầm tương vừa ra lò, cho con nếm thử trước nè!"
Cùng với giọng nói, mùi thơm đậm đà bay vào, Tiêu Ý Trì híp mắt khẽ hít một hơi, thơm quá đi thôi!
"Tới liền tới liền!" Bỏ đi, thời gian không thể quay ngược lại, nghĩ nhiều cũng vô ích, chẳng bằng đối đãi tử tế với ngũ tạng cái đã.
Du Tri Niên lái xe trở về Tinh Nguyệt Loan.
Tinh Nguyệt Loan là một khu nhà lâm viên(*) xa hoa, mật độ thấp, tính riêng tư tốt, yên tĩnh giữa sự hối hả nhộn nhịp, dịch vụ chu đáo.
(*) khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi
Tòa nhà nơi Du Tri Niên ở mỗi hộ một thang máy, diện tích hơn hai trăm mét vuông, tầng cao năm mét, hướng về phía nam, không gian rộng rãi và sáng sủa.
Mở khóa vân tay, Du Tri Niên đi vào. Đội vệ sinh đã lau dọn kĩ càng, trong nhà có mùi gỗ nhàn nhạt, sàn nhà sạch bóng, đồ trang trí sáng loáng. Hắn đi đến đâu, đèn cảm ứng sẽ tự động bật sáng đến đó. Cho đến khi hắn đi đến phòng khách, một bức tranh sơn dầu cực lớn 3m x 4m trên tường cao ánh vào trong tầm mắt.
Hoa anh đào ngày xuân, hồng nhạt hồng đậm hứng thú đan xen, hoa bay đầy trời, uyển chuyển rực rỡ, không huyên náo cũng chẳng lặng im, là niềm vui và linh động cùng tồn tại, toát lên một sức sống đương thời xuân sắc, sặc sỡ mà không rối rắm, rất tốt để chữa lành cho đôi mắt và tâm hồn.
Đây là tác phẩm mới nhất mà hắn mua tại nhà đấu giá với giá cao.
Du Tri Niên đứng thưởng thức một lúc, nhìn giờ, quay về thư phòng mở máy tính, chọn ra những email quan trọng để trả lời. Sau đó, hắn thấy thời gian cũng được rồi, bèn gọi điện thoại cho dì Phan, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
"Dì Phan, tụi con vừa gặp nhau xong."
"Vậy à? Con thấy sao?"
"Cũng được ạ, tụi con sẽ tiếp tục gặp mặt." Nói thật, hắn đã quên Tiêu Ý Trì trông như thế nào.
"Vậy tốt quá!" Bên kia đúng là truyền đến âm lượng vui mừng rồi lại nói, "Tri Niên, trước đây con đều gặp một hai lần rồi thôi, lần này con phải kiên nhẫn vào, nhìn vào điểm sáng của người ta nhiều hơn, dì tin con sẽ sớm tìm được nửa kia thôi!"
"Dạ, vâng ạ, dì yên tâm."
"Vậy là tốt rồi. Hai đứa tâm sự lâu như vậy, coi bộ trò chuyện với nhau vui lắm ha, dì Mạch giới thiệu đối phương bảo đứa nhỏ kia là người hiểu chuyện đáng tin cậy, con thấy sao?"
Có lẽ vậy, hắn không biết, cũng không cần biết.
Du Tri Niên mang theo ý cười đáp lại dì Phan, "Đúng vậy, rất đáng tin cậy."
"Nghe nói nó làm việc ở nước ngoài đã chịu không ít cực khổ, lần sau khi gặp nhau con nhớ thông cảm cho đối phương nhiều hơn nha."
"Vâng."
"Hôm nào con rảnh thì qua chỗ đây kể cho dì biết quá trình, dì sẽ cố vấn cho con."
"Không thành vấn đề ạ."
Kết thúc cuộc gọi, Du Tri Niên nhớ lại quá trình xem mắt. Điều hắn vẫn nhớ chỉ còn mỗi cảm giác chai sần trong lòng bàn tay Tiêu Ý Trì khi bắt tay, còn có cà phê đen trong quán cà phê đó dở tệ.
Hết chương 1.