Honey

Chương 2



Bên trong một phòng học VIP của một trung tâm thể hình ở CBD.

Tiêu Ý Trì hoàn thành một set đẩy tạ trên ghế, ngực phập phồng, nói với huấn luyện viên, "Thêm một set nữa đi."

Thân là huấn luyện viên, Đại Sơn cười nói, "Hôm nay tăng liều toàn bộ thiệt hả?"

"Cũng không hẳn, thử xem có thể tăng tốc độ tuần hoàn máu, thúc đẩy quá trình trao đổi chất của da hay không ấy mà."

Đại Sơn bị lời của anh chọc cười, "Vận động phải tuần tự từng bước, hành động theo cảm tính làm gì." Nói rồi đưa tay kéo Tiêu Ý Trì dậy, "Dạo trước chú em kêu phải đi xem mắt mà, bộ đối phương nói gì à?"

Tiêu Ý Trì lấy khăn lông lau mồ hôi, "Không hổ là cựu lính trinh sát, đoán trúng phóc."

Trước khi xuất ngũ, Đại Sơn là một thành viên của đội hộ tống, do yêu cầu công việc nên Tiêu Ý Trì ở lại trên thuyền cùng bọn họ một tháng, nhờ vậy mà thân thiết.

"Đối phương lai lịch thế nào mà lại có thể làm chú lo lắng về vẻ ngoài thế." Đại Sơn chỉnh đồng hồ nghỉ giải lao mười phút.

Tiêu Ý Trì nhếch miệng, "Nghe anh nói như đang chê em vậy á."

Trước đây anh thật sự không nghĩ về chuyện ngoại hình, nhưng cuộc thảo luận sôi nổi trong nước về giá trị nhan sắc đã đổi mới nhận thức của anh, mà đối lập rõ ràng với Du Tri Niên và câu từ trần trụi của đối phương khiến anh nảy sinh ý nghĩ phải chăng nên chăm chỉ tút tát khuôn mặt này.

"Đẹp trai theo cách hợp lý đê, chẳng hạn như thông qua chế độ ăn uống lành mạnh, quy luật vận động, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, anh rất ủng hộ điều này, nhưng mà dục tốc bất đạt, anh thấy như giờ là được rồi."

"Ấy ấy, cái 'dục tốc bất đạt' này sao mà khó nghe quá!" Tiêu Ý Trì lắc lắc khăn lông về phía Đại Sơn.

"Đối tượng xem mắt của chú đẹp trai lắm hay sao? Có cảm giác khoảng cách à?"

Phán đoán của lính trinh sát gãi đúng chỗ ngứa.

Tiêu Ý Trì thừa nhận, "Đúng vậy." Anh nhìn quanh những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ kính sát đất, thử hỏi, "Anh mở phòng tập thể thao ở khu trung tâm tài chính này vài năm rồi nhỉ? Anh có từng nghe nói về 'Du Tri Niên' chưa?"

Động tác uống nước của Đại Sơn khựng lại rồi đặt xuống, "Người chú xem mắt là 'Du Tri Niên' á?"

Quần áo và phong thái của Du Tri Niên đều cho thấy hắn không phải một dân làm công 996 bình thường, chắc hẳn là nhân vật có tiếng tăm. Tiêu Ý Trì thấy Đại Sơn phản ứng như vậy, thầm nghĩ bingo.

Tiêu Ý Trì gật đầu, "Anh ta cũng tập ở trung tâm của anh à?"

"Nào có. Chỗ của anh chỉ tính là nơi chi phí sơ cấp, ở tầng cấp của bọn họ sẽ đi đến những nơi cao cấp hơn. Nhưng công ty luật của bọn họ cũng có vài nhân viên là khách quen ở chỗ tụi anh. Thường xuyên qua lại, anh cũng nghe không ít chuyện về luật sư Du."

Tiêu Ý Trì uống một ngụm nước, "Nói nghe xíu đê?"

Đại Sơn nhíu mày, "Là đối tượng xem mắt của chú mà chú không biết xíu nào sao?"

Tiêu Ý Trì sờ mũi, "Chẳng phải đang bắt đầu hỏi thăm sao."

"Công ty luật Phương Đạt nơi cậu ta làm việc là một công ty luật đa quốc gia, nghe nói nước rất sâu, Du Tri Niên từng bị giáng xuống thành phố hạng hai để phát triển nghiệp vụ, nhưng hai năm sau cậu ta chẳng những trở lại, còn mang theo tên đồng nghiệp đã ngáng chân mình. Sau đó thuộm buồm xuôi gió trở thành đối tác của công ty luật. Bây giờ có vẻ đang tranh thủ trở thành đối tác cao cấp thì phải. Nghe nói, cậu ta cực kỳ đẹp trai nhưng lòng dạ rất sâu, không phải gốc rạ tốt gì cho cam."

Thấy anh không đáp, Đại Sơn lo lắng nói, "Định hẹn hò với cậu ta thật à?"

"Không tới lượt em quyết định được chưa? Lần đầu tiên gặp mặt người ta đã nói tụi em không hợp rồi. Em chỉ tò mò câu chuyện đằng sau một người như vậy sẽ như thế nào thôi."

Lúc này đồng hồ báo thức Đại Sơn vang lên. "Không hợp thì chú còn rối rắm cho lắm vào làm gì. Nào nào, chúng ta tiếp tục!"

Buổi tối, giờ ngủ.

Tiêu Ý Trì lê cơ thể bủn rủn nằm xuống giường. Một lý do khác khiến anh tăng cường lượng vận động là chứng mất ngủ của anh ngày càng nghiêm trọng. Ngoài việc lớn tuổi khó khăn trong việc thích ứng với sự lệch múi giờ, thì mơ thấy ác mộng cũng là một trong những đầu sỏ.

Anh là phóng viên. Ở nước ngoài mười mấy năm, một nửa thời gian qua lại không ngớt khắp các chiến địa.

Khói thuốc súng, tiếng khóc than, máu thịt, đau thương... Những cảnh tượng tưởng chừng đã vượt qua, lần lượt hiện ra trong giấc mơ sau về khi nước, giống như truy hồn.

Sở dĩ anh toàn tâm toàn ý đồng ý buổi xem mắt không đáng tin cậy này, quá nửa là muốn tìm trọng tâm sinh hoạt mới.

Tiêu Ý Trì lẩm bẩm, "Ngày mai đến bệnh viện khám xem..."

Ngày hôm sau, Tiêu Ý Trì từ bệnh viện đi ra, cảm giác như bác sĩ đã thấy, lại giống như không thấy.

Ngoại trừ các loại thuốc trợ ngủ thông thường thì không gì khác hơn là đề xuất cấp tìm niềm vui trong cuộc sống để chuyển hướng sự chú ý.

Vào lúc này, anh nhận được tin nhắn của Du Tri Niên: Thứ bảy tuần này có thời gian không? Có tiện gặp nhau không?

Tiêu Ý Trì nhướng mày. Niềm vui tới.

Sáng thứ bảy này, Tiêu Ý Trì dậy sớm, tút tát bản thân nghiêm túc, tỉ mỉ hơn cả lần gặp đầu tiên. Vì ngày hôm nay, anh đắp mặt nạ cả tuần (mua trên phát sóng trực tiếp, thương hiệu lớn, mua một tặng sáu, rất hời). Quần áo cũng được lựa chọn kỹ càng, ủi xong xuôi từ đêm hôm trước, đảm bảo không một vết nhăn. Xịt keo định hình, tóc tai cũng đã đâu vào đấy. Thất bại không quan trọng, quan trọng nhất chính là đứng dậy từ nơi mình vấp ngã!

Mười giờ sáng, Tiêu Ý Trì vừa bước ra khỏi khu nhà đã bị thu hút bởi một bóng người bên kia đường.

Du Tri Niên vận một chiếc áo sơ mi màu gần lam tựa tím, kết hợp với một chiếc quần màu be. Đằng sau là một chiếc SUV Tesla màu đen.

Tiêu Ý Trì đến gần, phát hiện trên áo sơ mi có hoa văn làm nền, bởi vậy mà chiếc áo trở nên phẳng phiu. Màu thế này nếu không cẩn thận sẽ có vẻ lẳng lơ hoặc là cổ lỗ, nhưng Du Tri Niên đã trị được quả màu này, nó ngoan ngoãn phục vụ cho vẻ ngoài và hình tượng của hắn, khiến hắn trông tựa như quý công tử, độc lập thoát trần.

Anh muốn nói với Du Tri Niên, màu này có một cái tên rất hay—— ưu đàm thụy. Nhưng nói ra, có lẽ sẽ bị nghi là khoe khoang kiến thức. Tiêu Ý Trì mỉm cười, "Hôm nay trông anh rất tươi."

Du Tri Niên cười, "Cậu cũng vậy."

Nói rồi cả hai lên xe.

"Cảm ơn cậu đã sẵn lòng đi chọn quần áo cùng tôi. Buổi triển lãm tranh vào tuần sau là của họa sĩ tôi yêu thích, tôi rất mong đợi." Du Tri Niên lễ phép nói.

"Đừng khách sáo. Elma Francis đúng thật là một họa sĩ tuyệt vời, tôi cũng rất thích cô ấy."

Du Tri Niên quay đầu nhìn anh cười, "Nếu không thì tuần sau chúng ta cùng đi xem triển lãm đi?"

Tiêu Ý Trì chợt dừng lại, sau đó cười nói, "Được."

"Nếu cậu không rảnh cũng không sao." Du Tri Niên chú ý tới sự do dự của anh.

Tiêu Ý Trì nói theo hắn, "Không sao, tôi đổi giờ chút là được." Thật ra, anh do dự không phải chuyện có rảnh hay không.

Trong khi trò chuyện, bọn họ đến một trung tâm thương mại cao cấp trong thành phố.

Du Tri Niên và Tiêu Ý Trì đến cửa hàng dẫn đầu(*) của một thương hiệu nổi tiếng, nhân viên hướng dẫn mua hàng tiến lên trước, "Hai anh, hoan nghênh ạ. Hôm nay hai anh muốn tìm trang phục thế nào ạ?"

(*) Cửa hàng dẫn đầu (Flagship Store) là cửa hàng hàng đầu đại diện cho một thương hiệu tại khu vực/ quốc gia mà thương hiệu đó đang hoạt động.

"Tuần sau có một buổi triển lãm tranh rất quan trọng cần tham dự, cô có đề xuất gì không?"

Lúc này cửa hàng trưởng đi ra, cười nói, "Cậu Du, cậu luôn có chủ kiến, đừng bắt nạt người mới của chúng tôi mà. Tôi đưa mấy cậu qua đây, quần áo cậu thấy hứng thú tôi đã sắp xếp hết rồi." Lúc này, cửa hàng trưởng quay qua Tiêu Ý Trì, "Chào cậu! Không biết nên xưng hô thế nào?"

Tiêu Ý Trì cười đáp lại, "Tôi họ Tiêu."

"Chào cậu Tiêu. Cậu cũng xem coi có thích bộ nào không rồi thử nhé?"

"Được thôi." Tiêu Ý Trì đáp.

Du Tri Niên quay đầu nhìn anh, "Đúng vậy, có thích thì cứ thử." Lại nhìn về phía cửa hàng trưởng, "Nếu cậu Tiêu thích thì cô cứ gói lại cho cậu ấy."

"Vâng."

Hắn và cửa hàng trưởng kẻ xướng người hoạ, Tiêu Ý Trì bỗng nhiên tỉnh ngộ mục đích chuyến đi này của Du Tri Niên chỉ sợ không phải để chọn quần áo cho bản thân hắn, mà là chọn quần áo cho anh.

Tiêu Ý Trì nhớ tới ly cà phê đen mà Du Tri Niên chỉ uống một ngụm rồi không đụng vào nữa trong lần gặp đầu tiên. Không hợp ý, hắn sẽ không chạm vào nữa. Nếu miễn cưỡng phải chạm vào, vậy dựa theo ý hắn cái đã.

Anh gần như bật cười.

Du Tri Niên nhanh chóng chọn cho mình vài cái áo, sau đó quay sang Tiêu Ý Trì.

Cửa hàng trưởng đã đích thân chọn vài món đồ cho Tiêu Ý Trì rồi mời anh mặc thử.

Tiêu Ý Trì vào phòng thay đồ nhìn mình trong gương, mỉm cười.

Interesting.

Vui thiệt là vui.

Khi thay đồ, anh cúi đầu nhìn sáu múi cơ bụng của mình, trong lòng đột nhiên thấy an ủi. Ít nhất anh giữ dáng, không đến nỗi ngay cả cái này cũng làm người ta nhìn không vừa mắt.

Lúc Tiêu Ý Trì bước ra khỏi phòng thay đồ, cửa hàng trưởng khen, "Cậu Tiêu, trông cậu bảnh quá! Giờ thì ưu thế dáng người của cậu đều phô bày ra cả rồi, một anh đẹp trai chuẩn chỉnh luôn!"

Cửa hàng trưởng giơ ngón tay cái.

Đẹp trai hay không, trong lòng Tiêu Ý Trì biết rõ. Anh nhìn về phía Du Tri Niên, người phía sau mỉm cười gật đầu, như thể hài lòng. "Gói bộ này lại cho cậu Tiêu đi."

"Vâng."

Lúc này, di động của Du Tri Niên vang lên. Hắn nói xin lỗi với Tiêu Ý Trì, "Điện thoại công việc, tôi ra ngoài nghe máy."

Tiêu Ý Trì gật đầu hiểu ý.

Cửa hàng trưởng lại đi tới, "Cậu Tiêu, cậu Du chọn cho cậu một bộ quần áo thường ngày, anh cũng mặc thử xem nha?"

Tiêu Ý Trì ý cười tươi rói, "Không cần thử, gói lại đi."

Đừng hỏi ai trả tiền cho những thứ này, nếu hỏi thì chính là Du Tri Niên.

Cửa hàng trưởng đã hiểu, nhanh nhẹn hành động.

Trong lúc Du Tri Niên đang nói chuyện công việc, Tiêu Ý Trì tự chọn một chiếc cà vạt, thanh toán bằng thẻ của mình, cuối cùng nhờ nhân viên đóng gói.

Lần gặp mặt thứ hai của họ kết thúc như vậy.

Du Tri Niên có cuộc họp đột xuất, hắn đưa Tiêu Ý Trì về khu nhà, không quên cảm ơn, "Cảm ơn cậu hôm nay đã đi mua quần áo cùng tôi."

Tiêu Ý Trì cười nói, "Tôi nên cảm ơn anh mới phải, chiếm hời lớn như vậy." Anh giơ túi giấy lên, ý chỉ hai bộ quần áo, tiếp theo nói, "Có qua có lại." Anh lấy từ túi giấy ra một hộp cà vạt đã đóng gói, đưa ra, "Đây là quà đáp lễ của tôi. Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh!"

Du Tri Niên không biết anh còn có cái này, nhận lấy cái hộp, "Không có gì, tuần sau chúng ta lại liên lạc?"

"Được."

Du Tri Niên trở về chỗ ở, lấy quần áo trong túi giấy ra treo vào tủ ở chỗ cửa ra vào, người giúp việc sẽ phụ trách vệ sinh sạch sẽ và cuối cùng hắn mở món quà Tiêu Ý Trì tặng ra. Một chiếc cà vạt, màu sắc không thể nói là nâu, cũng không thể nói là đen, không thường thấy, cũng không phải màu Du Tri Niên thích.

Thẩm mỹ của đối phương cũng cỡ trình độ này thôi, không thể cưỡng cầu. Du Tri Niên nhớ lại khi bọn họ chào nhau hôm nay. Mùi hương của keo tạo kiểu mà Tiêu Ý Trì xịt quá mức công nghiệp, vừa ngửi đã biết ngay chất lượng tầm thường; quần áo mặc cũng cố tình ăn diện quá mức, theo như Du Tri Niên thấy điều này có nghĩa là toàn tâm toàn ý lấy lòng.

Trước đây, đối tượng xem mắt của hắn mặc dù là lấy lòng cũng sẽ dày công chưng diện đến là tự nhiên không dấu vết, có thể nhìn thấu trong nháy mắt như Tiêu Ý Trì cũng coi như là trường hợp đặc biệt. Thêm vào đó, ở trên xe cậu ta nói mình thích Elma Francis, mà không biết rằng người mê tranh chân chính đều sẽ gọi cô ấy là "Eve" sao? Khi mời cậu ta đi xem triển lãm tranh cậu ta rõ ràng là do dự, có lẽ vì sợ nước đến chân mới nhảy nên kiến thức nhồi nhét không đủ dùng cho buổi triển lãm.

Hắn đã thông cảm nhiều hơn cho đối phương theo dì Phan nói, vì thế mới vòng vo tặng quần áo cho cậu ta —— dẫu sao nếu sau này còn cùng nhau ra ngoài, hắn thật sự không dám gật bừa với gu ăn mặc của đối phương.

Ánh mắt lại dừng trên cà vạt chiếc trong tay. Chiếc cà vạt này không có hóa đơn, chắc là Tiêu Ý Trì tự tính tiền. Du Tri Niên rất rành về chi phí trong cửa hàng đó. Bỏ đi, treo lên trước đã rồi tính. Hắn treo cà vạt bên cạnh đống quần áo mới.

Vừa định đóng cửa tủ lại, Du Tri Niên nhận ra gì đó, lại mở cửa tủ ra.

Chiếc cà vạt có màu sắc kỳ lạ này coi vậy mà rất hợp với quần áo mới của hắn. Hắn gỡ cà vạt, lại thuận tay gỡ một cái áo xuống, thay ngay tại chỗ.

Đến soi trước gương, cà vạt và áo trông vô cùng hài hòa.

Thế này có trùng hợp quá không?

Về đến nhà, Tiêu Ý Trì lấy hai bộ quần áo ra treo lên, anh nhìn kỹ nhãn giặt, tất cả đều phải giặt khô, còn phải "chăm sóc chuyên nghiệp". Anh gãi gãi đầu, Du Tri Niên đã có lòng mua quần áo cho anh, tại sao không thuận tiện sắp xếp cho anh một đội chuyên nghiệp tới xử lý việc vặt trước và sau khi mặc luôn đi?

Nói cho dễ hiểu, Du Tri Niên chỉ quan tâm đến cảm xúc khi thấy anh mặc nó, còn những cái khác vào thời điểm không nhìn thấy, hắn chẳng quan tâm.

Tiêu Ý Trì khẽ vỗ đầu, tự kiểm điểm: Cả ngày hôm nay đều đang phán xét. Đừng nhận xét tùy tiện. Có thể miêu tả những gì đã nghe và thấy, nhưng xem xét thấu đáo là điều cần thiết trước khi đưa ra kết luận, nhất là nụ cười gượng gạo của anh ta đối với người khác. Anh đã viết tin tức mười mấy năm, vẫn không thể không gán cho Du Tri Niên cái mác hai mặt chỉ vì gián tiếp nghe kể, huống chi Du Tri Niên vẫn luôn nhúng mình trong giới tinh anh tham gia vào lục đục đấu đá thì sao?

Nghĩ như thế, anh liền thông suốt. Lại nhớ tới cái cà vạt anh đưa cho Du Tri Niên. Lúc ấy Du Tri Niên đang gọi điện thoại bên ngoài, anh đặc biệt quan sát màu áo của hắn mà chọn.

Màu của chiếc cà vạt đồng bộ với màu áo mà anh chọn tên là yên mặc, là màu của tháng chín, vững vàng, đoan chính, ngụ ý gặt hái thành công.

Nói đến buổi triển lãm tranh tuần sau. Anh và Elma Francis là người quen cũ. Năm đó Elma đến vùng Trung Đông để sưu tầm dân ca, một anh bạn phóng viên người Tây Ban Nha đã giới thiệu Tiêu Ý Trì đang học tiếng Tây Ban Nha cho cô, một người nhiệt tình hoạt bát, một người vì học ngôn ngữ mà chẳng biết ngại ngùng, hai người nhanh chóng trở thành bạn bè, cùng nhau ngao du.

Trên đường, gặp phe đối lập địa phương ném bom thành phố, di động tín hiệu lại bị cắt, hai người bị mắc kẹt trong một ngôi nhà bỏ hoang, chỉ dựa vào hai chai nước với hai cái bánh mì sống lay lắt qua ngày. Anh cho Elma hai phần ba số bánh mì của mình. Ngộ nhỡ chỉ có một tia hy vọng sống sót, anh hy vọng cô được sống, bởi vì anh đã chứng kiến quá nhiều phụ nữ và trẻ em vô tội chết trong chiến tranh. Những người đàn ông chiến đấu vì tín ngưỡng, để lại phụ nữ và trẻ em trở thành mục tiêu của cỗ máy chiến tranh tàn ác. Nếu có thể, anh sẽ không bao giờ làm người ngoài cuộc trơ mắt nhìn.

Sau khi bọn họ bị mắc kẹt ba ngày, quân cứu viện đã tới giải cứu.

Hai người lôi thôi lếch thếch, Elma lại bày tỏ với anh.

"Xin lỗi nha, tôi là gay."

Elma thất vọng quá đỗi, "Không thể thử xíu sao?"

"Từng thử rồi, không được."

Cô tiếc hùi hụi, "Đàn ông tốt đều là gay cả."

Tiêu Ý Trì an ủi cô, "Cô gái tốt rồi sẽ được hạnh phúc mà."

"Tôi có thể hôn cậu không? Chỉ một cái thôi."

Tiêu Ý Trì ngẫm nghĩ, "Được."

"Kiểu hôn sâu ấy."

"Có thể."

Sau đó, họ vẫn luôn giữ liên lạc. Hai năm sau, Elma nói cô đã hoàn thành một bức tranh muốn tặng cho anh. Anh bôn ba khắp nơi nên không thể nhận được, thế là bức tranh ở lại chỗ cô. Sau khi về nước, nó được vận chuyển đến phòng trưng bày trong nước. Tiêu Ý Trì đến phòng trưng bày ký nhận, bức tranh cỡ lớn 3m x 3m trông còn chấn động hơn trong video. Bức tranh có tên là "Một đêm khuya ở Trung Đông", nhưng mà bầu trời màu vàng với những ngôi sao đen - vàng là màu da, đen là màu mắt.

Chủ nhân phòng trưng bày đích thân ra mặt, hy vọng Tiêu Ý Trì đồng ý cho mượn bức tranh như một tác phẩm đặc biệt để triển lãm tranh vào tháng sau.

"Chuyện này không thành vấn đề."

"Ngày khai mạc cậu sẽ đến chứ? Tôi có thể giới thiệu những nhà sưu tầm khác cho cậu làm quen."

"Không đâu, tôi không quen với những dịp như thế."

"Vâng, nếu như cậu đổi ý, cứ việc liên hệ với tôi."

Nghĩ đến đây, Tiêu Ý Trì quyết định gọi cho đối phương, nhờ người nọ giữ bí mật trước mặt Du Tri Niên.

Elma Francis là họa sĩ theo chủ nghĩa hiện đại nổi tiếng trong giới nghệ thuật những năm gần đây, mỗi bức tranh của cô bán đấu giá thấp nhất hai trăm vạn đô. Lần này cô không thể đích thân có mặt, nhưng mọi người đều nghe rằng có bức họa chưa từng công khai sẽ được trưng bày trong cuộc triển lãm này.

Tiêu Ý Trì vận quần áo đắt tiền, đứng trong triển lãm, nhìn kẻ đến người đi. Người đông nhưng mọi người đều giữ trật tự, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có thể nghe thấy rõ ràng nhạc nền trong không gian. Du Tri Niên đang nói chuyện với người khác cách đó không xa. Hắn đeo chiếc cà vạt mà Tiêu Ý Trì đã chọn cho hắn.

Mặc dù nói không thể phán xét người ta, nhưng Tiêu Ý Trì cảm thấy trong đầu mình có một tiểu ác ma. Sáng sớm hôm nay nó đã thì thầm bên tai anh, Du Tri Niên nhất định sẽ không đeo cà vạt anh tặng. Nhưng khi Du Tri Niên đeo cà vạt tới đón anh, tiểu ác ma lại đến góc tường vẽ xoắn óc.

Du Tri Niên trở lại bên cạnh Tiêu Ý Trì, mỉm cười hỏi, "Cậu thấy buổi triển lãm tranh này thế nào?"

Tiêu Ý Trì gật đầu khen ngợi, "Rất tốt."

Bọn họ đi đến trước "Một đêm khuya ở Trung Đông", Du Tri Niên nói, "Đây là bức họa Eve chưa từng công khai!"

Nghe thấy danh xưng "Eve", tiểu ác ma trong đầu Tiêu Ý Trì vòng đi vòng lại, "Nghe thấy chưa? Lần trước mày gọi thẳng Elma là sai rồi đó! Mày là cái đồ 'mê tranh' nửa mùa! Đồ giả!"

Tiêu Ý Trì thực sự oan ức.

Du Tri Niên nhìn bức tranh nói, "Eve hiếm khi dùng các màu như vàng và đen, không biết liệu bức tranh này có đánh dấu sự thay đổi trong phương hướng sáng tác của cô ấy hay không. Cậu nghĩ sao?"

"...... Tôi nghĩ chắc không phải đâu."

Du Tri Niên truy hỏi, "Tại sao?"

Không có nhiều thông tin công khai về bức tranh này, Tiêu Ý Trì cũng không nói ra chân tướng.

Vì thế, câu trả lời của anh có vẻ rất có lệ, cảm giác hình như trong mắt Du Tri Niên ánh lên một tia không vui, cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn nhìn ra xa, "Ngại quá, tôi thấy người quen, xin lỗi không tiếp chuyện được."

"Được."

Tiểu ác ma lại lên tiếng, "Du Tri Niên rất không hài lòng với câu trả lời của mày kìa! Mày chọc anh ta giận rồi!" Nhưng mà trông nó lại rất vui vẻ, "Nếu anh ta biết mày chính là người sở hữu bức tranh này, anh ta sẽ có biểu cảm gì đây? He he he~"

Tiêu Ý Trì cúi đầu, che miệng cười.

Du Tri Niên thật sự không vui. Vốn dĩ, vì chiếc cà vạt, hắn đã có chút đổi mới về Tiêu Ý Trì, bây giờ xem ra, chiếc cà vạt giờ đang đeo hắn chẳng qua chỉ là lựa chọn ăn may của người nọ. Biết rõ sắp đến triển lãm tranh, dù có thức có kém cũng nên chuẩn bị đàng hoàng, nhưng cậu ta thì sao? Một chút cảm nghĩ cụ thể cũng không nói nên lời. Thái độ như vậy chưa bao giờ xuất hiện ở những đối tượng xem mắt trước đây của hắn. Quả nhiên là tầng lớp quyết định độ cao. Đã không có vẻ ngoài, không có gu, cũng không có thái độ nốt, cứ như ra ngoài chơi đùa vậy. Nếu không phải từ đầu đã hẹn gặp bốn lần, Du Tri Niên thật sự không muốn lãng phí thời gian.

Hết chương 2.