“Hắc Tôn” Yến Bại, sư phụ của Yến Truy Vân, một kiếm khách quần áo đen già nua, lớn giọng nói.
Thân là Quỷ Tước tông kim đan hậu kỳ trưởng lão, Yến Bại không muốn thấy Bạch Phi Đằng cùng Ninh Phàm không chết không thôi. Mặc dù, ông ta đối với lão ma sư phụ của Ninh Phàm, cũng hảo cảm vô cùng ít ỏi...
- Yên tâm, đánh không chết hắn! Lão phu, nhường hắn ba chiêu!
Bạch Phi Đằng giọng cực kỳ ngạo mạn. Lão ta hôm nay chính là kim đan hậu kỳ lão quái cũng có thể đánh một trận, nếu còn sợ hãi Ninh Phàm chỉ có dung linh tu vi, thì số tuổi mà lão sống cũng sống lên trên cái thân chó luôn rồi.
Nhưng lời nói ngạo mạn của lão ta vừa mới thốt ra, Ninh Phàm nhắm mắt ba ngày, lần đầu tiên mở hai mắt ra.
Một cổ sát cơ sắc bén bức người, chợt lóe từ trong hai mắt, giống như kinh hồng chợt hiện, sát khí mạnh mẽ, khiến cho lão quái tại chỗ không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh, tâm thần không cách nào giữ vững. Mà Bạch Phi Đằng khoảng cách gần Ninh Phàm nhất, càng bị một ánh mắt đó chấn động quay ngược lại mười mấy bước, vô cùng thảm hại!
Bạch Phi Đằng kinh ngạc phát hiện, ba ngày chờ đợi, Ninh Phàm chẳng những nhuệ khí không giảm, ngược lại cường thịnh đến điên phong!
Nhưng thấy tay phải của Ninh Phàm đột nhiên vung lên, một thanh bạch cốt cự kiếm dài bảy thước, rộng một thước hiện ra trong lòng bàn tay của hắn. Một tiếng ầm, mặt đất của Tử Ngọc không đài cứng rắn như sắt, bị Ninh Phàm một kiếm đập vỡ vụn nửa thước.
- Ta đợi ngươi ba ngày... Hôm nay, ngươi có thể thua rồi...
Khí thế của hắn đạt tới điên phong, mà khí thế kia, lại lưu vân hư ảo bầu trời, cũng ung dung lộ ra sợ hãi... Giờ khắc này, chẳng những Bạch Phi Đằng kinh hãi, ngay cả tên thanh niên ăn mày cũng vỗ đùi một cái, đứng lên!
- Đây là...” oai của Tiên hoàng”?! Không... Không phải... Cảm giác sai rồi...!
Thanh niên ăn mày lộ ra càng là thần sắc tiếc nuối, so với lúc biết được Ninh Phàm không phải là người mình tìm thì càng tiếc nuối hơn. Một đạo than thở, rất sâu rất sâu.
Dung linh cùng kim đan giao chiến, vốn không nên khiến cho hắn kinh ngạc, nhưng giờ phút này, hắn lại mấy lần bị Ninh Phàm kinh động đến. Thủ đoạn của Ninh Phàm đều tựa hồ lai lịch không nhỏ...
- Sớm biết như vậy, liền đánh cuộc Ninh Phàm mấy chiêu thủ thắng! Bổn hoàng tử đánh cuộc, ba chiêu!
Thanh niên ăn mày, tinh quang thoáng hiện trong mắt, lần đầu tiên chánh kinh.
Nhưng thanh niên ăn mày, bình sanh lần đầu tiên không ngờ bởi vì Ninh Phàm, căn bản không sử dụng bất kỳ pháp thuật, thi triển cuối cùng là luyện thể thuật.
“Trượng lục chi thân!” Thân thể của Ninh Phàm trong ngân quang trở nên bắp thịt to khỏe, cao lớn.
Người một trượng sáu thước, hợp với cự kiếm bảy thước, quanh thân Ninh Phàm ngân quang đại hiện, khí tức túc sát nặng nề, khiến cho vô số lão quái ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Trượng lục chi thân, ở Việt Quốc coi như là luyện thể thuật cực kỳ thông thường. Nhưng hiện giờ ngân quang đại hiện quanh thân Ninh Phàm, trượng lục chi thân hết sức phổ thông, lại cho vô số lão quái cảm giác uy hiếp.
- Đây là, đây là, ngân cốt cảnh!
Một ít lão quái cơ hồ lập tức sợ hãi hô lên. Bọn họ không thể không sợ hãi, nếu Ninh Phàm, thật là ngân cốt cảnh, thì chỉ dựa vào thân thể, liền đủ để lực địch nguyên anh tu sĩ, chỉ dựa vào thân thể, thành người thứ nhất trong Việt Quốc!
Nhưng lập tức có lão quái đầu óc tinh tế phát hiện, ngân quang quanh thân Ninh Phàm mặc dù cường thịnh, nhưng cùng trong tin đồn, ngân quang nội liễm tận xương, tựa hồ còn kém không ít.
- Thì ra cũng không phải là chân chính ngân cốt cảnh giới... Hù chết lão phu...
Cự Ma Tông lão tổ Cự Kình, một kim đan hậu kỳ luyện thể tu sĩ đến từ Ngô quốc, giờ phút này xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Ông ta đi ngang qua Việt Quốc, nghe nói có thịnh hội, liền tới nhìn một cái, không ngờ, lại thấy cảnh tượng khiến cho ông ta khiếp sợ không thôi.
Phải biết người của Cự ma tông, tu luyện có thượng cổ luyện thể thuật “Cự ma công”, là ma công chảy ra trong Vũ giới “Vô Tận hải”. Lấy hắn năm trăm năm khổ tu, cũng bất quá tu luyện tới cảnh giới ngân quang nhập vào cơ thể, nhưng có thể dùng quyền giết chết kim đan tu sĩ. May là như vậy, so với ngân quang của Ninh Phàm tựa hồ còn yếu một ít.
Hiểu biết Ninh Phàm cũng không phải là chân chính ngân cốt, cự phách thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt, đối với Ninh Phàm lại lần đầu tiên dâng lên một vẻ kính nể.
Không phải luyện thể tu sĩ, cho dù biết ngân quang của Ninh Phàm bất phàm, cũng không cách nào suy đoán ra chiến lực chân thực của thân thể hắn. Có thể nói như vậy, tại chỗ chỉ có một người cự phách, hiểu biết Ninh Phàm có thực lực quyền diệt kim đan.
- Người thứ nhất dưới kim đan... Khụ khụ khụ, người của Việt Quốc, cũng coi thường người này. Theo như lão phu nhìn, người này chớ nói dưới kim đan không có địch thủ, chính là trong kim đan sơ kỳ, có thể thắng được hắn cũng lác đác không có mấy người...
Sự đánh giá của cự phách, chỉ là từ luyện thể thuật mà nói. Nếu cự phách biết Ninh Phàm còn có rất nhiều lá bài tẩy, thì nhất định sẽ không dễ dàng có kết luận như vậy.
Vậy mà Bạch Phi Đằng, hiển nhiên không biết sự lợi hại của Ninh Phàm.
Lão ta nhìn ra công pháp trượng lục chi thân của Ninh Phàm, nhìn ra ngân quang bất phàm, lại tự đòi mình đủ để tiếp Ninh Phàm một kích. Cho dù không tiếp nổi, độn tốc của mình cũng nhất định nhanh hơn Ninh Phàm. Luyện thể thuật cần độn thuật phụ trợ, nếu không có lực đạo mạnh nữa, cũng kích không trúng đối thủ.
Vả lại bất luận Ninh Phàm thân thể mạnh bao nhiêu, nhưng không đuổi kịp mình điểm này, đó đã khẳng định Ninh Phàm tất bại.
- Người này, cuối cùng quá mức non nớt...
Bạch Phi Đằng khẽ cười lạnh, trước người lão ta, Ninh Phàm pháp tướng chi thân múa may cự kiếm, giống như phong ma, xông ngang tới.
Chân của hắn đạp băng hồng, độn tốc đủ để đuổi theo kim đan tu sĩ sơ kỳ, nhưng mà độn tốc ấy vẫn không đủ để đối phó Bạch Phi Đằng!
Thêm vào đó, vì trong lúc bảo hiểm, Bạch Phi Đằng còn có hậu thủ. Lão ta đạp một cái lên mặt đất, trên đất băng chỉ trăm trượng, ngưng tụ thành một đạo băng chỉ tiên vân.
Tiên vân đó cất vào trong cơ thể, sau một cái đạp, hóa thành băng chỉ hiện ra, mà trên tiên vân khắc rõ bốn đạo “Vân văn”.
- Ha! Tứ văn tiên vân! Bạch Phi Đằng này không ngờ lại có thủ đoạn chạy trốn, há chẳng phải là nói, nếu nguyên anh sơ kỳ lão quái không thi triển “Thuấn di thuật”, thì không cách nào đuổi theo người này!
- Không chỉ có như vậy. Tiên vân đó lại là bản mệnh tiên vân!
Thái Hư phái Tùng Phong trưởng lão, ánh mắt đông lại một cái, trịnh trọng nói.
Bản mệnh tiên vân!
Lời vừa nói ra, nhất thời đưa tới tiếng xôn xao của vô số tu sĩ. Lời đồn đãi chỉ tiên vân có phẩm chất cực cao mới có cơ hội tế luyện bản mệnh tiên vân, nhưng thu vào bên trong cơ thể, nhưng phụ linh thần thông. Mà nếu có cơ hội, thăng cấp vân văn, thậm chí đề thăng cấp bậc của bản mệnh tiên vân!
Đây là một đóa tiên vân đề thăng đẳng cấp!
Tùng Phong trưởng lão nhìn Bạch Phi Đằng, lộ ra ánh mắt kiêng kỵ không dứt. Mười mấy năm trước, ông ta cùng Bạch Phi Đằng đánh một trận, mấy ngày mấy đêm chẳng phân biệt được thắng bại, nhưng cho đến khi kết thúc đấu pháp, Bạch Phi Đằng đều không sử dụng bản mệnh tiên vân này, nhìn như lưu lại hậu thủ. Nhìn xem, ngay cả bản thân Tùng Phong, cho dù là đối thủ cũ của Bạch Phi Đằng, đều đánh giá thấp người này.
Bản mệnh tiên vân một chiêu ra, Bạch Phi Đằng độn tốc như điện tự quang, cơ hồ lập tức rút ra lui trăm trượng, lần nữa cùng Ninh Phàm kéo ra khoảng cách, không cho hắn cơ hội gần người liều mạng.
Đồng thời chợt vỗ vào trữ vật đại, tế lên một thanh phi kiếm băng chỉ động nhân. Mà vừa thấy kiếm này, tu sĩ biết danh tiếng, không khỏi đang ngồi ngay thẳng, lộ ra ánh mắt nóng bỏng.
Kiếm này bất phàm! Thân giống như băng hồng, ssắc bén giống như xế điện, lúc phi độn càng mơ hồ phát ra tiếng rồng gầm.
- Băng Ly kiếm! Đây chính là một trong pháp bảo áp trục của Bạch tôn, lại lần thứ nhất đối mặt liền thi triển ra!
- Ai cha cha, nhìn một chút Bạch tôn thi triển thủ pháp của phi kiếm, đây chính là ngự kiếm thủ pháp của trung cấp tu chân quốc Sở quốc Phong Kiếm Các, “Thất Kiếm quyết”... Lời đồn đãi cho dù là Phong Kiếm Các, tập được ngự kiếm thủ pháp này bất quá chỉ mấy người. Không hổ là Bạch tôn, ngự kiếm thủ pháp khó khăn như vậy vẫn có thể tập được.
Tiếng chắc lưỡi bên tai không dứt, mà những lời tán ngợi đó rơi vào trong tai Bạch Phi Đằng hết sức hưởng thụ.
Lão ta sở dĩ một hiệp liền thi triển bản mệnh tiên vân, Băng Ly kiếm, nguyên nhân chính là khí thế của Ninh Phàm quá khiếp người, ngân quang quá quỷ dị.
Bạch Phi Đằng tính cách tuy cao ngạo, nhưng tối thiểu cẩn thận vẫn phải có. Chỉ là lão ta thấy Ninh Phàm tốc độ từ đầu đến cuối không đuổi kịp mình, dần dần lộ ra một tia vẻ kiêu căng. Lòng kiêng kỵ nổi lên càng hóa thành một đạo cười lạnh trào phúng.
- Đường đường tu sĩ, lại học mãng phu, vung kiếm chém, tán vũ dũng lực... Vả lại cự kiếm kia của ngươi lớn đến dọa người, nhìn xem, quả thực kịch cợm buồn cười, há có thể chém trúng người tu sĩ nhẹ như yến... Thôi, lão phu dạy ngươi một chút, kiếm làm sao, thế nào, “phi kiếm” ư! Nhanh!
Lần này, Bạch Phi Đằng không lui về phía sau nữa, lão ta thu tiên vân, mắt lộ ra lãnh ý, mạnh mẽ biến đổi quyết. Băng Ly kiếm bay đâm, lập tức phát ra một tiếng thanh ngâm, khí lạnh một vòng, cuốn đi về phía Ninh Phàm.
Bị khí lạnh che thân, một thoáng Ninh Phàm lại mơ hồ cảm thấy, pháp lực của mình thật giống như ngưng trệ rất nhiều. Một thân pháp lực, bị vô căn cứ hạn chế bảy thành.
- Đây là, phụ linh thần thông, “Băng tỏa”!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động, hắn lập tức đoán được thủ đoạn của băng khí khóa thân.
Băng Ly kiếm! Thượng phẩm sơ cấp pháp bảo, một trong pháp bảo áp trục của Bạch tôn, có kèm “Băng tỏa” thần thông, đất bị băng khí bao phủ, địch tu pháp lực sẽ bị áp chế trình độ bất đồng. Dung linh tu sĩ, ít nhất phải bị đông kết ba thành pháp lực!
Phụ linh thần thông này tựa hồ là “Anh” cấp phụ linh thần thông, không ngờ Bạch Phi Đằng lại có cơ hội đạt được.
Thần thông này khóa lại pháp lực của Ninh Phàm, ngay tức thì có Băng Ly kiếm kiếm mang chợt lóe, đâm tới ngực của hắn.
Khóa tu vi của địch, lại thêm một kích tất chết, thuật ngự kiếm của Bạch Phi Đằng quả nhiên có chỗ độc đáo. Mà lão ta tận lực lệch một phân tránh chỗ yếu hại, tựa hồ sợ tại chỗ giết chết Ninh Phàm. Nhưng, nếu Ninh Phàm bị phi kiếm xuyên ngực mà qua, cho dù tránh yếu hại, cũng trọng thương.
Ninh Phàm trong mắt hàn mang lập lòe, băng tỏa khí lạnh này dù bất phàm, nhưng hắn sợ gì!
Nhưng thấy trong ánh mắt của Ninh Phàm, một tia hắc hỏa chợt lóe, tức thì băng khí quanh thân ngưng trệ pháp lực bị thiêu hủy thành hư vô.
Ninh Phàm khôi phục pháp lực, nhìn Băng Ly kiếm đâm đầu vào, ánh mắt lộ tinh quang, cự kiếm vũ động, cuồng phong nổi lên, một kiếm ngay đầu bổ vào trên mũi kiếm của Băng Ly kiếm!
Cử động của Ninh Phàm lập tức đổi lấy một câu cười lạnh của Bạch tôn xa xa thao túng phi kiếm:
- Dốt nát! Trên kiếp của ngươi không có pháp lực, lại phẩm cấp rõ ràng không bằng phi kiếm của ta, tùy tiện đụng nhau, kiếm của ngươi tất bể!
Lão ta cười lạnh không dứt, nhưng tiếp theo một chớp mắt, lại ánh mắt khiếp sợ.
Bể nát, quả thật bể nát rồi, nhưng bể cũng không phải là cự kiếm của Ninh Phàm, mà là Băng Ly kiếm phẩm cấp thượng phẩm của lão ta!
Ngay lúc cự kiếm của Ninh Phàm uy thế toàn phóng, Bạch Phi Đằng mới phát hiện, cự kiếm kia nhìn như kịch cợm, buồn cười, cuối cùng là trung phẩm điên phong pháp bảo!
Vả lại bên trên cự kiếm, chớp mắt đối thượng Băng Ly kiếm, mơ hồ lại có tiếng nổ lôi đình truyền tới.
Chém bể Băng Ly kiếm, cũng không phải là bản thân của cự kiếm, mà là lôi đình chi ý trong kiếm đó. Cũng không phải là phụ linh thần thông! Lôi đình đó là cái gì!?
- Đây là, thiên kiếp lôi tuyến của lôi thủy! Mặc dù vô cùng nhạt nhẽo, nhưng sẽ không sai... Tiểu tử này, cơ duyên không nhỏ, có thể lấy lôi thủy chế tạo thần binh...
Thanh niên ăn mày, ánh mắt vẻ kinh dị liên tục lập lòe, không chớp mắt nhìn Ninh Phàm.
Một kiếm, vạn cân lực! Cự kiếm bổ vào trên Băng Ly kiếm, phát ra lôi đình nổ vang. Còn Băng Ly kiếm, lập tức nứt ra mấy đạo liệt ngân, bảo quang ảm đạm, cuốn ngược mà quay về.
Bạch Phi Đằng lộ ra vẻ nhức nhối, bưng Băng Ly kiếm, kiếm này hư hại nghiêm trọng, muốn chữa trị phải khó khăn!
- Ninh Phàm, lão phu đối với ngươi đã lưu tình, ngươi vì sao làm hỏng pháp bảo của ta?
Bạch tôn phẫn nộ quát.
- Lưu tình ư? Khiến cho ta trọng thương, chính là lưu tình chắc? Được, hôm nay ta không giết ngươi, cũng khiến cho ngươi trọng thương, để cho ngươi lưu tình!
Lại thấy thần niệm chi lực trong mắt Ninh Phàm chợt lóe, sau một khắc, bỗng nhiên biến mất tăm hơi, không thể tìm ra tung tích!
Chớ nói Bạch Phi Đằng, dù là tại chỗ kim đan điên phong cao thủ, bao gồm Quỷ Tước tử, cũng trong đầu rét một cái. Không người nào có thể dò xét ra Ninh Phàm lẩn tránh ở đâu, từ chỗ nào phát động tấn công!
- Đây là thuật ẩn thân đẳng cấp gì?
Bạch Phi Đằng sắc mặt cực kỳ khó coi. Không cách nào phát hiện đường tấn công của Ninh Phàm, lão ta không cách nào ỷ vào tiên vân bay trốn ra chính xác phương hướng, cùng Ninh Phàm kéo ra khoảng cách.
Trong đầu của lão ta hơi do dự chốc lát, thân hình của Ninh Phàm, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, một thoáng, Bạch Phi Đằng dựng hết tóc gáy, bỗng nhiên xoay người, tức thì liều mạng rút lui tiên vân, bay ngược!
- Ngươi trốn không thoát!
Ánh mắt của Ninh Phàm đông lại một cái, cự kiếm nện mạnh xuống, lôi quang chợt lóe, dường như phong tỏa Bạch Phi Đằng vậy, đem tiên vân bay ngược, sanh sanh định trụ!
Cũng không phải là định thân, mà là thiên kiếp phong tỏa!
- Đây, đây là... Không thể nào!
Tu sĩ sau khi đột phá kim đan kỳ, sẽ đối mặt từng cái thiên kiếp. Thiên kiếp uy lực, từ lôi đến hỏa đến phong, từ nhỏ đến lớn, không đồng nhất, nhưng có một điểm giống, chính là thiên kiếp tuyệt đối không cách nào mưu lợi tránh.
Bởi vì thiên kiếp chính là thiên uy, có một tia hiệu quả là thiên cơ phong tỏa. Người thông minh đi nữa, có thể lừa gạt được trời sao? Không tránh thoát... Vô luận là tiên vân phi độn, hay nguyên anh thuấn di, thậm chí là đại na di thuật của hóa thần kỳ, đều không cách nào né ra thiên cơ phong tỏa. Một khi bị thiên kiếp phong tỏa, là quanh thân nhập định thân vậy, chỉ có thể dựa vào thân thể đi lại, không thể phi độn!
Điều khiến cho Bạch Phi Đằng khiếp sợ, không chỉ là thiên kiếp định thân, mà là kiếm của Ninh Phàm vì sao lại mang thiên uy!
Tại chỗ kinh nghi bất định, cũng không phải là một mình Bạch Phi Đằng, thậm chí đại đa số lão quái, cũng sinh ra vô số hứng thú đối với kiếm của Ninh Phàm.
Chẳng qua là Bạch Phi Đằng căn bản không có thời gian kinh ngạc, bởi vì kiếm của Ninh Phàm đã đánh xuống ngay đầu.
Lão ta không tu luyện luyện thể thuật, dựa vào thân thể chạy trốn, thì nhất định không trốn thoát được kiếm mang của Ninh Phàm, như vậy, chỉ có cứng rắn chống cự phá giải! Khoảng cách này quá gần, gần đến không cách nào thi triển phi kiếm đả thương địch thủ. Nhưng Bạch tôn dầu gì là nhân vật thành danh bao năm, nếu không còn đường có thể trốn, chỉ có liều chết! Lão ta có loại ngoan tính này, cho nên có thể sống đến hôm nay!
Mắt lộ ra ngoan chỉ, Bạch Phi Đằng căng ngang phi kiếm, một kiếm chém ngang, nghênh hướng Ninh Phàm cự kiếm chi phong. Lão ta xem ra, Ninh Phàm dù có thân thể khí lực mạnh hơn nữa, pháp lực dù sao kém mình mấy cảnh giới, dựa vào pháp lực áp chế, thắng được khí lực của Ninh Phàm không khó.
Nhưng lão ta đánh giá quá thấp khí lực của Ninh Phàm!
Một kiếm này, Ninh Phàm cổ tay phải có oản cổ thú bảo vệ cổ tay, phát ra hơi u mang. Một cổ yêu khí tang thương, hiện lên trong cơ thể Ninh Phàm, khiến cho khí lực của hắn tăng ba thành!
Một kiếm, mười ba ngàn cân lực!
Song kiếm mới vừa chạm vào nhau, Bạch Phi Đằng lập tức cảm nhận được hổ khẩu rung một cái, đã máu thịt đại khái, cự lực kia xuyên thấu qua thân kiếm, truyền tới cánh tay, càng truyền tới ngực, khiến cho khí huyết của lão ta sôi trào, lập tức khạc ra một ngụm máu tươi. Băng Ly kiếm cơ hồ rời tay, cuối cùng chặn được một kiếm của Ninh Phàm!
Nhưng thế công của Ninh Phàm hoàn toàn không ngừng nghỉ. Kiếm thứ hai, ngay sau đó chém xuống!
Kiếm thứ hai, dẫn động oai của lôi đình, kiếm thế càng đề thăng! Bạch Phi Đằng trong lòng mơ hồ đã sợ cự kiếm, nhưng không thể không nhắm mắt, đón đỡ kiếm thứ hai. Một kiếm này, Bạch Phi Đằng vận dụng kim đan kiếm khí “Thiên Ma kiếm” vẫn còn không thuần thục thúc giục máu tươi thiêu đốt, oai của một kiếm, miễn cưỡng chặn kiếm thứ hai.
Nhưng may là như vậy, dưới cự lực chấn động, Bạch Phi Đằng vẫn khí huyết cuồn cuộn, lần nữa ho khan ra một ngụm máu tươi, sắc mặt bắt đầu có chút tái nhợt, hiển nhiên nội phủ bị thương không nhẹ.
Lão ta sinh lòng khiếp ý, một hớp cắn chót lưỡi, chuẩn bị cưỡng ép thi triển huyết độn, tránh thoát thiên kiếp phong tỏa, nhưng kiếm của Ninh Phàm lại nhanh hơn!
Kiếm kia rõ ràng kịch cợm to lớn, nhưng trong tay Ninh Phàm, lại nhẹ như không vật gì vậy, dễ dàng sử dụng như cánh tay của mình vậy!
Kiếm thứ ba, Ninh Phàm cũng kích phát kiếm ý, bạch cốt như sơn!
Lại thấy trăm trượng bên trong, cho thấy vô số bạch cốt bóng kiếm, mà trên cự kiếm kiếm mang, tất cả sát khí, hội tụ thành một đạo huyết sắc chi tuyến.
Những sợi tơ màu máu đó cực kỳ hư ảo, nhưng rơi vào trong mắt Bạch Phi Đằng, lại giống như thấy quỷ vậy.
- Pháp... Pháp tắc chi tuyến, đây là kiếm khí gì?
Kiếm thứ ba, Băng Ly kiếm, bể rồi! Bạch Phi Đằng, bị kiếm khí quét trúng, hộc máu cuồng bay!
Nếu không phải đã sớm thi triển huyết độn thuật, một kiếm này, cơ hồ có thể khiến cho lão ta trọng thương!
May là lui kịp thời, vậy mà lão ta chịu tổn thương cũng tuyệt đối không nhẹ.
Trong lòng của lão ta lộ hoảng sợ, xa xa cùng Ninh Phàm kéo ra khoảng cách, tức khắc lấy ra một viên châu màu đỏ tím, bóp chặt lấy.
Lập tức hai mắt, con mắt trái nổi lên màu tím, mắt phải nổi lên màu đỏ, hai mắt dâng lên một loại dòm ra ẩn thân lực, khiến cho Ninh Phàm cũng hơi biến đổi sắc mặt.
- Phá Huyễn Châu! Đoán được nguyên anh tu sĩ ẩn thân, phá hết thảy anh cấp trận pháp ảo ảnh, giá trị vô lượng... Không ngờ chính là một trận đánh cuộc, ngươi thậm chí ngay cả vật này đều dùng...
Ninh Phàm tự hỏi, chưa thi triển lá bài tẩy lợi hại nhất, nhưng Bạch Phi Đằng tựa hồ đã bị buộc đến tuyệt đường.
Mình quả thật trở nên mạnh mẽ! Chẳng qua là xem ra muốn dựa vào thân thể thủ thắng là không dễ.
Bạch Phi Đằng không thể khinh thường... Người này đã trải qua sát phạt, kinh nghiệm lão luyện, mấy lần cũng bại dưới tay Ninh Phàm, lại dựa vào các loại thủ đoạn, chạy mất rồi...
Nhưng dù cho lão ta có giãy giụa nữa, mình vẫn sẽ thắng. Ninh Phàm, có tự tin này, có thực lực này!
Trên Tử Ngọc không đài, từng tu sĩ thấy Bạch Phi Đằng lại bị ép đến bước này, ngay cả Phá Huyễn Châu đều dùng, đua nhau khiếp sợ không thôi.
Vốn dĩ mọi người coi trọng Bạch tôn, cho rằng Bạch tôn đánh bại Ninh Phàm dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự thật xem ra, chỉ vừa đối mặt, cũng là Ninh Phàm lấy thực lực mạnh mẽ, áp chế gắt gao Bạch tôn! Thậm chí, Ninh Phàm mặt không đỏ, không thở mạnh, còn Bạch tôn đã có thương thế không nhẹ.
- Đây không... không thể nào!
Dưới hội trường, Bạch Bích khó tin. Chính hắn thua ở Ninh Phàm, có thể giải thích thành cảnh giới thấp hơn Ninh Phàm, nhưng cha của mình là nhân vật biết bao uy danh lan xa, tu vi vượt xa Ninh Phàm, chẳng lẽ cũng không bằng Ninh Phàm một tiểu bối sao?
Sự kiêu ngạo trong lòng lần đầu tiên nát bấy, hóa thành một tia thần tình thống khổ.
Không thể nào... Bạch Bích cắn răng kiên trì, nhưng sự thật không cách nào cãi lại.
Bên ngoài khán đài, cái miệng nhỏ nhắn của Chỉ Hạc khẽ nhếch. Nàng vạn vạn không ngờ, Phàm ca ca của mình lại đã lợi hại đến bước này... Mặc dù trong lòng của tiểu Chỉ Hạc, Phàm ca ca luôn luôn không gì không thể, nhưng nàng kiến thức Ninh Phàm tàn nhẫn, cũng là lần đầu tiên.
Còn Lam Mi thì lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, tựa hồ là muốn tuyên dương với người, oai hùng anh phát trong hội trường là lang quân của mình.
Chỉ có Tư Vô Tà, ánh mắt thỉnh thoảng buồn bả, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vừa như là không phải... Nàng phiền muộn lắc đầu một cái, đem đầy bụng tâm tư đè xuống, lại không giống bình thơi, đi theo Chỉ Hạc ồn ào lên.
Còn tên thanh niên ăn mày kia nhìn cự kiếm của Ninh Phàm hào khí bình thiên hạ vậy, trong mắt ngưng trọng như nước.
- Cự kiếm... Thượng cổ Thần Ma... Người này là tưởng pháp thể song tu sao... Người này, cuối cùng Thái cổ ma mạch... Không biết cùng Vũ hoàng thần mạch của ta, ai ưu ai kém... Thôi, hắn cuối cùng là tên tiểu bối, ta nếu so đo với hắn, là rơi xuống kém cỏi rồi...
So với Bạch Phi Đằng, thanh niên ăn mày hiển nhiên hào khí cùng không câu chấp không ít.
Nhưng nghĩ tới Ninh Phàm người này sắp thắng đi tất cả tiên ngọc kiếm được, hắn liền một trận nhức nhối.
Tụ bảo bồn của hắn là giả a... Hắn là tới lừa gạt tiên ngọc, thật vất vả bày đánh cuộc, chẳng lẽ đều làm giá y cho Ninh gia... Bẫy chết rồi...
Mà thanh niên ăn mày, còn không thể không trong lòng là mong Ninh Phàm cố gắng lên, mong đợi Ninh Phàm chiến thắng.
Ninh Phàm thắng, vốn lợi triệt tiêu, không thua thiệt không lỗ.
Ninh Phàm bại... Hoặc huề... Là hắn đối mặt trăm lần thậm chí ngàn lần bồi thường, vậy cho dù không phải lỗ vốn, căn bản là thua hết sạch...
- Sớm biết, cũng không tới Quỷ Tước tông tìm người... Thua thiệt rồi... Ừ? Ta mới vừa rồi nói gì sao?
Thanh niên ăn mày lần nữa lại quên đi những lời nói của mình trước đó.