Hơp Thể Song Tu

Chương 108: Toái hồn phiên, nữ tử cầu khẩn!




- Luyện thể thuật, quả nhiên mạnh mẽ... Nếu độn quang của ta nhanh hơn chút nữa, nếu luyện thể thuật của ta mạnh hơn chút nữa, một kiếm diệt Bạch Phi Đằng không khó... Đây cũng là phương thức tác chiến của thượng cổ thần ma!
Ánh mắt Ninh Phàm hơi thoáng qua lửa nóng. Trong Loạn Cổ ký ức, thần ma đó thân hóa vạn trượng, một quyền diệt một tòa động phủ ngôi sao, nơi nơi!
Ninh Phàm thu pháp tướng chi thân, hắn nhẹ nhẹ thở ra một hơi, thu cự kiếm, lần nữa há mồm, phun ra Trảm Ly phi kiếm hình thái ánh sao.
Hắn dửng dưng nhìn về Bạch tôn. Còn Bạch tôn thì sắc mặt âm trầm, mơ hồ có chút bản năng sợ hãi, lui về phía sau nửa bước.
Khiếp đảm rồi... Mới vừa rồi kiếm chạm kiếm, lấy lực tranh đấu phá pháp, khiến cho Bạch Phi Đằng sợ hãi!
Lão ta mặc niệm tâm quyết, quét đi sự sợ hãi trong lòng, khôi phục biểu hiện lãnh ngạo nhất quán.
- Ta còn có Vạn Hồn Phiên, ta còn có “Tử yếm băng sương”. Ta đã sử dụng Phá Huyễn Châu, hắn không thể thi triển luyện thể thuật ẩn thân khi gần ta, ta sẽ không thua!
Trên mặt của Bạch tôn, lần nữa cho thấy hào khí cùng tự tin, mặc dù thật ra thì so với trước đã yếu đi không ít. Điều đó rơi vào trong mắt Ninh Phàm, lần đầu tiên hắn có chút tôn trọng Bạch tôn.
Người này bất luận tu vi như thế nào, dù sao cũng là lão quái sống mấy trăm năm, tâm cảnh vô cùng trầm ổn. Mà mình, nếu nói điều duy nhất không được như Bạch Phi Đằng, sợ rằng chính là tâm cảnh... Tâm ma... Mình không chém tâm ma, không kết kim đan, trên tâm cảnh, cuối cùng kém Bạch tôn vừa hiện.
Chẳng qua đấu pháp cũng không phải là so yếu hạng, mà là cường hạng! Mình xuất ra tuyệt học mạnh nhất, phát ra một kết quả. Người phàm ngu muội, ”thi” “thư” “lễ” “dịch” học tất cả mọi thứ, kết quả bọn họ có thể tinh thông mấy thứ, lại có mấy thứ có thể sau này dùng tới.
Mơ hồ, tâm cảnh của Ninh Phàm lần nữa đề thăng một tia, đảo qua sự lo lắng âm thầm về thực lực của mình trước đó.
- Ta có thể chém địch, chính là mạnh! Cho dù, tâm cảnh của ta không bằng lão ta, công pháp không bằng lão, tuổi tác cũng không bằng lão!
Ánh mắt của Ninh Phàm biến chuyển, tâm cảnh đề cao, dung linh tu sĩ không rõ vì sao, kim đan tu sĩ lại từng cái đều biết, đây là điều báo trước tâm cảnh đột phá.
Người này, lại đột phá tâm cảnh trong đấu pháp... tư chất của người này, kham vi yêu nghiệt!
Chỉ có Bạch Phi Đằng, mí mắt nhíu một cái, tựa hồ lại khôi phục tâm tình trước đó, không ưa chuyện Ninh Phàm được công chúng ồn ào hâm mộ.
- Cố làm ra vẻ huyền bí! Lần này, lão phu sẽ không cho ngươi cơ hội thi triển luyện thể thuật... Lão phu sẽ cho ngươi biết, sự kinh khủng của Vạn Hồn Phiên!
Sắc mặt của lão ta trầm xuống, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một đạo hồn phiên màu máu đỏ. Quang hoa tối tăm lóe lên, sát khí đằng đằng, đập vào mặt. Trên đó, truyền ra sâm sâm quỷ khóc. Thật không biết Bạch tôn cả đời giết hại bao nhiêu người, toàn bộ thu vào bên trong hồn phiên.
Hồn phiên vừa xuất hiện, vô số lão quái ánh mắt lẫm liệt... Bạch tôn đối mặt lần thứ hai, vận dụng pháp bảo mạnh nhất, Vạn Hồn Phiên! Đối mặt một dung linh tiểu bối, lão ta lại dốc hết thủ đoạn!
Mà sau đó, Bạch Phi Đằng nét mặt già nua hơi do dự, chợt lập tức lấy ra một trọng giáp màu đen, khoác lên người.
- Đây là... linh trang phẩm cấp kim huyền điên phong, Huyền Trọng Giáp! Nó có hiệu quả phòng ngự kim đan trung kỳ tu sĩ toàn lực công kích...
Từng lão quái ánh mắt co rụt lại, mà nhất là Tùng Phong trưởng lão đã từng là địch thủ của Bạch tôn, lại nắm chặc quả đấm, ánh mắt thâm trầm.
- Bạch lão đầu, ngươi lại còn có linh trang này... Nếu năm đó quyết chiến, ngươi có vật này, lão phu chắc chắn đã bại trong tay ngươi... Ngươi thật là thâm tàng bất lộ...
Liên tiếp lấy ra Vạn Hồn Phiên, Huyền Trọng Giáp, trong lòng của Bạch Phi Đằng mới thật sự an định lại. Đây là lá bài tẩy của lão ta, lão ta đã buông bỏ luôn cái bản mặt già nua uy tín của mình, sử dụng lá bài tẩy, nếu vẫn không đấu lại Ninh Phàm...lão ta thật có thể tìm khối đậu hủ đâm đầu vào đó chết cho xong!
Ông ta cười lạnh nhìn Ninh Phàm, nhưng chưa hề từ trong mắt của hắn, thấy vẻ kiêng kỵ trù trừ của hắn.
Ánh mắt của Ninh Phàm, chỉ nhàn nhạt quét qua hai kiện pháp bảo của Bạch tôn, lộ ra vẻ khinh thường.
- Vạn Hồn Phiên... Mảnh này lấy vạn hồn huyết tế, vạn hồn vừa ra, kim đan hậu kỳ tu sĩ cũng khó mà chống lại... Nhưng phá nó cũng dễ dàng! Huyền Trọng Giáp... Một cái vỏ rùa khá lắm, kim huyền điên phong linh trang, khoảng cách ngọc huyền cũng chỉ kém một đường... Đáng tiếc, phá không khó!
Trong mắt của Ninh Phàm, không có cảm giác giao chiến huyết mạch phún trương, không khẩn trương, có chăng chỉ là bình tĩnh. Vương Diêu có thể cho hắn nguy cơ cùng khẩn trương, nhưng Bạch tôn vẫn không đủ.
- Ngươi bây giờ kết thúc, còn kịp...
Ninh Phàm giọng nói lãnh đạm, nhưng rơi vào trong tai Bạch tôn, không thể nghi ngờ là trò cười lớn của thiên hạ.
- Xuống sân ư? Lão phu đã vận dụng lá bài tẩy pháp bảo, còn phải xuống sao, buồn cười! Không có luyện thể thuật, ngươi cái gì cũng không làm được!
Bạch Phi Đằng run lên Vạn Hồn Phiên, vô số âm hồn hốc mắt tự nhiên, mồm miệng tràn máu, dày đặc như mây đen, âm trầm kêu khóc, đua nhau thổi tới Ninh Phàm.
Những thứ âm hồn này đều biểu hiện thực lực chỉ có ích mạch tầng bảy, đối với dung linh tu sĩ, đối với kim đan tu sĩ, tùy tiện giết từng người... Nhưng hồn phiên này có đặc điểm là, giết không hết, dùng không hết!
Vạn con kiến, nhưng cắn chết con voi. Vạn quỷ phệ thể, nhưng thôn phệ tiên phật! Ninh Phàm nếu không phá chủ hồn sẽ lâm nguy...
Hồn phiên tế luyện, có một chủ hồn, chi phối tất cả phân hồn, mới là hồn phiên có phẩm cấp cao siêu. Luyện Hồn Phiên của Lục Tử Kiều, mặc dù hồn phách đông đảo, nhưng thiếu chủ hồn mạnh mẽ, thực tế uy lực xa không như hồn phiên của Bạch Phi Đằng.
Chủ hồn không chết, phân hồn vô tận... Đây mới là chỗ chân chính khó đeo bám của hồn phiên, hao tổn cũng hao tổn chết ngươi.
Mà vạn hồn đều xuất hiện, ngươi căn bản không thể nào trong thời gian ngắn tìm ra, vậy một hồn nào là chủ hồn ẩn giấu. Thậm chí, có thể chủ hồn căn bản núp bên trong phiên kỳ.
Từng lão quái bên ngoài sân nhìn vạn hồn hô hào, đều da đầu tê dại. Luyện hồn tu sĩ khó đeo bám nhất, đoạt xác tu sĩ là khó giết nhất... Mà luyện hồn tu sĩ càng gần đến mức cuối thì càng lợi hại. Mười Vạn Hồn Phiên, trăm Vạn Hồn Phiên, ngàn Vạn Hồn Phiên, cùng với... Mười ức hồn phiên!
Hồn phách càng nhiều, hồn phiên biến hóa càng nhiều, càng lợi hại. Chẳng qua là giết hại tế phiên đó cũng tất quá nhiều...
- Người này, không cần nhìn...
Tùng Phong trưởng lão nhắm hai mắt lại, chau mày. Ôg ta từng bị thua thiệt nhiều dưới Bạch tôn hồn phiên đương nhiên không coi trọng Ninh Phàm.
- Không hổ là Bạch tôn... Hồn phiên này trong kim đan trung kỳ không có địch thủ!
Chấp sự đệ tử Lục Tử Kiều, mặt lộ lửa nóng. Hắn tâm cao khí ngạo, nhưng đối với Bạch tôn vẫn hết sức sùng bái.
Nhưng lập tức, từng đạo quỷ vật tiếng kêu thảm thiết truyền tới, khiến cho Tùng Phong mở mắt ra không thể tin, ánh mắt già nua gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường!
Ông ta thấy Ninh Phàm căn bản không né tránh âm hồn, thậm chí ngay cả tìm chủ hồn hắn cũng không tìm.
Chẳng qua là Ninh Phàm bắn ra một cái, Trảm Ly kiếm hóa thành ánh sao vô tận, lóe một cái rồi biến mất, tức thì, từng tên quỷ vật bắt đầu tự dưng bị thiêu cháy.
Khoảnh khắc, vạn đạo tàn hồn, thiêu hủy hơn một nửa... Phổ thông âm hồn vẫn mờ mịt, chỉ có bản năng sợ hãi. Mà trong đó một cái hồng y hài đồng chi hồn tầm thường, lộ ra ánh mắt kinh hãi muốn chết, lập tức trốn về phía Vạn Hồn Phiên.
Hài đồng đó chính là chủ hồn. Bởi vì nó là một âm hồn duy nhất có linh tính!
- Diệt!
Ninh Phàm tay mắt lanh lẹ, chỉ một cái Trảm Ly, phi kiếm chợt độn chợt lóe. Đồng nhi liền người trúng bóng kiếm, hồn bay khói diệt.
Theo chủ hồn tiêu diệt, Vạn Hồn Phiên trong tay Bạch tôn phát ra một đạo tiếng pháp bảo rên rỉ, bỗng nhiên tràn ngập vô số vết rách. Từng cái âm hồn lần lượt bắt đầu bạo tán, hóa thành hồn lực, trở lại trong phiên kỳ.
Vạn Hồn Phiên cũng như uy năng tổn hao nhiều!
- Không, không! Vạn Hồn Phiên của lão phu, Ninh Phàm, ngươi lấn hiếp người quá đáng! “Băng Dương Trụy”!
Bạch Phi Đằng hung hăng thu hồi Vạn Hồn Phiên, trong mắt tử quang đại hiện!
Lại thấy lão ta hai tay đổi quyết, trên bầu trời khí lạnh lẫm nhiên, cũng khoảnh khắc ngưng tụ ra một cái mặt trời to lớn trăm trượng!
Nhưng mặt trời đó chính là băng khí biến thành, vả lại còn có khí lạnh màu tím...
- Đan cấp trung phẩm pháp thuật... Băng Dương Trụy! Thuật này không phải là thuật đắc ý của Dương Thanh lão quái sao... Tin đồn Dương Thanh lão quái, trăm năm trước bị cừu nhân chém chết, thuật này không rõ tung tích... Thì ra giết chết lão quái đó cuối cùng là Bạch tôn!
- Tử khí kia... Là tứ phẩm hàn khí, Tử yếm băng sương!
Đối mặt thuật này, Ninh Phàm lần đầu tiên trong đầu dâng lên một tia cảm giác chèn ép, cho dù chẳng qua là một tia cực nhỏ.
Ánh mắt của hắn lẫm liệt, trong lòng biết rằng muốn phá băng dương này, sợ rằng chỉ có sử dụng Hắc Ma viêm rồi.
- Lấy Long tuyền hỏa, đệ nhị chuyển... phá vỡ băng dương đó, không khó...
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động, đang muốn thi thuật, lại nghe bên trong đan điền, cô gái thần bí ngủ say đã lâu trong Âm Dương tỏa bỗng nhiên khẽ kinh ngạc nói.
- Đây là... Tử yếm băng sương! Ninh Phàm, cướp đi vật này, vật này có tác dụng rất lớn với tỷ tỷ!
- Cướp đi? Phá vỡ băng sương này, ta nắm chặc không nhỏ, nhưng cướp đi... Cô nương cho rằng ta thật là nguyên anh cao thủ sao, có thể đoạt đồ từ trong tay của Bạch Phi Đằng...
Trong đầu Ninh Phàm cười khổ.
- Ta xin ngươi... Vật này đối với tỷ tỷ, thật rất trọng yếu...
Cô gái thần bí, thân phận tôn kính, lần đầu tiên, khẩn cầu Ninh Phàm.
- Cái này... Thôi, ta giúp cô nương, nhưng làm sao cướp đây...?
Trong đầu Ninh Phàm mềm nhũn. Cô gái này mấy lần cứu hắn vào lúc nguy nan, cô gái này nếu cầu khẩn mình, mình nào có thể cự tuyệt.
Nếu cô gái thần bí không cách nào, lại dựa vào mình cướp đi... Cho dù bại lộ lá bài tẩy cũng không quan hệ, lá bài tẩy vừa ra, cướp đi băng sương này, dễ như trở bàn tay!
- Không cần phiền phức như vậy... Tỷ tỷ có biện pháp, hút đi băng sương, phá vỡ pháp thuật... Ngươi chỉ cần xông vào bên trong băng dương...
Xông vào băng dương!
Ninh Phàm gãi gãi mí mắt một cái, đây chính là đan cấp trung phẩm pháp thuật, cũng lấy tứ phẩm hàn khí thi triển. Tứ phẩm hàn khí, khoảng cách Thiên sương hàn khí, cũng chỉ kém một đường...
Có nên tin cô gái này hay không, lấy thân mạo hiểm...
- Ta xin ngươi...
- Chỉ một lần này!
Ninh Phàm mắt lộ kiên quyết, nếu xông vào băng dương, thấy chuyện không ổn, hắn sẽ thi triển “Niệm Thủ quyết”.
Điều đó nhất định trọng thương, nhưng sẽ không chết... Vả lại hắn tin tưởng cô gái này một lần, giúp nàng một cái, còn là ân tình của nàng!
Băng dương vừa hiện, cả tòa Tử Ngọc không đài, phạm vi mấy vạn trượng đều bị cực lạnh bao phủ, bông tuyết bay rơi.
Thuật này thi triển, đối với Bạch tôn mà nói, cũng cực kỳ thảm hại. Nhưng uy lực lại cực kỳ hoành tráng, một tia thiên uy, khiến cho tất cả mọi người đều không thở nổi.
Nhật nguyệt tinh thần là vật của thiên địa chí tôn, phàm là pháp thuật cùng nhật nguyệt tinh thần dính dấp thì uy lực vô cùng. Băng dương này tuy chỉ là đan cấp trung phẩm pháp thuật, lại mang một tia thiên uy của mặt trời lặn. Lại do Bạch tôn thi triển, chính là kim đan hậu kỳ tu sĩ, có thể tiếp cũng rất hiếm!
- Nếu ngươi ngay cả thuật này cũng tiếp... Lão phu nhận thua... Nhưng, ngươi không tiếp nổi!
Bạch Phi Đằng mắt lộ băng chỉ, giờ khắc này, trong lòng lão ta vô dục vô niệm, không thắng không bại, có chăng chỉ là tâm như băng xuyên tĩnh táo.
Nhưng chính là tĩnh tâm cảnh đó, trước mắt thấy Ninh Phàm tung người nhảy một cái. Sau khi hắn nhảy vào trong băng dương, tâm cảnh của lão ta đại loạn!
Không những Bạch Phi Đằng, mà cao thủ ngồi đầy sân ngay cả tên thanh niên ăn mày kia cũng vạn vạn không ngờ Ninh Phàm lại dám lấy huyết nhục chi khu, chống lại oai của mặt trời lặn!
- Không, không thể nào... Đây chính là thiên uy thuật... Hắn lại lấy thân địch nhật!
Điều này không phải Bạch Phi Đằng không sợ hãi.
Ninh Phàm sau khi đáp lời thỉnh cầu của cô gái thần bí, mắt lộ kiên quyết, băng chỉ chợt lóe, trốn vào trong băng dương công kích.
Chỉ tiếp xúc ánh mặt trời băng hàn đó, Ninh Phàm một thân nhục thể, liền bắt đầu cấp tốc đông lại, giống như là một bức tượng làm bằng băng, thậm chí ngay cả cơ hội thi triển “Niệm Thủ quyết” cũng không có.
Hắn phát hiện, mình vẫn đánh giá thấp uy lực của băng dương... Băng dương ơi là băng dương, băng không đáng sợ, đáng sợ chính là dương!
Mặt trời lên trăng tàn xuống, đó chính là thiên uy, là lãnh vực mà tu sĩ không tthể đụng chạm. Thượng cổ truyền thuyết, ngày là thánh, tháng là đế, tinh là thần ma.
Ninh Phàm bên trong băng dương, mặc dù hắn kinh hãi nhưng không loạn... Cho dù “Niệm Thủ quyết” không cách nào phòng ngự băng dương, hắn còn có một loại thủ đoạn cuối cùng... Gọi ra Niệm phách hóa thân, ỷ vào hóa thân nửa bước nguyên anh tu vi mạnh mẽ, đánh nát “dương” này!
Tuy nhiên trước khi hắn gọi ra niệm phách hóa thân, có lẽ cô gái thần bí sẽ theo như lời nói trước đó, hút đi Tử yểm băng sương, phá vỡ băng dương chín thành uy lực.
- Nếu cô nương không hút lấy băng sương hàn khí nữa thì ta sẽ đánh nát dương này.
Ninh Phàm nói điềm đạm.
- Ừ... Ta truyền cho ngươi một khẩu quyết, khẩu quyết này, thoáng có thể ngăn cản “Chân dương chi lực”... Khẩu quyết này, coi như là sự hồi báo của ngươi đã trợ giúp tỷ tỷ... Nhưng mà khẩu quyết này ngươi chớ có truyền ra ngoài... Nếu không...
Cô gái thần bí như có chần chừ.
- Ta sẽ không truyền ra ngoài.
Ninh Phàm vẫn là giọng nói điềm tĩnh, mơ hồ có chút thúc giục.
Nếu trì hoãn nữa, bị băng dương pháp lực càng ăn mòn, cho dù Ninh Phàm vận dụng niệm phách hóa thân cũng chưa chắc có thể toàn thân thối lui.
- Ừ... Ngươi hãy nghe cho kỹ! “Bắc Minh có ngư, kỳ danh viết Côn, Bắc Minh có thánh, kỳ danh hỗn độn. Bắc Minh có Nhật, kỳ danh Âm Dung. Bắc Minh có lôi, kỳ danh Lôi Đỗng”...
Khẩu quyết đó, nữ tử đọc đến chỗ này hơi ngừng lại. Còn dư lại nàng cũng không biết. Khẩu quyết đó chính là nàng ta tình cờ lấy được.
Mà nghe khẩu quyết này, sắc mặt của Ninh Phàm chợt động, trong đầu đọc thầm theo. Chỉ bốn câu khẩu quyết, nhưng hắn vừa chợt ngâm tụng, một tia lực ăn mòn của băng dương vốn không thể ngăn cản, lại hóa thành gió nhẹ quất vào mặt, không cách nào thương tổn đến Ninh Phàm một phần một chút nào nữa, cũng dần dần bắt đầu bị hắn thôn phệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.