Edit: Luftmensch 🌸
Ngụy Chiêu Minh không biết chính mình đã đợi bao lâu. Từ lúc cúp điện thoại, trong đầu hắn vẫn luôn quanh quẩn thanh âm của người kia. Đứng đó mất hồn mất vía cho đến khi có người vỗ vai hắn.
Ngụy Chiêu Minh quay lại nhìn, phát hiện đằng sau là nam nhân mặc một thân áo choàng ngắn bụi bặm. Hoàng hôn phủ tứ phía, ở dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt hắn giống như bị sương mù che phủ, khiến cho người ta khó mà nhớ được.
" Chiêu Minh thiếu gia, mời đi bên này." Người này phất tay áo dài hướng Ngụy Chiêu Minh vái chào, rồi duỗi tay phải ra làm một điệu mời. Áo khoác ngoài của hắn là tơ lụa, ở dưới đèn đường nhẹ phập phồng như dòng nước chảy, mặc dù so với tây trang của Ngụy Chiêu Minh có hơi cổ xưa, nhưng vật liệu vừa thấy đã thấy rất cầu kì. Hắn dẫn Ngụy Chiêu Minh đi bảy ngã tám rẽ, rồi đi vào một ngõ nhỏ tối đen như mực.
Ngụy Chiêu Minh đang định hỏi hắn làm thế nào mà nhận ra mình, người nọ chợt dừng bước, " Thiếu gia, mời lên xe"
Ngụy Chiêu Minh nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ở giữa ngõ nhỏ trống vắng không người này không biết từ khi nào có 1 chiếc xe ngựa. Cỗ xe toàn thân tối đen, giống như một chiếc xe kéo có mái che. Phía trước xe treo hai ngọn đèn bát giác ba mũi nhọn, màu cam từ ánh đèn không ngừng tỏa ra, chiếu sáng cả một khoảng đất trống. Hai con ngựa cũng chỉ như mảng tối đen, không phát ra tiếng động nào mà cúi đầu xuống, bộ dáng thực ngoan ngoãn.
Nam nhân mặc áo choàng ngắn bụi bặm chuyển sang mở cửa xe, Ngụy Chiêu Minh đành phải ngồi lên. Bên trong xe không biết đốt hương gì, mùi hương ngọt ngào mà thỏa đáng. Có lẽ đã nhiều ngày mang căng thẳng giờ tâm trạn được thả lỏng, Ngụy Chiêu Minh rất nhanh liền ngủ say. Hắn ngay cả tiếng vó ngựa cũng không nghe thấy.
Khi Ngụy Chiêu Minh tỉnh lại, hắn phát hiện mình không còn ở trên xe ngựa. Hắn lấy lại bình tĩnh, liền thấy phía trước là một mảnh sân bảo phủ sắc tím. Là dây hoa tử đằng.
Một gốc hòe cổ thụ sừng sững ở trong viện, dây tử đằng leo bám theo thân hòe mà phát triển, thác nước tím che khuất đi những tán cành của cây, giống như vẩy mực, màu tím theo không khí mà uốn lượn di chuyển xuống dưới, tiếp tục buông xuống như muốn che khuất đi người dưới táng cây.
Người kia nằm bên trong một cái xích đu mềm(软摇椅?????), trên mặt là một quyển sách, một tay của hắn đặt trên cuốn sách, tay kia buông thả tự nhiên bên người, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đẹp đẽ như ngọc tạc. Hắn mặc một thân quần áo trắng, tay cũng trắng, ở dưới ánh sáng cả người hắn như được bao phủ lên một tầng ánh sáng của phật, lấp lánh mà lại mông lung. Bên trong không khí thoang thoảng hương hoa lay động, hương thơm này chính là hương tử đằng mơ màng, khiến cho tâm hồn người nhộn nhạo, thầm nghĩ muốn đi qua gọi người kia đứng lên.
Ngụy Chiêu Minh lập tức lạc vào hồi ức. Nào biết phía sau, một đứa trẻ bộ dáng tám tuổi chạy từ bên người ra. Y đội trên đầu một cái mũ hổ, một nhúm lông từ trên trán rủ xuống, mặc một cái áo khoác nhỏ, cả người đáng yêu như phấn điêu ngọc mài. Ngụy Chiêu Minh còn chưa kịp nhìn cẩn thận bộ dáng của y, chỉ thấy tiểu tử ấy nhảy một cái lên lòng ngực của nam nhân trên ghế, tay nhỏ bé mà lôi xuống sách của hắn, nãi thanh nãi khí(giọng sữa của trẻ con) làm nũng nói: " Quân Quân ôm, Quân Quân không cần tiếp tục ngủ". Nói xong, ngay ở trong lòng người kia, cọ qua cọ lại, đem mũ đầu hổ rơi xuống, lộ ra mái tóc đen mịn mềm mại.
Người kia liền nhẹ nhàng cười, đem tiểu tử trong ngực cưng chiều ôm lấy, hôn lên đầu y, khiến cho y vội nhặt lấy mũ đầu hổ lên. Xích đu nhẹ nhàng chầm chậm đung đưa, dây tử đằng cũng lén lút lay động, đóa hoa nhặn nhụi nhẹ nhàng đáp xuống trên mái tóc người nọ.
Ngụy Chiêu Minh cảm thấy trong ngực như bị một kích, mềm mại lạ lùng. Hắn thật muốn thấy rõ ràng bộ dạng của người kia, nhưng bạch quang quá chói mắt, chói đến mức mắt không ngừng rơi lệ....
".....Thiếu gia, thiếu gia....."
Ngụy Chiêu Minh mơ màng mở mắt ra, mới phát hiện đây chẳng qua chỉ là giấc mộng.
Xe ngựa đã dừng lại, nam nhân mặc áo choàng ngắn bụi bặm đã mở cửa đứng đợi bên ngoài. Hắn đỡ Ngụy Chiêu Minh xuống xe, chỉ mới đầu thu thế nhưng lòng bàn tay của nam nhân đã là một mảng lạnh lẽo. Chắc là bị gió thổi lúc lái xe.
Ngụy Chiêu Minh vừa ngẩng đầu liền thấy cánh cổng rộng lớn uy áp, màu vàng kim, trên cùng còn có mái đầu cong, trông cao ngất như chạm đến bầu trời. Bình thường cửa chính đều có hai sư tử đá, nhưng Dung phủ lại không có, còn treo bốn cái lồng đèn đỏ thẫm, ở trong đêm tối quả thực có chút rêu rao, loáng thoáng chiếu ra bảng hiệu chữ "Phủ".
Cửa lớn mở hướng vào bên trong, nhưng bên trong lại không có đèn lồng hay ngọn đèn dầu nào cả, đi đường toàn bộ đều dựa vào ngọn đèn bão dẫn đường của nam nhân mặc áo choàng. Ngụy Chiêu Minh đi theo, liền gặp phải một cái lối đi lát đá, hai bên đường là gian nhà cùng với tháp canh. Chỉ có điều là đường vào cửa, Ngụy Chiêu Minh đi khoảng trăm bước đến cuối đường là gian nhà chính. Cánh cửa hai bên trái phải mở ra, phía trước cùng với cửa lớn xa xa tương ứng, sau đó có cửa sổ mở rộng tương đối.
Nhà chính được chiếu sáng, con đường hai bên lại là một mảng tối đen, giống như thật lâu không có người ở.
Ngụy Chiêu Minh tuy rằng không tinh thông phong thủy, nhưng ở cùng Trâu Gia Hoa vài năm cũng biết "Phòng ngoài sát phong" là kiểu phong thủy dương trạch( nhà người sống ở) cực hung. "Phòng ngoài sát phong" là chỉ mở cửa lớn trong nhà, từ bên ngoài trực tiếp nhìn thấy cửa sổ đối diện cửa lớn, cả bố trí dương trạch nhìn không sót một cái gì, nhìn từ đầu đến đuôi. Giống như một cơn gió theo cửa lớn xuyên qua phòng rồi theo cửa sổ rời đi, bố trí như vậy dương trạch khó giữ lại được nhân khí, cực kì âm tà.
Huống hồ đây lại là gia nghiệp của cả gia tộc lớn.
Ngụy Chiêu Minh cúi xuống sửa sang lại trang phục, trên đường lát đá vang vọng tiếng giày da của hắn. Hắn nghĩ, khó trách Dung tiên sinh lại muốn bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đổi nhà.
Đi vào phòng, bên trong lại là một cảnh tượng khác. Căn phòng bị một cái bình phong thật lớn chia thành hai nửa trước sau, phía trước bài trí như căn phòng bình thường, cái bàn đầy đủ mọi thứ. Nhưng không có đốt đèn, ánh sáng đều là do ánh đèn từ phía sau bình phong truyền tới.
Phía sau bình phong bị ngọn đèn dầu chiếu ra một cái bóng người, người đó hình như đang chống đầu, buồn chán gảy nghịch hoa đèn. Ngụy Chiêu Minh nheo mắt, trộm miêu tả bóng sườn mặt của người đó, thật sự là vô cùng đẹp.
Nam nhân mặc áo choàng cũng không theo Ngụy Chiêu Minh vào cửa, mà ở ngoài cánh cửa quỳ xuống, cởi cái mũ nặng nề xuống rồi cúi đầu, thấp giọng: "Chủ tử, thiếu gia đã trở lại"
Bên trong người nọ cũng không trả lời, tựa hồ không nghe thấy.
Nhưng nam nhân mặc áo choàng lại giống như nhận được mệnh lệnh, hướng Ngụy Chiêu Minh cúi người vái chào, "Chủ tử đã muốn ngủ lại, thiếu gia, mời đi bên này"
Ngụy Chiêu Minh trong lòng nhấp nhô, quay đầu lại nhìn lên phía sau bình phong đã là một mảng trống trơn không có gì, căn bản không có bóng người nào. Hắn không nhịn được lại nhìn nhìn bình phong. Nhưng bình phong này phảng phất như được ngăn cách bằng một tầng thủy tinh mờ, sương mù mờ mịt không thể nhìn rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bức tranh hình người. Ngụy Chiêu Minh dụi nhẹ mắt, cảm giác đầu óc có chút đau.
Trong lòng hắn càng cảm thấy cổ quái, gắt gao đi theo cái nam nhân mặc áo choàng kia thật cẩn thận mở miệng nói: "Xin hỏi...."
"Suỵt". Nam nhân ra dấu im lặng không cho Ngụy Chiêu Minh mở miệng, âm thanh nặng nề giống như đêm tối mà thở dài, "Có vấn đề gì, thiếu gia hãy để hừng đông ngày mai rồi nói". Hắn dẫn Ngụy Chiêu Minh đến một tòa nhà bên cạnh, cầu thang niên đại lâu đời phát ra âm thanh kẽo kẹt, hắn nhỏ giọng dặn dò, nói: "Thiếu gia, ban đêm gió lớn, nhớ là đừng mở cửa sổ. Bất luận là nghe thấy tiếng động gì, cũng không cần phải mở cửa."
Âm thanh của hắn khàn khàn vang vọng quanh quẩn ở hành lang, bàn tay nắm chặt hành lý của Ngụy Chiêu Minh đều là mồ hôi. Hắn không nhịn được xoa xoa miếng ngọc Quan Âm cổ. Ngọc này là hắn được một vị tăng nhân ở Giác Long Tự tặng cho ba năm trước, đã mang theo không rời ba năm nay, hiện giờ ấm áp như có nhiệt độ của riêng mình.
Ngụy Chiêu Minh cũng vì thế mà từ từ bình tĩnh lại.
Uiii hãy chỉ dẫn tôi thiếu sót ở đâu điii
Đừng mang đi đâu nháaaaaa