Edit: Luftmensch 🌸
Bố cục trong phòng của Ngụy Chiêu Minh toàn bộ đều là gỗ, trong phòng được thắp sáng bằng một ngọn đèn, mơ hồ có hương gỗ tùng. Giường của hắn được đặt ngay giữa phòng, bên giường còn đặt một cái gương, đối diện với đầu giường của hắn.
Xui! Thực sự rất xui!
Hắn không tin một gia chủ của cả tòa nhà lớn, thế nhưng lại đặt gương ngay đầu giường ngủ. Tòa nhà này ngay từ khi bước vào đã toát ra vẻ cổ quái. Ngụy Chiêu Minh có nén oán khí trong lòng, thầm nghĩ đãi ngộ như vậy Trâu Gia Hoa khẳng định không giữ nổi bình tĩnh để đàm phán tốt... lại có lẽ, hắn ở nơi này lâu như vậy chính là vẫn muốn cố gắng.
Ngụy Chiêu Minh đem mặt gương xoay đi, quay lưng lại với giường. Sau đó lại đem giường đẩy lại hướng bức tường. Lúc này mới mở hành lý ra lấy quần áo, rửa mặt một phen. Chậu rửa mặt cùng chậu rửa chân vẫn còn tỏa ra nhiệt khí, chắc hẳn là hắn đến không lâu mới chuẩn bị, khiến cho oán khí trong lòng hắn thư giải một ít.
Hắn rõ ràng ở trên đường đến đã ngủ qua, vậy mà vừa đặt lưng xuống giường đã mơ màng mệt mỏi rã rời đến mức không muốn đứng lên. Giường này phi thường mềm mại, tựa như đã đệm vào hàng lớp hàng lớp sợi bông, khiến cho Ngụy Chiêu Minh cả người nằm lên đó liền giống như bị cái giường nuốt gọn.
Ý thức đang trôi nổi mơ màng, mũi hắn bất chợt ngửi thấy một sợi lãnh hương mờ nhạt. Ngụy Chiêu Minh không hiểu sao nhớ tới trong Hồng Lâu Tiết Bảo Thoa trị hen suyễn bằng cách uống lãnh hương hoàn-muốn dùng mẫu đơn trắng của mùa xuân, hoa sen trắng của mùa hè, cúc trắng của mùa thu, bạch mai của trời đông, đem bốn nhụy hoa này đi bảo tồn để phơi nắng vào những trời xuân sau, sau đó lẫn lộn cùng với những dược liệu đã được nghiền kĩ. Đồng thời giữ lấy nước mưa của tiết trời, giữ lấy sương sớm của tiết bạch lộ, sương trắng của ngày sương giáng, tuyết đọng của Tiểu tuyết, đặt chung một cách vừa vặn, thêm thuốc, lại thêm đường mật, đựng ở trong cái bình gốm cũ, chôn dưới gốc hoa lê.
Vì thế hơi thở kia đã dung hợp âm dương bốn mùa, rườm rà mà cao quý, lạnh lẽo mà tươi đẹp, nhã nhặn mà nhu hòa.
Ngụy Chiêu Minh tham lam mà hô hấp, thuận theo tiềm thức.
Một cỗ khí lạnh đặt lên đầu ngón tay của hắn, theo phần lộ bên ngoài chăn của hắn một đường trơn tru kéo đến nơi ấm áp của hắn, giống như âu yếm lại giống như hôn môi. Ánh mắt Ngụy Chiêu Minh khẽ giật, chậm rãi mở ra.
Trời đã sáng, nhưng ánh sáng vẫn ảm đạm như cũ. Bên ngoài tí tách, lất phất nước mưa của cơn mưa chẳng biết đã đến tự lúc nào.
"Tỉnh?" Hắn nghe thấy có người hỏi hắn. Âm thanh trầm thấp mà lại quen thuộc, giống như thấm ướt bởi khí mưa mờ ảo quẩn quanh.
Sau đó người nọ liền hôn hôn lên mắt hắn, môi thực lạnh lẽo, mang theo triều ý. Hắn ôn nhu mà nói: "Tỉnh dậy liền đến buộc tóc cho ta đi".
Ngụy Chiêu Minh liền để người nọ dẫn dắt chính mình đến bên cạnh bàn. Tóc người kia thật dài, hiện tại là thời đại dân quốc, đối với nam nhân thời đại này, ngay cả kiểu tóc tết đuôi sam cũng là điều hiếm thấy, huống hồ là mái tóc dài đến thắt lưng như vậy. Ngụy Chiêu Minh cầm lược nhẹ nhà chải, sợi tóc bóng loáng đen nháy theo đầu ngón tay hắn lướt qua, như là bút nhập mặc trì.
"Hôm nay là Hạ Vũ, không ra cửa còn buộc tóc làm gì chứ" Ngụy Chiêu Minh ngoài miệng oán trách, cũng vẫn thuần thục mà buộc tốt, xong việc hắn còn đắc ý sờ soạng một phen, nói;
"Thật là đẹp mắt". Cũng không biết là khen tóc hay khen người.
Hắn quay gương mặt của người kia về hướng gương đồng, lại hứng trí bừng bừng nói: "Ngươi nhìn xem, như thế nào?"
Nhưng mặt gương đồng lại như bị hơi nước bốc hơi bao phủ, vàng óng đến như vậy nhưng chỉ nhìn ra hình dáng của mặt. Thế nhưng người nọ vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đem Ngụy Chiêu Minh kéo vào lồng ngực.
"Đẹp." Ngụy Chiêu Minh đang muốn nói hắn không biết xấu hổ, người nọ lại hướng đến cần cổ của Ngụy Chiêu Minh, triền miên tỉ mỉ hôn lên, thấp giọng nói "Minh nhi khéo tay"
Ngụy Chiêu Minh như ăn được mật đắc chí nhảy nhót. Sơ mi của hắn vốn là rộng thùng thình, rất nhanh liền rơi xuống đầu vai, lộ ra cần cổ trắng nõn bả vai trắng mịn. Bốn phía vách tường gỗ, mưa thấm vào cây gỗ, làm sâu sắc màu sắc, cũng thấm vào cỏ cây thiên nhiên tươi mát với đất tanh. Trong phòng ẩm ướt mà oi bức, tất cả dấu hiệu sắp mưa giống như đều tụ hội trong đó.
Ngụy Chiêu Minh nghiêng đầu sang một bên, lúc này gương đồng rõ nét sáng loáng, hắn xuyên qua gương nhìn thấy chính mình.
Từ cổ đến đầu vai kéo dài đến phía trong áo sơ mi, toàn bộ đều chi chít dấu hôn ngân. Dấu nông chồng lên dấu sâu, sắc đỏ lần lượt thay đổi đến đỏ bừng, lại chen lẫn màu rỉ sắt, cảnh xuân kiều diễm, nhiều như vậy chỉ có thể là do ngày đêm hoan ái, ngày ngày phóng túng mới tạo nên dấu vết như vậy.
Tâm tình hắn đột nhiên xuất hiện một trận sợ hãi mơ hồ.
___tình yêu là biển ô uế( yêu vi uế hải), vạn cái ác đều quy về chỗ này( vạn ác quy yên)
Một tiếng chuông lớn vang lên "Đang" rung động đến tâm linh Ngụy Chiêu Minh, hắn đột nhiên mở mắt ra, từ trên giường ngồi thẳng dậy.
Ánh nến âm u lay động trong bóng tối, rõ ràng vẫn là ban đêm, hơn nữa trời cũng không mưa. Ngụy Chiêu Minh quay đầu nhìn sang, liền thấy trong gương là sắc mặt ửng hồng của hắn.
Cái gương này,....từ khi nào quay lại đối diện đầu giường? Ngụy Chiêu Minh há mồm thở dốc, the bản năng sờ lên miếng ngọc Quan Âm trên cổ.
"A di đà phật, A di đà phật,.." Ngụy Chiêu Minh liên tục lẩm nhẩm niệm mấy tiếng đứng lên, không biết có phải do tâm lý tác động hay không, hắn cảm thấy dục niệm xao động trong mình dần dần bình ổn lại, đồng thời cũng ý thức được giữa hai chân là một mảng ướt át dính nị.
Cư nhiên lại là mộng tinh.
Ngụy Chiêu Minh che mặt, vừa thẹn vừa tức, cảm thán có phải chính mình rời khỏi Trâu Gia Hoa lâu quá không. Ngụy Chiêu Minh không có thói quen thủ dâm, Trâu Gia Hoa không ở bên, hắn cũng không tự mình giải tỏa. Hắn vội vàng thay thế quần lót, đỏ mặt lau sạch.
Một phen dằn vặt khiến cơn buồn ngủ của Ngụy Chiêu Minh cũng bay sạch, hắn nâng tay lên nhìn đồng hồ, ba điểm một khắc(chắc là tầm 3h15')
Đúng là thời điểm đêm khuya vắng lặng. Chỉ có điều tòa nhà này, cho tới bây giờ đều thực yên tĩnh.
Ngụy Chiêu Minh nằm ở trên giường cố đợi cơn buồn ngủ quay lại, chợt ở một thời khắc nào đó nghe thấy trên hàng hiên truyền đến tiếng "lộc cộc, lộc cộc", như có chiếc xe ngựa ở hành lang có chạy qua chạy lại.
Ngụy Chiêu Minh không nhịn được xuống giường, hắn chuẩn bị mở cửa sổ ra nhìn một cái, bất chợt nhớ tới lời của nam nhân mặc áo choàng ngắn. Cửa sổ này là cửa sổ giấy, Ngụy Chiêu Minh liền giơ ngọn đèn lên, thấm một chút nước miếng, đem một cái lỗ hổng nhỏ mở ra. Hắn để sát mắt vào để nhìn.
Đập vào mắt là một mảng trắng xóa, bốn phía che kín bởi dây nhỏ màu đỏ, ở giữa là một cái điểm đen nho nhỏ. Đột nhiên điểm đen kia chuyển động một chút.
"A--------"Ngụy Chiêu Minh kinh sợ hô một tiếng, lập tức ngã xuống đất, kia....Đó đích thị là một con mắt màu đỏ! Ngoài cửa cũng có kẻ đang nhìn hắn!
Ngọn đèn loảng xoảng rơi xuống đất, sáp chảy mang theo lửa cháy nhanh chóng tản ra. Ngụy Chiêu Minh bất chấp cái khác, vội vàng lấy ra áo khoác tây trang để dập lửa, ngay cả giày da đẹp đẽ cũng đạp lên ngọn lửa.
May mắn hắn phản ứng đúng lúc, sau một phen lăn lộn ngọn lửa đã bị dập tắt. Ngụy Chiêu Minh ngã ngồi dưới đất, trong lòng sợ hãi mà thở một phen.
Trong phòng một mảng tối đen, Ngụy Chiêu minh nuốt nước miếng, dùng chút dư quang xiêu xiêu vẹo vẹo để nhìn cái lỗ nhỏ hắn chọc thủng. Cái lỗ nhỏ tối đen như mực, Ngụy Chiêu Minh không biết bên ngoài còn đồ vật kia hay không. Hắn cực kì sợ hãi, đem quần áo bị lửa tàn phá hoàn toàn của mình cùng giầy da đá xuống đất, kiên quyết trốn vào trong chăn. Hắn gắt gao dán vào giường ôm chặt lấy chăn, cả đầu đều giấu vào trong chăn, giống như trẻ con cuộn tròn lấy thân thể.
Trong bóng tối như có tiếng cười khẽ, giường với chăn như một cái ôm ấm áp mà mang theo lãnh hương, Ngụy Chiêu Minh bất tri bất giác ngủ lại.