Huyền Giới Chi Môn

Chương 1129: Mặt Dày Vô Liêm Sỉ (1)




Không lâu sau, trong điện âm thanh của chương trình ca múa nhạc chúc thọ bắt đầu vang lên.
Thạch Mục ánh mắt nháy động, nhìn thấy nhiều mỹ nữ dung mạo rất xinh đẹp từ hai bên nhảy múa đi vào khoảng trống ở chính giữa đại điện, y phục thướt tha, lượn lờ nhày múa, một cảnh tượng ca múa hoan lạc.
Thái Nhi thấy vậy, hai mắt sáng lên, hứng thú nhìn theo.
Thạch Mục nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt sáng lên vẻ chế giễu.
Chương trình thọ yến nhanh chóng trôi qua hơn nữa, mọi người nhìn nhau ánh mắt lập lòe vẻ khác thường.
Đối với những người tu luyện bọn họ mà nói, ăn uống, xem ca vũ không phải là chuyện quan trọng mà điều quan trọng nhất của thọ yến lần này là làm sao để có được tư cách bước vào trong Hoang Nguyệt Cổ Tỉnh.
Chỉ là ở thời khắc quan trọng này, không có người nào tự nguyện là người đầu tiên dâng lên lễ vật.
An Dật Sơn lúc này mắt đã lờ đờ say, trái ôm phải ấp mỹ nhân nhìn xuống biểu hiện của mọi người bên dưới, trong lòng xuất hiện một luồng cảm xúc khó nói nên lời.
Tất cả mọi người đều quỳ gối dưới chân hắn, dùng ánh mắt tôn sùng, mong đợi nhìn vào hắn.
An Dật Sơn hít sâu vào một hơi, trong lòng vo cùng thích thú. Hắn thích cảm giác cao cao tại thượng nắm trong tay tất cả mọi thứ này.
- Tại hạ Ngạn Sơn của Thanh Lang Tộc, xin dâng lên ngài bình “Huyền Mộng Đan” này, cung chúc An Dật Sơn trưởng lão thiên thu thánh thọ!
Một người đàn ông cao lớn mặc thanh bào đứng dậy trước tiên nói.
Một tên tùy tùng mang một bình bach ngọc dâng lên phía trước An Dật Sơn.
Người đàn ông mặc thanh bào ánh mắt mong đợi nhìn An Dật Sơn.
- Được, Thanh Lang Tộc các ngươi có lòng rồi.
An Dật Sơn cầm lấy bình bạch ngọc nhìn một chút, hơi nhăn mày, nhạt nhẽo nói.
Người đàn ông mặc thanh bào nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của An Dật Sơn, trong lòng thở dài một hơi, hụt hẫng ngồi xuống.
Có người mở đầu, bên dưới rục rà rục rịch, lập tức có người tiếp theo lên tiếng.
- Tại hạ Chu Thành của Trá Mãng Tộc xin dâng lên lễ vật là “Tử Điện Châu”, chúc mừng thọ yến của tộc trưởng đại nhân.
Một thanh niên mặc tử (quần áo màu tím) đứng dậy ánh mắt giễu cợt nhìn Ngạn Sơn một cái, nói.
Tùy tùng mang một ngọc hạp dâng lên trước mặt An Dật Sơn.
An Dật Sơn mở ngọc hạp ra, bên trong có một viên “tử sắc viên châu”, bên trên điện quang bao quanh sáng chói, giá trị khá là quý giá.
An Dật Sơn thần sắc vẫn như cũ, không có thay đổi, chỉ khẽ gật đầu.
Thanh niên mặc tử y ngượng ngùng ngồi xuống.
Mọi người lần lượt người này nối đuôi người kia dâng lên lễ vật, có điều lễ vật của bọn họ đều không thể coi là vật gì giá trị trân quý độc đáo. Phần lớn thái độ của An Dật Sơn chỉ là lạnh nhạt nhìn một cái, thậm chí có một số thứ hắn còn không thèm liếc đến, chỉ nghe đến tên là khua khua tay, để người đến nhận lấy.
Rất nhanh chống người trong đại điện gần như đã dâng lên lễ vật của mình, chỉ có điều An Dật Sơn vẫn vậy. Bộ dạng bình chân như vại, dáng vẻ ôn hòa tử tế nhưng từ sâu trong ánh mắt hắn lại ánh lên vẻ rất xem thường những người này.
Ánh mắt của mọi người bắt đầu nhìn sang ba người ngồi ở hàng ghế đầu tiên là Lam Ngọc, An Đô và An Hoa.
Chỉ có ba người bọn họ từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên lặng ở đó.
An Dật Sơn ánh mắt cũng từ từ nhìn sang, trong ánh mắt đó hình như có một chút kỳ vọng.
- Ha ha, nếu mọi người đều đã dâng lên lễ vật, tại hạ cũng không thể cứ ngồi sau người khác. Người đâu, mang lễ vật của ta lên đây.
Lam Ngọc nhìn sang An Đô và An Hoa, đứng dậy trước nói.
Mấy người tùy tùng mỗi người mang một cái Thác Bàn cao lớn, đi tới.
Bên trên Thác Bàn được che lại bởi một mảnh vải đỏ rộng, trên mảnh vải đỏ có cấm chế có thể ngăn không cho thần thức xâm nhập vào. Tất cả mọi người nhất thời không thể nhìn được ở bên trong là thứ gì, nhao nhao lên kề đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi. Ngôn Tình Hay
Lam Ngọc khẽ cười, bước lên trước vung tay kéo tấm vải đỏ ra, một cây “Huyết sắc San Hô” cao bằng chiều cao của một người hiện ra.
Cây “Huyết sắc San Hô” phát ra huyết quang nhàn nhạt, một luồng hương thơm cũng theo đó tỏa ra, ngửi vào cảm thấy vô cùng thoải mái.
Giữa các nhánh của cây san hô mơ hồ xếp thành một chữ “thọ” kỳ công tinh xảo.
- Đây là……San Hô Huyết Ngọc vạn năm!
Trên đại điện tĩnh lặng một trận rồi rất nhanh đã có người nhận ra lai lịch của cây san hô này, kinh hô nói ra.
Thạch Mục ánh mắt lóe lên. San Hô Huyết Ngọc vạn năm là một loại vật liệu khá là trân quý. Bên trong nó chứa đựng một loại khí “huyết ngọc”, khí này có tác dụng rất tốt trong việc tẩm bổ khí huyết, có thể dùng nó để luyện chế thành mấy loại đan dược quý hiếm.
Cây Huyết Ngọc San Hô trước mắt lại to lớn như vậy, giá trị đúng là rất cao, cũng có thể coi như là lễ vật trân quý nhất tính đến thời điểm hiện tại.
Càng huống chi là cây San Hô Huyết Ngọc này lại còn xếp thành một chữ “thọ”, càng làm cho lễ vật này thêm phần đặc sắc.
- Tốt tốt tốt! Lam Ngọc điệt nhi rất có lòng, phần lễ vật này ta rất thích.
An Dật Sơn phất tay lên để hai vị mỹ nữ hai bên đi ra, hắn đứng dậy, ánh mắt sáng lên ngắm nhìn cây san hô, vui mừng liên tiếp nói ra ba chữ tốt.
- Bá phụ thích là tốt rồi.
Lam Ngọc khữ cười, chắp tay hành lễ xong rồi ngồi xuống.
Thạch Mục nhìn thấy Lam Ngọc tinh thần trầm ổn như vậy, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
- Lam Ngọc huynh đệ tặng một mốn quá quý giá như vậy, nếu đem lễ vật của ta so sánh với món quà của Lam Ngọc huynh thì chắc thua kém xa rồi.
An Đô đứng dậy, cười ha ha nói, tay vung lên.
Một pho “xích sắc đồng tượng” hiện ra giữa không trung, pho tượng đồng này cao bảy tám trượng, và hình dáng của pho tượng này chính là An Dật Sơn, có điều nhìn thì thấy hình dáng được khắc trên pho tượng trẻ hơn An Dật Sơn nhiều.
Sau lưng pho tượng đồng có khá nhiều chữ nhỏ, những gì viết trên đó chính là những cống hiến của An Dật Sơn cho Viêm Hổ Nhất Tộc.
An Dật sơn nhìn vào tượng đồng, ánh mắt sáng ngời lên chút khác thường, khẽ vuốt cằm.
- Thúc phụ, đây là món quá màn tiểu điệt tặng người. Người nhiều năm cống hiến cho Viêm Hổ Nhất Tộc, tiểu điệt cho rằng với chừng ấy công lao cống hiến đã đủ để dựng bia chép sử, lan truyền cho hậu thế. Vậy nên đã tự ra chủ ý, lấy hỏa đồng thạch vạn năm ra điêu khắc thành tượng của người, kính xin thúc phụ thu nhận.
An Đô cung kính nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.