Hiên Minh cảm thấy hôm nay sắp trở trời, Triệu Diêu không bắt nạt hắn nữa nên hắn còn đang định tận hưởng những ngày tháng yên bình đây, ấy vậy mà Mặc Hinh Nhi vừa đến đã buông một câu như mắng người rồi.
Hắn thở dài nói:
“Có thể giải thích một chút không?”.
Mặc Hinh Nhi nhàn nhạt đáp:
“Triệu Diêu từ Nguyệt Hỏa Thành, ngươi từ Nguyệt Hải Thành, hai thành cách nhau mấy ngàn dặm, coi như ngươi đánh hắn tàn tạ thì Nguyệt Hỏa Thành chủ cũng không thể đến tìm Thẩm gia ngươi gây sự được”.
Nghe vậy, Hiên Minh có chút hơi nghiêng đầu suy nghĩ, hắn cũng từng nghĩ đến chuyện đấy, dù sao trên đầu mỗi thành chủ còn có Hoàng Thành nên bọn họ không thể nào vì tranh chấp hậu bối mà đi làm chuyện ngu xuẩn được.
Bất quá Nguyệt Hỏa Thành chủ không động thủ thì cũng sẽ có thế lực muốn lấy lòng đi động thủ thôi.
Cho nên hắn mới phải nhẫn.
Khương Hy cũng đã nói cho hắn biết cảnh giới của Thẩm Hạo rồi, hắn cũng biết lão bao nhiêu tuổi, nhận định khách quan một chút thì lão tổ nhà hắn xác thực có tư cách dòm ngó cánh cửa Nguyên Anh cảnh thật.
Chỉ cần lão tổ thành công vào Nguyên Anh cảnh, hắn cũng sẽ không ngại đám người Triệu Diêu.
Suy nghĩ một chút, hắn nói ra:
“Chuyện cũng không lớn lắm, dù sao Triệu Diêu cũng buông tha cho ta rồi”.
Mặc Hinh Nhi nhìn thiếu niên nhân trước mặt này một hồi rồi thở dài nói ra:
“Về sau nếu hắn còn gây sự thì đến tìm ta, dù gì cũng là đồng hương, ta cũng không thể khiến thái gia gia mất mặt được”.
Nghe vậy, Hiên Minh cười cười đáp:
“Đã vậy liền đa tạ ngươi vậy”.
...
Không còn Triệu Diêu thọc gậy bánh xe, cuộc sống của Hiên Minh tại Thư Viện cũng dần cải thiện không ít.
Mặt khác, Trần Trì Nguyên cùng Mặc Hinh Nhi cũng lên tiếng duy trì hắn rồi nên về sau cũng không còn ai đến làm phiền hắn làm gì, hắn liền có thêm thời gian để tu luyện.
Hai năm sau, Hiên Minh đột phá Luyện Khí cảnh tầng tám, một thân thực lực có thể xưng vô địch.
Hiên Minh tự thân xác nhận tình huống của mình như thế, nghe qua thì có chút chướng tai cùng kiêu ngạo nhưng hắn biết nội tình của mình ra sao.
Tại thời điểm hắn còn là Luyện Khí cảnh tầng bảy, đỉnh giai yêu thú hệ phòng ngự còn không chịu nổi được hắn một đòn thì bây giờ hắn lên Luyện Khí cảnh tầng tám, đám yêu thú đó còn không có cửa nhìn lấy thân ảnh của hắn.
Con yêu thú kia trước khi bị hắn giết cũng có chút danh khí đối với các thư sinh ngoại viện bởi không ít người đã táng thân trong miệng nó khi thực hiện nhiệm vụ.
Và nhiệm vụ liệp sát nó cũng là một trong những nhiệm vụ khó nhất trong ngoại viện.
Nhiệm vụ đó đã nhiều năm không người nào nhận rồi cho nên sau khi Hiên Minh nhẹ nhàng giải quyết xong, danh khí của hắn liền tăng cao trong hàng ngũ ngoại viện.
...
Một ngày này.
“Cuốc mạnh tay vào!”, một lão nhân ngồi trong lều mát rống lên một tiếng đầy bực mình, một tay cầm quạt phe phẩy không ngừng nghỉ.
Thân lão mang một bộ đồ sờn cũ của nông dân, hai ống quần được xắn lên quá đầu gối, cẳng chân bên dưới còn lưu lại một chút bùn khô.
Đám thư sinh ngoại viện khác đội nắng ngoài đồng nghe vậy liền ngửa cổ lên đáp:
“Vâng!”.
Chỉ là một lời này có chút hơi uể oải.
Tình huống hiện tại là thế nào?
Có thể hình dung thế này, một đám thư sinh mặc đồ nông phu cầm cuốc tơi đất làm ruộng.
Luyện Khí cảnh dù là cảnh giới đầu tiên của tu hành nhưng thể chất chung quy lại vẫn là của người bình thường, cho nên vẫn phải ăn uống đầy đủ không thiếu bữa nào.
Bất quá Thư Viện không nuôi người rảnh rỗi, trên đời này muốn ăn thì lăn vào bếp, chỉ ăn không làm không phải là đạo lý Thư Viện muốn giảng dạy cho thư sinh.
Cho nên phàm là thư sinh ngoại viện, mỗi tháng đều phải bỏ vài ngày ra đồng làm ruộng trồng linh thực.
Coi như như những người có xuất thân cao quý như Triệu Diêu, Trần Tri Nguyên cũng không tránh được một kiếp này.
Nếu nghĩ đến việc đem Nguyên Anh cảnh ra hù?
Xin lỗi, mấy đại năng đó cũng xuất thân từ Thư Viện, tự nhiên sẽ đồng tình với hành động của của nơi này, hậu bối kiện cáo vô dụng.
Đừng nói là hậu bối của mấy đại năng này, xem như hậu duệ hoàng tộc cùng con cháu tam đại thế gia của Thư Viện cũng không ngoại lệ, đều phải ra đồng làm ruộng hết.
Lão nhân đang ngồi nhàn nhã ở trong lều kia tự nhiên là người trông coi những thư sinh này để tránh cho bọn hắn lười biếng.
Hiên Minh thở ra một hơi nặng nhọc, một bên thái dương đổ đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt cuốc rồi gia trì linh lực lên bổ xuống đất.
Để trồng được linh thực thì đất phải là linh thổ, linh thổ có độ cứng cực kỳ khủng khiếp, chỉ đơn thuần dùng cuốc không thì đừng mơ khiến cho mặt đất này tơi lên nổi.
Cho nên bắt buộc phải gia trì linh lực của bản thân lên để gia tăng khả năng phá đất của cuốc.
Nhìn công việc có vẻ nhàn hạ đơn giản nhưng thực chất lại không, công việc này đòi hỏi việc kiểm soát linh lực rất cao để có thể tiết kiệm được sức mình.
Một người bắt buộc phải cuốc tơi đất hết mười thửa ruộng, trong đó, một thửa ruộng rộng hai mươi mét vuông.
Chỉ cần khả năng kiểm soát không tốt thì cuốc nát một thửa ruộng cũng hao hết toàn bộ linh lực của một tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng tám.
Công việc đồng áng này cũng xem như một nhiệm vụ hằng năm bắt buộc phải làm, không cuốc được hết mười thửa ruộng thì còn lâu mới được cho về.
Vì vậy, nhiệm vụ này liền trở thành cơn ác mộng kinh hoàng với các thư sinh ngoại viện.
Cá nhân Hiên Minh tương đối thích thú nhiệm vụ này bởi nó giúp hắn làm quen được khả năng kiểm soát linh lực tốt hơn.
Thời điểm còn ở tại Nguyệt Hải Thành, Khương Hy cũng đã từng dạy qua hắn cách kiểm soát linh lực nên so với đồng lứa, hắn có lực kiểm soát tốt nhất.
Cho nên khi linh lực của hắn hao hết thì hắn đã cày xong năm thửa ruộng rồi, trong khi đó những người khác còn đang chật vật ở thửa ruộng thứ nhất cùng thứ hai.
Hiên Minh nhìn qua thành quả của mình rồi gật đầu hài lòng, sau đó nhanh chóng lấy ra một viên đan dược cho vào miệng rồi ngồi xuống khôi phục lại linh lực của bản thân.
Những người khác thấy hắn như vậy liền ngưỡng mộ không thôi, bọn hắn học tập tại Thư Viện được hơn hai năm đương nhiên minh ngộ được rất nhiều chuyện.
Tâm tính của bọn hắn đã sớm bị Thư Viện mài dũa không ít rồi cho nên làm việc gì bọn hắn cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Đồng dạng là Luyện Khí cảnh tầng tám nhưng Hiên Minh đã có thể cuốc một hơi đến thửa ruộng thứ sáu mới ngừng lại, trong khi đó bọn hắn lại chết no ở thửa ruộng thứ hai.
Chỉ riêng ở điểm này thôi ai nhìn vào cũng có thể thấy được sự chênh lệch.
Bên cạnh việc sử dụng đan dược, Hiên Minh cũng âm thầm hấp thụ Địa Khí trong linh thổ để tu hành. Có Địa Khí gia trì, tốc độ khôi phục linh lực của hắn sẽ nhanh hơn.
Chưa kể hiện tại hắn còn đang tu luyện Thổ Hành Kinh, chỉ cần vận lên là Thổ linh khí sẽ luôn không ngừng tiến nhập vào trong thể nội, nếu không phải vì điệu thấp, hắn đã có thể một hơi cày hết mười thửa ruộng rồi.
Bất quá, Hiên Minh ý thức được thể chất của mình không bình thường cho nên phải tận lực giấu đi, nếu không đen đủi lại bị người khác âm thầm loại trừ thì xong.
Lão nhân nông phu ngồi trong lều kia quát tháo thêm vài tiếng với mấy tên thư sinh khác rồi hừ một tiếng quay lại làm chén trà.
Tiện đường lão cũng đưa mắt nhìn sang Hiên Minh một chút, cày môt hơi hết năm thửa ruộng thế này đương nhiên không phải người thường.
Lão rút ra một tấm ngọc bài xem thử danh tính của hắn thế nào.
Nhìn được một hồi, lão liền đăm chiêu tự nói nhỏ:
“Hiên Minh, xếp thứ tư trong Thập Tú năm nay...”.
Thập Tú là danh hiệu dành cho mười thư sinh có thực lực mạnh nhất ở ngoại viện, hầu hết thực lực của bọn hắn đều rơi vào Luyện Khí cảnh tầng mười, chênh lệch cũng chỉ nằm ở bậc sơ, trung, hậu kỳ thôi.
Duy chỉ có Hiên Minh là lấy cảnh giới Luyện Khí tầng tám để đánh vào cao tầng của Thập Tú. Thậm chí nếu bộc phát chiến lực toàn diện ra thì vị trí đứng đầu Thập Tú năm nay chắc chắn phải đổi chủ rồi.
Sau đó, lão nhìn qua hắn rồi khẽ nhếch miệng lên.
“Xem như một hạt giống không tồi”.
Hiên Minh đả tọa một canh giờ, linh lực của hắn cũng toàn vẹn khôi phục trở lại, ngay lập tức, hắn liền bắt tay vào tiếp tục cuốc đất.
Mặt trời mỗi lúc một lên cao, cái nắng kinh khủng của mùa hè liền buông xuống bên dưới, tấm lưng trần của hắn liền nhễ nhại mồ hôi không ngừng.
Hiên Minh mặc đồ nông phu nhưng thực chất chỉ mang quần là chính, còn áo thì hắn lại dùng để buộc ngang hông, nửa thân trên để trần phơi ngoài nắng.
Thể chất của hắn là Đại Địa chi thể cho nên thân thể của hắn có thể nói là hoàn mỹ nhất, thân hình không to lớn đồ sộ nhưng lại săn chắc, khối cơ nào ra khối cơ đấy, làn da màu đồng khỏe mạnh cùng đàn hồi, đồng thời khí lực cũng cực kỳ kinh khủng.
Ngày đầu tiên hắn nhận nhiệm vụ cuốc đất này đã làm gãy không biết bao nhiêu cây cuốc chỉ vì không khống chế nổi khí lực đâu.
Không mất đến hai canh giờ sau, Hiên Minh cũng thành người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ này, hắn nhanh chóng tháo cái áo đang buộc ngang hông xuống rồi mang lại đường hoàng.
Kế tiếp, hắn vội vàng chạy đến chỗ lão nhân đó ôm quyền nói ra:
“Lão tiên sinh, vãn bối đã cuốc xong, mời người đến kiểm tra”.
Lão nhân nông phu nghe vậy liền phe phẩy cái quạt trên tay đuổi ruồi rồi đáp:
“Đừng gọi lão già này là tiên sinh, lão phu cũng không phải thư sinh, ngươi gọi thế này thì những đạo sư trong Thư Viện sẽ không hài lòng đâu”.
Hiên Minh mỉm cười nói ra:
“Đã vậy vãn bối xin gọi người bằng tiền bối vậy”.
Lão nhân nông phu không đáp, lão phe phẩy cái quạt rồi mang chân trần đi lại kiểm tra thành quả của Hiên Minh thế nào.
Hiên Minh cẩn thận đi sau lão, thần sắc cung kính không ngờ. Những người khác thấy vậy liền cảm thấy có chút hơi kỳ quái, lão nhân kia dù sao cũng là phàm nhân, thư sinh mặc dù nhìn lễ nghĩa thật nhưng tu sĩ cùng phàm nhân vốn cách biệt.
Hiên Minh hành lễ thế này có chút hơi nặng rồi.
Nhưng đó là người khác nghĩ, Hiên Minh lại nghĩ khác.
Hắn không phải người ngu nên biết được dụ ý của nhiệm vụ này. Ngày đầu tiên chính lão nhân này đã cầm cuốc lên hướng dẫn bọn hắn cày thế nào cho đúng.
Nếu lão là phàm nhân thì làm sao cày nổi thửa ruộng này?
Mặc dù không cảm nhận được ba động linh lực của lão nhưng hắn cũng không dựa vào đó để phán đoán thực lực của lão.
Cảnh giới của Khương Hy trước khi hắn đi cũng ngang ngang với hắn mà còn không nhìn ra được thì huống hồ lại có thể nhìn ra được lão nhân này.
Mặc khác, hắn nhớ lời của Khương Hy.
Thấy nghèo không chê, thấy bần đừng chạy.
Lão nhân này nhìn nghèo không?
Nhìn vào cách ăn mặc thì đúng là ‘nghèo’ thật bất quá nếu lão là tu sĩ cao giai của Thư Viện thì nghèo không nổi, thậm chí muốn nghèo cũng không được.
Còn ‘bần’ thì xác thực rất bần, phong cách cùng tác phong làm việc của lão đúng thật là thuần nông phu, Hiên Minh cũng không nhìn ra được điểm nào quái lạ cả, có vẻ không phải là diễn.
Lão nhân nông phu kia xem qua mấy thửa ruộng của Hiên Minh xong liền đưa tay xuống bốc lên một nắm đất kiểm tra thử.
Kết quả khiến lão rất hài lòng, đất tơi ra hết, không bị kết dính hay vón cục với nhau.
Lão mỉm cười gật đầu nói:
“Không tệ, nhiệm vụ của ngươi thông quan, đưa tấm mộc bài đây cho ta”.
Hiên Minh rút tấm mộc bài thân phận của mình ra rồi cung kính đưa cho lão, lão tiếp nhận lấy rồi dùng bút viết mấy chữ lên trên.
Lão viết chữ bình thường nhưng hai mắt Hiên Minh đột nhiên sáng lên không ít, hắn sao lại không nhận ra được lão đang làm gì chứ.
Lão đang họa phù.
Có thể họa phù, vậy thì lão chắc chắn là tu sĩ rồi.
Nội tâm Hiên Minh liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng may ban nãy biểu hiện của hắn tốt, nếu không lại vô tình đi đắc tội trưởng bối rồi.
Phù văn họa thành, một luồng sáng bất ngờ xuất hiện bao bọc lấy tấm mộc bài kia một hồi rồi dần dần ảm đạm đi.
Lão tùy tiện ném trả lại cho hắn rồi phất tay đuổi người.
Hiên Minh thấy vậy tự nhiên không dám nán lại làm phiền lão, hắn liền ôm quyền cung kính hành lễ rồi nhanh chóng trở về.
Đi được nửa đường, đột nhiên cước bộ của hắn có chút hơi dừng lại rồi chuyển hướng tiến về phía phường thị.