Huyền Lục

Chương 381: Ngoại truyện - Lần đầu (3)




Khoảng một canh giờ sau, Hiên Minh quay trở lại cánh đồng, trên tay cũng tiện đường cầm một con gà sống cùng một ít loại rau củ cùng hương liệu.
Bây giờ trời cũng đã dần tối đi, các thư sinh kia cũng đã sớm trở về nghỉ ngơi, ngày mai quay lại cuốc đồng tiếp.
Lão nhân kia đang thu xếp lại lều chuẩn bị quay về thì thấy hắn xuất hiện, thần sắc có chút cổ quái nói ra:
“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi, sao bây giờ còn quay lại đây?”.
Hiên Minh cười cười xách con gà lên trước mặt đáp lại:
“Vãn bối muốn cảm tạ tiền bối trông nom một ngày này nên muốn tự tay nấu một chút món ngon cho tiền bối”.
Lão nhân nghe vậy liền bĩu môi, ánh mắt nhìn hắn đầy ngờ vực, lão quản công việc này không biết bao lâu rồi còn chưa được nghe một thư sinh nào mở miệng cảm ơn đâu chứ đừng nói là nấu một bữa.
Lại nói, ‘trông nom một ngày’?
Lão phu trông cùng một lúc mấy chục người, cũng không phải một mình tiểu tử ngươi, rốt cuộc ngươi đang âm mưu gì?
Hiên Minh thấy sắc mặt của lão không đúng nên liền giả vờ khụ khụ vài tiếng rồi nói ra:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối chỉ muốn cảm tạ thôi, ngoài ra tuyệt đối không còn ý gì khác”.
Lão nhân thấy vậy liền suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Ngươi nắm chắc tay nghề của mình chứ?”.
Câu này có thể hỏi lại bằng: Tiểu tử ngươi không phải muốn đầu độc lão phu chứ?
Lão nhân nông phu làm việc thế nào lão hiểu, tính cách lão rất hà khắc, đám thư sinh này chỉ cần làm trật một chút thôi là lão đã quát tháo lên rồi.
Đám đệ tử này không phẫn hận lão mới thực sự là cảm tạ, còn đằng này Hiên Minh còn muốn nấu cơm, tự nhiên trong đó có vấn đề.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Hiên Minh hoàn thành nhiệm vụ này trong ngày, lão cũng chỉ hà khắc với hắn ở một, hai thửa ruộng đầu thôi, còn về sau hắn vẫn làm rất tốt.
Nếu chỉ vì hai thửa ruộng đầu bị mắng mà nổi tư thù... thì có chút nhỏ nhen quá rồi. Huống hồ hắn còn là Thập Tú.
Hiên Minh mỉm cười đáp lại:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối tự tin với trù nghệ của mình”.
Lão nhân nông phu suy nghĩ một chút rồi gật đầu, Hiên Minh liền cười cười rồi chạy vào bên trong một căn nhà tranh gần đó.
Nơi này là nơi ở của lão nhân nông phu, bên trong bày trí đơn sơ, gian phòng bếp có chút hơi trầm thấp so với ngoại hình của Hiên Minh nhưng chịu khó chút thì vẫn có thể nấu được.
Lão nhân nông phu mặc dù là tu sĩ nhưng trước khi làm tu sĩ, lão vẫn là phàm nhân nên trong nhà có gian bếp cũng là chuyện bình thường.
Hiên Minh chuẩn bị củi lửa đun sôi nước rồi xách con gà ra ngoài bắt đầu vặt lông lấy tiết, động tác của hắn cực kỳ thành thục, thao tác chuẩn bị như nước chảy mây trôi, tựa như một người đã rất quen với công việc này rồi.
Lão nhân ngồi vào bàn đá ở ngoài sân nhỏ nhìn hắn đang lúi cúi lặm cặm xử lý con gà kia, trong đầu lão có chút suy nghĩ.
Sau đó, lão lập tức rút ra một tấm ngọc bài rồi tra thân phận của Hiên Minh một chút.
Không bao lâu sau, thần sắc của lão một lần nữa lại cổ quái nhìn lấy hắn.
Xuất thân của Hiên Minh không hề thấp, thậm chí nếu đặt ở ngoại viện thì xuất thân cũng hắn cũng đã vượt qua bảy thành số lượng thư sinh rồi.
Lão tổ là Hóa Nguyên cảnh, trong nhà chỉ có hắn cùng Thẩm Phong là Luyện Khí cảnh, còn tất cả trưởng bối còn lại đều là Trúc Cơ cảnh cùng Ngưng Dịch cảnh.
Với loại gia thế này, Hiên Minh còn có thể ung dung thoải mái làm một con gà thế này tự nhiên khiến lão cảm thấy Thẩm gia của Nguyệt Hải Thành có cách giáo dục con cháu thật độc đáo.
Đại đa số thư sinh tại Thư Viện có xuất thân từ thế gia, không phải Kim Đan cảnh thì cũng là Ngưng Dịch cảnh, nói thẳng ra đều là thiếu gia cùng tiểu thư, nhóm người này bảo bọn hắn đi cày ruộng thôi cũng đã than rồi chứ đừng bảo là nấu nướng ra hồn.
Không đốt cháy nhà đã là vạn hạnh.
Số lượng tán tu tiến vào được Thư Viện không nhiều nhưng người nào người nấy đều sở hữu tiềm lực rất tốt, đơn cử như Mai đạo sư chẳng hạn, bây giờ cũng đã là Kim Đan cảnh đỉnh phong rồi đấy.
Kể cả không tính đến nàng thì trong hàng ngũ Thập Tú năm nay cũng có đến bốn người là tán tu, như vậy cũng đủ hiểu Thư Viện chọn lọc tốt thế nào.
Bất quá, đến tán tu cũng không thể xử lý một con gà tốt như Hiên Minh, lão còn hoài nghi Thẩm gia để hắn đến một tiệm thực điếm lớn để học cũng nên.
Hiên Minh từ tốn xử lý con gà nhưng nội tâm đang chảy đầy mồ hôi, hắn có cảm giác lão nhân nông phu kia nhìn chằm chằm hắn hơi lâu rồi.
Hơn nữa loại ánh nhìn này còn mang ý dò xét không ít nên hắn cũng không dám để lộ ra bất cứ khuyết điểm nào, sợ lão sẽ không nhìn trúng hắn.
Hiên Minh mua một con gà đến đây đương nhiên không phải thuần cảm tạ, hắn còn không ngây ngô, thuần khiết đến thế.
Hắn chỉ nhớ đến những lời Khương Hy dặn kia, dù sao Khương Hy cũng không có nói nhảm với hắn làm gì.
Mặt khác lão tổ nhà hắn cũng đã bảo tuyệt đối không nên khinh thường bất cứ người nào ở Thư Viện, kể cả phàm nhân.
Phàm là người sống tại Thư Viện tự nhiên sẽ có dây dưa rễ má với không ít đại nhân vật, đừng nhìn thấy một người là phàm nhân mà khinh thường.
Có khi đấy lại là gia trưởng của một thiên tài nào đó trong Thư Viện cũng nên, hoặc có khi đấy là hậu nhân của một vị lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng không chừng.
Lão nhân nông phu này không phải phàm nhân nhưng lão để cho Hiên Minh cảm thấy bản thân mình phải tôn kính lão, đây là loại cảm giác có đôi chút giống với tôn sùng.
Hiên Minh không ghét lão, ngược lại hắn kính lão như trưởng bối nên hắn mới cảm nhận được cảm giác đó.
Vì vậy hắn quyết định thử lấy lòng lão một chút, xem thử lão là một người như thế nào, nếu vô tình đây là một vị tiền bối trong Thư Viện thì ấn tượng đầu của hắn với lão sẽ không tệ lắm, về sau vào nội viện cũng xem như có thể bình tĩnh đối mặt nhau.
Hiên Minh kính trọng lão nhưng nội tâm hắn cũng không nghĩ tu vi của lão của quá cao bởi lão tổ từng nói tu sĩ có tu vi càng cao càng ít đi lại trong nhân gian, hầu hết đều lựa chọn bế quan tu hành là chính.
Còn không thì lựa chọn du tẩu thiên hạ để cảm ngộ thiên địa chứ không ai hơi đâu ra đây làm đồng áng cả.
Hiên Minh đồng ý với thuyết pháp này, mặt khác nếu tu vi của lão đã cao thì Thư Viện đã không để lão quản cái nhiệm vụ cơ bản này rồi, như vậy chính là không xem trọng thân phận của lão.
Hiên Minh nấu ăn không lâu, dù sao món hắn nấu cũng chỉ là mấy món cơ bản thôi.
Hắn từ tốn dọn đồ ăn ra trên bàn đá một cách cẩn thận rồi múc cho lão một chén cơm, hắn mỉm cười nói ra:
“Mời tiền bối dùng cơm”.
Lão nhân nông phu gật đầu tiếp nhận chén cơm rồi ngậm đũa nhìn cái nồi đất to ở giữa bàn, bên trong là một nồi nước đen ngỏm với con gà đen không kém đã sớm chín, ngoài ra còn có thêm cả nhân sâm, kỳ tử, táo đỏ, sinh địa,...
Lão ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn hắn nói ra:
“Ngươi biết nấu gà tiềm thuốc bắc?”.
Hiên Minh mỉm cười gật đầu đáp lại:
“Thời gian không nhiều, vãn bối chỉ có thể nấu mấy món đơn giản này”.
Nghe vậy, đôi đũa đang ngậm trên miệng của lão nhân nông phu xém chút nữa rơi xuống đất.
Từ bao giờ gà tiềm thuốc bắc lại là món đơn giản rồi?
Theo lão nhớ thì mấy món này chí ít cũng phải ở trong mấy đại thực điếm có trù sư nổi danh thì mới có được.
Nhưng nghĩ đến chuyện có khả năng Hiên Minh học trù nghệ từ một thực điếm có tiếng thì nội tâm lão cũng bình lặng không ít.
Lão từ tốn đặt đũa xuống, sau đó phủi phủi tay một chút rồi vươn vào xé một cái đùi ra cho vào miệng nhai.
Thịt gà hầm rất mềm, thịt rất ngọt, phối hợp thêm chút vị đắng của thuốc nữa liền là tuyệt phối. Hơn nữa, khi miếng gà cho vào miệng, lão có cảm giác như thiên địa linh khí đang tiến vào theo để gia trì hương vị vậy.
Khi nuốt xuống, lão cảm ứng được bản thân mình vậy mà lại sinh ra được một tia linh lực, dù rất nhỏ nhưng xác thực có sinh ra.
Lão làm nông nên không đời nào nhìn lầm được, con gà Hiên Minh vừa xử lý là loại gà ác bình thường trong nhân gian, không phải yêu thú.
Loại thịt này đáng lý ra phải tồn tại tạp chất mới đúng, coi như xử lý tốt lắm thì cũng chỉ tẩy đi hết tạp chất cùng, nào ngờ món gà tiềm này còn có tác dụng gia tăng tu vi, lão không ngạc nhiên mới lạ.
Suy nghĩ một chút, lão nói:
“Ngươi chỉ nấu nửa canh giờ, làm sao con gà này lại mềm đến thế được?”.
Hiên Minh đưa tay lên khụ khụ vài tiếng có chút áy náy đáp lại:
“Mong tiền bối thông cảm, đây là bí kỹ của Tứ nương, vãn bối không thể nói ra được”.
“Tứ nương? Là trù sư dạy ngươi?”.
Hiên Minh cười cười gật đầu đáp:
“Vâng, tại Nguyệt Hải Thành, nàng được mệnh danh là Thần Trù, tu sĩ đến quán nàng ăn rất nhiều, vãn bối dưới cơ duyên xảo hợp mới được nàng truyền nghề cho. Tay nghề của vãn bối còn kém, chưa thể thể hiện ra được tay nghề như Tứ nương được, mong tiền bối không chê”.
Một ngày ba bữa ăn chực... xác thực là cơ duyên xảo hợp, xảo nhiều lần tự nhiên hợp.
Lão nhân nông phu nghe vậy liền trơ người ra nhìn Hiên Minh.
Tay nghề kém đã có thể làm được thế này rồi?
Như vậy thì trù nghệ của Tứ nương kia sẽ kinh khủng thế nào?
Không được, tranh thủ tìm thời gian đi Nguyệt Hải Thành xem thử một chút mới được.
Sau đó, lão không hỏi chuyện hắn nữa mà tập trung vào ăn, ăn rất hùng hổ. Hiên Minh ngồi đối diện lão cũng chỉ dám gắp mấy đĩa rau xào ăn thôi, còn nguyên nồi gà tiềm ấy hắn nhường nguyên cho lão.
Vốn dĩ hắn còn muốn gắp vài miếng ăn xem thử tay nghề của mình tiến bộ đến đâu nhưng nhìn tốc độ ăn này của lão nhân nông phu thì có lẽ không đến mấy phút sau sẽ đi sạch con gà cho xem.
Đúng như dự đoán, khoảng năm phút sau, lão nhân ăn hết sạch con gà ác ở trong nồi rồi tiện thể dùng hai tay nâng nồi lên cho toàn bộ nước thuốc ở trong vào bụng.
Cạch!
Đặt nồi đất trở về trên bàn, thần sắc của lão thỏa mãn không thôi, kế tiếp, lão nhìn qua mấy đĩa rau xào trên bàn một chút rồi cũng tiện tay dùng đũa gắp cho vào miệng ăn thử.
Trong tâm trí lão, mấy món rau xào này có lẽ cũng chỉ để làm nền cho món gà tiềm thuốc bắc thôi nhưng rất nhanh, lão không nhận ra rằng tốc độ gắp của lão mỗi lúc một nhanh, đồ ăn ở trên bàn cũng mỗi lúc một vơi đi.
Hiên Minh liền trợn mắt nhìn lão nhưng rất nhanh liền thu về.
Con bà nó, đây còn là sức ăn của người sao?
Hiên Minh nấu không ít, nội nồi gà tiềm thuốc bắc kia cũng đã dành cho ba người ăn rồi chứ đừng nói mấy món ăn kèm với cơm khác.
Thế mà lão nhân này vẫn có thể dư sức xử lý một mình được.
Lão nhân nông phu gắp rất nhanh, nhanh đến nổi thức ăn hết từ bao giờ không biết, lão cau mày lại nói ra:
“Ngươi nấu ít thế?”.
Hiên Minh: “...”
Hắn đặt đũa xuống dưới bàn rồi mỉm cười đáp lại:
“Nếu tiền bối không chê, lần tới vãn bối sẽ nấu nhiều hơn”.
Lão nhân nông phu gật đầu nói ra:
“Thế này đi, mỗi ngày ngươi đến đây nấu cho lão phu, lão phu dạy ngươi tu hành, ý ngươi thế nào?”.
Nghe vậy, thần sắc Hiên Minh liền mừng nỡ ôm quyền đáp lại:
“Vãn bối đa tạ, ngày mai vãn bối nhất định sẽ đến”.
Lão nhân nông phu mỉm cười hài lòng, lão híp mắt lại nhìn hắn đầy ý vị rồi nói ra:
“Lão phu không họ, tên là Tử An, về sau ngươi gọi lão phu hai tiếng An lão là được”.
Hiên Minh mỉm cười đáp lại:
“Gặp qua An lão, vãn bối gọi Hiên Minh”.
Lão nhân Tử An gật đầu, lão đã sớm biết rồi nhưng sẽ không nói ra, để tránh cho hậu bối giật mình.
Sau đó, Hiên Minh cùng lão nói chuyện với nhau khá nhiều, ngoài chuyện tu hành ra thì còn nói thêm không ít tri thức về tu chân giới nữa.
Cá nhân Hiên Minh cũng không ngờ rằng lão nhân Tử An này lại sở hữu tri thức phong phú đến thế, ở một số phương diện lão còn rõ ràng hơn cả Khương Hy.
Bất quá khi nghĩ lại chênh lệch độ tuổi thì hắn liền ném loại hình so sánh này ra sau đầu, so sánh thế này quá thiệt cho Hy rồi.
Một bữa ăn này dù không được ăn ngon lắm nhưng Hiên Minh cũng thu về được không ít cảm ngộ tu hành, cho nên hắn liền vui vẻ ra về, đồng thời cũng đang thử suy nghĩ xem ngày mai nên nấu món gì.
...
Lão nhân Tử An nhìn bóng lưng của Hiên Minh xa dần, khí thế trên người lão đột nhiên thay đổi không ít, lão đưa tay lên sờ sờ bộ râu rồi lẩm bẩm:
“Quả nhiên là Đại Địa chi thể”.
Trên đời này có rất nhiều người thích giả trang để chơi đùa với hậu bối lắm, Thư Viện lại càng thích chơi trò này.
Thư Viện nhập thế nên thư sinh của Thư Viện tiếp xúc được với rất nhiều phàm nhân, học qua được không ít ngành nghề.
Cho nên khi những thư sinh này thành đạo, bọn hắn thường có xu hướng giả trang làm những người này để kinh doanh buôn bán trong phường thị, thuận tiện nhìn xem trong lớp hậu bối có hạt giống xuất sắc nào không.
Lão nhân Tử An cũng không ngoại lệ, xuất thân của lão là một chi thứ xa xôi của một đại tộc, huyết mạch mỏng manh đến mức không xứng đáng để mang họ của gia tộc, chỉ có thể xưng tên Tử An.
Lão từng làm một nông phu ở nơi này tận một trăm năm, mỗi ngày cuốc đất trồng linh thực rồi chăm bón chúng qua từng ngày, đến mùa vụ liền cầm liềm đi gặt rồi bàn giao lại cho Thư Viện.
Mỗi ngày lặp đi lặp lại công việc như thế, lão có chán không?
Đương nhiên là không, gia đình của lão làm nghề nông, làm nông vốn đã ăn sâu vào máu lão rồi, lão sao lại chán nổi.
Chỉ là công việc đồng áng này của lão cũng chỉ kéo dài trăm năm thôi, từ đó về sau, lão cũng không tiếp tục làm đồng được nữa.
Giữa lúc này, một cơn gió bất ngờ thổi qua, sau lưng lão đột nhiên xuất hiện một thanh niên nhân, nét mặt có hơi chút non nớt cùng ngây ngô, hắn nói:
“Lão sư, trù nghệ của tiểu thư sinh đó tốt đến thế?”
Lão nhân Tử An nhướng mày nói ra:
“Sao lại nghĩ thế?”
Thanh niên cười cười chỉ vào nồi gà tiềm đã sớm trống không rồi nói:
“Khẩu vị của người rất cao, không dễ gì để người ăn trọn vẹn được thế này. Tiểu thư sinh đó xác thực nấu rất tốt”.
Lão nhân Tử An nghe vậy liền bật cười rồi dùng ngón tay chỉ chỉ thanh niên nhân đầy ý vị, lão nói:
“Trác Nhiên, về sau không gọi tiểu thư sinh, gọi là tiểu lục”.
Nghe vậy, Trác Nhiên liền gật đầu, hai người một già một trẻ nhìn nhau đầy hiểu ý rồi đồng thời bật cười.
Một đời có không ít lần đầu nhưng trong đó Hiên Minh lại có được một cuộc gặp mặt khiến mọi thư sinh trong thiên hạ phải ghen tị.
Lão nhân này tên là Tử An, họ là Chu, tên đầy đủ là Chu Tử An.
Người đời tụng xưng Chu Phu Tử.
...
...
PS: Hết ngoại truyện Hiên Minh gặp Phu Tử, chương sau về lại chính truyện.
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.