Bốn năm sau.
Khương Hy từ tốn ngồi dưới gốc anh đào rồi họa phù, bộ dáng của hắn nhàn nhã không ít, đồng thời khí tức trên thân cũng trầm lắng hơn rất nhiều.
Bốn năm trôi qua, dung mạo của hắn vẫn vậy, một thân hắc y điểm xuyết đỏ vẫn như cũ không đổi, cảnh vật xung quanh cũng không khác gì ngày trước.
Lưu Tam từ tốn ngồi ở một bên giúp hắn mài mực, bộ dáng thành thục không ít, đồng thời, khí tức trên người cũng mạnh hơn lần đầu gặp mặt.
Hiển nhiên, bây giờ hắn đã sớm đột phá Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Thất Kiều rồi.
Khương Hy họa xong một đạo Kim Quang Phù rồi nhìn qua một chút, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn Lưu Tam nói ra:
“Ngươi quyết định rồi?”.
Lưu Tam dừng tay lại rồi ôm quyền đáp:
“Vâng, tiểu nhân nguyện ý gia nhập Nhân Võng”.
Khương Hy nói tiếp:
“Kể cả trong tương lai có gặp nguy hiểm cũng không từ?”.
Lưu Tam mỉm cười đáp lại:
“Tu hành vốn không thoát khỏi nguy hiểm, năm đó nhờ công tử đề điểm, tiểu nhân minh ngộ được không ít chuyện, con đường tu hành nhờ đó cũng được rộng mở hơn. Nay tiểu nhân đã đoạn nhân quả với đại ca mình, tự nhiên sẽ đầu nhập vào dưới trướng công tử”.
Khương Hy gật đầu nói ra:
“Nếu ngươi đã quyết, vậy chịu đau một chút”.
Nghe vậy, Lưu Tam liền gật đầu rồi trấn định ngồi yên một chỗ. Khương Hy từ tốn nâng Hắc Trúc Bút lên rồi họa Nhân Võng Phù lên trên trán của Lưu Tam.
Khương Hy ngồi cách Lưu Tam một mét và Hắc Trúc Bút cách trán của Lưu Tam cũng gần một mét, ấy vậy mà Khương Hy vẫn nhẹ nhõm họa ra được Nhân Võng Phù.
Không cần nói cũng biết, Khương Hy đã thành công bước vào cảnh giới thứ ba của họa phù - Cách không họa phù.
Nhìn vào dáng vẻ của hắn thì có vẻ nhẹ nhàng không ít, có lẽ hắn đã sớm đạt đến cảnh giới này được vài năm rồi.
Nhân Võng Phù là Nhân Phù nên họa cực kỳ đau, Lưu Tam phải cắn răng vận linh lực lên hộ thể thì may ra mới chịu đựng được.
Ngày trước Khương Hy có lẽ còn chuẩn bị trước rồi ếm phù này lên nhưng lần này hắn muốn kiểm tra xem Lưu Tam có thật sự chịu nổi không.
Nếu loại đau đớn này còn không chịu được thì ngày sau làm sao có thể chịu nổi được khó khăn khi qua mắt hoàng cung để làm việc được.
Khương Hy cố tình họa tương đối chậm nên phải mất tầm hai phút, Nhân Võng Phù mới được hình thành rồi ẩn vào bên trong đầu của Lưu Tam.
Lưu Tam thở dốc ra một hơi, hai bên thái dương đầm đìa không biết bao nhiêu là mồ hôi, toàn thân run rẩy không ngừng.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Chịu không được rồi?”.
Lưu Tam hít thở sâu một chút rồi vận linh lực lên tẩy hết số mồ hôi đó rồi ôm quyền đáp lại:
“Tiểu nhân vẫn chịu được, hi vọng không làm công tử thất vọng”.
Nghe vậy, Khương Hy gật đầu hài lòng.
Lưu Tam không sai, người này có thể dùng.
Sau đó, hắn thông qua Nhân Võng Phù này hướng dẫn Lưu Tam cách sử dụng cũng như làm thế nào để liên lạc với những ‘đồng sự’ khác tại Hoàng Thành.
Đối với chuyện này, Khương Hy cẩn thận mười phần, không đời nào hắn để mọi sự lộ ra bên ngoài được, linh thức của hắn tại thời điểm này đương nhiên rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ mạnh để phát hiện ra cao thủ ẩn nấp trong bóng tối của Hoàng Thành.
Cho nên hắn mới phải sử dụng Nhân Võng Phù để nói chuyện tuyệt mật cho Lưu Tam nghe.
Sau khi tiếp nhận mọi việc xong, Lưu Tam liền ôm quyền cung kính hành lễ thêm một lần nữa rồi lui ra ngoài đi làm nhiệm vụ của mình.
Còn về phần Khương Hy thì hắn đã họa xong phù rồi, tự nhiên sẽ từ tốn dựa lưng vào gốc anh đào ngồi ngắm cảnh một chút.
Bốn năm trôi qua, hắn đã nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần nhưng không lần nào hắn thấy chán cả.
Cảnh vật nơi này rất yên bình, thiên địa linh khí cũng nồng đậm không ít, nếu có thể, hắn cũng mong một đời này không ra khỏi đây, cứ an ổn một mực ở đây tu hành là được.
Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ còn lại một năm và trước mắt vẫn còn rất nhiều việc đang đợi hắn đi giải quyết.
Thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra trên Đại Lục, chuyện lớn thì không đến nhưng những chuyện liên quan đến thế hệ này của hắn thì không ít đâu.
Đầu tiên, La Huyền Tử thành công tiến giai Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều, chính thức rời sơn môn đi lịch luyện khắp nơi ở Nam Vực.
Đoạn thời gian này hắn gặp qua không ít sát thủ của Dạ Ma nhưng đều nhẹ nhõm bị hắn dùng kiếm chém chết hết, tư thái không thua Văn Đồng Quỳ Liên năm đó liệp sát đệ tử chính phái chút nào.
Số tiền thưởng bây giờ của hắn cũng đã nâng lên bốn trăm vạn linh thạch rồi, số lượng người nhận nhiệm vụ cũng ngày càng nhiều nhưng số lượng người hành động thì càng ngày lại càng ít đi.
Lấy quy củ của Dạ Ma, tu sĩ từ Kết Đan cảnh trở lên không được đi ám sát La Huyền Tử, chỉ có Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong mới được.
Bất quá đồng dạng như Quỳ Liên, La Huyền Tử cũng không nhìn một chút đám sát thủ Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong này.
Cho nên La Huyền Tử bây giờ cực kỳ thoải mái đi lịch luyện khắp nơi, theo tình báo của Thanh La thì không đến mấy tháng nữa có lẽ hắn sẽ tiến vào Đông Vực để lịch luyện.
Bước vào Đông Vực là đất của Công Tằng gia, vượt qua gia tộc này liền là địa phận của Hạo Nhiên Thư Viện.
Thiên Mạch Trúc Cơ cùng Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến.
Bây giờ toàn Đại Lục đang mong chờ xem ai sẽ là người thắng trong trận này đây.
Mỗi ngày ở mỗi góc phố của Hoàng Thành đều không thiếu người nghị luận về sự kiện này, thậm chí còn có người tổ chức đặt cược sớm, đặt xem ai sẽ thắng.
Và người tham gia cực kỳ nhiều, số tiền đặt cười nâng lên đến gần sáu trăm vạn linh thạch. Cái tên tổ chức đặt cược cầm nhiều tiền như thế tự nhiên không dám ‘quỵt’ tiền, nếu không sẽ không thể sống sót để ra khỏi Hoàng Thành mất.
Tình hình của La Huyền Tử không có gì đáng để nói, đồng dạng Hiên Minh cũng thế.
Danh tiếng của lục tiên sinh Hiên Minh bây giờ danh chấn toàn Đông Vực, không nơi nào không biết.
Khương Hy còn nhận được tin không ít thế gia Kim Đan cảnh ở Đông Vực mỗi một ngày đều chạy đến Thẩm gia ở Nguyệt Hải Thành để bái phỏng Thẩm Hạo nữa.
Bất quá Thẩm Hạo tuyên bố bế tử quan nên chỉ có Thẩm Lăng Chính ra tiếp đón.
Đám thế gia Kim Đan cảnh kia không gặp được Thẩm Hạo liền quay sang lấy lòng Thẩm Lăng Chính, dù gì lão cũng là Kim Đan cảnh. Ngoài chuyện này ra thì đám thế gia Kim Đan cảnh này còn lấy lòng bằng cách... đến Điền y quán thắp hương cho Điền đại phu.
Chuyện xưa của Hiên Minh bây giờ tương đối nổi tiếng, nhất là chuyện hắn từ bỏ thế gia để tự mình đi trên con đường riêng của mình, tượng đài tư thái thiếu niên vô địch được khắc họa rõ nét không thôi.
Đương nhiên, chuyện xưa của hắn chỉ bắt đầu và dừng lại tại đó, còn chuyện xưa trước đó nữa thì có lẽ đã bị Thư Viện xuất thủ thương lượng với Quan Nhân Các để tiêu hủy đi rồi.
Cũng vừa vặn, thanh danh của Khương Hy cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Trong chuyện xưa của Hiên Minh, Điền y quán cùng quán ăn của Tứ nương là hai nơi không thể nào thiếu được.
Sau khi cải họ, Hiên Minh sống ở Điền y quán một năm rồi tôi luyện bản thân mình ở trong đó cho nên có người đồn Điền y quán có lưu lại thần tích gì đó hỗ trợ hắn tu hành.
Vì vậy, số lượng người kéo đến Điền y quán mỗi lúc một đông, từ đó Mặc Hiên liền nổi giận.
Ngày Mặc Hiên nổi giận, thiên địa biến sắc, bồ công anh xuất hiện đầy trời, đám thế gia Kim Đan cảnh thấy vậy liền quỳ rạp xuống đất sợ hãi không thôi.
Cũng trong ngày hôm đó, thiết luật của Nguyệt Hải Thành lại thêm một điều, đó là không được Mặc Hiên cho phép thì không được tiến vào Điền y quán nửa bước, vô luận là tu sĩ hay phàm nhân cũng như nhau.
Nguyên nhân cho hành động này được Phủ Thành chủ cáo tri là vì những người đó xúc phạm đến nơi yên nghỉ của Điền đại phu.
Danh tiếng của Thần Y Điền đại phu rất lớn, có thể viết thành một giai thoại nhân gian. Lão còn là bạn vong niên của Mặc Hiên nên khi đám thế gia Kim Đan cảnh đến chen chúc ở Điền y quán tự nhiên sẽ khiến Mặc Hiên nổi giận rồi.
Kỳ thực, khi Khương Hy biết tin này thì sao hắn lại không hiểu chuyện được, Mặc Hiên làm vậy chính là để che giấu bản thân hắn. ‘Bạn vong niên’ coi như đúng đi thì trong trường hợp này cũng là một cái cớ hoàn hảo.
Nếu có nhiều người đến Điền y quán như vậy thể nào cũng sẽ tìm hiểu sâu quá trình sống của Hiên Minh, từ đó liền xuất hiện tên của Khương Hy.
Mặc Hiên đã che giấu Khương Hy một, hai lần rồi thì cũng không ngại che giấu hắn hết cả một đời lão đâu.
Để đáp lại tấm lòng này của lão, Khương Hy cũng đã nhờ Tuyết Lam gửi đến Phủ Thành chủ một phong thư. Sau khi lão tọa hóa, ‘Khương gia’ sẽ bảo vệ Mặc gia cho đến khi Mặc gia xuất hiện Nguyên Anh cảnh tiếp theo.
Mặc Hiên đã ăn Thương Thai Đan nên đại nạn của lão còn tận hơn bốn trăm năm. Thiên phú của Khương Hy đủ tốt, trong bốn trăm năm này nếu không gặp phải chuyện gì bất trắc, hắn hẳn sẽ đột phá được Nguyên Anh cảnh, lúc đó hắn có thể quang minh chính đại bảo vệ Mặc gia rồi.
Mặc Hiên không biết được nội tình nhưng nhận được một bức thư này từ Tuyết Lam thì gánh nặng trong lòng lão cũng nhẹ hơn không ít.
Tuyết Lam khác Khương Hy, hắn là cường giả Hóa Nguyên cảnh, một lời nói của hắn xác thực có thể đại diện được cho một đoàn thể.
Mặc Hiên chắc chắn tin lời của Tuyết Lam hơn.
...
Chuyện xưa của Hiên Minh ngoại trừ Điền y quán bị cấm ra vào ở hiện tại ra thì còn có cả quán ăn của Tứ nương.
Bây giờ toàn Đại Lục đang sôi trào lên vì trù nghệ kinh người của lục tiên sinh Hiên Minh. Nghe bảo Phu Tử ăn một lần liền sinh nghiện, một ngày ba bữa đều đích thân do Hiên Minh xuống bếp nấu cả.
Tứ nương là lão sư của Hiên Minh trong lĩnh vực này, hơn nữa nàng còn là Thần Trù nguyên bản nên tạo nghệ Trù đạo của nàng còn ăn đứt hơn cả Hiên Minh.
Khương Hy cũng nghe đồn thổi là Phu Tử từng bí mật đến quán của Tứ nương ăn một lần nhưng không có ai đính chính thông tin cả.
Đối với nhân gian cùng tu chân giới, Phu Tử là một tồn tại giống như một khái niệm, ai cũng biết nhưng không ai gặp được, không ai hiểu được.
Bất quá đối với mấy đại lão cùng thế hệ thì có ai lại không biết bản tính sành ăn của Phu Tử. Ngay từ lúc sinh ra, bản thân Phu Tử đã sở hữu một loại thể chất có tính hấp thụ thức ăn cực kỳ kinh dị.
Lấy thể trạng hiện tại, một bữa ăn của lão có khi phải nhiều gấp ngàn lần một bữa ăn sung túc bình thường ấy.
Năm đó Khương Hy để Hiên Minh đi học trù nghệ từ Tứ nương cũng là vì biết được đặc tính này của Phu Tử.
Phu Tử thích ăn tự nhiên sẽ tìm đến Hiên Minh, lão nhìn thấy Hiên xong tự nhiên sẽ phát hiện ra Đại Địa chi thể thôi.
Phu Tử ngoài thích ăn thì lão còn thích thu đồ, trong hàng ngũ thế hệ hoàng kim, lão là người thu nhiều đệ tử nhất.
Hiên Minh có Đại Địa chi thể, tâm tính cũng không tồi, trù nghệ lại xuất sắc, lão không thu đồ mới là lạ.
Đến nay, sinh ý của quán ăn Tứ nương cực kỳ cao, thậm chí bên hoàng cung đã từng mời nàng đến Hoàng Thành Đại Nguyệt một chuyến.
Tứ nương đương nhiên không dám không đi.
Không biết lần đó đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi nàng trở về Nguyệt Hải Thành, Nguyệt Hoàng đã ra chiếu chỉ, chính thức công nhận danh hiệu Thần Trù của nàng.
Bây giờ, địa vị của nàng ở Nguyệt Hải Thành chỉ dưới Mặc Hiên một chút thôi, mấy vị lão tổ Kim Đan cảnh nhìn thấy nàng cũng phải nhún nhường mấy phần.
Từ đó về sau, thi thoảng, bên phía Hoàng Thành cũng sẽ cho phi chu đến đón nàng đến hoàng cung một chuyến rồi sau đó lại trở về.
Tứ nương xác thực là một phàm nhân phi phàm, nàng không cần tu hành nhưng lại có thể đi đến đỉnh phong của nhân sinh.
Trong số Nguyệt Hải tam nhân, Thần Y sống mãi trong chuyện xưa của Hiên Minh, Thần Kịch truyền thừa truyền thống không ngừng cho thế hệ sau. Cả hai đều được người đời nghe qua chuyện xưa nhưng người thiên cổ chung quy là người thiên cổ.
Duy chỉ có Tứ nương còn tại thế, nhân sinh của nàng là một giai thoại.
Mà Thần Trù lại càng là một huyền thoại