Du Khinh Hàn buông cánh tay đang nâng lên giữa không trung, mí mắt cũng rũ xuống, cô nằm nhoài trên giường của Tiêu Đồng, đầu gối lên gối của Tiêu Đồng, vùi hơn nửa khuôn mặt vào đó, lát sau mới nói: "Cảnh Hành có thể, tôi thì không được, đúng không?"
Tiêu Đồng một lòng chỉ muốn đề phòng cô, thế nên lời cô nói căn bản không lọt vào tai nàng.
Du Khinh Hàn cảm giác trái tim mình vừa mới đập lại, giờ lại bị xé toang ra.
Tâm trạng bị phá nát vào ngay sáng sớm, Du Khinh Hàn liền nằm suốt một ngày trên giường Tiêu Đồng, thế là cả ngày Tiêu Đồng thần kinh căng thẳng, núp vào cạnh tường của góc giường bên kia, không dám động đậy, thậm chí tầm mắt cũng không dám rời khỏi Du Khinh Hàn một giây, chỉ lo mình mất tập trung sẽ bị Du Khinh Hàn nắm lấy cơ hội.
Buổi sáng Trần Lạc có đến một lần, kiểm tra khai thông tâm lý của Tiêu Đồng như thường lệ, vừa mới tới cửa đã bị vệ sĩ ngăn lại, nói là Du Khinh Hàn căn dặn, hôm nay bất luận là ai cũng không được vào.
Trần Lạc hai tay đút túi, mắt lạnh nhìn hai vệ sĩ cao to trang bị vũ khí, "Nói như vậy Du Khinh Hàn đã quyết định?"
Vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Trần Lạc lại nói: "Được, các người nói cho Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng có thêm vấn đề gì đừng tìm đến tôi, tôi không phải thần thánh, không thể mỗi một lần đều có thể kéo người từ cõi chết về, Tiêu Đồng càng không phải thần, không thể chịu nổi Du Khinh Hàn liên tục tàn phá như vậy."
Vệ sĩ không dám xem nhẹ, đem từng câu từng chữ của Trần Lạc chuyển đến Du Khinh Hàn, lúc này Du Khinh Hàn vẫn còn chiếm cứ nửa cái giường của Tiêu Đồng, chóp mũi ngửi thấy mùi hương của nàng, mơ mơ màng màng thiếp đi, vừa nghe xong lời này, đột nhiên trợn to mắt, tay nắm chặt gối, lại buông ra, uể oải cười nói: "Lừa ai vậy."
Cô nhìn Tiêu Đồng, lại nói: "Cô ta nói nghiêm trọng như vậy, chỉ là muốn tôi chắp tay tặng Tiêu Đồng cho Cảnh Hành thôi, mấy người này, thật sự coi tôi chỉ là con ngu mà lừa gạt à?"
Ham muốn chiếm hữu trong mắt cô quá rõ ràng, Tiêu Đồng vô tình nhìn vào ánh mắt đó, lạnh cả sống lưng, cả người run lên.
Du Khinh Hàn nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Đồng, tim như bị cứa một dao, "Em sợ tôi như vậy à?"
Cô nói xong, tự nhiên lại bật cười, "Được thôi, chí ít còn biết sợ, dù sao còn hơn là quên đi."
Gần đến trưa, Cảnh Hành cũng có tới một lần, bất quá chưa bước ra khỏi cửa thang máy đã bị vệ sĩ cung kính "Mời" đi.
Cơm tối vẫn do bảo mẫu đưa đến cho Du Khinh Hàn như thường lệ, bà nghe nói Du Khinh Hàn có khả năng tổn thương gân cốt, đặc biệt nấu canh giò heo, vớt hết váng mỡ phía trên, cũng không nêm nếm nhiều gia vị, chỉ nấu canh với củ sen thanh đạm, Du Khinh Hàn nghe mùi thịt vẫn cảm thấy đầy dầu mỡ, ăn không vô như cũ, bảo bà mang đi.
Bảo mẫu vừa tức vừa vội, móc tim móc phổi khuyên Du Khinh Hàn: "Nhị tiểu thư à, cô ghét bỏ tay nghề nấu nướng của tôi, tôi biết, nhưng sao chỉ ăn có hai muỗng vậy? Cơm càng ăn càng ít thì làm sao có sức đây."
Du Khinh Hàn xưa nay không nghe khuyên bảo, cô chẳng muốn ăn, cũng lười nói chuyện, bảo mẫu lại nói: "Cô không ăn canh, ít nhất cũng ăn thức ăn chứ? Tôi cứ đem về y nguyên thế này, dù cho tiên sinh không nói gì thì cũng bị quản gia mắng tay chân vụng về, không chăm sóc cô chu đáo."
Du Khinh Hàn muốn bảo vệ sĩ đưa bảo mẫu về, lại nghĩ tới đến Tiêu Đồng cũng một ngày không ăn cơm, hướng mặt về phía Tiêu Đồng, nhẹ giọng nói Tiêu Đồng đến ăn một chút gì, nhưng Tiêu Đồng căn bản bất động.
Hôm qua Tiêu Đồng đã có thể ăn ít đồ, Du Khinh Hàn tận mắt nhìn thấy Cảnh Hành đút nàng uống hết một chén canh, đến lúc Du Khinh Hàn gọi thì luôn bất động, bất luận cô nhẹ giọng khuyên bảo như thế nào, Tiêu Đồng quyết định chống đối đến cùng, giống hệt như khi vừa tới bệnh viện, từ chối ăn cơm, từ chối giao tiếp.
"Tiêu Đồng, coi như tôi xin em, ăn một chút gì đi, em không đói bụng sao?" Du Khinh Hàn nói hết nước hết cái, chỉ còn thiếu nước quỳ trên đất năn nỉ nàng ăn cơm, "Tiêu Đồng, em ăn một miếng đi, chỉ một muỗng thôi có được không? Không phải em sợ tôi sao? Hay là thế này, em ăn thức ăn, tôi lập tức đi, tôi thề đó được không?"
Ánh mắt Tiêu Đồng khẽ động, nàng suy nghĩ một chút, vẫn không nhúc nhích.
Cầu xin vô dụng, Du Khinh Hàn sừng sộ đe dọa Tiêu Đồng, "Em không ăn cơm, vậy cả đêm nay tôi sẽ không đi, không những không đi, còn muốn ôm em ngủ, không những ôm em, mà còn muốn sờ em, hôn em..."
Tiêu Đồng hoảng sợ trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, ngón tay hận không thể cắm sâu vào tường.
"Cô là... súc sinh!"
"Êu, còn biết mắng người à? Ai cũng nói em điên rồi, nhìn thử đi, đây không phải khỏe mạnh sao?" Đã nói đến nước này, Du Khinh Hàn hoặc là không làm, một khi đã làm thì làm đến mức vô lại, "Em còn không chịu ăn cơm nữa, tôi sẽ cho em mở mang thế nào gọi là súc sinh."
Bảo mẫu ở Du gia từng nghe nói Du Khinh Hàn làm ra không ít chuyện, nhưng đứng bên cạnh xem như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Lúc Du Khinh Hàn ở Du gia mặc dù có chút ương ngạnh nhưng người cũng khá, dáng vẻ xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, bảo mẫu lại nhìn cô lớn lên, vẫn cho là tính tình cô hơi xấu thôi chứ bản chất không xấu. Nhưng hôm nay đứng ở nơi này, trơ mắt nhìn Du Khinh Hàn lộ ra hung tàn, mới biết ở Du gia, người làm xầm xì to nhỏ sau lưng Nhị tiểu thư này có tám chín phần đều là thật sự.
Bảo mẫu từ lâu đã nghe người ta nói Du Khinh Hàn có chút ham muốn "không bình thường", nhìn thấy Tiêu Đồng còn có thể không biết xảy ra chuyện gì? Tuy rằng ngoại hình Tiêu Đồng không phải quá mức kinh diễm, nhưng cũng được xem là xinh xắn, chỉ là hình như đầu óc không bình thường, thầm nghĩ hẳn là Du Khinh Hàn đã làm chuyện xằng bậy, một cô gái tốt như thế mà lại bị cô bức thành thế này.
"Nhị tiểu thư, nếu không thì tôi để hộp cơm ở đây, tôi ra ngoài trước một lúc? Chờ chút nữa cô ăn xong tôi tới dọn dẹp!" Bảo mẫu thấy tình thế không ổn, không muốn đụng vào thị phi, tìm lý do nhanh chóng rời khỏi.
Du Khinh Hàn không quan tâm nhiều vậy, chỉ chằm chằm nhìn Tiêu Đồng, bức nàng thỏa hiệp. Có thể lúc bắt đầu là vì lo lắng cho Tiêu Đồng, nhưng đi đến một bước này, Du Khinh Hàn chỉ muốn chứng minh, việc Cảnh Hành có thể làm cho Tiêu Đồng thì bản thân mình cũng có thể, cô chỉ muốn chứng mình rằng địa vị của mình trong lòng Tiêu Đồng không kém hơn Cảnh Hành.
"Tiêu Đồng, tốt nhất là em đừng ăn cơm, như vậy tôi có thể quang minh chính đại làm một ít chuyện." Du Khinh Hàn liếc xéo nàng, "Chắc là em mong chờ lâu rồi phải không, nên mới cố ý dùng cách này đối kháng với tôi?"
Trong mắt Tiêu Đồng, con ngươi Du Khinh Hàn đỏ như máu, lúc cười lên trong miệng toàn là răng nanh.
Người này, cô ta chính là một trong những tên ma quỷ quấn lấy Tiêu Đồng không tha, bây giờ rốt cuộc cũng lộ ra bản chất rồi.
Tiêu Đồng sợ Du Khinh Hàn, sợ việc cô nói sẽ thành sự thật, gần như lập tức nhảy xuống giường, mở ra hộp cơm bảo mẫu để lại, đũa cũng không cầm, mãnh liệt nhét cơm trong hộp vào miệng, nuốt cũng không kịp nuốt, cơm nghẹn lại trong cổ họng, thiếu chút nữa làm Tiêu Đồng nghẹt thở, nhưng nàng không dám thả lỏng động tác, nước mắt nước mũi chảy dài, toàn thân run rẩy không thể khống chế.
Du Khinh Hàn nghĩ mình thấy cảnh này sẽ đắc ý, nhưng chỉ một giây sau khi thấy Tiêu Đồng bắt đầu động tác đó cô liền hối hận, cô không màng đến vết thương trên người, vươn mình xuống giường, ôm lấy Tiêu Đồng, phủi sạch cơm nước nàng đang nắm trong tay, vỗ nhẹ lưng nàng, "Tiêu Đồng, nhả ra, nhả ra..."
Du Khinh Hàn nói: "Đừng ăn nữa, nhả ra đi, Tiêu Đồng, là tôi không đúng, tôi không nên ép em, xin lỗi, xin lỗi..."
Tiêu Đồng nghẹn cơm trong cổ họng, không biết sức lực ở đâu ra, thoắt cái tránh thoát Du Khinh Hàn, vọt tới nhà vệ sinh, ôm bồn cầu bắt đầu nôn.
Sau khi nôn sạch tất cả những thứ vừa ăn lúc nãy ra ngoài, Tiêu Đồng vẫn không ngừng được, tiếp tục nôn ra dịch vị trong suốt, thực quản lẫn cổ họng đau rát, trong mắt Tiêu Đồng tràn ra nước mắt sinh lý, cuối cùng, giống như axit cũng nôn hết rồi, trong dạ dày trống rỗng, nàng mới dừng lại, ôm bồn cầu thở dốc, vai run lên.
"Tiêu Đồng..."
"Đừng tới đây!" Cổ họng Tiêu Đồng như bị giấy nhám mạnh mẽ chà xát, giọng nói cũng biến thành thô ráp chói tai, cả người nàng vô lực, thậm chí không quay đầu lại, theo bản năng cảm nhận thấy Du Khinh Hàn tới gần, khản giọng gào to: "Đừng tới đây! Đi ra! Đi ra —— "
"Tiêu Đồng em nghe tôi nói, tôi không cố ý..." Du Khinh Hàn hối hận phát điên, hận mình làm ra chuyện như vậy, chỉ muốn xin lỗi, nhưng Tiêu Đồng căn bản không nghe, rít gào bảo cô cút, cuối cùng trong cổ họng chỉ còn lại tiếng rên rỉ, liên tục nói gì đó không nghe rõ. Nàng giống như con thú rơi vào bẫy, đã trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là muốn dùng tiếng gào thét doạ lui thợ săn, ngay cả bản thân nàng cũng không tin việc này có tác dụng gì, gần như đã bắt đầu tuyệt vọng chờ chết.
Du Khinh Hàn chung quy vẫn thiện tâm hơn một chút so với thợ săn, cũng không muốn Tiêu Đồng chết, cho nên cô lui về phía sau một bước, "Tôi chỉ đến... Tiêu Đồng, tôi đi, tôi đi..."
"Tiêu Đồng, em đừng sợ, tôi đi, đi rất xa, em đừng sợ, đừng sợ..."
"Tiêu Đồng, tôi chỉ doạ em thôi, sao tôi có thể làm vậy với em."
"Sẽ không."
"Tôi chỉ muốn yêu em thôi mà."
Du Khinh Hàn bó gối ngồi xổm trên đất, hối hận vạn phần, "Tôi là kẻ vô liêm sỉ chết tiệt! Vô liêm sỉ!"
Nhưng bất luận cô sám hối thế nào, chỉ cần cô tới gần, Tiêu Đồng liền không khống chế được run rẩy khắp người.
Du Khinh Hàn biết mình lại làm chuyện ngu xuẩn.
Cô chỉ muốn tới gần Tiêu Đồng, nhưng mỗi một lần như vậy lại đẩy Tiêu Đồng càng xa hơn, xa đến mức dù cho Du Khinh Hàn truy đuổi thế nào đi nữa cũng đuổi không kịp. . ngôn tình ngược
"Tiêu Đồng, em đừng sợ, tôi đi." Du Khinh Hàn nói, "Tôi đi, sẽ không tiếp tục hù doạ em nữa."
Trên người cô còn đang bị thương, lúc đi ra ngoài tập tễnh, rất buồn cười.
Tiêu Đồng không nhìn, nàng thậm chí không quay đầu lại.
Cho dù nàng quay đầu lại, nhìn thấy, có lẽ cũng không cười nổi.
...
Đêm đó Tiêu Đồng đột nhiên sốt cao, bốn mươi mốt độ, nóng đến mê sảng, cuối cùng đưa đi cấp cứu.
Tiêu Đồng dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan, sau khi hạ sốt trạng thái tinh thần càng kém, trước đây còn biết tìm góc tối trốn vào, hiện tại không trốn không tránh, mỗi ngày mệt mỏi nằm trên giường, mỗi khi Du Khinh Hàn tới gần, nàng liền bắt đầu nổi cơn điên rít gào, sau đó Du Khinh Hàn không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa, chỉ có thể lặng lẽ nhìn lén ngoài cửa sổ.
Lời của Trần Lạc và Mạc Tịch Nguyên đều ứng nghiệm, Tiêu Đồng đang dần chết đi trước mắt Du Khinh Hàn, nhưng cô không có biện pháp gì.
Mỗi một chuyện cô làm, đều đẩy Tiêu Đồng gần hơn đến bờ vực tử vong.
Lần này, ngay cả Trần Lạc cũng từ chối tiếp tục trị liệu cho Tiêu Đồng.
"Cuối cùng cũng đều bị cô hại chết, để cô ấy sống khổ sở như vậy, không bằng chấm dứt sớm một chút." Trần Lạc nói như vậy.
"Tôi không bao giờ như vậy nữa." Du Khinh Hàn nói, "Tôi xin thề."
Trần Lạc cười miệt thị, "Cô phát thề lại càng giống chó má."
"Kẻ sai là tôi, cô đừng bắt Tiêu Đồng phải cùng chịu tội."
"Tôi đang giúp cô ấy, giúp cô ấy sớm thoát ly bể khổ."
Du Khinh Hàn cắn răng, rốt cục ngẩng đầu nhìn vào mắt Trần Lạc, "Tiêu Đồng chết rồi, Cảnh Hành sẽ không khổ sở sao?"
Trần Lạc trố mắt.
"Chỉ cần Tiêu Đồng có thể sống, cô ấy có thể đi, đi cùng Cảnh Hành hoặc là ai cũng được, miễn là cô ấy có thể sống."
Cuối cùng, bản thân Tiêu Đồng, ở trong lòng Du Khinh Hàn vẫn có đôi chút quan trọng.