Khiết Phích

Chương 59: Chị đúng là đồ Tiểu quỷ láu cá



Sau một thời gian dài Cảnh Hành mới lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Đồng, không quên mang cho nàng một cây kẹo hồ lô mà nàng luôn mong nhớ, nhưng lúc này Tiêu Đồng đã không để ý đến cô.

Từ lâu Du Khinh Hàn đã không dám tới gần Tiêu Đồng, đành phải mời hộ lý chăm sóc, hộ lý cũng có trách nhiệm, nhưng đến cùng cũng chỉ là làm công ăn lương, cơ bản chăm sóc Tiêu Đồng không tệ, không làm da thịt nàng bị hoại tử, mỗi ngày còn có thể đưa nàng ra ngoài tản bộ một chút, giúp nàng hô hấp không khí tươi mát, sưởi nắng — tuy rằng bản thân Tiêu Đồng luôn cự tuyệt giao lưu với ngoại giới.

Nhưng sự chăm sóc của hộ lý cũng không phải tận tâm, khiến người ta nhìn thấy không hoàn toàn hài lòng, ví dụ như trong tai Tiêu Đồng tích đầy chất bẩn, khi chải tóc cho Tiêu Đồng thì làm rất mạnh tay khiến tóc rụng tơi tả, hoặc là móng tay Tiêu Đồng thì cắt tỉa chỉnh tề nhưng móng chân thì dài ra trông thấy.

Cảnh Hành nhìn thấy chính là Tiêu Đồng như vậy.

"Tiêu Đồng, em mang kẹo hồ lô tới cho chị nè."

Tiêu Đồng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay mặt đi, Cảnh Hành biết, một lần bất tín vạn lần bất tin, đặc biệt là đối với Tiêu Đồng như bây giờ.

"Tiêu Đồng, lần trước là em không đúng, em nói đến thăm chị rồi lại không đến, sẽ không có lần sau nữa đâu." Cảnh Hành nắm tay Tiêu Đồng, đặt sát lên môi mình, "Tiêu Đồng, tin em đi mà, có lúc nào em lừa chị đâu phải không?"

"Em nói... đến." Tiêu Đồng nói, "Em không có... đến."

Từ lần sốt cao trước đó, khả năng ngôn ngữ của Tiêu Đồng tựa hồ cũng bắt đầu thoái hóa, chỉ có thể nói từng chữ đứt quãng, đã làm đủ các loại kiểm tra, thuốc cũng uống rồi, nhưng không thấy khả quan chút nào.

"Tiêu Đồng, chị nghe em nói, ma quỷ bị chị đuổi đi rồi. Chị rất dũng cảm, đã đuổi cô ta ra khỏi cuộc đời chị rồi, bây giờ không ai làm tổn thương chị được." Cảnh Hành ghé sát vào tai Tiêu Đồng nói như thật, ra vẻ như không muốn để ai khác nghe thấy bí mật này, "Mấy hôm nay chị còn nhìn thấy chúng không?"

"Có." Tiêu Đồng chỉ vào không gian nhỏ dưới đáy kệ TV, "Ở đó, có."

Nàng lại chỉ chỉ vào góc tối ở tủ quần áo, "Ở đó, cũng có."

Tiêu Đồng cầm lấy tay Cảnh Hành, run cầm cập nói, "Ở đâu... cũng có."

Lời nói của Cảnh Hành càng khiến nàng không tin được, Tiêu Đồng trốn trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt, hung ác trừng mắt Cảnh Hành, "Em là, đồ lừa đảo."

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Các người, cùng một bọn."

Cảnh Hành không hiểu, cô cho rằng ma quỷ Tiêu Đồng nói chính là Du Khinh Hàn, bây giờ cô ta đã cách xa khỏi Tiêu Đồng, tại sao Tiêu Đồng còn có thể sinh ra ảo giác, trừ khi...

Trừ khi nguồn cơn sinh ra ảo giác của Tiêu Đồng xưa nay đều không phải là Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn chỉ là một tác nhân mà thôi, hoặc là ngay cả tác nhân cũng không phải, những thứ quấn quanh Tiêu Đồng vẫn tồn tại, Du Khinh Hàn chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.

"Tiêu Đồng, chị tin em, em cùng chúng không phải một bọn! Chỉ là..." Cảnh Hành ủ rũ nói, "Chỉ là chị không chịu nói gì với em hết."

Chỉ là Cảnh Hành chưa bao giờ thực sự quá hiểu Tiêu Đồng.

Cảnh Hành lúc nào cũng tự nhận là đã hiểu rõ, kỳ thực những thứ Tiêu Đồng luôn giấu ở đáy lòng, xưa này nàng chưa từng nói với Cảnh Hành, thậm chí cũng không có ý định nói.

Cảnh Hành nói: "Cái gì chị cũng không nói, làm sao em biết được."

Tiêu Đồng căn bản không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ vào kẹo hồ lô Cảnh Hành đặt trên bàn, "Muốn ăn."

Cảnh Hành cầm kẹo hồ lô, xé giấy gói bên ngoài ra, cô sợ Tiêu Đồng làm bản thân bị thương, bẻ gẫy đầu nhọn phía trên của cây xiên, sau đó mới đưa kẹo cho Tiêu Đồng.

Cảnh Hành không biết, từ lúc cô đi cho đến bây giờ, rất nhiều ngày Tiêu Đồng chưa từng ăn thứ gì, nếu không chắc sẽ đau lòng khôn xiết.

Có kẹo hồ lô, cuối cùng Tiêu Đồng cũng chui khỏi chăn, ngồi xếp bằng trên giường, cầm cây kẹo, duỗi đầu lưỡi ra, liếm nhẹ lên lớp vỏ bọc đường, đầu lưỡi lập tức ngọt ngào, Tiêu Đồng liền vui vẻ, hai tay nắm chặt xiên kẹo hồ lô, đầu lưỡi từng chút một liếm lên lớp vỏ đường, giống như đang thưởng thức món ngon lành nhất thế gian.

Cảnh Hành nhìn nàng vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên, cười nói, "Chị cứ ăn như vậy chút nữa chỉ còn lại sơn tra không chua chết chị à? Kẹo hồ lô phải ăn cùng một lúc ngon."

Tiêu Đồng không nghe cô, miệng nhỏ vẫn liếm láp, sau đó mới nói, "Ăn hết, không còn nữa."

"Hết rồi em lại mua cho chị được không?"

"Không tin em, em là đồ lừa đảo."

"Chỉ có một lần này thôi!" Cảnh Hành chỉ còn thiếu việc quỳ xuống thề thốt đảm bảo, "Tiêu Đồng, tuyệt đối không có lần sau!"

"Hừ!" Tiêu Đồng một bên miệng nhỏ liếm kẹo hồ lô, một bên tức giận từ trong cổ họng phát ra âm thanh, Cảnh Hành đau lòng muốn chết, lại cảm thấy đáng yêu muốn xỉu, không nhịn được cười vang.

Trên đời sao lại có người như Tiêu Đồng vậy chứ? Dù cho thần trí mơ hồ cũng đáng yêu đến như vậy.

Rốt cuộc cũng liếm xong một viên sơn tra bọc đường, Cảnh Hành sợ Tiêu Đồng ăn ngọt nhiều gắt cổ, cầm ly nước cho nàng tráng miệng, Tiêu Đồng qua loa uống một hớp, không thể chờ đợi được nữa đi tiêu diệt viên sơn tra kia, hai cái răng cửa cắn một miếng nhỏ trên viên sơn tra, còn chưa nuốt xuống thì mặt đã nhăn hết lại.

"Phi phi phi!" Tiêu Đồng phun viên kẹo mới ngậm vào miệng ra thật xa.

Cảnh Hành đã sớm ngờ tới, cố ý hỏi: "Làm sao?"

"Chua..."

"Ha ha ha ha ha..." Cảnh Hành cười to, "Cái này gọi là không nghe người lớn nói, chịu thiệt ở trước mắt!" Nghĩ lại mới nhớ Tiêu Đồng còn lớn hơn mình một tuổi, thế là sửa lời nói, "Không đúng không đúng, cái này gọi là không nghe em gái nói, chịu thiệt ở trước mắt!"

"Em..." Tiêu Đồng cầm kẹo hồ lô, tức giận câm nín nửa ngày, cuối cùng cũng coi như phun ra một từ, "... Xấu!"

Bởi vì kẹo hồ lô thực sự rất chua, trong mắt nàng có chút ướt át, sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ.

"Oan cho em quá, em đã nói ăn cùng một lúc rồi!" Cảnh Hành khuếch đại vẻ mặt đau khổ, "Chị xem, lần này không gạt chị phải không?"

Tiêu Đồng nửa tin nửa ngờ, nàng đặt xiên nằm ngang, cắn cả viên sơn tra cùng vỏ bọc đường, quai hàm nhấp nhô nhai từng chút, sơn tra chua chua cùng vỏ đường ngòn ngọt hoà quyện vào nhau, chua cũng không quá gắt, ngọt cũng không quá ngán, làm Tiêu Đồng muốn ăn tiếp, phun hạt ra lại ăn thêm hai viên, trong nháy mắt, trên cây xiên chỉ còn lại một viên kẹo nằm trơ trọi.

Tiêu Đồng do dự một chút, đem cây xiên còn một viên kẹo hồ lô đưa cho Cảnh Hành, "Em ăn!"

Động tác này làm lòng Cảnh Hành ấm áp, "Chị ăn đi, em không thích ăn kẹo hồ lô."

"Lại gạt chị." Tiêu Đồng nói, "Không thích ăn, làm sao, biết, ăn ngon?"

"..." Cảnh Hành nở nụ cười, "Chị đúng là đồ tiểu quỷ láu cá."

"Ăn." Tiêu Đồng vẫn giơ cây xiên lên.

Cảnh Hành nhìn nàng một lúc, cúi đầu tước viên kẹo hồ lô khỏi cây xiên trên tay nàng, ngậm vào, chậm rãi nhai. Cảnh Hành không thích ăn ngọt, cũng không quá thích đồ chua nhưng viên kẹo hồ lô này quả thực ăn rất ngon, vỏ bọc đường giòn ngọt cùng sơn tra thơm mềm đan quyện hương vị vào nhau tràn ra trong khoang miệng, sau khi nuốt xuống, dư vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại thật lâu.

"Ăn ngon chứ?" Tiêu Đồng hỏi.

Cảnh Hành chép miệng một cái, "Ăn ngon, ăn ngon lắm!"

"Lần sau, mua nhiều."

"Được, lần sau mua cho chị hai cây."

Tiêu Đồng duỗi ra ba ngón tay, "Ba cây."

"Vậy không được, món này ăn nhiều sẽ sâu răng, bệnh của chị còn chưa hết lại mọc ra thêm cái răng sâu, chờ cho chị khoẻ lên lại oán trách em cho coi, chỉ hai cây thôi, không nhiều hơn được."

Tiêu Đồng sầu khổ, "Vậy cũng được."

"Được rồi, ăn xong kẹo hồ lô cũng nên ăn cơm chứ? Chị không ăn cơm thì lần sau không mua cho chị nữa." Cảnh Hành mở ra hộp cơm mình mang đến, đút Tiêu Đồng ăn, hai người cười đùa vui vẻ, phòng bệnh lập tức náo nhiệt lên.

Trong hành lang, Du Khinh Hàn một mình đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng diễn ra bên trong. Tiêu Đồng hoà hợp cùng Cảnh Hành như vậy, hoàn toàn khác xa với lúc cùng mình giương cung bạt kiếm, Du Khinh Hàn biết, Tiêu Đồng vĩnh viễn ngăn cách mình khỏi thế giới của nàng.

Là bản thân mình tự chuốc lấy, Du Khinh Hàn nghĩ.

Du Khinh Hàn muốn nhìn vẻ mặt sinh động của Tiêu Đồng, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt này vĩnh viễn không dành cho mình, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng cả trái tim cũng đau nhói, rốt cuộc xoay người, chậm rãi bước theo hành lang rời đi.

Cô chưa bao giờ cảm thấy hành lang này dài như vậy, một mình đơn độc đi về phía trước, giống như vĩnh viễn không đi đến tận cùng.

...

Du Khinh Hàn vốn đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Du Khinh Minh, nhưng bởi vì bệnh tình Tiêu Đồng chuyển xấu nên quên mất, sau đó nhớ đến liền gọi người gói lại đồng hồ đeo tay cô đã mua ở Paris gửi đến cho Du Khinh Minh. Ngày đó, cô vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ này liền cảm thấy anh hai mình đeo lên nhất định không tệ, nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên đã đem chuyện này vứt sau đầu, hiện tại mới nhớ tới đến.

Sau khi cô gửi quà, hôm sau Du Khinh Minh tự mình tìm đến cô. Khoảng thời gian này Du Khinh Hàn luôn ở tại Viện 2, Du Khinh Minh một người, ngoài ra còn có trợ lý, một đoàn vệ sĩ, hai chiếc Bentley đứng ở cửa bệnh viện, doạ Viện trưởng sợ hết hồn, tưởng rằng cổ đông lớn đến kiểm tra đột xuất, mang theo mấy trưởng khoa cùng với Phó viện trưởng Nhâm vội vội vàng vàng ra nghênh đón. Du Khinh Minh hàn huyên cùng bọn họ vài câu, nói rõ mục đích để bọn họ tản đi, nói xong đi thẳng đến lầu mười sáu tìm Du Khinh Hàn, đoàn người trong bệnh viện lúc này mới yên lòng, thở ra nhẹ nhõm, bấy giờ mới ai làm việc nấy.

Du Khinh Hàn gầy hơn nhiều so với trước, Du Khinh Minh đau lòng em gái, muốn đưa cô về Du gia nghỉ ngơi, Du Khinh Hàn nói: "Em không đi."

"Cha rất lo cho em."

"Chỉ cần Tiêu Đồng một ngày còn chưa khỏi thì em sẽ không rời khỏi chỗ này một bước."

"Được rồi." Du Khinh Minh thỏa hiệp, sai người đem những vật dụng Du Khinh Hàn quen dùng ở Du gia cùng những người hay hầu hạ cô để lại đây, nhìn nơi ở hiện tại của Du Khinh Hàn — chỗ này trước kia là một căn phòng bệnh, chính là nơi lần trước Du Khinh Hàn nằm lại khi bị sốt, mặc dù là phòng bệnh, nhưng trang trí tinh xảo, khách sạn cao cấp bình thường cũng không so sánh được.

Du Khinh Minh miễn cưỡng hài lòng, "Có điều phòng này hơi nhỏ."

"Em chỉ có một mình, cần phòng lớn làm gì?" Du Khinh Hàn không nhịn được nói, "Được rồi, anh hai, anh đi nhanh đi, cả ngày bận rộn đến mức chân trước đá chân sau còn có thời gian lãng phí ở chỗ này của em?"

Du Khinh Minh chấn động, "Em... gọi anh là gì?"

"Làm sao, anh không phải là anh hai của em à?" Du Khinh Hàn liếc mắt nhìn cổ tay Du Khinh Minh đang đeo chiếc đồng hồ kia, đúng là cái mình gửi cho anh hôm qua, cười nói, "Những chuyện lúc trước, em không trách anh... Vậy nên anh cũng đừng trách em, thời gian này em suy nghĩ rất nhiều, là do em trước đây không hiểu chuyện."

"Tiểu Hàn..."

"Được rồi mà, buồn nôn không phải tính cách của anh đâu, đi nhanh lên đi." Du Khinh Hàn đẩy Du Khinh Minh ra khỏi phòng, "Đúng rồi, chị Tịch Nguyên là cô gái tốt, anh không thể ức hiếp người ta!"

Du Khinh Minh ngẩn người nhìn cửa phòng đóng chặt, xoay người đi, bước chân nhanh hơn so với bình thường, đoàn người phía sau nhìn nhau mấy lần, nhanh chóng đuổi theo.

Khi Du Khinh Minh xuống lầu thì đúng lúc Mạc Tịch Nguyên tới, hai người gặp nhau ở cửa thang máy.

Du Khinh Minh sững sờ, quên cả cách nhấc chân.

"Đi ra nhanh đi, đừng làm mất thời gian của người khác." Mạc Tịch Nguyên lạnh mặt nói.

"Em đến thăm Tiểu Hàn?" Du Khinh Minh hỏi.

"Nghĩ hay thật." Mạc Tịch Nguyên cười nhạo, "Không liên quan gì đến anh."