Không Yêu Không Vui

Chương 9: Tô Vận tặng~




Editor: peeWan
______________________
Tưởng Mộ Thừa về nhà ngủ bù một giấc đến tận ba giờ chiều, tắm qua một lượt rồi thay quần tây áo sơ mi xuống lầu. Vừa đi đến đầu cầu thang đã thấy trong phòng khách có một vị khách không mời mà đến.
Lâm Việt đang ngồi trên ghế salon chơi game, nghe tiếng ngẩng đầu, mắt nhìn người đứng trên cầu thang, "Anh Tư dậy rồi à!" Rồi lại cúi đầu tiếp tục chém giết.
Tưởng Mộ Thừa đáp một tiếng, ngồi xuống chỗ đối diện, hỏi: "Có việc gì sao?"
"Không có gì." Lâm Việt đánh đến thời điểm then chốt, thế nhưng đồng đội phối hợp không tốt làm anh ta tổn thất nặng nề, hét vào tai nghe, còn chửi thề một câu.
Tưởng Mộ Thừa nhíu mày, nhắc nhở: "Lâm Việt, ở đây không phải quán net!"
Lâm Việt bị đồng đội chọc tức không ít, trò chơi còn chưa kết thúc, anh ta đã thoát ra.
Tưởng Mộ Thừa nhìn Lâm Việt: "Cậu rất rảnh?"
Lâm Việt cất điện thoại, lười biếng nói: "Lúc đầu rất bận, bây giờ rất rảnh."
"Không cần bồi Tô Vận?" Tưởng Mộ Thừa hỏi xong liền hối hận, từ khi nào anh trở nên nhiều chuyện như thế?
Lâm Việt chống hai tay, duỗi lưng một cái: "Không nhắc tới cũng được, lúc đầu em định đưa cô ấy và em gái đi dạo phố, nhưng nửa đường thì bị đuổi xuống xe."
Tưởng Mộ Thừa cười lạnh một tiếng: "Cậu mà cũng có ngày hôm nay sao? Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Việt nghĩ đến nghĩ đến việc mình bị vứt bỏ giữa đường là thấy đau lòng.
Trên đường đi Tô Nịnh Nịnh không chỉ một mực mở miệng gọi anh ta là 'anh rể', còn liên tục cảnh cáo uy hiếp anh ta. Nói nhất định phải đối xử tốt với Tô Vận, nếu anh ta dám khi dễ Tô Vận, cho dù cô đang ở địa ngục cũng sẽ trở về xử lý anh ta.
Lúc ấy suýt nữa anh ta nhồi máu cơ tim.
Lúc sau Tô Nịnh Nịnh còn nói: "Anh rể, anh thấy em và chị em vất vả lắm mới được gặp nhau một lần, vậy mà anh còn nhẫn tâm làm bóng đèn? Nếu không như vậy đi, xe để lại cho chị em lái, bọn em dạo phố tán gẫu xong sẽ đến tìm anh, thế nào?"
Kết quả không đợi anh ta mở miệng, Tô Nịnh Nịnh chỉ vào chỗ đỗ xe trước mặt, nói: "Anh rể, dừng ở chỗ kia đi, anh đi chỗ khác tản bộ một vòng."
...
Về sau một mình anh ta vô cùng đáng thương đứng một mình ở ven đường, nhìn theo xe anh ta nhanh chóng rời đi, trong xe còn truyền đến văng vẳng tiếng cười nói vui vẻ.
Sau khi nghe xong, Tưởng Mộ Thừa rót ly nước ấm, uống mấy ngụm, cuống họng vẫn có chút không thoải mái, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đả kích Lâm Việt: "Đáng đời cậu!"
Lâm Việt trừng mắt nhìn, cho là mình nghe lầm, hỏi lại: "Anh Tư, anh vừa nói cái gì?"
Tưởng Mộ Thừa chậm rãi nhả từng chữ: "Anh nói đáng đời cậu!"
Lâm Việt: "..."
Trong lòng anh ta gào thét một phen. Lúc đó vô tình nhìn thấy khuy măng sét trên cổ tay áo, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười xấu xa. Nhân lúc Tưởng Mộ Thừa nghe điện thoại, đi vào thư phòng, Lâm Việt cũng theo sát phía sau.
Tưởng Mộ Thừa bắt đầu xử lý công việc. Lâm Việt an tọa ở ghế đối diện, cố ý sờ bộ khuy, nhưng thấy Tưởng Mộ Thừa không để ý chút nào, anh ta thẳng tay tháo xuống rồi lại đeo lên. Lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.
Nửa tiếng trôi qua, Tưởng Mộ Thừa xử lý gần xong giấy tờ, anh nhìn Lâm Việt một chút, anh ta vẫn còn loay hoay với bộ khuy măng sét. Thật ra anh đã sớm liếc nhìn xem Lâm Việt làm gì, nhưng lười hỏi nhiều, nhưng không ngờ anh ta lại nhàm chán đến mức ngồi chơi hơn nửa tiếng.
Tưởng Mộ Thừa đóng laptop, nhìn hắn: "Cậu ăn no rửng mỡ thật sao?"
Lâm Việt hừ hừ mấy cái, không để ý tới Tưởng Mộ Thừa. Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Tâm thần!"
Lâm Việt không thèm để ý, tâm tình tốt bất ngờ, anh ta làm lại thêm vài lần nữa, cuối cùng ngước mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, nhíu mày hỏi: "Biết là ai tặng không?"
"Không có hứng thú!"
Lâm Việt thầm nghĩ, anh không hứng thú, em càng muốn nói.
Anh ta bắt đầu khoe khoang: "Tô Vận tặng, là quà sinh nhật của em, cô ấy đội mưa đi mua cho em, còn chọn rất lâu nữa, giữa trưa còn đợi hai tiếng để đưa cho em."
Tưởng Mộ Thừa nhìn bộ măng sét đen được chế tác tinh xảo, không nói một lời hai tay chống mặt bàn đứng lên, rời khỏi thư phòng.
Lâm Việt nhìn bóng lưng của anh mà huýt sáo rất sung sướng.
*
Tô Nịnh Nịnh và Tô Vận không đi dạo phố, hai người dừng xe ở một một chỗ yên tĩnh, mua hai ly nước rồi ngồi trong xe nói chuyện phiếm.
Tô Nịnh Nịnh lấy cùi chỏ chọc chọc Tô Vận: "Ài, chị, nói em nghe hai người quen nhau như thế nào vậy? Em thấy người này khá đáng tin, chị nói gì cũng nghe."
Tô Vận không có ý định giấu diếm Tô Nịnh Nịnh, liền kể hết chuyện cô và Lâm Việt giả làm một cặp.
Tô Nịnh Nịnh nghe xong, trong lòng xuất hiện cảm xúc không nói nên lời, cứ tưởng chị đã thoát khỏi bóng ma tình cảm trong quá khứ, không ngờ lại là như thế này.
Cô hỏi dò: "Chị, chị định... Cứ tiếp tục sống như vậy?"
Tô Vận cười: "Đương nhiên là không, gặp được người thích hợp thì chị sẽ yêu đương rồi kết hôn."
Tô Nịnh Nịnh vậy mới không tin cô, câu nói này chị đã nói hơn năm năm, kết quả thì sao?
Con gái có thể có mấy cái năm năm?
Cô cố chấp chờ đợi như vậy, Phó Minh Diễm biết không?
Nhưng cho dù biết cũng có thể thay đổi được gì?
Gã đã sớm kết hôn.
Tô Nịnh Nịnh sáp đến gần ghế lái, tựa vào vai Tô Vận: "Chị, em thấy thế này, Lâm Việt đối với chị cũng không phải không có tình cảm, chỉ là chị vẫn luôn bài xích anh ấy, anh ấy không thể mặt dày nói có ý với chị."
Tô Vận nói xấu Lâm Việt: "Da mặt anh ấy còn dày hơn bức tường đó!"
Tô Nịnh Nịnh: "... Chị, nói thật đi, Lâm Việt đối xử với chị như thế nào?"
Tô Vận gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Cũng coi như không tệ.
Tô Nịnh Nịnh tiếp tục kiên nhẫn khuyên bảo: "Vậy vẫn chưa phải hết đường, việc chị cần làm bây giờ là mở rộng cửa lòng, thử từ từ đón nhận anh ấy, biết đâu hai người có thể nảy sinh tình cảm."
Tô Vận không muốn tiếp tục chủ đề không có ý nghĩa gì này, mở lời kết thúc: "Trong lòng chị hiểu rõ, từ nay chị mở cửa lòng từ từ đón nhận người ta, được chưa?"
Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng thở ra, lông mày nhướn lên: "Tạm được!"
Tô Vận hỏi cô: "Bộ phim này của em định quay bao lâu?"
"Khoảng chừng ba tháng rưỡi, có điều có một bộ phim khác, người đại diện đang liên lạc, nếu như có thể thuận lợi nhận vai thì khoảng trước tháng năm năm sau em sẽ ở Bắc Kinh."
Tô Vận như có điều suy nghĩ gật đầu: "Nếu như bộ phim sau của em cũng quay ở Bắc Kinh, chị sẽ thuê một căn phòng nhỏ, đưa cậu mợ lên ở luôn, tranh thủ cho mợ đi kiểm tra sức khỏe, em quay phim xong cũng có thể về nhà ăn cơm."
Trong lòng tô nịnh nịnh chua xót nhưng khóe miệng vẫn cười như cũ, giọng nói rất nhẹ: "Được."
Đã lâu rồi cô không chăm sóc tốt cho cha mẹ. Tết năm ngoái cô đang ở cùng với đoàn làm phim, lúc ấy đang quay ở nước ngoài, không thể xin nghỉ, năm nay đột nhiên vai diễn của cô hot, cô nhận được vô số lời mời hợp tác công việc, vẫn luôn ở ngoài.
Điện thoại di động Tô Nịnh Nịnh vang lên, người đại diện gọi.
Sau khi nghe máy, cũng không biết người đại diện nói gì, ý cười trên mặt cô càng rõ nét hơn, chỉ nói: "Được, em đến ngay, nhiều nhất nửa tiếng"
Cúp điện thoại, Tô Nịnh Nịnh áy náy nhìn Tô Vận, lại ôm lấy cô: "Chị, em xin lỗi, lại không có cách nào giúp ngươi. Người đại diện bây giờ gọi em đi casting, nhân vật kia rất có khả năng là của em."
Tô Vận còn vui mừng hơn cô, thúc giục cô mau đi về.
Tô Nịnh Nịnh mở cửa xuống xe, Tô Vận cũng từ dưới ghế lái đến, nói đoạn đường này đón xe không tiện lắm, để cô lái xe Lâm Việt về.
Tô Nịnh Nịnh không chút do dự cự tuyệt: "Vậy không được, chị là bạn gái anh ấy, lái xe của anh ấy thì bình thường, nhưng bây giờ em với anh ấy chưa phải người một nhà, em gọi xe là được."
"Anh ấy nhiều xe lắm, lát nữa chị nói với anh ấy một tiếng, cũng không phải mượn xong không trả, do có việc gấp mà." Tô Vận một mực lôi kéo Tô Nịnh Nịnh, kéo cô ra khỏi ghế lái phụ: "Nhanh lên đi, chớ trì hoãn chính sự."
Tô Nịnh Nịnh vẫn còn do dự: "... Thế nhưng..."
"Được rồi, làm gì cứ lải nhải như bà cô vậy?" Tô Vận mở cửa bên ghế lái chính: "Em muốn chị phải tìm một tổng tài bá đạo ôm em lên thì em mới chịu ngồi à?"
Tô Nịnh Nịnh bất đắc dĩ bật cười, đành phải ngồi lên lái xe rời đi.
Tô Vận sau đó liền gọi điện thoại cho Lâm Việt giải thích hết một lượt, áy náy nói mình tiền trảm hậu tấu.
Lâm Việt nghe thấy xe của mình được nữ thần lái, trong lòng nhộn nhịp nhưng vẫn nói giọng trách cứ với Tô Vận: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần, của anh chính là của em, bất kì lúc nào cũng không cần khách khí với anh, sao em vẫn cứ như vậy?"
Lâm Việt vô ý liếc mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, kết quả Tưởng Mộ Thừa cũng đang nhìn anh ta. Anh ta nhìn Tưởng Mộ Thừa gật gù rồi nói với Tô Vận: "Bảo bối, đang ở đâu? Anh đi đón em."
Tô Vận nổi da gà khắp cả người, suýt nữa phun hết bữa sáng ra ngoài, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, hẳn là bên cạnh anh ta đang có người, hỏi: "Anh đang ở nhà à?"
"Ở nhà anh Tư, hay là em cũng đến đây đi, buổi tối chúng ta cùng đi." Lâm Việt lại hỏi Tưởng Mộ Thừa ý kiến, vẻ mặt gian xảo: "Anh Tư, em đưa Tô Vận đến đây có được hay không?"
Tưởng Mộ Thừa liếc anh ta một cái, không lên tiếng.
Lâm Việt tiếc nuối nói qua điện thoại: "Ai, anh Tư hình như không chào đón em đến đây."
"Lâm Việt!" Tưởng Mộ Thừa nghiêm nghị cảnh cáo.
Lâm Việt nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội: "Lúc nãy anh không nói chuyện, em tưởng anh không đồng ý."
Thật ra anh ta biết Tưởng Mộ Thừa im lặng tức là có thể, nhưng anh ta cố ý xuyên tạc ý của anh. Tưởng Mộ Thừa sắc mặt âm trầm, rõ ràng rất khó chịu.
Lâm Việt thấy Tưởng Mộ Thừa kinh ngạc, trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt chẳng biểu lộ gì. Rồi hỏi vị trí cụ thể của Tô Vận, không quên dặn dò cô: "Bảo bối, em tìm một cửa hàng gần đó rồi vào chờ, anh qua đó ngay."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Vận vẫn nhìn điện thoại chằm chằm mà sợ run, nghĩ đến việc sắp được gặp anh, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.