Không Yêu Không Vui

Chương 8: Ai là anh rể em chứ!



Editor: peeWan

______________________

Thật ra trời mưa cũng không tệ lắm.

Một cây dù, hai người che.

Chưa bao giờ họ gần gũi như vậy.

Tô Vận cố gắng hết sức tránh tiếp xúc thân thể với anh, sợ quần áo trên người làm bẩn áo sơ mi đắt tiền của anh.

Mưa càng ngày càng nhỏ, cảm giác bầu trời xung quanh đều bừng lên, cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng.

Tô Vận thầm cầu nguyện, ông trời ơi, cho mưa to hơn một chút đi.

Đi hơn nửa đường nhưng bọn họ từ đầu đến cuối không nói gì. Chỉ có tiếng thở như có như không của mỗi người.

Tô Vận hỏi bừa để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúng túng đang bao trùm: "Anh biết người tông xe khi nãy sao?"

Nếu không, tài xế sẽ không nói cho anh là Viên Dĩnh. Nhưng rõ ràng không phải bạn anh, vừa rồi anh chỉ 'à' một cái, rõ ràng lãnh đạm.

Tưởng Mộ Thừa cụp mi nhìn gò má cô, rồi lập tức thu tầm mắt, nhìn về phía trước: "Ừ, là chị họ Lâm Việt."

Tô Vận: "... À, trước kia Lâm Việt có nói qua nhà dì cả có một người chị họ, nhưng tôi chưa gặp."

Anh lại hỏi: "Cô chuẩn bị mua quà gì?"

Tô Vận lắc đầu: "Không biết, chưa nghĩ ra nữa." Lại hỏi anh: "Hôm nay anh cũng ra phố mua quà à?"

Thời tiết cuối tuần không tốt, nếu không phải chuyện gấp thì ai lại não tàn đến mức đi dạo phố chứ.

"Không phải, tôi và Lâm Việt mới trở về từ New York."

Tô Vận đơ mất mấy giây, nói như vậy tức là anh vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà.

Cô dừng bước: "Mưa cũng nhỏ, tôi sẽ qua siêu thị gần đây mua cây dù, anh mau đi về nghỉ đi."

Mưa vẫn còn tí tách tí tách rơi xuống, ánh mắt Tô Vận song song với bả vai anh, lúc này cô mới nhìn thấy vai trái của anh đã bị dính ướt.

Tưởng Mộ Thừa một tay bỏ vào túi, tay phải thận trọng cầm dù nghiêng về phía cô. Giọng anh ôn hòa: "Không có việc gì, đúng lúc tôi phải ghé cửa hàng mua quà cho cháu gái, nó cứ đòi tôi mua quà suốt, kết quả tôi bận quá quên mất."

Tô Vận không kiểu cách nữa, sóng vai cùng anh tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ tại sao anh biết cô đi mua quà, hỏi: "Lúc Lâm Việt gọi điện thoại cho tôi, anh đang bên cạnh hắn đúng không?"

Nếu anh ở bên cạnh Lâm Việt, vậy hẳn anh biết chuyện cô và Lâm Việt giả làm một cặp chứ.

Tưởng Mộ Thừa không giấu diếm: "Không, trước khi gọi điện thoại, nó có nói phải cho cô biết chuyện tiệc sinh nhật."

Tô Vận gật gật đầu, hơi mất mát: "Ừ."

Lâm Việt không nói, cô cũng không thể nói.

Đến cửa hàng, Tưởng Mộ Thừa không có ý định đi với cô, nói: "Tôi đợi cô ở quán cà phê, mua xong thì đến tìm tôi, giúp tôi mua quà cho cháu gái."

Tô Vận cười yếu ớt gật đầu, tạm biệt anh. Bọn họ tách ra ở lầu một.

*

Đã nửa tiếng trôi qua mà giao thông ở giao lộ xảy ra vụ tai nạn xe vẫn chưa thể khôi phục lại như bình thường.

Đây là lần đầu tiên Viên Dĩnh gây tai nạn, từ khi cô có bằng lái đến giờ chưa từng bị đụng cây đụng đường bao giờ. Trong một khắc đụng xe đó, cô tưởng rằng mình thật sự sẽ chết, nếu như vậy, cô thật sự rất không cam lòng. Nếu như không phải vì cô gái kia, sao cô có thể đụng xe chứ! Không ngờ cô gái kia cũng ở Bắc Kinh.

Trong đầu cô vang lên ong ong.

Viên Dĩnh xoa xoa thái dương, liếc nhìn đồng hồ, bên kia đang là nửa đêm, nhưng cô không kìm được gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài, một lúc sau mới kết nối.

"Alo, chuyện gì?" Thanh âm của người đàn ông khàn khàn mông lung, nhưng cũng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Viên Dĩnh: "Chồng ơi, em bị tai nạn giao thông."

Bên kia ngừng lại một lát mới hỏi: "Không sao chứ?"

Viên Dĩnh không thấy được chút căng thẳng nào trong lời nói của anh ta, có lẽ cho dù cô bị đụng đến tàn phế, anh ta cũng sẽ không mảy may chút lo lắng nào.

Cô cắn môi dưới: "Không sao, chỉ là đụng trúng xe người khác thôi."

"Lần sau lái xe cẩn thận một chút. Không có chuyện gì thì tôi đi ngủ trước."

"Chồng ơi, tháng mười một này anh sẽ về chứ?"

"Khó mà nói."

Viên Dĩnh: "... Vậy anh ngủ tiếp đi."

Viên Dĩnh ngẩn người nhìn điện thoại di động, đột nhiên trên màn hình xuất hiện thêm hai giọt nước. Cô lau lau khóe mắt, rồi lau khô nước trên màn hình, thuận tay chạm mở màn hình, gọi vào số Lâm Việt.

"Lâm Việt, chị bị tai nạn giao thông, em qua đây một chuyến." Sau đó nói địa chỉ cho anh ta.

*

Nhà Lâm Việt.

Lưu Văn Ngọc thấy anh ta vội vã thay quần áo đi ra ngoài, hỏi: "Có phải Tiểu Tô có chuyện gì không?"

"Không phải, Viên Dĩnh bị đụng xe, con qua xem thế nào." Lâm Việt vốn dĩ không có cảm giác gì đối với Viên Dĩnh, nhưng khi nghe thấy giọng nói nức nở xen lẫn chút tủi thân của cô ta qua điện thoại, nhất thời anh ta lại mềm lòng.

Lưu Văn Ngọc có chút khẩn trương: "Người có bị thương không?"

"Không, chỉ bị đụng hư xe thôi, chắc chị ấy bị dọa sợ rồi." Lâm Việt thay xong quần áo, bắt đầu đeo đồng hồ.

Lưu Văn Ngọc căn dặn anh ta: "Đây có thể là lần đầu tiên Tiểu Tô tham gia tiệc tùng, con chọn cho con bé một bộ đồ, dẫn con bé đi làm tóc, con gái ai cũng thích làm đẹp mà."

Lâm Việt dừng tay lại, nếu mẹ anh ta không nhắc, đúng là anh ta sẽ quên không chú ý đến việc này.

"Dạ, con sẽ gọi cho cô ấy."

Sau khi Lâm Việt ra khỏi cửa liền gọi ngay cho Tô Vận.

"Cô đang làm gì?"

"Dạo phố." Tô Vận đã thay một bộ quần áo sạch mới mua, bây giờ tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Lâm Việt cười nói: "Mua quà cho tôi à?"

Tô Vận đang xem một bộ lễ phục dạ hội, kiểu dáng đã cũ nhưng giảm giá rồi mà vẫn còn 18.999 tệ, có khác gì cướp tiền người ta đâu.

Cô trả lời: "Bớt diễn đi, tôi còn chưa mua trang phục đâu."

Lâm Việt gọi cô: "Tô Vận."

"Hả? Chuyện gì?"

"Hai tiếng sau tôi đi tìm cô, bây giờ cô cứ đi dạo trước đi."

Tô Vận: "Anh biết tôi đang dạo phố ở đâu sao?"

"Ở cửa hàng gần bệnh viện bọn cô đúng không?" Lâm Việt lái xe ra khỏi tiểu khu, "Bây giờ tôi phải lái xe, sau khi xong việc sẽ gọi cho cô."

"Được." Tô Vận ngắt điện thoại, chỉ vào bộ lễ phục màu trắng: "Mỹ nữ, cô tìm cho tôi cỡ 165 của bộ lễ phục này đi."

"Dạ được, xin chờ một lát."

Tô Vận mua bộ lễ phục màu trắng đó, phối thêm một đôi giày. Cuối cùng mua cho Lâm Việt một bộ khuy cài áo kim cương. Tất thảy hết 23.089 tệ, hơn hai mươi phút, cô đã tiêu hết 2/3 số tiền trong thẻ mất rồi.

Tô Vận đau lòng nhìn váy và giày trên người, lại lại nhớ đến bộ dạng chật vật không chịu nổi trước đó của mình, kiếp trước chắc chắn cô đã thiếu nợ Lâm Việt.

Lúc Tô Vận đến quán cà phê, Tưởng Mộ Thừa đang gọi điện thoại. Cô cười nhẹ với anh rồi ngồi xuống phía đối diện. Sau khi Tưởng Mộ Thừa kết thúc cuộc trò chuyện, hỏi cô: "Mua xong hết rồi?"

Tô Vận gật đầu: "Ừ. Bây giờ anh muốn mua quà gì cho cháu anh?"

Tưởng Mộ Thừa cười nhạt một tiếng: "Tôi chưa bao giờ mua quà cho phụ nữ có thai."

Tô Vận: "... Nếu như vậy, vậy thì mua sách dạy trẻ con đi, rất thực dụng."

"Cũng được." Tưởng Mộ Thừa đứng dậy, "Đi thôi, tôi đưa cô về trước, tự tôi đến tiệm sách mua là được."

Anh hơi mệt một chút, muốn về nhà ngủ bù. Hai ngày liên tiếp đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng, vừa rồi uống hai ly cà phê, mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần.

Tô Vận nghĩ Lâm Việt còn muốn đến tìm cô, tiếc nuối nói: "Lát nữa Lâm Việt sẽ đến tìm tôi, tôi nghĩ mình nên ở đây đợi anh ấy thì hơn."

"Được, vậy tôi về trước."

Tưởng Mộ Thừa cầm chiếc dù đã được xếp lại gọn gàng, đưa cho cô: "Cây dù này chất lượng tốt hơn."

Rồi mặc kệ Tô Vận có muốn hay không, Tưởng Mộ Thừa nhét dù vào tay cô rồi quay người rời đi. Tô Vận nhìn cây dù màu đen, cười ngây ngốc.

Hơn một tiếng sau Lâm Việt mới đến.

Hắn thấy Tô Vận ngẩn người nhìn cây dù, trêu chọc cô: "Người trong lòng tặng?"

Mặt Tô Vận nóng lên, nhưng cự tuyệt không thừa nhận: "Nhặt được trên đường."

Lâm Việt híp mắt khoanh tay nhìn cô: "Tô Vận, cô đi nhặt một cây cho tôi với? Một cây dù định chế (*) hơn vạn tệ, trời lại vừa mưa xuống, ai lại ngốc đến mức làm rơi trên đường chứ?"

(*) Định chế: hàng đặt làm theo yêu cầu.

Tô Vận đột nhiên ngẩng đầu: "Đắt như vậy sao?"

"Ừm hừ." Lâm Việt đột nhiên thấy hào hứng, nhướn lông mày: "Thành thật khai báo, ai tặng?"

Tô Vận có tật giật mình, không dám nói là anh Tư, đành phải nói bừa: "Dù của tôi bị hỏng, trên đường gặp được người quen, lúc trước là người nhà bệnh nhân, anh ấy đưa dù cho tôi mượn. Nếu đắt như vậy, hôm nào tôi phải gặp người ta trả lại."

Lâm Việt nhất thời mất hứng, hỏi: "Quà sinh nhật của tôi đâu rồi?"

"Không có."

Lâm Việt đưa tay: "Mau."

Tô Vận hừ một tiếng, ném khuy áo đến trước mặt anh ta: "Không thích thì trả cho tôi, tôi vẫn có thể trả lại."

Lâm Việt lấy khuy áo của mình xuống, đeo cái mới lên: "Ồ, không tệ, rất xứng đôi với chiếc áo sơ mi của tôi, tối nay tôi sẽ đeo nó." Vừa nói vừa cất khuy áo của mình đi.

Lâm Việt thấy một túi xách bên cạnh chỗ cô ngồi: "Mua váy mới à?"

"Ừ, sao tôi có thể mặc quần jeans áo sơ mi đến dự tiệc sinh nhật anh chứ!"

"Tôi thấy cái đó gọi là có cá tính."

Lâm Việt nhìn tên nhãn hiệu trên túi, hắn nhận không ra, lại liếc mắt nhìn một túi xách khác, có nước thấm ra bên ngoài túi, chắc là quần áo ướt thay ra.

Liều mạng đi bộ dạo phố mua quần áo, chắc cũng chỉ có người lăng đầu thanh (*) như cô mới làm ra được chuyện ngốc như vậy.

(*) Lăng đầu thanh (愣头青): là một từ ngữ dùng trong sinh hoạt, chỉ những người làm việc không dùng não hoặc không suy nghĩ, hành động mù quáng.

Trong lòng anh ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chua xót.

Lâm Việt đưa Tô Vận đi ăn cơm trưa, hỏi cô có muốn đi làm tóc không, cô từ chối, nói mình biết trang điểm, cũng sẽ tự làm tóc.

Lâm Việt không miễn cưỡng, anh ta hiểu rõ cô còn tốt hơn tưởng tượng của anh ta nhiều, anh ta còn phải cố gắng hơn nữa.

Đến dưới lầu ký túc xá bệnh viện, Lâm Việt đưa túi xách cho cô: "Buổi tối tôi đến đón cô."

"Được. Tạm biệt." Tô Vận vẫy tay về phía hắn, quay người đi vào ký túc.

Lúc chờ thang máy, điện thoại di động của cô vang lên, là Tô Nịnh Nịnh.

"Alo, chị có bận không?" Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng vui vẻ.

"Vừa mới đến lầu dưới ký túc xá, em vẫn còn ở Hồng Kông hả?" Tô Vận kẹp điện thoại vào bả vai, đưa một tay nhấn nút thang máy.

"No! Chị đoán em đang ở đâu?"

Tô Vận hơi sửng sốt, vui vẻ nói: "Em đang ở Bắc Kinh?"

"Đúng đúng đúng, ha ha ha, có phải rất ngạc nhiên không?"

Cửa thang máy đã mở ra, Tô Vận không đi vào: "Bây giờ em ở đâu? Chị đi tìm em."

Tô Nịnh Nịnh nói địa chỉ khách sạn: "Em có cả một buổi chiều rảnh để happy với chị đó."

Tô Vận sau khi nói với Tô Nịnh Nịnh vài câu thì vội vàng cúp điện thoại, bước ra khỏi thang máy mới phát hiện xe Lâm Việt vẫn còn, anh ta đang đứng dựa vào xe hút thuốc.

Lâm Việt quay đầu, cười: "Không nỡ xa tôi à?"

"Đi sang một bên!" Tô Vận hỏi anh ta: "Buổi chiều có rảnh không?"

"Nếu cô đến tìm tôi thì tôi rảnh." Lâm Việt ném cuống thuốc lá vào thùng rác.

"Đưa tôi đến một nơi, khách sạn XXX."

"Giữa ban ngày đến đó làm gì?" Lâm Việt cười xấu xa: "Đi trả dù?"

Tô Vận: "..."

Cô khinh bỉ: "Đi tìm em gái tôi."

Lâm Việt kích động: "Tô Nịnh Nịnh?"

Tô Vận lườm hắn một cái: "Tôi có đến mấy người em gái!" Cô mở cửa xe ngồi vào.

Lâm Việt tranh thủ thời gian ngồi lên xe: "Ai da, cô không nói, chắc là chúng ta phải đi sân bay đón rồi." Anh ta hình gương chiếu hậu, quay đầu xe rồi lái đi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Việt thấy đối diện có một tiệm hoa, hỏi Tô Vận: "Có muốn mua một bó hoa không?"

Tô Vận cứng mày: "Mua hoa làm gì?"

Lâm Việt nói rất nghiêm túc: "Không phải lúc nào fan gặp thần tượng cũng tặng hoa à?"

"Quê mùa!" Tô Vận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được bật cười.

*

Lúc đến khách sạn, Tô Nịnh Nịnh đang đứng chờ ở ven đường, bây giờ cô chưa quá nổi tiếng nên dù mang kính râm cũng chẳng ai nhận ra được.

Lâm Việt ở phía xa đã nhận ra được bóng cô. Rất khác những lần anh ta nhìn thấy cô trong trang phục lộng lẫy.

Hôm nay cô mặc rất nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa, cho dù là mặc áo sơ mi quần jean, nhưng vẫn không che lấp được khí chất hoang dã toát ra từ tận cốt tủy.

Tô Vận vừa xuống xe, Tô Nịnh Nịnh liền chạy tới ôm cô một cái, lại còn nhảy nhảy mấy cái: "Chị, em nhớ chị muốn chết."

Hai chị em cô đã năm tháng không gặp mặt.

Hai người dính nhau một hồi, Tô Nịnh Nịnh buông Tô Vận ra, sờ mặt cô: "Chị, chị gầy đi rồi, có phải ăn cơm không ngon không?"

"Đâu có gầy, ai cũng nói chị mập đó."

Tô Nịnh Nịnh lúc này mới để ý sau lưng Tô Vận có một người đàn ông, người đó đang dùng ánh mắt không rõ cảm xúc quan sát cô.

Tô Nịnh Nịnh khẽ hếch cằm: "Chị, không giới thiệu một chút à?"

Tô Vận quay đầu, Lâm Việt cũng bước tới hai bước.

"Đây là Lâm Việt." Tô Vận quay qua nói với Lâm Việt: "Đây là em gái tôi, Tô Nịnh Nịnh."

Lâm Việt cười nhạt: "Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy thần tượng."

Ánh mắt Tô Vận nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Việt và Tô Vận, nghĩ thầm, người có thể khiến chị họ đưa đến cho mình gặp, chắc chắn quan hệ không phải bình thường.

Cô cười dịu dàng đưa tay: "Xin chào anh rể."

Lâm Việt: "..."

Buồn bực nhìn Tô Nịnh Nịnh, ai là anh rể em chứ!