Kí Ức Ngày Đông

Chương 6



10.

Hôm nay chỉ có mẹ tôi trở về ăn cơm.

Ba ở công ty làm không về được.

Bởi vì xảy ra chuyện vừa rồi nên không khí trên bàn cơm không tốt lắm.

“Tiểu Hữu, con lại gây chuyện với chị gái?”

Mẹ tôi thấy không khí không đúng, mà lựa chọn đầu tiên chính là chỉ trích tôi.

Trước kia chỉ cần thấy Lục Tiện lộ vẻ ủy khuất mẹ tôi sẽ bắt tôi xin lỗi đầu tiên.

Sau thì có Lâm Ức Thần, hắn sẽ giải thích cho tôi, trấn an mẹ tôi, nói rằng nhất định không phải là do tôi sai.

Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn trầm mặc.

“Tiểu Hữu, con thật là càng ngày càng không hiểu chuyện”

Mẹ tôi đem đũa đập mạnh xuống bàn, đề cao giọng mà nói với tôi.

Tôi biết mà, chỉ cần Lục Tiện trở về, mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Chị ta khẳng định muốn làm loạn tất cả mọi thứ lên, xong sẽ hướng tôi dương oai, vì được thiên vị.

“Aiiii, đứa nhỏ này, không nghe lời đúng không?”

Mẹ tôi muốn tôi xin lỗi mà tôi không lên tiếng nên bà ấy tức giận.

Lòng tôi giống như bùng lên một ngọn lửa.

Tôi đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi bọn họ.

“Vì cái gì mà mọi người cho rằng con luôn mắc sai lầm? Luôn là con làm sai?”

“Con nói con không phóng hỏa, không phải con phóng! Vì gì mà không tin con?”

“Con nên chứng minh mình trong sạch như nào đây? Vì sao chân tướng rõ ràng ở đó mà không ai chịu tin đâu?”

Có lẽ là tự nhiên mà tôi bùng nổ, mọi người đều trầm mặc.

Rất an tĩnh, vô cùng an tĩnh, tới khi chị gái tôi mở miệng.

“Chính là ngày đó, chị không có ở hiện trường nha”

“Không phải là em, thì còn ai nha?”

Nếu không phải ngày đó, chị ta nhéo bả vai tôi, chính miệng yêu cầu tôi nhận tôi thay chị ta.

Thì có khả năng tôi sẽ tin chị ta diễn giỏi thật.

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của chị ta, lần đầu tôi được sự khiêu khích.

Cảm xúc của tôi bị châm ngòi, bưng lên tô canh trên bàn, hất thẳng vào người chị ta.

Có lẽ chị ta không phản ứng được nên đã kêu rất to.

Đồ ăn vừa bưng lên không lâu nên rất nóng.

Mẹ tôi lập tức nhào qua, lấy khăn giấy lau cho chị ta, còn hỏi chị ta còn muốn lấy đá chườm không.

Mà sau đó, mặt tôi, bị người ta tát một cái.

Tôi không dám tin mà mở to mắt.

Cúi đầu, chất lỏng màu đỏ từ mũi tôi chảy xuống nền nhà.

Người đứng đối diện tôi có chút giật mình, nhìn chằm chằm tay mình.

Lâm Ức Thần đánh tôi.

Vì bảo hộ cho một người, mà người đó là hung thủ thật sự hại chet mẹ hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn trước mặt tôi ngốc như thế, một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, muốn đưa khăn giấy cho tôi lau máu mũi.

Tôi vứt đi.

Đi lui từng bước một, nhìn từng người trong nhà này.

Tôi đã từng nói chuyện nhẹ nhàng, tôi cũng từng quyết liệt mà phản kháng.

Nhưng mà bọn họ lựa chọn tin chị gái vô điều kiện.

Những lời bôi nhọ đó giống như một con dao, đâm vào khe hở của mối quan hệ chúng tôi thật sâu.

Tôi quay đầu lại chạy tới cửa, mở cửa, lao thẳng ra ngoài.

Tôi không thể sống ở nhà này, không thể nhìn thấy những người này nữa.

Tất cả cảm giác đều đang kích thích tôi, không biết là tôi vứt bỏ bọn họ hay bọn họ vứt bỏ tôi.

Tôi chỉ biết đêm nay không có ánh trăng.

Bên đường trống rỗng, chỉ có ánh đèn xe ô tô vừa xẹt qua.

11.

Tôi không có mục tiêu mà cứ đi lang thang.

Tôi không biết nên đi nơi nào, đáng giận chính là mỗi lần khổ sở tôi đều muốn đi tới công viên kia.

Bởi vì trước đây mỗi khi khổ sở, Lâm Ức Thần sẽ dẫn tôi tới công viên giải sầu.

Bỗng nhiên, một người đụng trúng tôi.

“Ya! Mẹ nó, tôi thấy cô đi từ trong nhà ra, đã đi theo cô rất lâu”

“Cô đồng ý cho tôi 20 vạn, khi nào cô mới đưa?”

Là một người đàn ông có vóc dáng thấp, đội nón lưỡi trai, chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ.

Tôi cho rằng hắn nhận sai người nên né tránh.

Kết quả hắn kéo tay áo tôi.

“Ê!, cô đừng có mà trở mặt không nhận người nha, ảnh chụp còn trong tay tôi đó”

Mới bắt đầu, tôi còn nghĩ mình xui xẻo, gặp phải kẻ điên. Sau đó tôi ý thức được, không phải, hắn thấy mặt tôi mà.

Hơn nữa quần áo hôm nay tôi mặc không phải của tôi, không phải đồ mà hằng ngày tôi mặc.

Mà chị gái tôi, thường xuyên mặc loại áo gió này.

Vậy chỉ có một khả năng.

Hắn đem tôi trở thành chị gái song sinh.

Tôi nuốt ngụm nước miếng, hỏi hắn

“Ảnh chụp gì?”

“Nha, sao lúc này lại giả ngu?”

“Đương nhiên, là ảnh chụp em gái cô nha, cô luôn tìm tôi để lấy mà, bằng chứng, quan trọng, vụ án”

“Ai nha, cô yên tâm, lần này đưa tiền cho tôi, ảnh chụp này sẽ được tiêu hủy sạch sẽ luôn”

Trong nháy mắt, trái tim tôi đập mạnh.

Ảnh chụp, bằng chứng quan trọng, đưa tiền

Vụ án năm đó, bởi vì thiếu đi chứng cứ mấu chốt nên không thể định tội.

Thực rõ ràng, ảnh chụp trong tay người này, đủ để cho chị gái tôi nhận án tử.

Cho nên mấy năm gần đây, hắn đã dùng những bức ảnh này đòi tiền Lục Tiện.

....Không nghĩ tới, đòi tới người tôi.

Tôi cố gắng bình phục nội tâm đang kích động, làm bộ như xem di động, kì thật đang mở camera hỏi hắn.

“Ảnh chụp, có thể cho tôi nhìn sao?”

“Ai nha, cô muốn xác định bao nhiêu lần..”

Hắn móc di động ra, chuẩn bị cho tôi xem, tự nhiên động tác dừng lại.

Hỏi tôi một vấn đề rất kì quái.

“Trên núi có mấy con vịt?”

“?”

Tôi bị hỏi có chút mông lung, nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc nhìn hắn.

Một chút tôi mới ý thức được, đây là ám hiệu.

Chờ tôi phản ứng lại thì người trước mặt đã chạy.

Lập tức tôi đuổi theo, thật ra tôi không vận động lâu rồi, mà nghĩ tới hắn có bằng chứng trong người, nếu tôi bắt được hắn có thể chứng minh mình trong sạch, cho nên tôi cố gắng chạy thật nhanh.

Như vậy thì.

Không có ai chán ghét tôi.