Kí Ức Ngày Đông

Chương 7



12.

Hắn chọn những địa phương có nhiều người để chạy.

Cho nên tôi đã đuổi theo hắn tới góc phố sầm uất, hắn chạy phía trước, tôi dí theo đằng sau, nhất thời rất nhiều người tò mò vây xem.

Điện thoại trong túi lại reo liên tục.

Tôi không biết là ai gọi, gọi liên tục không ngừng.

Cũng may tới phía trước, người quá nhiều nên người đàn ông kia đang khó khăn mà lách, tôi chạy chậm theo, bấm nhận điện thoại.

......Là Lâm ức Thần gọi.

Vừa bắt máy hắn đã hỏi tôi.

“Cô đi đâu?”

Tiếng người ồn ào, nên Lâm Ức Thần nói lớn giọng hơn, mà người đàn ông phía trước đã lách qua đoàn người.

“Cô quay về đây”

Ánh đèn xanh lập lòe, mà người đàn ông đó đã băng qua đường rồi, đèn liền đổi thành đỏ.

Hắn đột nhiên hỏi tôi.

“Cô.. Còn chảy máu mũi sao?”

Bởi vì đèn đỏ đã sáng cho nên rất nhiều ô tô khởi động, mà người đàn ông tôi muốn đuổi theo đã càng ngày càng xa.

Đó có lẽ lần duy nhất trong đời tôi, cách gần chân tướng sự thật như vậy.

Đó là cơ hội duy nhất chứng minh mình trong sạch mà tôi có thể nắm chắc.

Tôi nhìn chằm chằm dòng xe chạy ngang, siết chặt điện thoại, hỏi đối phương.

“Anh, không phải anh không tin em sao”

“Em liền chứng minh cho anh xem”

Vì thế tôi băng qua đoàn xe ô tô.