"Thật thứ lỗi vì đã tới muộn."
Sau khi rời đi Bảo Khí Tháp, Diệp Trần tìm một chỗ để khảo nghiệm một chút uy
lực của Ngân Xà bảo kiếm cùng Vĩnh Dạ Đế Kiếm, thiếu chút nữa đã quên tối nay
còn có tụ hội.
"Không muộn đâu, mời bên này, giới thiệu cho ngươi hai người bằng hữu của
ta." Xích Phong Đế tùng hạ một hơi, hắn hoàn toàn sợ Diệp Trần không đến,
như vậy tựu hơi mất mặt mũi rồi.
Tuyết Không Đế đánh giá Diệp Trần, cười nói: "Chỉ mới cách một thời gian
không lâu mà nhìn ngươi đã khác xưa hoàn toàn, loại tốc độ tiến bộ của người
như ngươi mà truyền tới tai bọn dị tộc, chỉ sợ sẽ nổi lên khiêu khích thiên đại
phong ba đấy."
Ban đầu ở trong thần tích tại Huyền Vũ phế tích, Diệp Trần có thực lực so với
nàng còn yếu hơn không ít, không nghĩ tới chỉ mới qua một năm mà giờ đây hắn tựu
đã vượt qua mình rồi, không bội phục cũng không được.
Vào gian phòng, Diệp Trần đã gặp được hai người bằng hữu của Xích Phong Đế.
Một người là mỹ nữ mặc Hồng hỏa y vũ, tướng mạo cùng vóc dáng cũng nóng bỏng và
vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài màu hỏa diễm được cột thành dáng đuôi ngựa, trông
giống như một ngọn lửa vậy, đôi mắt thì đỏ thẩm, phảng phất giống như hai quả
hồng nhỏ vậy, đôi môi đỏ mọng nở nang khẽ nhếch lên, hiện ra dáng vẻ như cười mà
không cười, lúc này nàng đang thoải mái quan sát Diệp Trần.
Người còn lại là một gã thanh niên có mặt mũi “cũ kỹ”, hắn mặc trên người một bộ
y phục màu xám tro, nhìn qua cũng không phải là hết sức chói mắt, nhưng cũng không
làm cho người khác không chú ý đến, mơ hồ truyền ra một cổ hương vị nặng nề dầy
cộm nào đó.
Hai người này đều là Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên tu vi, cô gái vũ y chính là một
Yêu Đế, còn thanh niên “cũ kỹ” là nhân loại Phong Đế Vương Giả.
"Đây là Hỏa Tước Đế, còn đây là Thạch Nhân Đế."
"Hắn chính là Diệp Trần đấy."
Xích Phong Đế giới thiệu cho hai bên.
"Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, tu vi có hơi thấp, thực sự rất khó tưởng
tượng nổi thực lực của ngươi lại có thể đánh chết Tam Tinh tướng quân đấy."
Hỏa Tước Đế tâm tình ngay thẳng, nói.
Diệp Trần cười cười, cũng không có giải thích.
"Tất cả mọi người cùng ngồi xuống nào, tối nay mọi người không say không
về nhé."
Với tư cách là lão bản của Nhật Nguyệt Tửu Lâu, Tuyết Không Đế nhiệt tình kêu
gọi.
Từng mâm rượu ngon, món ngon được đưa lên, năm người vừa ăn vừa nói chuyện,
không khí dần dần dâng cao.
"Không bằng mọi người cùng chơi một trò chơi vậy, người thua phải tiếp
nhận câu hỏi và không được phép nói dối." Hỏa Tước Đế bỗng nhiên nghĩ tới
một chủ ý, nói.
Nói thật lòng thì có mạo hiểm quá không? Diệp Trần nhíu mày.
"Trò chơi gì vậy?" Xích Phong Đế câu hỏi.
"Đoán xúc xắc." Hỏa Tước Đế từ trong trữ vật linh giới lấy ra một cái
dụng cụ có nắp đựng. Sau đó lại lấy ra mười viên xúc xắc, xúc xắc có sáu mặt,
theo thứ tự là từ một đến sáu.
“Cái
dụng cụ này có thể ngăn cách Linh Hồn Lực cùng năng lượng, là một bảo khí đặc
thù. Chờ một lát, ta đem mười viên xúc xắc bỏ vào, sau đó lay động. Mọi người
đoán vài lần, nếu đoán sai thì sẽ phải tiếp nhận câu hỏi từ mọi người. Như thế
nào? Rất đơn giản nhưng rất vui đấy."
"Ta không có ý kiến." Xích Phong Đế là người giơ tay lên đầu tiên.
"Ta cũng vậy, không có ý kiến." Tuyết Không Đế cười nói.
"Tựa hồ được đấy." Thạch Nhân Đế gật đầu.
Cuối cùng chỉ còn lại có một người Diệp Trần.
"Có thể vui đùa một chút." Diệp Trần gật đầu, đoán xúc xắc thoạt nhìn
rất đơn giản nhưng thật ra thì rất khó, dưới tình huống Linh Hồn Lực cùng năng
lượng cũng bị ngăn cách. Chỉ có thể dựa vào thính lực, nhưng là mười viên xúc
xắc là rất nhiều, lại cùng lay động thì biến số cũng sinh ra rất nhiều, huống
chi, tất cả mọi người đều không phải là người bình thường, tốc độ lay động xúc
xắc khẳng định sẽ rất nhanh, điều này đối với thính lực là một khiêu chiến rất
lớn.
"Tốt, trò chơi chính thức bắt đầu."
Hỏa Tước Đế đem mười viên xúc xắc bỏ vào đồ đựng dụng cụ rồi đóng nắp lại,
"Như vậy đi, ta lắc xúc xắc đầu tiên, mọi người luân phiên nhau."
"Bắt đầu đi!" Xích Phong Đế có chút khẩn cấp, hắn rất thích những loại
trò chơi có độ khó cao và mang tính khiêu chiến này.
Rầm!
Giơ đồ đựng dụng cụ lên, Hỏa Tước Đế lay động có tiết tấu, xúc xắc ở bên trong
lắc lư đụng nhau, phát ra thanh âm giống như các hạt đậu bị vỡ tung vậy, tiết
tấu càng lúc càng nhanh, thanh âm nối thành một mảnh, cùng lúc đó, lỗ tai mọi
người cũng kích động, cẩn thận phân biệt dụng cụ đựng và xúc xắc đã đụng vào nhau
mấy lần cùng vị trí của xúc xắc.
Ba!
Tay phải chúi xuống, dụng cụ hung hăng vỗ vào trên bàn, Hỏa Tước Đế nói:
"Ta là người đoán cuối cùng."
"Ta đoán 34 điểm." Xích Phong Đế đoán đầu tiên.
"36 điểm." Thạch Nhân Đế theo sát nói ra một vài chữ.
"42 điểm." Sau đó là Tuyết Không Đế.
Diệp Trần suy tư hạ xuống, nói: "48."
Hỏa Tước Đế kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Trần, đối phương đoán được mấy chữ cũng
giống như nàng, "Ta cũng vậy, 42."
Nắp mở ra, bên trong là ba mặt bốn giờ, hai cái sáu giờ, hai cái năm giờ, hai
cái ba điểm, một cái hai điểm, tổng cộng đúng là 42 điểm.
"Lãng Phong, ngươi sai nhiều nhất."
Hỏa Tước Đế chỉ vào xích Phong Đế.
Xích Phong Đế vẻ mặt buồn bực, "Thật tà môn, ta hẳn là không có nghe sai
a!"
"Đừng biện minh nữa, chấp nhận chịu thua cuộc đi, được rồi, tùy ta hỏi đây."
Hỏa Tước Đế đắc ý nói.
"Được rồi, ngươi hỏi đi."
"Xin hỏi, ngươi cùng Tuyết Nhi đã động phòng từ lúc nào thế?" Hỏa
Tước Đế hì hì cười nói.
Á!. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tuyết Không Đế sắc mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng mắt liếc Hỏa Tước Đế.
Xích Phong Đế cười hắc hắc, "Đại khái là bảy mươi hai năm trước đấy!"
Nói xong còn cố ý nhíu mày, bất quá rất nhanh buồn bực kêu một tiếng, phần eo
của hắn, bị Tuyết Không Đế hung hăng vắt tròn một cái.
"Đến lượt ta." Xích Phong Đế ồn ào.
"Phải, tới lượt ngươi." Hỏa Tước Đế đem dụng cụ đựng đưa cho xích
Phong Đế.
"Ta muốn chơi với độ khó cao, mọi người cẩn thận rồi." Cầm dụng cụ lên,
Xích Phong Đế cũng không điều chỉnh xúc xắc mà trực tiếp dao động lên, thỉnh
thoảng làm nhanh tiết tấu, thỉnh thoảng lại làm chậm tiết tấu, thỉnh thoảng
chợt nhanh chợt chậm, đem tiết tấu ban đầu đánh loạn xạ, nói về độ khó thì đúng
là khó hơn rất nhiều so với Hỏa Tước Đế.
"Tốt lắm, mọi người đoán đi."
Xích Phong Đế để dụng cụ xuống.
Tuyết Không Đế chau mày, oán hận nhìn thoáng qua xích Phong Đế, nàng một điểm
đầu mối cũng không có, "Hẳn là hai mươi bảy điểm ah!"
"Hai mươi chín điểm." Thạch Nhân Đế chân mày cũng nhíu lại.
"Bốn mươi ba điểm." Diệp Trần đáp án so với trước nhiều hơn một điểm.
"Năm mươi ba điểm." Lần này đáp án của Hỏa Tước Đế không giống với
Diệp Trần.
Xích Phong Đế cười đắc ý, nói: "Đáp án dĩ nhiên là ba mươi điểm."
Nói xong, hắn mở nắp ra, bất quá sau một khắc, mặt đỏ lên, thì ra bên trong
không phải là ba mươi điểm, mà là đáp án của Diệp Trần, bốn mươi ba điểm.
"Mẹ nó, thật là tà môn mà." Xích Phong Đế gãi gãi đầu.
"Này, ngươi không có bản lãnh gì đặc thù để có thể thấy bên trong chứ?!"
Hỏa Tước Đế vẻ mặt hoài nghi nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần ngạc nhiên nói: "Không có a, chính là dựa vào thính giác thôi."
"Á, thật là biến thái."
Hỏa Tước Đế cùng Xích Phong Đế đảo cặp mắt trắng dã.
"Tuyết Nhi, lần này đến phiên ngươi, các ngươi không hổ là một đôi."
Hỏa Tước Đế không có hảo ý nhìn về hướng Tuyết Không Đế.
Tuyết Không Đế biết vậy nên thấy không ổn, nàng rất rõ ràng Hỏa Tước Đế rất khó
dây dưa, "Không phải là người đổ xúc xắc sẽ hỏi sao?"
"Đúng, là ta hỏi mới đúng chứ." Xích Phong Đế phục hồi tinh thần
lại.
"Ngươi đoán trật lất, đến “điểm tâm” để ăn cũng không có." Đã mất tư
cách hỏi rồi.
"Ăn."
Tuyết Không Đế tùng hạ một hơi.
Như vậy kế tiếp sẽ do Tuyết Không Đế hỏi, và người bị hỏi chính là Hỏa Tước Đế,
Tuyết Không Đế hỏi đối phương chính là “Người ngươi thích là ai?”
"Thanh Y Hoàng!"
Hỏa Tước Đế trả lời không chút do dự.
Tuyết Không Đế cười khổ một tiếng, nàng đã quên, Hỏa Tước Đế là người từ trước
tới giờ không biết xấu hổ là gì.
“Thanh Y Hoàng hẳn là một Sinh Tử Cảnh bát trọng thiên Phong Đế Vương Giả a”,
Diệp Trần thầm nghĩ.
Chơi xúc xắc suốt một canh giờ thì tất cả mọi người không muốn chơi tiếp nữa,
Diệp Trần thật sự quá biến thái, không một lần nào đoán sai quá xa, như vậy còn
chơi thế nào nữa, đối với việc này, Hỏa Tước Đế tức đến nghiến răng.