Thái hậu đánh giá Võ Giai Y, so với bức họa ngày tuyển tú hôm đó thì quả thực tuyệt diễm hơn rất nhiều. Một tiểu mỹ nhân đôi mắt trong veo, nước da trong suốt, một thân cung trang màu tím không quá cầu kì, ngoại trừ chiếc vòng tay san hô cùng một cây trâm hồng ngọc bằng vàng trắng cố định tóc, trên người cũng không có trang sức khác.
Thái hậu mở miệng: "Đứng lên đi. Ai gia không có trách phạt ngươi, cũng không cần quy củ đến mức như vậy. Vũ Trúc, lấy tú đôn cho Võ tiệp hoa."
Thái hậu lại cười cười, điểm chú ý đặt tại cung trang cùng trang sức của Võ Giai Y.
"Võ tiệp hoa, ngươi vì sao lại ăn mặc đơn giản như vậy? Là chê đồ trong cung sao?"
Võ Giai Y lúc này đã ngồi xuống, nàng ta che miệng, ngượng ngùng cười: "Để thái hậu nương nương chê cười rồi. Là bởi vì tần thiếp muốn gặp ngài, lại nghĩ rằng ngài không thích y phục quá rực rỡ, sẽ làm chói mắt, mới mặc loại cung trang này."
Thái hậu khẽ cười một tiếng, liền hỏi: "Ngươi muốn cầu kiến ai gia?"
Võ Giai Y bỗng nhiên giảm nhỏ âm lượng: "Hồi nương nương, đúng là như vậy."
Thái hậu nhìn ra Võ Giai Y hơi bối rối, nhấp ngụm trà, chậm rãi hỏi, giọng như trấn an: "Ngươi muốn cầu kiến ai gia chuyện gì?"
Võ Giai Y một đôi mắt trong veo, bước về phía tâm điện, quỳ xuống.
"Nương nương thỉnh thứ tội tần thiếp mạo phạm. Tiểu cô nương như tần thiếp nhập cung, có chút lạ lẫm, trong cung lại mới xảy ra biến cố, khiến tần thiếp sợ hãi.."
Võ Giai Y ngập ngừng, vẫn lựa chọn tiếp tục mở miệng. Chỉ là, 'tần thiếp' trong miệng nàng bỗng chuyển thành 'tiện thiếp'.
"Cho nên tiện thiếp vốn muốn cầu kiến thái hậu nương nương ban cho một phật đường, ngày ngày cầu kinh niệm phật mong cho hoàng cung không có sóng gió, lại không hiểu cung quy, đã phạm lỗi."
Thái hậu quan sát đôi mắt của Võ Giai Y. Một đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần, cũng không có chột dạ chớp mắt. Nàng là đang nói thật!
Thái hậu giãn đôi mày lá liễu, câu môi: "Hảo. Ai gia cho phép ngươi. Thời điểm này chỉ cần ở trong sườn điện niệm kinh thỉnh Phật là được."
Võ Giai Y ngẩn ngơ, sau đó nghe một ma ma đằng hắng, giật mình, quỳ xuống tạ ơn. Kì thực nàng cũng không nghĩ sẽ nhanh chóng đến vậy.
Võ Giai Y thời điểm trở về, vô tình gặp Tôn Gia Kính. Nàng ta đến gặp thái hậu là diễn trò, bất quá gặp được hoàng thượng, chính là không ngờ tới.
"Tần thiếp gặp qua hoàng thượng. Hoàng thượng vạn an."
Tôn Gia Kính để nàng đứng dậy, liếc nhìn y phục trên người nàng, cảm thấy thực tò mò nàng hôm nay là có nhã hứng đi đâu. Võ Giai Y liếc nhìn sắc mặt hắn, cúi đầu bẽn lẽn mỉm cười: "Tần thiếp là vừa đi Vĩnh Thọ cung trở về, không chú ý thời gian lại ngẫu nhiên gặp hoàng thượng. Thỉnh hoàng thượng trách phạt."
Tôn Gia Kính có chút dở khóc dở cười, như thế này cũng trách phạt?
Nhưng rất nhanh, hắn liền nắm được trọng điểm trong lời nói của Võ Giai Y.
Võ tiệp hoa từ Vĩnh Thọ cung trở về?
"Nàng từ chỗ mẫu hậu đi?"
Võ Giai Y cúi người, khẽ khàng nói: "Hồi hoàng thượng, chính là như vậy."
Tôn Gia Kính sắc mặt hơi trầm. Hắn ban đầu có chút buồn cười, là không nhận thấy. Bất quá, nữ nhân này nói ngẫu nhiên gặp hắn, còn đòi trách phạt, không biết là cố ý hay vô tình, nhưng chính là làm hắn khó xử. Không chỉ như vậy, nhắc đến Vĩnh Thọ cung, xem ra là lấy mẫu hậu hắn ra làm lá chắn. Nữ nhân thông minh hắn hiểu, như Yến Bắc Nguyệt có chút lộ liễu, trước mặt hắn ít đề phòng, hắn liền dung túng nàng. Như Ngụy Huệ Nhụy, nàng cũng thông minh, nhưng không đi quá giới hạn tàn nhẫn, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đáng tiếc, Võ Giai Y này lại thể hiện mình thông minh hơn người, bị hắn nhìn ra như vậy, thực sự là thông minh bị thông minh hại.
Làm đế vương, dù cho là ai, cũng đều sẽ không mong muốn kẻ khác thông minh hơn mình, qua mặt mình.
Tôn Gia Kính có thể vì nhan sắc của nàng ta, cho nàng ta một chút sủng ái, cũng có thể vì gia tộc nàng ta, cho nàng ta một vị trí. Bất quá, nàng ta tước vị từ nay trở đi vô phương vượt quá tòng tam phẩm.
* * *
Sau khi Võ Giai Y rời đi, Tôn Gia Kính mới thể hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng ta đến Vĩnh Thọ cung làm gì? Lại nhìn dáng vẻ đó, không giống như là bị đuổi về.
Nghĩ như vậy, hắn sải bước đi về phía Vĩnh Thọ cung. Phương Lâm theo phía sau, liền đoán được, hắn đây là nghi ngờ Võ tiệp hoa. Yên ổn không muốn, gặp mặt đế vương còn cố tỏ ra hơn người, bây giờ thì thảm rồi.
"Nhi thần gặp qua mẫu hậu, mẫu hậu kim an."
Thái hậu thấy nhi tử đến, cũng rất vui vẻ, cười cười: "Hoàng thượng đến thật tốt quá. Mau ngồi đi. Hôm nay hoàng thượng có chuyện gì sao?"
Tôn Gia Kính ngồi xuống, thong thả nhấp một ngụm trà, mới nói: "Nhi thần đi qua, tiện đường ghé vào thăm. Còn có, giữa đường gặp phải Võ tiệp hoa, nàng từ chỗ mẫu hậu đi ra sao?"
Thái hậu cũng không giấu giấu diếm diếm, đem sự tình kể lại cho nhi tử, còn khen: "Đứa trẻ đó tâm địa cũng thực thiện lương, hiếm có trong hậu cung, lại không tranh với đời, hẳn sẽ yên ổn đến già."
"Mẫu hậu cho rằng nàng ta nói toàn bộ là sự thật?"
Thái hậu nhướn mày.
"Còn không phải sao? Nàng ta bộ dáng không chút chột dạ, đôi mắt lại trong veo không có toan tính, hẳn là nói thật."
Tôn Gia Kính lắc đầu.
"Mẫu hậu nên đề phòng. Văn Gia mẫu phi năm đó chính là đồng dạng dùng vẻ ngoài thiện lương của mình đánh lừa mọi người."
Thái hậu hơi nhíu mày.
"Diễn kịch tốt được như tiện nhân đó, có được mấy người?"