Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 27: Võ Giai Y cầu kiến thái hậu



Hoàng đế cười lạnh, đáy mắt âm u nhìn về phía thân ảnh hồng đào kia: "Ngươi nói trẫm phải minh giám như thế nào? Bày ra trò này là ngươi, thuốc độc cũng là ở chỗ ngươi? Ngươi nói xem trẫm phải làm sao đây, Lý Phương?"

Huệ phi mồ hôi chầm chậm chảy, hốc mắt có chút đỏ, dập đầu.

"Hoàng thượng, thỉnh ngài minh giám. Thần thiếp bị người ta hãm hại."

Tôn Gia Kính mỉa mai kéo khóe miệng.

"Ồ? Vậy ngươi nói xem, ai hãm hại ngươi?"

Tôn Gia Kính liếc nhìn Huệ phi, lạnh lùng nói: "Ngươi có bị hãm hại hay không trẫm không cần biết. Bất quá, ngươi ghen ghét quý phi, bôi nhọ danh dự Ngưng Hương cung, làm mất thời gian của trẫm, trẫm giáng ngươi tuyển thị, phạt bổng lộc một năm, cấm túc nửa năm chép kinh sám hối."

Đến thời điểm này, Huệ phi cư nhiên nhận ra nàng ta mắc bẫy, vẫn là phải cắn răng, quỳ xuống khấu đầu tạ hoàng thượng khai ân.

* * *

"Ngươi nói sao?"

Yến Bắc Phương đang thích thú mân mê một bộ đồ trang sức chất liệu vàng ròng, nghe Tâm Ly nói, đặt bộ trang sức xuống, hoảng hốt hỏi. Nhưng rất nhanh, nàng ta khôi phục thần thái điềm tĩnh bình thường, giống như mình không hề liên quan vậy.

"Huệ.. Lý nương tử không thành công, còn bị hoàng thượng giáng chức?"

"Quả đúng là như vậy, nương tử. Nàng ta bị giáng xuống bát phẩm tuyển thị, dọn vào ở Chỉ Nghi các trong Lạc Tiên điện."

Yến Bắc Phương trào phúng kéo khóe miệng. Người tỷ tỷ kia của nàng, đúng thật không dễ hạ bệ mà. Lý Huệ phi có ngày hôm nay, nếu nàng không cẩn thận hơn một chút, khả năng cao sẽ trở thành Lý Huệ phi thứ hai.

Lục Hải Linh khẽ nhăn mày, vòng bạc ngân trâm bạch sắc bị nàng ta thô bạo ném sang bên cạnh.

"Chẳng phải bản uyển dung nói là đem thuốc kia chia đều các vị trí trong Lạc Oanh cung sao? Vì cái gì bây giờ lại biến thành một mình chính điện Lạc Oanh cung là có?"

Tề Anh cùng với Khởi La hành lễ, sắc mặt hơi trầm nói: "Nương tử, nô tì xác thực đã chia đều chính điện Lạc Oanh cung, Tề An điện cùng Lạc Tiên điện, không biết vì sao bây giờ lại biến thành như vậy."

Lục Hải Linh nhàn nhạt nhìn Tề Anh, chỉ yên lặng không nói gì. Nàng vốn là muốn kéo cả Lạc Oanh cung xuống nước, lại chỉ có một Lý tuyển thị trúng tên, bất quá hiện tại hoàng thượng đang cảnh giác, nàng chính là không thể xuống tay lúc này.

"Ngươi tuy làm hỏng việc, vẫn không ảnh hưởng đến Chiêu Hạ điện, liền đem bỏ chuyện này ra sau đầu. Khoảng thời gian, tốt nhất là ngoan ngoãn yên phận, đừng gây động tĩnh gì để hoàng thượng nghi ngờ."

"Nô tì đã rõ. Tạ nương tử dạy bảo."

Lục Hải Linh gật đầu hài lòng, đi đến bên giường quý phi, nghiêng người dựa vào, đôi tay mềm mại ưu nhã rút xuống một cây trâm ngân quang, đưa cho Tề Anh, lại lấy xuống một đóa hoa vàng khảm trân châu đưa cho Khởi La.

"Các ngươi trung thành, ta liền không bạc đãi, đi theo ta hưởng vinh hoa. Còn nếu có tâm tư khác, liền ghi nhớ, người nhà các ngươi đang ở trong tay Lục phủ."

Tề Anh cùng Khởi La hành lễ, miệng nói tuân mệnh, đôi mắt lại không dấu vết tỏa ra hàn quang. Người nhà, Lục Hải Linh nhắc đến, không những không làm các nàng an phận hơn, lại còn khiến các nàng lòng hận thù mãnh liệt hơn.

Đe dọa, rồi cũng sẽ có một lúc bị phản tác dụng.

Mái ngói tráng men lặng lẽ chìm trong không khí yên tĩnh uy nghiêm mà tịch mịch của chốn hoàng cung. Bên trong cung thái hậu, Lâm ma ma nhẹ nhàng quạt cho thái hậu, mà thái hậu không chỉ an tĩnh dưỡng thần, mà còn giống như đang suy nghĩ gì đó.

Bên ngoài Vĩnh Thọ cung có chút ồn ào, một vị ma ma đang đem chén đùi gà rán mỡ xuống, cau mày nhìn ra bên ngoài. Việc cung nữ dâng lên thức ăn có quá nhiều mỡ vốn cho thái hậu đã khiến bà không vui, lại còn có chuyện ở bên ngoài, khiến bà ta không khỏi tức giận. Trái lại, Lâm ma ma từ tốn phân phó: "Chiêu Đệ, ngươi ra ngoài, nhìn xem chuyện gì xảy ra? Đừng chậm trễ làm mất nhã hứng của thái hậu nương nương."

Cung nữ tên Chiêu Đệ vâng dạ một tiếng, xoay người bước ra cửa điện. Không lâu sau, nàng ta trở lại, sắc mặt u ám, thái hậu nhìn thấy như vậy, bỗng nhiên mở miệng: "Bên ngoài có cái gì?"

Chiêu Đệ hành lễ, không có nửa điểm cười, âu sầu nói: "Hồi nương nương, là Võ tiệp hoa đến nói muốn cầu kiến, bị cung nhân canh gác cự tuyệt, nói nàng không phải tứ phẩm liền không được gặp. Võ tiệp hoa cũng không năn nỉ khóc lóc gì, là định quay về, bất quá đám cung nhân bên ngoài nhìn thấy nàng dễ dãi, liền ỷ vào đó bàn luận chuyện của nàng."

Thái hậu nhướn mày: "Sau đó?"

"Sau đó, tiểu cung nữ bên cạnh Võ tiệp hoa đánh người của chúng ta."

"..."

Thái hậu trầm mặc một lúc, xem ra Vĩnh Thọ cung phải thanh tẩy lại nhân thủ một lượt nữa rồi. Thấy chỗ Võ tiệp hoa hoàng thượng ít đến, lại thấy nàng ta hiền lành nhu nhược, liền muốn làm gì thì làm sao? Quên mất vừa rồi nàng ta chính là được thăng lên nửa phẩm? So với Yến dung hoa tuy kém hơn, bất quá vẫn là cao hơn đám phi tần không được thăng lên kia, còn có cao hơn một đám cung nữ thái giám thấp hèn ngu xuẩn.

Thái hậu nhàn nhạt nhìn Chiêu Đệ, nói: "Cho Võ tiệp hoa vào."

Sau đó lại quay sang Lâm ma ma: "Đám cung nhân ngoài đó, sau khi Võ tiệp hoa trở về liền đem đi Thận Hình ti."

Chiêu Đệ ra ngoài, không lâu sau đã dẫn theo một nữ nhân đi vào. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài điện lọt vào bên trong, mông lung chiếu lên kia một trương hoàn mỹ trên mặt Võ Giai Y.

"Tần thiếp Võ tiệp hoa Võ thị, tham kiến thái hậu. Thái hậu nương nương thiên tuế."

Thái hậu nhìn Võ Giai Y, liền nhìn ra nàng một bộ dạng rụt rè, còn chưa kịp nói gì, đã nghe nàng ta giành nói trước: "Tần thiếp mạo phạm đến Vĩnh Thọ cung, cũng quên mất cung quy phi tần tứ phẩm trở lên mới được diện kiến. Là Giai Y không đúng, thỉnh nương nương trách phạt."