Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 29: Lòng trung thành của Hinh Nhi



Tôn Gia Kính có vẻ không đồng tình.

"Mẫu hậu, không có được bao nhiêu người, không phải là không có."

Thái hậu không hiểu tại sao nhi tử lại ngoan cố cứng đầu như vậy, cứ khăng khăng nghi ngờ một tiểu phi tần, thở dài: "Được, mẫu hậu sẽ cẩn trọng. Ngươi yên tâm đi."

Tôn Gia Kính nghe như vậy, lại biết mẫu hậu mình nếu không làm sẽ không nói, lòng mới có chút an tâm, sau đó nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu hậu không xử phạt cung nữ kia sao?"

"Ngươi nói cung nữ nào?"

"Cái tiểu cung nữ bên cạnh Võ tiệp hoa."

Thái hậu thở dài.

"Nàng ta cũng chỉ vì chủ tử mới thất thố, đắc tội ai gia. Ngươi khoan dung một chút, đừng tính toán chuyện này."

Tôn Gia Kính cười lạnh, lòng thầm khinh bỉ Võ Giai Y làm cách nào thôi miên mẫu hậu thành cái dạng này, đối thái hậu nhìn thẳng, ngoài mặt dở khóc dở cười: "Mẫu hậu nghĩ nhi thần tính toán với một tiểu cung nữ?"

"Ta đương nhiên không phải. Bất quá, nói như vậy, bởi vì không muốn ngươi trách phạt nàng. Dù sao, lỗi ban đầu là của người trong cung của ta."

"Mẫu hậu định xử lí bọn hắn như thế nào?"

Thái hậu cười nhạt.

"Nô tài như vậy, tốt nhất là đưa đi Thận Hình ty."

Tôn Gia Kính sắc mặt có chút âm trầm, giống như đang tính toán.

* * *

Cây cối xanh miết, dây leo tươi tốt quấn quanh cành cây, Tôn Tình Thiên một mình tản bộ sau Lạc Tiên viên, tâm trạng vẫn không chút nào tốt. Nàng ta vẫn còn mải nghĩ về cái chết của Điềm Điềm.

Tôn Tình Thiên đưa tay vịn vào một cành cây, chau mày khi nghe âm thanh lao xao ở phía trước. Một đám cung nữ thái giám không lo làm việc, lại cứ tụ tập cùng nói chuyện phiếm, xem ra là nàng còn chưa mạnh tay.

Tôn Tình Thiên bước đến gần, định cho đám cung nữ thái giám kia một bài học, lại nghe một tiểu thái giám có cái mũi hơi khoằm nói: "Hinh Nhi, có thật không? Ngươi đừng có nói bậy nha, vạn nhất không phải Lục nương tử làm, chúng ta nói lung tung, sẽ bị phán tội."

Tôn Tình Thiên cau mày, tại sao lại có Lục uyển dung ở đây? Nàng ta đầu tiên là nghĩ tới đám cung nhân này do Lục Hải Linh sắp xếp vào, sau đó liền dừng chân, muốn nghe xem cái tiểu cung nữ kêu Hinh Nhi kia định nói cái gì.

"Sao mà ta có thể nói bậy được chứ? Chính mắt ta nhìn thấy cùng nghe thấy bọn họ nói chuyện, Điềm Điềm.."

Nghe đến tên Điềm Điềm, Tôn Tình Thiên gần như không khống chế được nữa. Nàng ta dẫm lên lá cây, xông ra quát lớn.

"Ngươi vừa mới nhắc đến ai?"

Nghe có tiếng người, đám cung nữ thái giám đều giật mình hoảng hốt, đặc biệt là cái cung nữ kêu Hinh Nhi. Tôn Tình Thiên đáy mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám người vội vã quỳ xuống kia, hỏi lại một lần nữa: "Các ngươi vừa mới nhắc đến ai?"

Tiểu cung nữ kêu Hinh Nhi run rẩy, vẻ mặt đặc biệt sợ hãi, bất quá đám thái giám cung nữ kia đều đồng loạt đưa mắt nhìn nàng, ý muốn nàng làm con tốt thí, đứng ra thay bọn họ hứng chịu cơn thịnh nộ của chủ tử.

Hinh Nhi rốt cuộc dập đầu, giọng nói nghẹn ngào như xen lẫn nước mắt: "Hồi chủ tử, nô tì kêu Hinh Nhi, chính là biết được một chút về chuyện của Điềm Điềm."

Tôn Tình Thiên vốn là huyết thống hoàng gia, được giáo dưỡng theo kiểu quận chúa từ nhỏ, ở nàng ta lộ ra một khí chất uy nghiêm mà các phi tần đều không có được, khiến cung nhân đối nàng ta có chút sợ hãi.

"Nói cho bản quý tần biết, ngươi làm cách nào biết được chuyện của Điềm Điềm?"

Hinh Nhi xem ra đã không còn khống chế được niềm sợ hãi nữa, bật khóc. Ngay sau đó, nàng ta lại bị ánh mắt Tôn Tình Thiên dọa sợ, đành nói trong tiếng nấc: "Hồi nương tử, nô tì ngày thường rất thân cận Điềm Điềm. Đột nhiên thấy nàng biến mất, lại không thấy ma ma nào nhắc đến nàng lười biếng gì đó, chủ tử cũng lại biết mặt nàng nhưng không có hỏi về nàng.."

Tôn Tình Thiên lười nghe nàng ta dông dài nguyên nhân, thiếu kiên nhẫn cắt ngang, để Hinh Nhi nói vào trọng điểm: "Cho nên?"

"Cho nên hoặc là nàng đã chết, hoặc là trốn đi. Bất quá hoàng cung nghiêm ngặt, nô tì cả gan nghi ngờ vế trước."

Tôn Tình Thiên cau mày.

"Còn Lục uyển dung là chuyện gì?"

Hinh Nhi không những chần chờ, đầu còn hơn ngẩng lên, mắt cẩn thận đảo xung quanh một lượt, vẫn là không an tâm, sợ sệt nói: "Nương tử, tai vách mạch rừng, chuyện này nếu bị người ở cung khác nghe được, khẳng định nói được thóp chúng ta."

Tôn Tình Thiên cười nhạt.

"Lúc ngươi ở chỗ này ồn ào nói cho kẻ khác, không sợ cung khác nghe thấy?"

Hinh Nhi chực muốn khóc nữa, cắn môi lo sợ nói: "Nương tử tha tội. Là do nô tì bát quái, não mới nhất thời trở nên ngu ngốc. Hinh Nhi sẽ không dám nữa."

Lại còn dập đầu một cái.

Mặt Tôn Tình Thiên vẫn không chút nào biến đổi, lạnh nhạt ra lệnh cho đám cung nhân kia lui đi, sau đó dẫn Hinh Nhi đi về nhã thất của nàng.

Theo Tôn Tình Thiên tiến vào nhã thất, Hinh Nhi mắt tò mò nhìn quanh, không khỏi cảm thán đúng là gần nhã thất của chủ tử, cây cối so với mấy chỗ khác xác thực đẹp mắt hơn, dây leo được chăm sóc tốt, mọc lên nhiều, tràn lên bám vào tường sinh trưởng, rồi buông xuống so le không đồng đều. Hinh Nhi nuốt xuống nước bọt, trong một khoảnh khắc đầu nàng lóe lên suy nghĩ quá phận.

Nhưng rất nhanh lại tự dập tắt.

Nàng chính là một lòng trung thành, chỉ muốn cả đời phục tùng chủ tử, làm trâu làm ngựa, sẽ không thẹn với tâm, chết vì chủ tử cũng là một kiểu vinh quang, nàng nhất định không có hối hận.