Huỳnh Anh cắn cắn môi dưới, bỏ dở câu nói.
Lưu Linh Vân trừng mắt nhìn Huỳnh Anh.
"Huỳnh Anh, vậy ngươi hảo hảo nhìn xem một chút, một nha hoàn thông phòng sau khi hoàng tử đăng cơ sẽ được nằm ở vị trí gì? So với cung chính làm một nửa chủ tử kia, được thăng lên quý nhân chính là vinh hạnh của ta. Lại nói, tuyển tú ngươi có thấy quý phi, Hiền phi cùng Huệ phi được tấn thăng phân vị."
Huỳnh Anh ủy khuất kêu lên, lại không có quỳ xuống.
"Tiểu chủ, nô tì là muốn tốt cho ngài."
Lưu Linh Vân cười lạnh.
"Còn không phải nếu ta tốt, ngươi theo ta sẽ được tốt sao? Huỳnh Anh, ta có phải đã quá dễ dãi ngươi? Địa vị quý nhân nếu không tính nha hoàn làm việc nặng, chẳng phải có bốn cung nữ sao? Ngươi nếu sau này tiếp tục như vậy, ta đem Thanh Nhạc đối ngươi đổi vị trí."
Huỳnh Anh trong lòng thầm kêu không ổn, lại biết tính chủ tử nhà mình nói được làm được, bộp một tiếng quỳ xuống.
"Là Huỳnh Anh quá phận, thỉnh chủ tử trách phạt."
Lưu Linh Vân phẩy tay, cho nàng đứng lên, dặn dò:
"Chuyện hôm nay là chỉ có ta và ngươi biết được. Vạn nhất có người nghe thấy, ta cũng không cứu được ngươi. Huỳnh Anh, nên nhớ, thâm cung sâu như biển, không thể để người khác nắm được nhược điểm."
Huỳnh Anh ngoan ngoãn gật gật đầu.
Huệ phi lúc đến Vĩnh Thọ cung vẫn là tương đối sớm, trong điện đã thấy Hiền phi đang ngồi ở đó thưởng thức ly trà mạt lị hoa (1), khóe mắt loan loan bước tới.
"Hiền phi tỷ tỷ đến thật sớm nha. Muội muội như vậy vẫn là đến sau tỷ."
Triệu Viên Viên liếc nhìn Huệ phi, nhàn nhạt cười.
"Muội muội nói quá. Là hôm nay ta dậy quá sớm, không có việc gì làm liền trang điểm cùng đến thỉnh an sớm một chút."
Huệ phi đáy mắt không dấu vết hiện lên một tia khinh bỉ, liếc qua lưỡng bả đầu (2) của Hiền phi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hiền phi cười nói chuyện phiếm.
"Tỷ tỷ có nghe qua Yến phương dung?"
Hiền phi gật đầu.
"Bổn cung đương nhiên có nghe qua. Nàng là tài nữ trứ danh kinh thành. Ngô, đáng tiếc.."
Hiền phi không nói nữa, cúi xuống xem vạt áo của mình. Còn về đáng tiếc cái gì trong lời nói của nàng. Chẳng phải là Yến Bắc Phương chui ra từ bụng của một di nương sao?
Hiền phi không phải người nói chuyện quá nhiều, ngẫu nhiên cùng Huệ phi phụ họa vài câu, rốt cuộc khiến mấy cái đề tài đều bị cắt đứt. Mà lúc đó, ngay cửa đại điện một tinh tế giai nhân tiêu sái bước vào. Nàng mặc một thân tà khâm nhu váy hồng nhạt, trên đầu sáu cái kim ti toàn bát bảo trâm, vòng eo yêu kiều được buộc lại bằng đai lưng thêu chỉ bạc, tóc đen rơi ở bên tai, một mực rũ xuống đến trước ngực, nhìn tuy như là che giấu kì thực rất dễ chú ý.
"Hiền phi muội muội cùng Huệ phi muội muội đến thực sớm. Bổn cung nghĩ mình đi đã là sớm, không ngờ được chính là muộn nhất đâu."
Huệ phi cười to.
"Nào có, quý phi tỷ tỷ đừng nói quá. Bọn muội chỉ là vừa mới đến, ngẫu hứng tán gẫu vài câu, đã thấy thái giám thông truyền tỷ tỷ đến."
Ngụy Huệ Nhụy cười cười, ngồi xuống trước Hiền phi, ân cần hỏi thăm vài câu đợi thái hậu nương nương đến. Thái hậu nhìn cũng không phải quá lớn tuổi, không mặc cung trang thái hậu, đơn đơn giản giản mặc tề ngực nhu váy màu ngọc trai, thân mình có vẻ thập phần mạn diệu, một chút cũng không mập mạp.
Ba vị phi tần đồng loạt đứng dậy thỉnh an bà. Thái hậu trên mặt nhu hòa mấy phần, phất tay ngồi xuống vị trí chính điện, miệng cong lên.
"Miễn lễ."
Sau tiếng tạ ơn, cả điện cũng chìm vào tĩnh lặng. Thái hậu mở đề tài, quan tâm nhìn Hiền phi.
"Hiền phi mới hôm trước nhiễm phong hàn, hôm nay liền đỡ hơn một chút?"
Hiền phi nhàn nhạt cười, không siểm nịnh không vô lễ.
"Đa tạ nương nương quan tâm. Cũng chỉ là chút phong hàn, làm phiền đến nương nương, thần thiếp thực sự có tội."
Thái hậu xua tay.
"Đứa nhỏ này quá khách khí rồi. Ngươi lòng một mảnh hiếu tâm, bị bệnh vẫn đi thỉnh an, lại thường xuyên chép kinh cầu phúc cho ai gia, ai gia đều biết. Có ngươi ở bên cạnh hầu hạ Kính nhi thật hạnh phúc đâu."
"Thần thiếp không dám."
Hiền phi vội vàng đứng dậy hướng thái hậu thi lễ một cái, sau đó tiếp tục nói:
"Có thể được ở bên cạnh hầu hạ hoàng thượng, là vinh hạnh của thần thiếp."
Khiêm cung nhưng không quên quy củ, lại bình tĩnh không thẹn thùng.
Thái hậu cười rộ lên.
"Đứa nhỏ này càng ngày càng biết ăn nói nha."
Huệ phi khăn tay cũng đã sắp bị vò nát. Không nói hoàng thượng, quý phi cùng thuyền với Hiền phi, vì cái gì ngay cả thái hậu cũng yêu thích Triệu Viên Viên?
"Tiểu chủ, tiểu chủ.."
Huỳnh Anh lao đến bên cạnh Lưu quý nhân đang nôn khan không ngừng, hoảng hốt kêu nàng. Thanh Hi các rất mau loạn thành một đoàn. Bất quá, Thanh Nhạc lúc đó vừa từ Ngự Thiện phòng đem điểm tâm hoa hồng về cho Lưu Linh Vân, rất nhanh hiểu ra, hô lớn:
"Còn đứng đó làm cái gì? Mau, mau đi gọi thái y cho tiểu chủ!"
(1) Trà mạt lị hoa: Trà hoa nhài
(2) Kiểu tóc đem toàn bộ tóc vấn lên đỉnh đầu rồi sử dụng một cây trâm làm khung, đặt ngang đầu, sau đó phân từng nhúm tóc vấn lên cây trâm từng lớp từng lớp, phần tóc thừa ở phía sau được tạo thành đuôi phía trên gáy, như vậy có thể khiến cho cổ của người phụ nữ có cảm giác dài hơn, càng lộ vẻ đoan trang, phổ biến nhất vào thời nhà Thanh.