Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 2: Mỗi người một tham vọng



Huệ phi đang đùa nghịch với con mèo sư tử của nàng ta, một cung nữ bước vào, tiến tới nói nhỏ bên tai nàng ta một chút. Huệ phi bỗng buông con mèo ra, sắc mặt trầm đi nói:

"Bổn cung đã biết. Ngươi lui xuống đi."

Đêm nay Tề An điện hẳn là sẽ kinh hỉ đi. Chính điện Lạc Oanh cung nàng, không biết ngày mai sẽ có thêm bao nhiêu cung nữ thái giám sang đó nịnh nọt đâu.

Tâm Ly ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong động lòng người, bóng cây thoắt ẩn thoắt hiện trên tấm rèm cửa màu biếc. Nàng vẫn chưa thấy bóng ngự liễn (1). Tâm Dao đang vấn cho chủ tử một kiểu tóc kim diệp quan (2), trên đầu chỉ cài một bộ diêu (3) vàng đính ngọc trai. Tâm Dao không muốn lúc sau chủ tử lăn lộn quá nhiều, sẽ bị trang sức làm vướng, nên chỉ cài cho nàng một bộ diêu.

Yến Bắc Phương mặc váy ngắn màu trắng sữa, bên ngoài là váy lụa mỏng màu bạc, kết hợp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen nháy tựa trân châu đen, thực sự là một tiểu cô nương khả ái.

"Nương tử, thấy ngự liễn rồi."

Tâm Ly cao hứng kêu lên. Yến Bắc Phương ra hiệu nàng thu liễm lại một chút, nhưng chính bản thân cũng không thể kìm được khóe môi đang cong lên. Nàng khoác tạm áo choàng, bước nhanh ra ngoài nghênh đón hoàng thượng.

Mà trong lúc này, bên Ngưng Ngọc điện, Yến Bắc Nguyệt vẫn nhàn nhạt thưởng thức trà, không có lấy một cử chỉ phẫn nộ về muội muội nàng. Yến Bắc Nguyệt sau khi nghe Hương Lan nói chuyện, rút ra một cây trâm hoa thưởng cho nàng, hài lòng nói.

"Chính là không ngờ nương lại lo chu toàn như vậy. Hôm sau ngươi giúp ta chuyển một bức thư cảm tạ cho nàng."

"Hoàng thượng, ngài đã ăn tối? Chỗ tần thiếp có bánh kim hoa nướng thực ngon lúc chiều Ngự Thiện phòng đưa đến, ngài muốn thưởng thực một chút?"

Tôn Gia Kính có vài phần thiện cảm với Yến Bắc Phương. Hắn trước giờ sủng hạnh, đám nữ nhân kia chỉ có nghĩ nhanh nhanh trèo lên nhuyễn tháp mà buông mành (4), không có nghĩ xem hắn như thế nào, có đói hay không, có muốn ăn chút gì hay không.

Tôn Gia Kính lắc đầu, sắc mặt có phần xán lạn hơn.

"Hôm nay trẫm ăn tối có hơi nhiều một chút, lúc nãy Phương Lâm đưa đến cho trẫm một đĩa hạt phỉ ngào đường, trẫm còn không muốn ăn đâu."

Yến Bắc Phương lúc này đặc biệt vui vẻ, nàng cười.

"Phương thái giám lo lắng thật chu toàn."

Phương Lâm hắn là tổng quản bên cạnh hoàng thượng, là đại biểu cho hoàng thượng. Cho hắn một lời khen đương nhiên không lỗ.

Ngược lại là nàng, đứng ở nơi gần cửa sổ, ánh trăng chiếu qua, vốn là cực kỳ đẹp, bây giờ môi cười như vậy, khuôn mặt non nớt kia lại thêm vài phần trong sáng uyển chuyển, khiến người ta như muốn đui mù. Tôn Khải sắc mặt hơi đổi, khóe miệng lộ ra nụ cười, trong đầu tính đến chuyện chính.

Mặt trời đã lên nhưng ánh nắng giống như bị tơ liễu bao phủ, điểm chút mờ nhạt lại kết hợp quang cảnh hiu quạnh của cung cấm. Yến Bắc Phương mơ màng tỉnh dậy, nàng một lát nữa hoàng thượng thức dậy, sẽ phải hầu hạ hắn thay y phục. Còn có, tuy phẩm vị chưa đủ để có thể đi thỉnh an, nhưng chút nữa, còn phải nhìn một đám nữ nhân hậu cung thảo mai đến cười nói chúc mừng. Nghĩ đến, liền thực đau đầu.

Mặt trời đã lên cao hơn, Tôn Gia Kính hắn rốt cuộc tỉnh dậy, Yến Bắc Phương hầu hạ hắn thay y phục, sau đó để hắn rời đi, mới dám cởi bỏ lớp mặt nạ giả tạo mà mình phải đeo từ tối hôm qua đến bây giờ. Nàng buông người xuống nhuyễn tháp, yếu ớt gọi Tâm Ly nấu nước tắm.

Tôn Gia Kính như vậy mà mới chỉ có một nữ nhi! Nàng như thế nào cũng tin không được. Đêm hôm qua, sau cái lớp mặt nạ đỏ bừng e lệ kia, nàng thực muốn hung hăng mắng hắn một trận. Nàng gạt bỏ lời của di nương ra ngoài, trực tiếp nghĩ muốn làm một thất sủng phi tử.

Huệ phi mặc một thân cung trang màu vàng nhạt, mái tóc đen tuyền dùng hai chiếc sai (5) hoàn cài ở phía sau thành một búi tóc đơn giản, ngồi liễn đi cung thái hậu thỉnh an. Việc Yến Bắc Phương thị tẩm không có gì bất ngờ đối với phi tần trong cung. Bất quá Huệ phi giống như bị đánh vào mặt, cung nữ tam đẳng bên chính điện Lạc Oanh cung đã chạy sang nịnh nọt bên kia Tề An điện ngay từ lúc ngự liễn còn chưa thấy.

Huệ phi vén mành tơ xuống, hạ giọng hỏi Thanh Linh đi bên cạnh:

"Cung nữ kia đã xử lí tốt?"

Thanh Linh không dấu vết gật đầu.

Huệ phi thả mành, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lạc Oanh cung của nàng nhất định không thể chứa những cung nhân không an phận như vậy, sơ sót lại càng nhất định không thê có.

Còn cái Yến Bắc Phương kia, "quà chúc mừng" cũng đã gửi đến cho nàng ta. Nàng tốt nhất nên hảo hảo yên phận làm phi tần, đừng mơ tưởng đến cái gì cao xa. Nếu không, cũng đừng trách Lý Phương nàng độc ác.

Thanh Hi các của Lưu quý nhân, cung nữ Huỳnh Anh vừa giúp Lưu Linh Vân chỉnh trang y phục, vừa luôn miệng thay chủ tử bất bình.

"Tiểu chủ, hoàng thượng cũng thật bất công. Ngài hầu hạ ngài ấy lâu như vậy, tuyển tú đáng ra phải là thăng phân vị. Còn có, tú nữ mới vào cung được phân đến các sườn điện trong cung, bất quá hậu cung phi tử ít, các nàng như vậy chẳng phải được ở cả một điện sao. Còn tiểu chủ ngài.."

(1) Ngự liễn: Kiệu của vua

(2) Một kiểu tóc búi vòng cung

(3) Diêu (珧): Ngọc trai, Nguyệt thấy cũng có nơi dịch là trâm.

(4) Ý nói lên giường

(5) Sai (釵): Giống như trâm