Lạc Vào Tiểu Thuyết Làm Quần Chúng

Chương 22



Sau buổi nói chuyện hôm đó, giữa hai người gần như không có bí mật, sáng sáng mỗi khi thức dậy An An sẽ đi dạo một vòng quanh ngự hoa viên, sau đó sẽ xuống bếp cùng mấy ngự trù nấu một vài món đợi khi thái tử về hai người cùng ăn, mấy hôm nay cũng không thấy Hải Châu và Nguyệt Hoa đến phủ, từ hôm thưởng nguyệt đến nay họ không gặp lại nhau, An An đang bận làm món trứng ốp la ăn kèm rau cải thì nghe tiếng Nguyệt Hoa từ xa.

- An An, An An ơi! Ta có thứ này hay lắm cho muội xem nè.

An An giao lại cho Xảo Nhi cô bước ra khỏi phòng bếp đã thấy Nguyệt Hoa cùng nhị vương gia đang cầm trên tay một cạp lồng đựng bánh, cô còn đang thắc mắc thì Nguyệt Hoa đã nắm tay cô đi đến bên cái bàn gần đó ngồi xuống, cô ấy đẩy dĩa bánh qua cho An An, nhìn giống bánh trung thu và bánh dẻo, cô đưa mắt nhìn hai người bọn họ rồi nói:

- Bánh do ai làm trông hấp dẫn quá vậy, mà hai người nha dạo gần đây tình trông bể tình nhé!

- Của một người lái buôn ở Thổ Phồn mang sang đây, muội ăn thấy thế nào! Nếu không có gì thay đổi, có thể bọn ta định cuối thu sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng còn phải đợi đại hôn của muội nữa, nếu muội cưới sớm thì bọn ta sẽ sớm hơn chút nữa.

An An nghe nói cô cũng giật mình, hii cô cười trừ, rồi nói:

- Đám cưới là việc cả đời người, muội cần suy nghĩ và chuẩn bị nhiều thứ lắm!

Nguyệt Hoa nắm tay cô rồi nói:

- Ta thấy thái tử rất yêu muội, hãy sống theo trái tim mình mách bảo! Muội ăn thấy bánh thế nào nè?

- Um. Ăn cũng tạm ổn, loại bánh này đối với nơi này ăn ngon nhé, với lại có thêm một tách trà nóng nữa là bao ngon!

Mấy người bọn họ vừa ăn vừa đàm đạo thì thái tử cũng vừa về đến, nhập vào cùng mọi người. Hai người đàn ông có nhiều chuyện để nói với nhau, còn hai đứa con gái An An thì bàn về tùm lum chủ đề, Nguyệt Hoa nắm tay cô khẽ nói:

- An An, muội nên cẩn thận chỗ Hải Châu nhìn cô ấy có vẻ ngây thơ nhưng thực chất không phải vậy đâu! Muội phải tin ta, ta sẽ không hại muội.

An An biết rất rõ, đơn giản vì cô là tác giả của bộ tiểu thuyết này, bọn họ ngồi ăn và đàm đạo đến giữa trưa, Nguyệt Hoa đòi ở lại dùng cơm cùng An An và thái tử rồi mới chịu ra về, vì có rất nhiều món mới lạ mà cô chưa từng được ăn. Bọn họ hẹn sáng mai sẽ cùng nhau đi lên chùa Hành Pháp để lễ phật, vừa hay tam vương gia đến có việc, vậy là đi lễ chùa lần này có cẩn tam vương gia và Hải Châu.

Sáng hôm sau, khi An An và thái tử ra cửa đã thấy Hải Châu đứng chờ sẵn ở xe ngựa, An An vẫn vận y phục nam nhân, cô thích đồ nữ nhân khi ra ngoài rất phiền phức, sau một lúc đấu tranh tư tưởng cùng thái tử rốt cuộc cô cũng mặc được y phục nam nhân. Hải Châu muốn đi cùng hai người bọn họ, nhưng thái tử đã gạt ngay ý định đó, gọi A Nhất đánh thêm một chiếc xe ngựa nữa! Hải Châu đành ngoan ngoãn lên xe rời đi. An An vừa vào trong xe đã bị ai đó tập kích ôm ngồi gọn trên đùi của y, rồi nói:

- Nhìn mặt của nàng kìa, bỏ ngay vẻ mặt đó đi. Ta đã đưa nàng ta qua xe khác rồi.

An An cười khổ, nữ chính ơi sao ngày càng trơ trẽn vậy, haiza... đặc nụ hôn thật sâu lên môi cô, thái tử lại nói:

- Nàng chỉ giỏi làm khổ ta thôi! Nhanh nhanh đón nàng về phủ, lát nữa ta có chút việc với trụ trì nàng đi dạo cùng Nguyệt Hoa và nhị đệ. Không nỡ xa nàng chút nào!

Một ngôi chùa rất lớn nằm ở giữa núi, phong cảnh hữu tình, bên cạnh là một dòng suối chảy róc rách nghe rất vui tai, An An cùng thái tử đi vào trước gặp một vị hòa thượng, ánh mắt của sư nhìn cô có chút khác lạ, rồi ông quay sang nói với thái tử:

- Thái tử, ngài có thể cho ta nói chuyện riêng với vị cô nương này không!

Thái tử nhìn An An khẽ gật nhẹ đầu, An An nhìn vị hòa thượng rồi bước theo, thái tử vuốt nhẹ tóc cô rồi nói:

- Không sao đâu! Ta ở đây đợi nàng!

An An đi theo sư trụ trì đến bên một cây đa lớn, ngài ấy nhìn cô hồi lâu rồi nói:

- Tiểu cô nương, hình như cô đi lạc tới đây? Cô đang lạc vào một vòng lẩn quẩn!

An An nhìn ông rồi khẽ cười nói:

- Ngài biết ta không phải người nơi này? Vậy ngài có thể giúp ta trở về hay không?

- Cô nương đã đến được đây, âu cũng là duyên số! Mệnh số cô chưa tận, duyên đến thì nên kết, hết duyên thì nên buông. Về sau hãy cẩn thận với những người bên mình, vạn vật có thể thay đổi, con người cũng vậy không nên quá tin tưởng!