Edit + beta: Điệp Vũ Hóa Phong Lâm
- -------------------------------------------------------------
Thời điểm nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Bạch Nhạc Thủy cả người đều ngây ngốc cả ra, hắn cái gì cũng chưa làm mà, như thế nào cô bé kia lại bị đào thải ra khỏi trò chơi?
"Từ từ, chẳng lẽ bị bị dọa té xỉu như thế kia cũng có thể bị đào thải sao?" Bạch Nhạc Thủy kinh ngạc hỏi.
1069 trả lời một cách đương nhiên: "Đương nhiên là không. Nhắc lại lần nữa, đây là escape game, trường hợp bị bắn ra khỏi trò chơi chỉ có 'tử vong' mà thôi, quỷ không thể trực tiếp công kích người chơi, đều là gián tiếp làm người chơi vào nguy hiểm sau đó khiến họ bị loại mà thôi, cũng chính là trợ công á. Ký chủ ngài đem người chơi dọa cho hôn mê, thế là liền tạo cho BOSS cơ hội ra tay. Trong qua trình người chơi bị đào thải, quỷ chỉ cần ra chút lực đều sẽ trở thành công huân được tổng kết sau khi kết thúc phó bản!"
Bạch Nhạc Thủy hiểu rõ: "Cô bé kia bị tôi dọa sợ hôn mê, tôi lại không quản cô bé, sau đó cô bé đã bị BOSS đi ngang qua 'giết hại', là ý này đi."
1069: "Không sai. Trả lời hoàn toàn đúng."
Bạch Nhạc Thủy: "Cô bé 'chết' như thế nào?"
1069 ngập ngừng nói: "Phương pháp giết chết không tốt lắm, dù sao ngày mai ngài sẽ biết, đến lúc đó chính ngài tự mình xem."
Bạch Nhạc Thủy đột nhiên cũng không muốn biết cho lắm.
Sáng sớm ngày hôm sau liền nghe được tiếng người thét chói tai. Tiếng hét kia phi thường vang, đến cả Bạch Nhạc Thủy ở trong phòng còn nghe thấy rõ ràng.
Bạch Nhạc Thủy muốn mở cửa ra nhìn xem, nhưng bất luận là hắn dùng sức cỡ nào nắm tay cầm, cửa không chút xê dịch, căn bản là mở không ra.
Hệ thống nói cái này thuộc về giả thiết hạn chế đối với quỷ. Thân phận của hắn là quả tẩu bị điên, tối hôm qua vừa mới phát điên một lần, rồi bị Tần tam thiếu nhốt ở trong phòng cho nên Bạch Nhạc Thủy hiện tại chắc là ra ngoài không được.
Đương nhiên vì để quỷ nhất định được hoạt động tự do, giả thiết lại ở chỗ này thêm một cái hạn chế thời gian. Trước lúc đó, Bạch Nhạc Thủy chỉ có thể chờ.
Bên ngoài ồn ào một hồi lâu, thịch thịch thịch-tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống dưới, Bạch Nhạc Thủy suy đoán đó là người chơi. Sau đó lại nghe được tiếng của đàn ông, Bạch Nhạc Thủy suy đoán đó là NPC trong trò chơi.
Rõ ràng đã lăn lộn ở trong phó bản hơn một ngày, hắn đến bây giờ cũng không biết chủ nhân nơi này là ai, trong nhà có bao nhiêu người, hắn hiện tại phải 'gả' cho ai. Ngược lại là hắn lại gián tiếp đào thải một người chơi, thật không biết nên nói tiến độ của hắn chậm hay nhanh nữa.
Trong đại sảnh đã loạn thành một đoàn.
Tuy rằng suy đoán xuyên qua thật, cũng biết chính mình đang ở một cái thế giới khó có thể dùng khoa học để chứng minh. Nhưng từ trước đến nay mọi người đều không có cảm giác thật sự xuyên qua trò chơi này cho đến khi chết người.
Nói như vậy, chết người hẳn là một sự kiện rất đáng sợ. Nhưng nếu thi thể ở trước mặt không phải là thi thể thật sự thì mức độ sợ hãi sẽ bị hạ thấp đi rất rất nhiều. Đặc biệt là thời điểm từ trong miệng Tần Các biết được 'tử vong' không phải là chết luôn mà là chỉ bị bắn ra khỏi trò chơi, trong lòng mọi người đều sinh ra một loại may mắn cùng cảm giác không sợ. Cùng lắm thì coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra đi.
Đây là một trò chơi, xung quanh không phải người chơi thì cũng là NPC. A! Còn một con quỷ lăn lộn ngoài kia nữa.
Bất quá, tất cả đều quá mức chân thật.
Mà bây giờ, cái thi thể giả nằm ở trước mặt kia rốt cuộc cũng làm cho bọn họ có loại cảm giác khi chơi trò chơi rồi.
Kỳ quái ở đây là thi thể thật sự quá thật, bất luận là dáng người hay là khuôn mặt, cùng với bộ dạng chết thảm, đều giống Điền Điềm thật giống nhau như đúc, thậm chí bộ quần áo trên người đều không sai lệch một chút nào. Chỉ là thi thể dùng gỗ làm ra, cho dù có quét sơn, vẫn như cũ nhìn thấy được hoa văn của gỗ. Mà chân chính làm người ta cảm thấy giả chính là miệng người gỗ, giống như là con rối gỗ dùng để diễn kịch vậy, vì chỗ ở khóe miệng có một cái rãnh, vẫn luôn kéo dài đến cằm.
Nhìn thật quỷ dị, nhưng so với thi thể thật sự treo ở trên kia còn dễ tiếp thu hơn nhiều.
'Điền Điềm' bị treo trên chiếc đèn lưu ly thật lớn được gắn trên trần nhà của sảnh ngoài, dây thừng từ đèn treo rũ xuống dưới, ghì trên cổ cô.
Những người chơi trước hết bị âm thanh làm cho kinh hãi vây quanh ở phía dưới sảnh đang nghị luận sôi nổi.
"Mới sáng sớm kêu la cái gì, làm tôi sợ muốn chết."
"Chính là.........." Người chơi nữ mắt rưng rưng, sáng sớm cô tính toán muốn đi WC, đi ngang qua sảnh ngoài liền thấy cảnh này, "Tôi đứng ở rất xa liền nhìn thấy cái này, còn tưởng rằng là thật...... "
"Cho nên cô bé là bị treo cổ?" Một người chơi khác hỏi, "Cô bé cùng ai một phòng thế?"
Tất cả mọi người ở đây nhìn về phía người ở cùng phòng với Điền Điềm, Bạch Vãn. Bạch Vãn không kiên nhân nhíu mày: "Cô ta tự mình làm loạn nói muốn đi WC, tôi không muốn mạo hiểm cùng cô ta."
"Cô bé không trở về cô cũng không đi tìm sao?" Có người hỏi.
Bạch Vãn mắt trợn trắng: "Nếu là ông, ông có đi không?"
Những người mới xuyên qua đây không có chút hiểu biết gì đối với nơi này, ai biết những lời Tần Các nói là thật hay giả. Liệu chơi trò chơi thất bại có thật sự chết hay không, ai biết được sau 8 giờ ra cửa sẽ gặp được thứ gì? Bạch Vãn không quen biết Điền Điềm, cô lười quản, càng không muốn vì một người xa lạ mà mạo hiểm.
Người chất vấn cô không lên tiếng.
"Cái này không phải do cô ấy sai." Tần Các nói, " Trong phó bản, quy tắc do NPC nói ra rất quan trọng, không thể vì một chút việc nhỏ không đáng nói mà mạo hiểm." Đến nỗi đối với quy tắc, nghe theo hay là vi phạm thì đó phải dựa vào phán đoán của chính bản thân mình. Mà phó bản người mới tương đối đơn giản, bí quyết qua ải chính là NPC khuyên gì nghe nấy, đừng tự tìm đường chết, tất cả đều sẽ qua ải.
Nếu mà không nghe lời, làm theo cách trái ngược thì có khả năng sẽ tìm ra chân tướng mà phó bản đang che giấu.
Bất luận là lựa chọn nào đều không hẳn là rơi vào tử cục, ngược lại chỉ vì một chút việc nhỏ vô dũng vô mưu* mà đi khiêu chiến quy tắc, đó mới là chuyện ngu xuẩn nhất.
*hữu dũng vô mưu: ý chỉ những người có lòng dũng cảm, không có sức lực để làm chứ không có mưu lược, kế sách => vô dũng vô mưu: không có lòng dũng cảm, sức lực để làm mà cũng chẳng có kế sách gì.
Chẳng qua....... Tần Các nghi hoặc liếc nhìn thi thể rối gỗ bị treo, liền tính là vô dũng vô mưu, đây chỉ là một phó bản tay mới mà thôi, đáng ra ngày đầu tiên không nên có người game over mới đúng chứ. Chẳng lẽ là quỷ làm? Phó bản người mới bất luận là quỷ hay là người chơi đều sẽ không có tấm thẻ, thủ đoạn nhanh chóng lại lưu loát như vậy, thật sự chỉ là 'quỷ' mới sao?
Hoặc là một 'quỷ' thông minh đến cực điểm?
Ở bên kia, do không nghe rõ động tĩnh dưới lầu nên Bạch Nhạc Thủy đang ở trong phòng ném thủy tụ chơi, căn bản không hề hay biết bản thân mình đang được đánh giá cao.
"Tần đại ca, làm sao bây giờ?" Những người chơi mới này cũng không biết nên xử lý rối gỗ này như thế nào, sôi nổi đem tầm mắt đặt trên người Tần Các.
Tần Các nói: "Chờ chủ nhân nơi này tới xử lý."
Lời này của hắn vừa ra, Tần tam thiếu liền đi từ trên lầu xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rối gỗ bị treo, đại kinh thất sắc: "Này...... Sao lại thế này? Vị tiểu thư này như thế nào bị treo ở nơi này? Mau, đem cô ấy xuống, bác sĩ đâu!"
Có người thấp giọng hỏi Tần Các: "Hắn cho rằng đây là người?"
Tần Các nhỏ giọng đáp: "Ở trong mắt người chơi, thi thể chỉ là rối gỗ mà thôi, nhưng ở trong mắt của NPC, đó chính là người." Nói xong nhìn về phía thiếu niên cao trung: "Đừng cười, sẽ bị coi như hung thủ đấy."
Thiếu niên ho khan một tiếng, xoay đầu đi.
Cậu ta chỉ là cảm thấy, Tần tam thiếu gia nghiêm túc lại vội vàng cấp cứu thi thể của một người xa lạ, rồi sau đó lại bất đắc dĩ bi thương thở dài, hình ảnh này quá có ý tứ rồi.
Dung Tranh không cảm thấy buồn cười. Hắn đang suy nghĩ một vấn đề, nếu thi thể ở trong mắt NPC là chân thật, ở trong mắt người chơi lại là rối gỗ, vậy nếu lấy tầm nhìn của quỷ, thì sẽ như thế nào đây?
Về vấn đề này Dung Tranh đã từng dò hỏi qua Tần Các nhưng đáng tiếc là không có nhận được đáp án nào. Tần Các trước kia không có gặp qua quỷ, càng cảm thấy chính mình không có ngày nào đó may mắn lại đi đối đầu cùng quỷ, cho nên loại vấn đề này hắn từ trước đến nay không hề quan tâm. Biết được quỷ tồn tại đã không tồi rồi.
Khách nhân chết ở trong nhà mình, Tần tam thiếu đối với chuyện này phi thường tiếc nuối, hắn tỏ vẻ thật không rõ với vị được gọi là Điền Điềm vì cái gì lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng, thắt cổ tự sát?
Thắt cổ tự sát?
Lời này ai sẽ tin chứ? Bị treo ở chỗ cao như vậy, dưới chân ngay cả chỗ để dẫm lên cũng không có, sao có thể là tự sát được?
Chỉ là vấn đề này, không có người chơi nào nói ra. Bọn họ nhìn Tần tam thiếu phân phó quản gia đem rối gỗ đi sắp xếp, hơn nữa yêu cầu bọn họ đối với nữ chủ nhân, cũng chính là mẹ của hai vị thiếu gia nhà họ Tần bảo mật chuyện này. Bởi vì bà đã lớn tuổi, tim lại không tốt, chịu không nổi kích thích.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tần Các đều đáp ứng, người cũng không phải chết thật, bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì.
Khi dùng bữa sáng, những vị chủ nhân khác của Tần gia mới xuất hiện, bao gồm luôn cả vị nữ chủ nhân tuổi đã già kia. Bà đối với việc thiếu đi một vị khách cũng không có bất kì nghi vấn nào, giống như một lão phu nhân bắt đầu hồ đồ, chỉ quan tâm cơm buổi sáng có đủ dưỡng sinh hay không, nếp nhăn trên mặt mình có hay không lại nhiều thêm một cái.
Cuối cùng chính là về tiệc cưới của người anh cả.
"Đã ba ngày rồi, để Thanh Chước xuất hiện đi." Ăn xong, nữ chủ nhân xoa xoa khóe miệng nói với quản gia, "Đứa trẻ kia cũng là số khổ, nếu năm đó ta đồng ý hôn sự của bọn nó sớm hơn một chút thì tốt rồi, cũng sẽ không đến nông nỗi như bây giờ."
Dung Tranh hỏi: "Xin hỏi Thanh Chước là....... "
Lý quản gia trả lời thay nữ chủ nhân: "Là tên của đại thiếu phu nhân."
Nữ chủ nhân cười nói theo: "Tên rất có ý cảnh nhỉ, đừng nhìn con bé hiện giờ như thế, trước kia luôn là một đứa trẻ đọc sách rất tốt, còn có viết thơ nữa. Trước kia nó đã từng viết thơ cho lão đại, nhưng khi đó ta còn chưa có nhìn qua, rõ ràng đều là...... Sao có thể ở bên nhau. Ai ~, hiện tại người đã già, lão đại cũng đi rồi, ta ngược lại đã nghĩ thông suốt, cảm thấy cần gì lại phải như thế. Nháo đến hiện giờ lão đại không còn nữa, nó lại thành bộ dạng kia....... "
Tần nhị thiếu đẩy mắt kính nói: "Mẫu thân đừng thương tâm, con và lão tam đều ở đây. Đại tẩu bên kia chắc cũng đói bụng rồi, con qua hỗ trợ đi đưa cơm." Nói xong liền đứng dậy.
Nữ chủ nhân liếc mắt nhìn hắn một cái: "Con ngồi xuống, khó có khi bồi ta nói chuyện, cơm của Thanh Chước không cần con đưa." Sau đó đưa mắt ra hiệu đối với Lý quản gia, Lý quản gia gật đầu, phân phó cho hầu gái mang một chén cháo còn ấm, cầm theo một chén rau nhỏ, xoay người đi lên lầu.
Trong phòng ở lầu hai, Bạch Nhạc Thủy rốt cuộc cũng chờ được cửa mở.
Thời gian hạn chế đã hết, cửa mở, ăn cơm xong, hắn liền có thể khôi phục hành động.
Hết chương 5.
- -------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần nhị thiếu: Ta muốn đi đưa cơm cho tẩu tử.
Tỷ như đưa một mâm sủi cảo.
Editor có lời muốn nói:
Chương 4 với 5 ngắn quá, lưng tôi hạnh phúc vl (*꒦ິ꒳꒦ີ).
Yêu tác giả.